HOÁN THÊ



Trong căn phòng nhỏ rách nát trên một toà tháp cũ kĩ đã hoang tàn, cháy nhẹm đi một nửa, trên nền đất lạnh lẽo đầy dơ bẩn, Ninh Tĩnh vô lực ngã ngồi tựa vào bức tường, tay chân vẫn bị trói chặt như ngày mà nàng bị đưa đến đây, gương mặt tiều tuỵ xanh xao đến độ cắt không còn một giọt máu nào, đôi mắt lờ mờ mệt mỏi khó khăn nâng mí, đôi môi căng mọng đáng yêu ngày nào giờ đây đã khô khốc nứt nẻ, có lẽ chỉ cần động một chút, những vết nứt ấy sẽ kéo ra làm cho chảy máu, xiêm y nhăn nhúm rách rưới, đầu tóc đã bù xù không còn ngay ngắn, tay chân tê cóng đến độ sắp không thể cử động được nữa, bộ dạng thảm thương này của nàng có phải chính là dáng vẻ mà Lâm Duệ hắn mong muốn nhìn thấy nhất hay không?
Ngày đó khi Ninh Tĩnh còn đang nói chuyện với Tô Thanh Nguyệt thì đã bị đám gia đinh của Lâm Duệ trực tiếp kéo đi.

Bọn họ đánh ngất nàng, còn lấy khăn đen che kín mắt nàng, cả dọc đường đi nàng gần như không thể nhận ra bất cứ phương hướng hay manh mối gì.

Khi đôi mắt được giải thoát, Ninh Tĩnh chỉ biết mình bị bọn chúng nhốt vào căn phòng cũ kĩ rách nát, hơn nữa dựa vào tàn tích nơi đây hình như đã từng trải qua một vụ hoả hoạn, tất cả nàng chỉ biết được như thế.

Bọn chúng giam giữ nàng ở đây nhưng bên ngoài lại không có ai trông chừng, không cho nàng ăn không cho nàng uống, dù biết đã bắt nàng đưa đến nơi hẻo lánh ẩn dật như vậy sẽ khó lòng tìm được đường thoát nhưng vẫn không tháo trói cho nàng, rõ ràng là có ý muốn nàng chết ở nơi đây, chết trong lạnh lẽo, chết trong khổ sở, tên Lâm Duệ ấy thật là thâm hiểm và tàn nhẫn.

Ninh Tĩnh ở nơi đây đã mấy ngày nàng cũng không nhớ, vì thiếu ăn thiếu uống nên tâm trí dường như không còn được tỉnh táo như trước, đầu óc quay cuồng chỉ có một mảnh trắng xoá bao phủ, ngay cả suy nghĩ cách gì đó để trốn thoát nàng cũng lực bất tòng tâm.

Căn phòng này rách nát, cái cửa sổ trước mắt nàng vì hoả hạn mà cháy trơ khung, bây giờ chỉ mới là đầu xuân, dư âm của mùa đông lạnh lẽo khiến người ta cảm thấy ớn lạnh vẫn còn, hơn nữa qua từng luồn gió mạnh không ngừng ập vào trong phòng như muốn nhấn chìm nàng trong cơn buốt giá kia thì Ninh Tĩnh suy đoán được, có lẽ căn phòng này nằm trên cao, ở một toà tháp nào đấy.

Nội việc bị giam giữ ở một căn nhà tăm tối thô sơ đã khó tìm thấy được người huống chi nàng bị nhốt đến tận trên đây, có gào thét kêu cứu hay tạo tiếng động gây sự chú ý thì làm sao có ai có thể nghe thấy đây? Đúng lúc này, một cơn gió lạnh lại mạnh mẽ ập đến, Ninh Tĩnh rùng người chịu đựng, nàng bất đắc dĩ cắn cắn môi, dựa vào tình trạng của bản thân bây giờ, nếu nàng vẫn không được cứu, e là sẽ không qua khỏi trong một hai ngày tới.


Ninh Tĩnh hướng mắt về cửa sổ trơ khung kia, bên ngoài là một bầu trời trong xanh điểm tô thêm chút ánh nắng vàng, tuy mang theo luồn hơi lạnh nhưng vẫn thật đẹp làm sao, nhìn khung cảnh này nàng lại bất giác nhớ đến ngày đầu tiên gặp Tiêu Chấn ở Tô gia, ngày đó bầu trời trong xanh và cũng đẹp như vậy.

Ninh Tĩnh chậm chạp nhớ đến Tiêu Chấn, nhớ đến khoảng thời gian đã từng trải qua giữa hai người, từng mảnh kí ức đó hợp lại như một cuốn sách, nàng lật từng trang để xem thì đều nhìn thấy kỉ niệm của hai người, có ngọt ngào có cay đắng, có thử thách mà cũng có hoà hợp ân ái, tất cả đều lắng đọng và khắc sâu trong trái tim Ninh Tĩnh.

