HOÁN TÌNH KIẾP

Chuyện kể rằng, sau hai mươi năm sống dưới lớp phép nguỵ trang mà Thúc Hạo bày ra, Kim Yến tìm đến Thanh Linh để có thể gia nhập vào môn phái của người mình tâm tâm niệm niệm. Nào ngờ, đúng vào giờ phút quan trọng nhất thì tác dụng của phép biến mất, thân phận Vật Tế bại lộ. Từ đó, nữ chính Kim Yến bị cả chính phái lẫn tà phái truy bắt.

Nhưng Bất Cư Huyền Ẩn một lòng với cô thì ra sức bảo vệ, Thúc Hạo với vai trò Chưởng Môn cũng trong bóng tối âm thầm trợ giúp, nhờ đó Kim Yến mới có thể sống sót mà bắt gặp nhiều kì ngộ. Và trong một cuộc giao tranh khốc liệt xảy ra tại Tinh Vực của Hàn Linh phái, Kim Yến vô tình bị đánh rơi vào một khu phế tích. Ở nơi đó, cô tìm thấy nhiều quyển kinh thư bổ ích để nâng cao tu vi, đồng thời may mắn nhận được Phù Dung đan giúp tăng cường tốc độ tu luyện, lại được Mạnh Huyền Ẩn dùng Xích Hồn Kiếm cải tạo hồn phách. Chính vì vậy, Kim Yến trong vỏn vẹn một trăm năm mươi năm mà vượt lên trên tất cả, đứng vào hàng Phượng Thần Thất Pháp.


Trở lại với hiện tại, sau khi nói với Kim Yến và Tư Tuyệt mình có việc phải làm thì Minh Nguyệt lập tức lên đường đến Hàn Linh phái.

Mặc dù cô chỉ muốn tìm kiếm vị trí khu phế tích xung quanh Tinh Vực, nhưng nó ít nhiều cũng là khu vực thuộc Hàn Linh phái, nếu không tiến vào chào hỏi Chưởng Môn bọn họ thì rất dễ gây hiểu lầm. Cũng phải nói thêm, kể từ lúc Minh Nguyệt xuyên đến thế giới này, đây là lần đầu tiên cô đi vào khu vực thuộc một phái khác, nên trong lòng cũng có đôi chút hiếu kì nơi ấy trông ra làm sao? Không biết nếu đem so với trí tưởng tượng khi còn đọc nguyên tác sẽ khác biệt như thế nào?

Nơi đây vốn nổi danh là môn phái chỉ thu nhận nữ đệ tử và cực kì bài xích nam nhân. Ngoài ra, sư tổ của bọn họ còn là một người có mối thù hận sâu sắc với người khác giới. Điều đó được thể hiện rõ, khi mà ở trước cửa lớn của phái đặt mười sáu bức tượng, tám nam quỳ phía trước và tám nữ đứng phía sau, tất cả đều trong tư thế nữ tử chém đầu nam tử. Chỉ bấy nhiêu đó cũng đủ cho thấy tư tưởng thù hận mù quáng cùng phân biệt đối xử cực đoan của những kẻ lãnh đạo ở nơi này.


Không chỉ thế, Hàn Linh phái còn như nước với lửa cùng Mộc Tử phái, nơi mà chỉ thu nhận nam đệ tử, sống với quan niệm nam tôn nữ ti mang từ nhân gian lên.

Đối với luyện thần giới, nơi vốn đề cao tính chất nam nữ bình quyền, thì Hàn Linh và Mộc Tử như thuộc về hai thế giới khác, làm cho sự đoàn kết của ngũ đại phái cũng chính vì vậy mà lung lay. Minh Nguyệt nghĩ: nếu không phải bọn họ đều có kẻ thù chung là tà giáo, thì hai phái này còn lâu mới chịu hợp tác mà đứng chung chiến tuyến.

"Cuộc đối đầu giữa nam và nữ" cô thầm đánh giá việc ấy.

