HOÀI TỔNG ANH TRÁNH RA!


Rất nhanh đoàn người của Tịnh Dương đã đến chỗ nhốt Lưu Hạo.

Anh ta vừa nhìn thấy Hướng Mai liền lao tới muốn đánh mà cô ta lại như một con rối mặc Lưu Hạo tùy sức đánh đập.
Tịnh Dương nhíu mày, ra hiệu cho người kéo hai người ra.
Ánh mắt Hướng Mai mê man nhìn về phía Tịnh Dương, bắt gặp gương mặt hằng mong nhớ cô ta dùng hết sức bò về phía anh.
“Tịnh Dương, anh nói cho em biết, anh… đã từng yêu em… hay… hay từng có chút nào rung động với em không?” Đôi tay nắm chặt lấy ống quần anh, một người từng cao ngạo như cô giờ phút này lại hèn mọn thảm thương như vậy.
Tịnh Dương rút mạnh ống quần về, nhìn thẳng vào mắt Hướng Mai “Tôi chưa từng có bất kì tình cảm nào với cô.” Giọng nói khẳng định, đâm sâu vào lòng Hướng Mai.
“Cho dù Lưu Mộng Tuyền không xuất hiện, em… cũng không có cơ hội sao?” Hướng Mai cố gắng níu kéo tia hi vọng cuối cùng.
“Cho dù không có cô ấy, tôi cũng không thích cô.” Đúng vậy cho dù Lưu Mộng Tuyền không xuất hiện anh cũng sẽ không thích người như Hướng Mai.

Cô quá yếu ớt, không có chú ý, đôi lúc sẽ ngu ngốc mà bị người khác dắt mũi.
“Ha… ha… ha… Vậy thì tôi thật sự mong lần đó Lưu Mộng Tuyền chết đi.” Hướng Mai điên cuồng mà cười thật to.

Cô ta vừa khóc vừa cười làm Lưu Hạo ở bên cạnh trố mắt.
“Anh muốn hỏi gì thì hỏi đi?” Một lúc lâu sau, Hướng Mai bình thản nhìn về phía Tịnh Dương như thể đã thông suốt chuyện gì.
Tịnh Dương chỉ nhìn cô mà không nói.

Cuối cùng anh thở dài: “Đưa đến đồn cảnh sát đi!”
Anh gọi điện báo cho Lưu Ái Quốc, rồi đi đến bệnh viện.

Không lâu sau đó Hướng Mai liền bị kết án mười năm tù vì tội chủ mưu trong vụ mưu sát người, tuy rằng không thành công nhưng lại gây ra hậu quả nghiêm trọng.


Còn Lưu Hạo dưới áp lực của nhà họ Lưu cùng chứng cứ mà Tịnh Dương cung cấp anh ta bị kết án chung thân.
Sau khi biết được tin này, nhà họ Hướng cũng đến cầu xin Lưu Ái Quốc mong ông làm đơn giảm án nhưng ông không hề quan tâm.

Cuối cùng sau hơn hai tháng vào tù, Hướng Mai bị những người trong đó bắt nạt dẫn đến bị điên.

Khi Lưu Mộng Tuyền và Tịnh Kỳ nghe được cũng không nhịn được thở dài.

Tuy nhiên đó là chuyện của sau này.
Gần đến nơi liền thấy tiệm bánh ngọt Lưu Mộng Tuyền và Tịnh Kỳ thường ăn, anh suy nghĩ một lát rồi rẽ vào mua.

Cầm bánh ngọt trên tay, Tịnh Dương cười cười, mở cửa phòng bệnh, thấy được Tịnh Kỳ đang ngồi nói gì đó với Lưu Mộng Tuyền.
Bỗng nhiên anh có chút lúng túng bởi từ lúc Lưu Mộng Tuyền bị tai nạn, cô nhóc này liền cùng anh giận dỗi.

Đã thế, hôm đó anh không suy nghĩ đã nặng lời với cô nên quan hệ hiện tại của hai người thực sự có chút không ra làm sao.
“Anh… anh đi tắm trước.” Tịnh Dương gãi gãi đầu đi vào phòng tắm.

Phòng bệnh của Lưu Mộng Tuyền được thiết kế như một căn phòng nhỏ đầy đủ tiện nghi.
Tịnh Kỳ gật đầu, trên tay vẫn đang bóc táo, rất nhanh một quả táo xinh đẹp ra đời.

Vừa hay lúc này, Tịnh Dương cũng từ phòng tắm ra ngoài.

Cô đưa một nửa quả táo cho anh, một nửa cắt thành miếng nhỏ cho bản thân.
Tịnh Dương thấy vậy liền mỉm cười, xoa đầu cô.
“Tay ướt, đừng sờ đầu em.” Tịnh Kỳ nghiêng người vẻ mặt ghét bỏ.
Anh nhìn hành động của cô, càng dùng sức xoa mạnh, rất nhanh mái tóc xinh đẹp liền như tổ quạ.

Tịnh Kỳ bất lực, đấm vào bụng anh.

Tịnh Dương đau đớn, ngã ngồi trên đất, anh hoàn toàn quên mất người anh trêu là đai đen taekwondo.
Thấy dáng vẻ ngờ nghệch của anh, cô bỗng khựng lại.

Hai anh em nhìn nhau, bật cười vui vẻ.