Ngày đó Ninh Tĩnh đem theo nhiệm vụ của Tô gia mà gả cho Tiêu Chấn, kế đó là lần đầu tiên hắn cùng nàng ở ngủ cùng một phòng, hắn cũng tốt bụng chứ không lạnh nhạt như vẻ bề ngoài đâu, ví dụ như việc hắn đã cho phép Mẫn Mẫn theo hầu nàng để cứu lấy Mẫn Mẫn một mạng vậy.

Sau khi đến Tiêu phủ, Ninh Tĩnh sao có thể không nhìn ra chứ? Hắn tuy bề ngoài tỏ vẻ lạnh nhạt không quan tâm nhưng lại để ý đến nàng, lo cho nàng ở nơi đất khách quê người xa xôi không quen liền tìm nhiều cách an ủi, động viên nàng, dẫn nàng đi dạo chợ đêm, còn tặng quà cho nàng.

Mỗi một hành động ân cần, quan tâm cùng chu đáo đó của Tiêu Chấn không biết từ khi nào đã làm trái tim Ninh Tĩnh rung động, nàng không biết đã động tâm với hắn từ lúc nào, chỉ biết khi ngoảnh đầu nhìn lại đã biết bản thân càng lún càng sâu không thể thoát ra, nếu không nàng đã không để tâm đến Bạch Chi cứ suốt ngày quấn lấy hắn rồi.

Mà điều làm Ninh Tĩnh cảm động nhất chính là khi Tiêu Chấn biết được thân phận của Ninh Tĩnh nàng chỉ là một nha hoàn ti tiện, thấp kém thì hắn không hề để tâm, hơn nữa nàng lại có cảm giác hắn dường như rất cao hứng về việc đó, hắn dụ nàng nói ra trong tim nàng có hắn, còn hắn ngược lại thì không thú nhận, chỉ bảo nàng phải tự nhìn nhận lấy.

Và rồi đêm đó nàng và hắn đã thật sự trở thành phu thê, ngày tháng sau đó hắn đối xử với nàng rất tốt, hắn tốt đến nỗi nhiều lúc khiến nàng trực tiếp quên đi bản thân mình là ai, chỉ biết nàng là nữ nhân của hắn, chỉ muốn ở bên cạnh hắn, một đời và mãi mãi.


Khoé mắt Ninh Tĩnh dần ửng hồng, một tầng nước mỏng dần dần bao phủ lấy đôi mắt long lanh, xinh đjep thường ngày, Ninh Tĩnh khẽ chớp mắt, một giọt nước mắt rơi xuống, tiếp sau đó là những giọt nước mắt cứ nối đuôi nhau rơi xuống làm ướt đẫm cả gương mặt nhợt nhạt và yếu đuối của Ninh Tĩnh.

Ninh Tĩnh nàng hiện giờ thật sự rất nhớ Tiêu Chấn hắn, nhớ cảm giác được hắn ôm trong lòng, giọng nói ôn nhu chỉ dành cho mỗi nàng, nàng nhớ hắn đến độ mỗi tấc xương thịt trong cơ thể dường như đều đau đớn tột cùng.

Còn Tiêu Chấn, hắn có nhớ nàng, có mong nàng hay không? Hắn có đi tìm nàng, muốn phát điên lên khi không thể đến cứu nàng hay không? Nhưng mà bây giờ có thắc mắc thì liệu nàng còn có thể chờ đợi để được giải đáp? Ninh Tĩnh bị cỗ hàn khí xâm nhập vào cơ thể, cổ họng nong nóng ngứa ngáy, nàng đau đớn cùng vô lực ho liên tục mấy cái, ho đến độ cả tiếng cũng khàn đi, bất giác đưa tay đặt lên trên bụng mình, Ninh Tĩnh khó nhọc nở nụ cười.

Có lẽ nàng không còn bao nhiêu thời gian nữa, nàng đã sắp không thể gắng gượng được nữa rồi, cả đời này nàng không hối hận khi đã trao trái tim mình cho Tiêu Chấn, chỉ có một điều nàng nuối tiếc nhất chính là, nàng không thể làm tròn bổn phận của một thê tử, nàng vẫn không thể mang thai, nàng vẫn không thể sinh cho hắn một hài tử trắng trẻo bụ bẫm, thật đáng tiếc và xót xa.

"Chấn, liệu chàng có nghe được nỗi lòng của thiếp hay không? Cảm ơn và xin lỗi chàng, cảm ơn chàng vì đã cho thiếp một đoạn cuộc sống đầy tốt đẹp mà thiếp nghĩ bản thân vĩnh viễn sẽ không bao giờ có được, xin lỗi vì thiếp đã lừa dối chàng, xin lỗi vì đã không thể sinh cho chàng một tiểu hài tử của chúng ta.

