HOÁN THÊ



Bạch Chi đứng bên cạnh mẫu thân, vừa nhìn nét mặt cùng thái độ của bà rõ ràng là hài lòng với Ninh Tĩnh khiến nàng ta trong lòng buồn bực vô cùng.

Vốn dĩ muốn nhờ mẫu thân đến Tiêu phủ để làm khó Ninh Tĩnh một phen cho Tiêu lão phu nhân thấy người nhi tức tương lai này cái gì cũng không tốt, không ngờ bây giờ còn gậy ông đập lưng ông, cả Tiêu lão phu nhân cùng mẫu thân đều mỉm cười hài lòng, thế thì là sao chứ? Mẫu thân biết rõ nàng ta yêu thầm Tiêu Chấn mà, dù gì đi chăng nữa cũng phải giúp nàng ta mới được chứ? Không cam lòng, Bạch Chi khe khẽ đưa tay níu lấy ống tay áo của Bạch lão phu nhân giật nhẹ một cái xem như ra hiệu, còn có kế hoạch khác, mẫu thân người nhất định phải nhớ rõ a!
Mai Dung làm sao không hiểu ý nhi nữ, nhưng muốn làm gì cũng phải có thời cơ thích hợp để ra tay.

Nghĩ vậy, bà vờ như ngước mắt nhìn ra phía trời bên ngoài sảnh chính, vẻ mặt như có như không lắc đầu, giọng điệu than thở.

"Vốn dĩ chỉ định đến thăm muội muội một lát rồi về, không ngờ trời bên ngoài lại nắng gắt như thế.

Bạch Chi, mau chào a di rồi chúng ta về phủ cho kịp."
Bạch Chi biết mẫu thân đã ra tay, đã tính toán sẵn trước đó liền chớp lấy cơ hội, đồng loạt diễn vai hiếu nữ lo lắng không thôi cho mẫu thân.

"Mẫu thân, lần trước người bị say nắng một lần nằm trên giường bệnh đến gần một tháng.

Nay sức khoẻ người vừa tốt lên đôi chút, ngàn vạn lần đừng để tái diễn."
Mai Thuỷ nghe thấy Bạch Chi bảo thế, nét mặt không khỏi lo lắng.

Tuy đã đến cái tuổi ngũ tuần này rồi nhưng thật ra tính cách bà vẫn không thay đổi là mấy, vẫn là một muội muội được nuông chiều, che chở, hở tí là than vãn với người lớn.

Từ lúc vào phủ đến giờ chỉ có mỗi Mai Thuỷ bà là than thở bệnh tình của bản thân một hồi, hỏi thăm tỷ tỷ thì tỷ tỷ bảo là không sao.


Không sao gì chứ? Hai người chỉ chênh nhau hai tuổi, bà đến tuổi này sức khoẻ yếu kém thì làm sao tỷ tỷ khoẻ mạnh như lời nói được, chỉ có điều là tỷ tỷ của bà cố tình che giấu không muốn nói ra để bà phải thêm lo lắng mà thôi.

"Tỷ tỷ, trời bên ngoài đang nắng gắt, đừng vội hồi phủ.

Bạch Chi nói đúng, đã trải qua một lần thì đừng tái lại nữa.

Hay là hôm nay tỷ tỷ nán lại dùng bữa trưa cùng muội muội rồi vui đùa cùng Tiểu Thuỵ một chút, đến chiều hãy về, khi đó trời bớt nắng lại êm dịu hơn, sẽ không làm tỷ mệt mỏi.", Mai Thuỷ xoay đầu nhìn ra bên ngoài, đúng như lời Bạch Chi nói, nắng gần đến giữa trưa, rất chói chang cùng gay gắt, nếu ra ngoài lúc này thì e rằng sẽ say nắng mất.

Thôi thì dù sao Mai Dung đã đến phủ, giữ tỷ tỷ ở lại cùng dùng cơm, so với ngày thường một mình buồn chán thì vẫn vui hơn mà, không phải sao?
"Vậy nghe theo lời muội muội vậy.", Mai Dung gật đầu chấp thuận.