Đứng trước cổng chính của phái Hàn Linh là hai nữ tử một thân trang phục đỏ rực đang đứng gác. Họ quan sát thấy từ xa có một người mặc hắc - bạch y* phi thân đến, bèn bay tới chặn đường kẻ lạ mặt mà hô to:


(*Như chương thứ hai đã từng đề cập, trang phục của Minh Nguyệt thường xuyên thay đổi gồm ba loại: màu trắng, màu đen và trang phục phối cả hai màu trắng đen.)

"Người đến là ai? Hàn Linh phái nếu không phận sự hoặc không có hẹn trước thì tuyệt đối không thể vào!"

Cả ba cùng đáp đất, Minh Nguyệt lúc này mới lấy khăn che mặt xuống, ôn hoà hướng hai nữ đệ tử mà đáp:

"Phiền hai người có thể vào bẩm báo với Chưởng Môn một tiếng. Nói là có Thánh Toạ của Thanh Linh phái đến chào hỏi."

"Người này là Thánh Toạ?" Hai người cùng cả kinh mà trợn mắt. Tuy rằng ít khi lộ mặt, nhưng danh tiếng của Minh Nguyệt trong luyện thần giới không ai mà không biết. Chưa đầy trăm năm đột phá Phượng Thần Ngũ Pháp, tài năng của cô phải nói là đã vượt xa Hoàng Thúc Hạo. Điều đó đối với nữ tử là sự hâm mộ cuồng nhiệt, còn đối với nam tử là bị thu hút một cách mãnh liệt.
Không dám đắc tội với nhân vật lớn như vậy, hai cô nàng liền rối rít hành lễ, sau đó thì một trong hai người lập tức đi vào trong thông báo.

Một lát sau, nữ đệ tử ấy đi ra, cung kính mời Minh Nguyệt vào trong. Vào đến đại điện, một lão bà có tuổi ngồi ở giữa, hai mắt nhắm nghiền, đứng hai bên là hai nữ đệ tử chân truyền chăm chú quan sát kẻ vừa đến. Minh Nguyệt tiến về phía trước, lễ phép hành lễ:

"Đệ tử phái Thanh Linh, Khổng Minh Nguyệt, xin bái kiến Nguyên Anh trưởng lão!"

Lão bà mở mắt ra, quan sát nữ tử trước mặt. Một thân khí chất thoát tục, có sự mạnh mẽ của nam tử, cũng có điểm kiều diễm của nữ nhân, nhan sắc có thể sánh với những người đẹp nhất bà từng gặp trong đời, lại có thiên phú trác tuyệt trong tu luyện, quả nhiên là không tầm thường.
Bỗng bà nhận ra điểm gì đó khá quái lạ, liếc mắt về nữ đệ tử tóc đỏ kế bên, từ lâu đã cúi gằm mặt chẳng dám nhìn thẳng, dường như có đôi điều xúc động không nói nên lời.

Tuy có vài điều khó hiểu, nhưng bà tạm thời bỏ qua, hướng Minh Nguyệt nhàn nhạt nhếch môi cười, sau đó lại cất tiếng nói:

"Không cần đa lễ! Không biết sư chất hôm nay đến bổn phái của ta là có việc gì?"

"Không dám giấu trưởng lão, đệ tử có việc cần người đồng ý!" Minh Nguyệt cung kính đáp.

"Ồ!" Nguyên trưởng lão ngạc nhiên: "Không biết việc mà sư chất nói là gì?"

"Đệ tử đang cần một vài loại dược liệu chế thuốc nhằm đem đến nhân gian chữa bệnh. Mà những thứ ấy thì chỉ mọc ở gần Tinh Vực, nên đệ tử hôm nay mạo muội muốn nhờ trưởng lão cho phép được đến đó."

Nghe vậy, bà nhíu mày suy tư, sau đó lại nhắm mắt không nhìn Minh Nguyệt mà nói:
"Tinh Vực tuy là thuộc bổn phận của Hàn Linh, nhưng cũng không phải khu vực cấm địa trọng yếu gì mà phải cấm người ra vào. Được! Ta đồng ý!"