Nếu có kiếp sau, liệu chàng có đến tìm thiếp hay không? Còn thiếp, vẫn muốn được tiếp tục gả cho chàng."
Ninh Tĩnh nhắm mắt, đôi môi nứt nẻ run rẩy nói mấy lời đau đớn cùng tuyệt vọng, từng giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài trên gò má tiều tuỵ của Ninh Tĩnh.

Lúc này đầu óc nàng mơ mơ hồ hồ, một mảnh trắng toát âm u không ngừng bủa vây lấy nàng, Ninh Tĩnh vô thức nhìn thấy ở phía xa xa có một nữ nhân tầm hơn ba mươi tuổi một thân xiêm y trắng tinh thuần khiết như tiên tử, bà chầm chậm tiến đến, vừa đi vừa giơ tay về phía Ninh Tĩnh, giọng nói nhẹ nhàng ngọt ngào lại quan tâm không ngừng nói với nàng.


"Tĩnh nhi, là mẫu thân.

Tĩnh nhi có nhớ mẫu thân hay không? Hay là Tĩnh nhi đi cùng mẫu thân có được không?"
"Tĩnh nhi, mẫu thân rất nhớ con, rất thương con."
"Tĩnh nhi."
Ninh Tĩnh lúc này không thể chống cự được nữa, nàng vô lực ngã nằm xuống đất, nước mắt chảy càng nhiều hơn, miệng lẩm bẩm gọi liên tục mấy tiếng mẫu thân, mẫu thân.

Ầm...!cánh cửa phòng bị một lực mạnh tác động khiến nó văng ra, vì cũ kĩ lâu ngày nên lập tức bị rơi xuống đất, khung cửa đập xuống đất vang lên tiếng "lạch cạch" liên hồi.

Tiếp đó là có một nam nhân dáng người oai dũng hối hả cùng hoảng hốt chạy vào, theo sau là mấy người gia đinh.

Trước mắt bọn họ là cảnh tượng Ninh Tĩnh nằm sấp trên đất, miệng không ngừng lẩm bẩm mấy chuyện mơ hồ, bọn họ không hẹn mà nghĩ, phu nhân bọn họ xem chừng đã thần trí điên đảo do bị giam cầm và không ăn không uống mấy ngày liên tục rồi.

Tiêu Chấn dựa theo manh mối mang theo một sự hy vọng cuối cùng chạy đến đây, không ngờ hắn lại tìm được Ninh Tĩnh thật.

Nhìn thấy nàng dáng vẻ tái nhợt xanh xao như mất hết sức sống lại còn đang lẩm bẩm mấy điều mơ hồ, hắn lo sợ chạy đến ôm lấy nàng vào lòng, vội vã tháo dây trói cùng cởi chiếc áo choàng lông chồn mà nàng may cho hắn ra phủ lên người nàng, cẩn trọng bao bọc ủ ấm cho nàng.


"Tĩnh nhi, tỉnh lại, là ta, Tĩnh nhi.".

Đam Mỹ Hài
Tiêu Chấn không ngừng gọi Ninh Tĩnh, ngay lúc này hắn cảm thấy trái tim mình như bị ai đó bóp nghẹt lại, đau đớn cùng khó thở vô cùng.

Cũng may hắn đến kịp, nếu không...!Tiêu Chấn không muốn nghĩ nữa, hắn siết chặt vòng tay bế bổng Ninh Tĩnh lên, vội vàng rời khỏi nơi lạnh lẽo đầy u ám này.

Đặt nàng lên yên ngựa, hắn cẩn trọng ôm lấy nàng vào lòng, dù gấp gáp nhưng không dám giục ngựa quá mạnh vì sợ làm Ninh Tĩnh thân thể khó chịu hơn.

Vừa giục ngựa phi nhanh về phía Tiêu phủ hắn vừa cúi đầu nhìn Ninh Tĩnh đang bất tỉnh trong lòng mình, ngay lúc này, hắn cất giọng, giọng nói hắn nhỏ nhẹ vừa đủ hai người họ nghe, vừa run rẩy như vừa cầu xin.

"Tĩnh nhi, xin nàng hãy cố chịu đựng, chúng ta sắp về Tiêu phủ rồi.

Đừng bỏ lại ta, xin nàng."
Ninh Tĩnh trong cơn mơ hồ mệt mỏi cố gắng nhấc mí mắt lên nhưng cố lắm chỉ có thể he hé mở mắt, trước mắt nàng hiện giờ không phải là người mẫu thân đáng kính của mình nữa mà chính là Tiêu Chấn, bên tai nàng còn nghe được giọng nói ấm áp của hắn, Ninh Tĩnh cứ tưởng mình đang mơ, một giấc mơ thật đẹp khi được nhìn thấy hắn, bàn tay gầy nhỏ nhắn tiến đến níu lấy cánh tay rắn chắc của hắn đang vòng qua ôm lấy nàng, Ninh Tĩnh chậm rãi siết chặt, bên môi mấp máy tên của hắn rồi cứ thế ngất đi....


Bình luận

Truyện đang đọc