HOÁN TÌNH KIẾP

Minh Nguyệt vừa đến đại điện thì thấy sư phụ và ba vị sư huynh đã ở bên trong. Cô tiến đến hành lễ với bốn người. Sau đó Thúc Hạo nhìn cô thú vị mà nói:

"Muội còn nhớ lúc trước huynh đã nói gì không?"

"Đại sư huynh muốn ám chỉ gì nào?" Cô tươi cười nhìn Thúc Hạo mà hỏi lại.

"Ta nói trong vòng năm mươi năm muội sẽ đột phá Bán Thần? Có phải như vậy không?" Anh nhướng đôi lông mày nói.

Dẫu vậy, Minh Nguyệt vẫn khiêm tốn đáp: "Ha ha! Là đại sư huynh có tài dự liệu như thần."

"Thôi được rồi! Minh Nguyệt được như vậy thì đó chính là phúc khí của Thanh Linh phái chúng ta!" Dễ Tính hào hứng nói, Hoạt Bát ở một bên vẫn mặt lạnh không nói không rằng.

Đúng lúc này, một cái bóng nhỏ bất chấp bay vào đại điện Thanh Linh một cách thất thố. Đó chẳng phải ai khác chính là Trưởng Thành với gương mặt tiểu hài tử. Không màng đến những người khác, hắn phi thân tới chỗ Minh Nguyệt, miệng thì luôn mồm gọi:


"Tiểu sư muội! Ta nhớ muội quá!" Nước mắt nước mũi lúc này chảy ra như mưa.

Khi Minh Nguyệt gần như sắp bị lao vào vòng tay Trưởng Thành. Ngay tức thì một cái bóng màu xanh lam chặn trước người cô, đón lấy cái ôm ấp từ tiểu hài tử dáng vẻ chưa đến mười tuổi này. Lúc mọi người định thần lại thì nhận ra nhiệt độ không khí xung quanh cũng hạ xuống rất thấp.

Về phía Trưởng Thành thì cảm thấy người mà mình đang ôm cơ thể lạnh ngắt, bèn tò mò ngẩng đầu lên. Lập tức hắn thấy gương mặt của tảng băng nghìn năm Hoạt Bát đang hiện rõ không thể nào rõ hơn.

Luống cuống thoát khỏi và lùi ra xa. Hơi thở của Trưởng Thành toả ra nhiều làn sương khói, tay chân không ngừng run rẩy, miệng lấp bấp kinh hãi nói.

"Nhị sư huynh này! Bộ huynh vừa từ đỉnh núi tuyết xuống hay sao vậy?"


Hoạt Bát không trả lời, Dễ Tính thì bước lên khiển trách:

"Đệ đó! Cho dù đệ trông không khác nào một tiểu hài tử. Nhưng đệ cũng đường đường cũng là một đại nam nhân gần năm trăm tuổi. Đâu thể thất thố mà dự định chiếm tiện nghi của sư muội như vậy?"

Bỗng nhiên nhận ra mình quá lời, Dễ Tính bèn im lặng. Đây là điều mà bất cứ ai trong Thanh Linh phái cũng không muốn nhắc trước mặt Trưởng Thành.

Ngũ sư đệ nghe vậy lúc này mới thôi kích động, buồn bã lui vào một góc.

Minh Nguyệt một bên cũng nhìn thấy mà chua xót. Theo nguyên tác, ngũ sư huynh bị trúng một kì độc. Tuy không nguy hiểm tính mạng hoặc tuổi thọ, nhưng nó lại khiến cho cơ thể vĩnh viễn không thể phát triển được nữa. Từ đó hình thành nên bóng ma trong người ngũ sư huynh. Cái tên Trưởng Thành này cũng là do sư phụ đặt cho, với hi vọng một ngày tìm được cách chữa trị.


Mặc dù người đời ai cũng nói độc này không giải được, nhưng Minh Nguyệt lại biết có một cách. Trong Thần Ma Chiến Nữ, biện pháp để giải độc này từng được tiết lộ.

Khi vẫn chìm trong suy tư, tứ sư huynh An Tĩnh từ bên ngoài cũng đến hành lễ với Dương trưởng lão, sau đó hướng Minh Nguyệt cười cười, tay vẫn không ngừng phe phẩy cây quạt.

"Chúc mừng sư muội! Năm mươi năm đột phá Bán Thần, thật là một tin chấn động toàn bộ tứ giới!"