Nói xong, bà lại hướng về nữ đệ tử tóc đỏ đứng một bên kia, nét mặt hoà hoãn hơn đôi chút, còn mang nét dịu dàng khó nói, ân cần phân phó:

"Huyên Thuyên, con hãy đi cùng Thánh Toạ đến đó. Nếu nàng ta có gì cần thì hãy hết lòng giúp đỡ!"

Nữ đệ tử nghe gọi thì bừng tỉnh, hơi hốt hoảng nhưng cũng kịp định thần mà đáp:

"Vâng! Sư phụ!"

"Huyên Thuyên?" Minh Nguyệt nghe thấy cái tên này lẫn giọng nói có đôi chút quen thuộc, tránh không khỏi thắc mắc mà ngẩng đầu lên quan sát.

Ngay lập tức, cô nhận ra nữ đệ tử ấy là người phương nào. Đó không ai khác chính là Yêu Tu hoá thân từ cáo đỏ mà Minh Nguyệt từng cảm hoá ngày trước, lúc mà cô và ngũ sư huynh còn đang vi hành khắp nhân giới. Thật không ngờ Minh Nguyệt còn có thể gặp lại nàng ta tại Hàn Linh này.
"Là cô sao?" Minh Nguyệt tươi cười lên tiếng gọi.

"Hai người quen biết nhau?" Nguyên Anh trưởng lão hiếu kì, không khỏi nhìn nữ đệ tử của mình chờ giải thích.

"Sư phụ, Thánh Toạ chính là người ngày trước giúp đỡ đồ nhi hoàn lương, không tiếp tục đi vào con đường sai trái." Huyên Thuyên nói ra không có nửa điểm giấu giếm.

"Hoá ra là vậy! Thế thì ta phải nói lời cảm ơn sư chất rồi! Nếu không nhờ việc ấy, thì bây giờ Nguyên Anh ta đây không biết tìm đâu được vị đồ đệ ưng ý này!" Tuy lời nói là thế, nhưng cái cách bà trả lời lại không có lấy một tia xúc cảm, đôi mắt vô hồn hơi nhíu lại, nhìn như không nhìn về cô.

"Trưởng lão quá lời!" Minh Nguyệt khiêm tốn phủ nhận, sau đó thì lại lên tiếng khen ngợi vị lão bà trước mắt: "Người có thể không vì thân phận Yêu Tu của Huyên Thuyên mà chấp nhận cô nương ấy vào Hàn Linh phái, tức là người vô cùng rộng lượng!"
Nghe vậy, Nguyên Anh liền nhướng mày tỏ vẻ ngạc nhiên, sau đó lại nhắm mắt bật cười thành tiếng, khí lực cũng không tự chủ mà thoát ra. Huyên Thuyên và nữ đệ tử bên cạnh đều đồng thời nhăn mặt kiềm chế, không cho phép bản thân ngã khuỵ. Ngay cả Minh Nguyệt cũng xém chút nữa phải lùi bước về sau. Cô thầm nghĩ công lực người này quả thật thâm sâu khó lường, tuyệt không thể đắc tội!

Tiếng cười qua đi, thu hồi uy hiếp, bà lại khôi phục vẻ mặt khiêm nhường hướng đến Minh Nguyệt:

"Thánh Toạ hành xử luôn cho tà ma một cơ hội hối cải, sự thiện lương ấy vang danh khắp nơi. Ta thân là trưởng bối thì cũng nên giống như vậy."

"Trưởng lão quá lời! Đây là việc đệ tử nên làm."

Sau đó, cô từ biệt Nguyên Anh, cùng Huyên Thuyên đi đến Tinh Vực. Khi hai người đã rời khỏi đại diện hồi lâu, bà ta mới thu hồi nụ cười trên mặt, hướng nữ đệ tử còn lại mà hỏi:
"Thần nhi, con thấy cô ta thế nào?"

Vị đệ tử Nhu Thần nghe vậy, liền nói lên suy nghĩ của mình:

"Sư phụ, vị Thánh Toạ này bề ngoài vừa có sắc lại vừa có lực, ẩn sâu bên trong lại luôn toả ra khí thần áp bức kinh khiếp. Dù bản thân chỉ mới tu vi Ngũ Pháp nhưng áp lực ấy có thể so sánh với cả Lục Pháp. Rõ ràng cô ta là một kẻ không đơn giản!"