"A di, mẫu thân, hôm qua Bạch Chi vừa nghiên cứu được một vài công thức hay, hay là hôm nay để Bạch Chi đích thân xuống bếp nấu nướng để hai người thử vị xem sao?"
Bạch Chi ra vẻ như chợt nhớ đến điều gì đó, nét mặt vui vẻ phấn khởi xung phong tiến lên phía trước một bước, đề nghị muốn bản thân xuống bếp nấu nướng một phen, thật ra dáng vẻ của một tiểu cô nương công dung ngôn hạnh, yêu thích bếp núc- công việc chỉ dành cho những nữ nhân mà thôi.

"Được được, theo ý của Bạch Chi đi.", Mai Thuỷ nhanh chóng đồng ý, hiếm khi thấy cháu gái của mình thích thú lại khẩn trương như thế, thật là không nỡ làm con bé thất vọng mà.

"Thuỷ Thuỷ, muội có còn nhớ hay không, khi xưa mẫu thân vào những ngày cuối tuần thường nấu chè đu đủ tiềm cho chúng ta ăn, tự nhiên nghĩ đến lại muốn nếm thử một chén.", Mai Dung chợt hoài niệm về quá khứ một nhà bốn người tề tựu, vừa ăn ngon vừa trò chuyện rất vui vẻ, cùng với đó là những món ngon mà mẫu thân nấu, đến bây giờ khó lòng mà quên đi được.

"Tỷ tỷ nhắc đến làm muội muội cũng nhớ nhung vô cùng.", Mai Thuỷ cảm thán, mới đó mà mấy chục năm trôi qua rồi, ngày đó còn là cô nương tám chín tuổi, ngây thơ thuần khiết chưa hiểu rõ cuộc đời mà giờ đây tuổi tác đã cao, cũng đã trở thành ngoại tổ mẫu của Tiểu Thuỵ rồi, thời gian đúng là trôi qua nhanh quá.

"Nhưng Bạch Chi không biết nấu món chè đó.", Bạch Chi nghe thấy thế liền xụ mặt, cảm thấy tiếc nuối vô cùng, giọng điệu nũng nịu không kém.


"Tô tiểu thư đã từng dùng qua món chè ấy chưa? Quả thật vị ngọt thanh của món ấy làm người ta ăn một lần là nhớ mãi, thậm chí là phải học để tự nấu cho bằng được."
Mai Dung dần dần đưa ra tính toán của bản thân mình.

Ở Bạch phủ Mai Dung cùng Bạch Chi đã bàn tính sơ qua, Tô tiểu thư dù sao cũng là một tiểu thư khuê các được chiều chuộng từ bé, kẻ hầu người hạ vô số, phải nói là mọi việc đều không chạm đến mười đầu ngón tay của nàng thì làm sao có thể biết nấu nướng hay là pha trà? Nói về pha trà, có thể Tô tiểu thư được chỉ bảo tận tình, dù sao cũng là nhà phú hộ thường xuyên có khách quý đến, hơn nữa nhiều lúc vì hôn sự của nhi nữ mà Tô gia sẽ cho nữ nhi của mình lộ diện, đến lúc đó hầu trà xem như dễ hiểu, nàng có thể được giáo huấn qua.

Nhưng bếp núc thì khác, củi lửa cùng mùi thức ăn, đó không phải là nơi dành cho các tiểu thư, thậm chí họ còn không đặt chân vào thì làm sao có thể nấu nướng đây? Ý định của Bạch lão phu nhân là muốn cho muội muội nhìn thấy khả năng bếp núc tốt của Bạch Chi, còn Tô tiểu thư kia thì thanh cao kiêu ngạo, chắc chắn sẽ không thể xuống bếp làm vài món được rồi.

Người phụ nữ, người nhi tức phải giỏi những việc trong nhà, Tô tiểu thư không làm được thì sao có thể trở thành nhi tức tốt đây?
Bạch Chi nghe đến đây, trên mặt không khỏi một tia mỉa mai, luận về tư sắc cùng dáng vẻ, nàng ta tất nhiên không phải đối thủ của Ninh Tĩnh.

Nhưng ở đây là Nam Cương, là Tiêu phủ, không phải Tô phủ của nàng ta cho nên không cần một vị tiểu thư đài các đoan trang suốt ngày chỉ biết tô trang điểm phấn, lần này chắc chắn phần thắng sẽ nghiêng về phía nàng ta.