Đây có lẽ là nụ cười sảng khoái nhất từ khi biết tin Lưu Mộng Tuyền tai nạn đến nay, đồng thời cũng hóa giải mọi hiểu lầm của hai anh em.
“Manh Manh, đau quá!” Anh xoa bụng.
Tịnh Kỳ trợn mắt, cô là người đánh chả nhẽ cô không biết lực tay của mình.

Thong thả ăn táo mặc kệ anh lăn lộn trên mặt đất.


Tịnh Dương thấy em gái không để ý đến mình, tự xấu hổ mà đứng dậy.
“Anh có mua bánh ngọt, em ăn đi.” Định đưa bánh ngọt cho cô thì lúc này mới phát hiện từ khi nào nó bị ăn mất một nửa.
“Em thật là…” Anh cốc nhẹ vào đầu cô, nở nụ cười cưng chiều.

Trẻ con như vậy, làm anh suýt nữa quên mất cô sắp làm mẹ của hai đứa trẻ mà anh rất nhanh thôi sẽ lên chức bác.

“Anh còn động vào đầu em một lần nữa, đừng trách em không khách khí.” Tịnh Kỳ hất tay anh.

Cô đỡ bụng nhẹ nhàng đứng dậy, đi lại trong phòng.
Không hiểu sao lúc này Tịnh Dương lại có thể cảm nhận được tình cảm mẫu tử thiêng liêng trong người cô.

Liếc mắt về phía cô gái nằm trên giường, nếu anh bảo vệ cô thật tốt thì có lẽ lúc này anh cũng sẽ thấy thứ tình cảm này trên người cô.
Thôi, hai người còn trẻ nhất định có nhiều cơ hội.

Bây giờ chỉ cần cô bình an, khỏe mạnh tỉnh lại anh đã rất vui mừng rồi.
Cô biết anh đang nghĩ gì nhưng có thể trách ai bây giờ đây.

Hai anh em đều trầm mặc, cuối cùng vẫn là Tịnh Dương mở miệng: “Mau đi ngủ, đừng để cháu anh mệt.”
Mang theo chút hài hước lại nồng đậm quan tâm.

Tịnh Kỳ gật gật đầu, chúc Lưu Mộng Tuyền ngủ ngon rồi đi về phòng mình.

Dạo gần đây chỉ cần cô ngủ không đúng giờ thì sẽ khó vào giấc ngủ, thi thoảng còn sẽ chuột rút.
“Chúc anh ngủ ngon.” Tịnh Kỳ đáp lại.
Khi cô chuẩn bị đóng cửa, giọng nói của anh lại vang lên “Em thực sự không định nói cho cậu ấy?” Cả hai đều biết người họ đang nhắc tới là ai.
Bàn tay nắm cửa của Tịnh Kỳ nắm chặt, dáng người có chút cứng đờ.
“Không cần thiết, anh ấy cũng sắp có gia đình của mình.” Tin tức về Nghiên Dương mang thai đã truyền khắp giới thượng lưu, ai cũng ngầm cho rằng cô ta là con dâu được nhà họ Hoài định sẵn.
“Manh Manh, rõ ràng em biết chuyện đó không phải sự thật.” Anh nhịn không được vì Hoài Cẩm Nam tranh thủ.

Tịnh Kỳ không trả lời, cô quay người, nhìn vào mắt anh hai: “Em có chút mệt, muốn đi ngủ.”
Chuyện này rốt cuộc là một phần kế hoạch của hai người hay là sự thật cô không muốn quan tâm nữa.

Cô chỉ muốn cùng các bé yêu sống thật khỏe mạnh hạnh phúc, quên đi quãng thời gian buồn bã ở đây mà thôi.
Nghe vậy, Tịnh Dương cũng không ép cô nữa.
“Dù em quyết định thế nào, anh vẫn ủng hộ em.”
“Em cảm ơn.” Tịnh Kỳ mỉm cười, mở cửa đi vào phòng.
Đúng lúc này, điện thoại của cô vang lên, là Hoài Cẩm Nam gọi điện đến.

Tịnh Kỳ thở dài, bắt máy.
“Hôm nay có mệt không? Củ Cải và Đậu Đậu có làm phiền em không?” Gương mặt tràn đầy nhu tình, giọng nói không giấu được sự quan tâm xuất hiện trên màn hình điện thoại.
“Không có các con rất ngoan.” Tịnh Kỳ không tự chủ được vuốt bụng, cũng nhân cơ hội này mà né tránh ánh mắt của anh.
Hoài Cẩm Nam nhìn bảo bối nằm trên giường, khuôn mặt không trang điểm, có lẽ vì mang thai mà hơi bầu bĩnh nhưng lại vô cùng xinh đẹp.

Thật muốn đến bệnh viện ôm cô ngủ nhưng nếu anh làm như vậy, cô sẽ tức giận.
“Gần mười giờ rồi, em ngủ đi.

Mấy hôm nữa anh đến tìm em.” Anh cười, chỉ cần mỗi đêm được nhìn cô một chút anh đã thỏa mãn rồi.
“Được, anh cũng ngủ ngon.” Cúp máy, Tịnh Kỳ trầm mặc nhìn lên trần nhà.

Một lát sau, cô liền từ từ chìm vào giấc ngủ.


Bình luận

Truyện đang đọc