Nguyên trưởng lão nghe vậy thì mỉm cười hài lòng bởi cách nhìn người của cô. Đây là nữ đồ đệ mà bà tâm đắc nhất, tuổi đời mới vào hai nghìn năm tuổi thôi nhưng đã đạt đến Phượng Thần Lục Pháp. Trong kì đại hội Hậu Tục Tranh Tài diễn ra hơn trăm năm trước, dù chỉ đạt hạng hai, nhưng cũng đã đấu một trận ra trò với Băng Toạ của Thanh Linh phái.

"Đáng tiếc một người tài năng như cô ta lại tiếp tục về phe của lão già Dương Thiên đó." Nói đến đây, bà không khỏi tay nắm thành quyền.
"Sư phụ có ý định chiêu mộ ư?" Nhu Thần thắc mắc hỏi.

"Không vội! Dẫu sao thì ngũ phái cũng đang ở thế cân bằng, không nên đắc tội Thanh Linh vào lúc này! Chưa kể tà giáo ngày một thể hiện rõ mưu đồ với Vật Tế và Kim Bài. Chúng ta không nên hành động sơ suất!" Bà vuốt vuốt ống tay áo mà đáp.

"Vâng, sư phụ!" Ngừng một chút, Nhu Thần nghĩ đến gì đó liền hỏi: "Nhưng mà... con thấy cô ta đến đây không chỉ đơn giản là hái thảo dược."

"Ta biết, vì thế nên ta mới phái Huyên Thuyên đi theo để tiện theo dõi." Bà nhã nhặn đáp lời.

Nhu Thần rất muốn nói rằng bản thân nghi ngờ tính trung thực của sư muội, nhưng cô hiểu rõ không nên biểu thị thái độ đó trước mặt Nguyên Anh. Tuy không biết vì lí do gì mà mười năm trước, sư phụ đột ngột dẫn Huyên Thuyên về phái, thu nhận làm đệ tử chân truyền, chưa kể sư phụ còn tỏ ra rất cưng chiều, dạy hết tâm huyết cả đời cho vị tân đồ đệ này. Mặc cho nhiều lần Nhu Thần tỏ ý cảm thấy sư muội rất không bình thường, như có điều giấu giếm, nhưng đổi lại luôn là những lần bị giáo huấn về môn quy, về tính đoàn kết đồng môn.
Bên ngoài đại điện, Minh Nguyệt và Huyên Thuyên cùng dạo bước về phía cửa chính. Họ không triệu hồi cánh thần bởi vì quy định không cho phép phi thân trong phạm vi chính điện của phái Hàn Linh.

Lúc này, các nữ đệ tử sau khi nghe tin có Thánh Toạ ghé thăm, họ liền lập tức đổ xô đến nhằm có cơ hội diện kiến dung nhan vị thần nữ được mệnh danh là xinh đẹp và ưu tú nhất luyện thần giới.

Tất nhiên là không ai dám thất thố xuất hiện trước mặt ngáng đường hay bám theo như một cái đuôi. Mà họ đều lựa chọn ẩn núp ở khu vực gần những nơi hai người đi qua. Một vài nữ đệ tử không nhịn được lên tiếng:

"Đẹp quá! Đẹp chết mất!"

"Nhìn khí chất ngài ấy kìa! Thật phi phàm!"

"Này, thử nghĩ xem, Thánh Toạ có người trong lòng chưa?"

"Để làm gì? Người có độc thân thì người cũng là nữ tử, ngươi cũng đâu gả được cho người."
"Nếu được gả cho người đẹp như vậy, có lẽ nữ tử cũng đáng."

"Ui! Ngươi nói gì ghê thế? Ngươi là ma kính* à?"

"Ta chỉ dùng lời đó để biểu lộ cảm xúc thôi. Đừng hiểu lầm!"

(*Ma kính: thuật ngữ cổ đại nhằm chỉ mối quan hệ đồng tính nữ.)