"Thật ra thì Thanh Nguyệt biết làm món chè đu đủ tiềm này, tuy nhiên khả năng có hạn, chỉ sợ làm Bạch lão phu nhân cùng Tiêu lão phu nhân chê cười."
Ninh Tĩnh cúi đầu nhỏ nhẹ đáp lời.

Khi còn ở Tô phủ, nàng nấu nướng không ít, hơn nữa Tô Thanh Nhật cực kì yêu thích món chè này nên nàng càng phải ra sức và cố gắng nấu sao cho ngon nhất.

Thật trùng hợp hai vị lão phu nhân cũng yêu thích món chè này, chỉ là lâu ngày không vào bếp, chỉ sợ tay nghề đi xuống, vị không còn ngon miệng như lúc trước mà thôi.

"Vậy thì hay quá, bữa trưa hôm nay đành giao cho hai con rồi."
Mai Thuỷ nghe thấy lời này của Ninh Tĩnh trong lòng không khỏi vui mừng, vốn dĩ muốn thử xem Tô tiểu thư có biết nấu nướng hay không, ai ngờ Mai Dung lại vô tình đề cập đến, bà cũng nhân cơ hội này quan sát một chút xem sao.


Ninh Tĩnh cùng Bạch Chi vâng dạ rồi lui xuống, sau đó cùng nhau đến phòng bếp của Tiêu gia để chuẩn bị bữa trưa, còn hai vị lão phu nhân thì cùng nhau ngồi ở sảnh chính trò chuyện hồi lâu, dường như gần một canh giờ trôi qua, nha hoàn tiến lên thông báo bữa trưa đã chuẩn bị xong, mời hai vị lão phu nhân sang dùng bữa.

Dừng lại trước bàn ăn nhiều món nhiều màu sắc vẫn còn nóng hổi nghi ngút khói, Mai Thuỷ thì không khỏi ngỡ ngàng trước khả năng nấu nướng của Bạch Chi còn Mai Dung thì chính là vẻ mặt tự hào vô cùng.

Bạch Chi là niềm hi vọng cuối cùng của Mai Dung, vì muốn nhi nữ gả vào một gia đình tốt nên từ nhỏ bà đã đích thân chỉ dạy nàng không ít, bây giờ đã có dịp trổ tài, thật không khỏi phụng sự kì vọng của bà mà.

"Mẫu thân, a di, hai người ngồi xuống đi."
Bạch Chi lanh lợi tiến đến một trái một phải đỡ hai vị lão phu nhân ngồi xuống bàn, sau đó lần lượt giới thiệu từng món ăn trên bàn.

Trên bàn ăn hiện giờ có năm món, hết ba món là của nàng ta đích thân thực hiện, hai món còn lại là của Ninh Tĩnh.

Đang giới thiệu về từng món, nha hoàn bên cạnh Tiêu lão phu nhân từ ngoài tiến vào, trên tay là Tiểu Thuỵ đang nghịch ngợm cầm lấy con ngựa gỗ nhỏ xíu quơ qua quơ lại, hiếu động vô cùng.

Bé con vừa ngồi xuống ghế, nhìn thấy Ninh Tĩnh đứng bên cạnh liền cười lớn vẫy vẫy tay với nàng, sau lần trước bị ngã được nàng cứu giúp, bé con dường như rất thích nàng, thậm chí nhiều lần vào buổi sáng, Tiêu Ngọc bận rộn quán xuyến việc trong nhà thì bé con đã biết tìm đường tự chạy đến tư phòng của nàng, đập cửa gọi nàng ra sân chơi cùng nó.

"Còn món chả rau củ cùng chè đu đủ tiềm do chính tay Tô tiểu thư thực hiện đấy ạ."
Bạch Chi bây giờ mới giới thiệu xong, khi nhìn thấy Tiểu Thuỵ cùng vào dùng bữa, trong lòng nàng ta không khỏi dâng lên cảm giác khoái chí cùng mong chờ.

Không ngờ lần này ông trời cũng giúp Bạch Chi nàng, xem ra bữa trưa này sẽ rất thú vị cùng náo nhiệt đây.

Tiêu lão phu nhân gật gật đầu, ý bảo Ninh Tĩnh cùng Bạch Chi cùng ngồi xuống dùng bữa đi.

Bạch Chi thì ngồi bên cạnh Mai Dung còn Ninh Tĩnh thì ngồi bên cạnh Tiểu Thuỵ.


Đợi hai vị lão phu nhân động đũa thì hậu bối mới dám dùng cơm.

Sau khi đồng loạt thử tất cả các món trên bàn, hai vị trưởng bối không khỏi khen ngợi Bạch Chi, tuy Ninh Tĩnh phụ trách ít hơn nhưng thật ra khẩu vị món ăn không kém, cũng làm Tiêu lão phu nhân rất hài lòng.

"Tiểu Thuỵ, đừng ăn thịt không, phải ăn rau củ vào nữa."
Đang lúc mọi người vừa dùng bữa vừa trò chuyện thì ở bên này, Ninh Tĩnh nhìn thấy Tiểu Thuỵ chỉ chăm chăm vào món thịt viên áp chảo kia mà không hề động đến chút rau củ nào, thế là không được.

Trẻ nhỏ không được kén ăn, còn phải ăn đầy đủ chất nữa thì mới đủ sức khoẻ cùng lớn nhanh.

Nghĩ vậy, Ninh Tĩnh đưa đũa gắp cho Tiểu Thuỵ một khối chả rau củ, xoa lưng bé con bảo nó ăn rau củ vào.

Trừ Bạch lão phu nhân lâu lâu mới qua Tiêu phủ thăm một chuyến thì bất cứ người nào ở đây đều thường xuyên dùng bữa cùng Tiểu Thuỵ, cũng hiểu rõ được khẩu vị của bé con.

Trong chả rau củ kia thành phần lớn là cà rốt, mà Tiểu Thuỵ từ nhỏ cực kì ghét cà rốt, mỗi lần ăn trúng thì nhè ra, còn nếu bị bắt ăn thì sẽ khóc toáng lên, làm lớn làm nũng một trận mới thôi, vì sợ tình cảnh ấy xảy ra nên mọi người, kể cả Tiêu lão phu nhân cùng Tiêu Ngọc đều tránh không để Tiểu Thuỵ ăn trúng cà rốt.

Mà bây giờ đây Tô tiểu thư lại gắp cho Tiểu Thuỵ khối chả cà rốt như thế, còn không ngừng đút bảo bé con ăn, xem chừng sắp có chuyện lớn xảy ra rồi.

Mọi người ai nấy đều hồi hộp nhìn theo Tiểu Thuỵ, riêng Bạch Chi thì trong lòng không khỏi vui mừng và mong chờ, khóc toáng lên đi, la hét lên đi, để xem lần này nàng ta vô tình chọc cho Tiểu Thuỵ không vui thì có ai vừa lòng nàng ta nữa không.

Tuy Tiểu Thuỵ sinh ra mang danh là hài tử không có phụ thân, cùng với Tiêu Ngọc đem lại nhục nhã cho Tiêu gia nhưng thật ra Tiêu lão phu nhân không để tâm, hết sức yêu chiều Tiểu Thuỵ, lần này xảy ra chuyện, xem chừng ấn tượng của bà về Ninh Tĩnh sẽ một bước tiêu tan hết, thật khiến Bạch Chi ngồi thẳng lưng chờ đợi xem hí kịch.

Nhưng ngược lại với sự hồi hộp cùng thấp thỏm của mọi người, Tiểu Thuỵ lấy một cây đũa xiên vào khối chả kia rồi đưa đến miệng nhai ngon lành, còn thích thú cười tươi với Ninh Tĩnh, bập bẹ vài câu đòi ăn nữa.

Tại sao Tiểu Thuỵ không khóc? Tại sao không la hét? Tại sao không làm mình làm mẩy lên? Tại sao lại phấn khởi cùng ăn ngon miệng như thế? Rốt cuộc là có chuyện gì thế này? Bạch Chi không khỏi ngây người đưa mắt nhìn cảnh tượng vui vẻ phía đối diện, hai tay dưới bàn bất giác siết chặt lấy góc váy, trong lòng dần dâng lên một cỗ tức giận....


Bình luận

Truyện đang đọc