Ai nấy đều sôi nổi nghị luận mà không biết tất cả những lời đó đều được Minh Nguyệt thu hết vào tai. Cô chỉ cười nhẹ, tỏ vẻ không màng đến.

Hàn Linh phái chỉ thu nhận nữ đệ tử nhưng cũng không tránh được xuất hiện nhiều loại người vào đây với mục đích khác nhau: có người vào đây vì sợ hãi hoặc căm ghét nam nhân, cũng có người vì muốn giữ gìn lễ giáo trước khi xuất giá, số nhiều thì lại vì cảm thấy thoải mái sống trong môi trường chỉ có nữ tử,... Trong đó, một bộ phận nhỏ vào đây vì họ cũng giống Minh Nguyệt, họ thích người cùng giới.
Ai cũng biết rõ, luyện thần giới đa phần tuổi thọ rất cao nên ràng buộc về lập gia đình, sinh con nối dõi không quá khắt khe. Chỉ cần người đó không giữ vị trí quá quan trọng thì hầu như chẳng ai quan tâm một đệ tử cỏn con yêu nhau với người cùng giới. Bởi vì cho dù họ có vạch trần thì cũng chẳng đem lại bao nhiêu lợi ích và nhắm mắt làm ngơ cũng không mang đến bất kì tác hại nào.

Nói trắng ra thì những kẻ nhỏ bé, đứng ở tầng lớp dưới đáy như các đệ tử ngoại môn thì chẳng ai thèm đếm xỉa đến việc họ làm. Nhưng nếu những người có vị thế cao như Minh Nguyệt mà còn dính vào mối quan hệ đó, thì đấy lại là một vấn đề hoàn toàn khác.

Minh Nguyệt nghĩ đến đây thì thầm cảm thấy may mắn vì mình không phải người của thế giới này. Bởi nếu như cô và Ngọc Linh sinh ra tại đây, cùng với địa vị và sự nổi tiếng đang có, thì không biết sẽ sinh ra bao nhiêu rắc rối nếu bọn họ phát hiện ra mình là người đồng tính.
Các đệ tử vẫn tiếp tục bàn tán cùng biểu lộ sự si mê. Trong khi Minh Nguyệt tỏ ra thờ ơ thì Huyên Thuyên một bên mặt đen lại như đi trên đống lửa. Cô đang thật sự rất khó chịu về những lời bàn tán ấy. Đúng vào lúc muốn tiến đến giải tán đám nữ đệ tử kia, thì Minh Nguyệt đi phía trước bỗng xoay người lại nói:

"Chúc mừng nhé Huyên Thuyên! Không chỉ hoàn lương, không rơi vào tà đạo mà còn trở thành đệ tử chân truyền của chính phái. Ta thật mừng cho cô!"

"Vâng! Tất cả đều phải cảm tạ công ơn cảm hoá của người!" Huyên Thuyên vui vẻ đáp, trên mặt cũng hiện lên một tầng ửng đỏ.

Minh Nguyệt mỉm cười gật đầu, sau đó liền quay mặt tiếp tục bước đi. Cô gặp Huyên Thuyên chỉ là sự tình cờ, khi ấy nàng ta suýt bị người của tà giáo hạ sát vì đã ra tay trộm vài quyển kinh thư tu luyện. Sau khi giải cứu nàng xong thì phát hiện trên cơ thể nàng toả ra đủ loại sinh khí của người nhân gian. Khi ấy, Minh Nguyệt cứ nghĩ cô gái này đã hại rất nhiều người vô tội, lập tức muốn ra tay trừng trị. Nhưng Huyên Thuyên rối rít giải thích mình chỉ hút một lượng sinh khí vừa đủ mà không làm hại tính mạng bất cứ ai. Nghe vậy, Minh Nguyệt mới tha chết cho nàng, chỉ dẫn theo mà từ từ cảm hoá, tránh lại làm ra hành vi tương tự.
Hai người ra khỏi cửa lớn Hàn Linh phái, Huyên Thuyên lập tức phi thân đi trước, dẫn đường Minh Nguyệt đến Tinh Vực.

----------

Bình luận

Truyện đang đọc