"Sư huynh quá lời! Đúng rồi! Tại sao hai huynh biết muội đến đây?" Cô hỏi lại.

"Ta thấy muội phải chịu một lượt bảy đạo Lôi Sát, lo lắng có chuyện không may nên cùng ngũ sư đệ vội bay đến Hậu Linh điện. Chẳng ngờ là muội không ở đó nên mới qua chỗ này!"

"Ra là thế." Minh Nguyệt tỏ vẻ đã hiểu.

Đúng lúc này, Dương trưởng lão mới hỏi: "Nguyệt nhi! Lần đột phá này rốt cuộc là sao? Con có thông suốt điều gì không?"
Nghe thấy sư phụ hỏi đến mình. Cô cũng không giấu diếm, lập tức kể đến những suy nghĩ của bản thân về Tạo Hoá. Tất nhiên không nói ra chi tiết câu trả lời của cây bút trong tay. Cô vẫn chưa sẵn sàng nói ra thế giới này chỉ đến từ một câu chuyện.

Mọi người nghe xong, ai cũng lâm vào trầm mặc. Dương trưởng lão do dự hồi lâu, cuối cùng ông cũng nói.

"Tạo Hoá chắc có lý do của mình. Phải rồi Minh Nguyệt, tu vi hiện tại của con là Bán Thần Nhị Pháp. Đó có thể là một thông tin hữu ích!" Ông vuốt râu chắc nịch mà kết luận.

"Cái gì? Nhị Pháp sao?" An Tĩnh nghe xong thì quan sát tiểu sư muội: "Quả nhiên là Nhị Pháp!"

Sau đó, hắn quay sang ngũ sư đệ cười nhạo: "Trưởng Thành, đệ nên cố gắng hơn! Tiểu sư muội bây giờ đã bắt kịp đệ rồi đó."

Tuy nhiên, ngũ sư đệ ngày thường nhốn nháo một hai đòi thắng thua với vị sư huynh đây thì hôm nay lại im lặng đứng một góc. Hắn thầm thấy kì lạ, dự định tiến lên hỏi thì bị Thúc Hạo cắt ngang.
"Được rồi Tĩnh đệ! Chẳng phải đệ cũng nên cố gắng sao? Trong tất cả mọi người ở đây, chỉ có mình đệ năm mươi năm qua vẫn giậm chân tại chỗ."

Câu nói ấy đánh thẳng vào đầu của An Tĩnh, khiến hắn chột dạ xấu hổ, thầm mắng mình tự đào hố chui vào.

Không sai! Trong khoảng thời gian Minh Nguyệt bế quan thì các sư huynh trừ An Tĩnh vẫn nằm ở Tam Cấp, những người còn lại tu vi đều tăng một bậc.

Trưởng Thành đạt Nhị Pháp, Dễ Tính Tứ Pháp, Hoạt Bát thì lên Lục Pháp. Còn Thúc Hạo đạt Thất Pháp, chỉ một bậc nữa thôi là Bán Nguyên Thần.

Thấy các đồ đệ ai nấy đều có thành tựu, Dương trưởng lão hài lòng nói:

"Các con đã không làm vi sư thất vọng!" Sau đó hướng Minh Nguyệt dò hỏi: "Nguyệt Nhi, con có dự định gì tiếp theo không?"

Minh Nguyệt nhìn về phía ngũ sư huynh ủ rũ một bên. Nhớ lại nguyên tác, cô tươi cười nêu lên suy tính của mình:
"Con muốn xin người cho phép con cùng ngũ sư huynh xuống nhân gian vài ngày để thư giãn! Dẫu sao con cũng đến thế giới này đã lâu, thật tình cũng muốn tận mắt chứng kiến khắp nơi trông như thế nào?"

Trưởng Thành nghe xong thì thôi buồn bã, ngẩng đầu lên mong chờ! Hắn đã từ lâu muốn đi chơi cùng vị tiểu sư muội này.

Mặc dù không yên tâm việc cho Minh Nguyệt xuất môn sớm khi cô vẫn chưa từng tiếp xúc nhiều với nơi đây. Nhưng khi nhìn qua vẻ mặt chờ mong của Trưởng Thành thì lại thôi. Dù sao cũng không thể giữ Minh Nguyệt ở một chỗ mãi, chưa kể tu vi cũng tăng cao, có thể thả lỏng hơn!

"Thôi được! Con cũng vừa mới xuất quan, nên đi đây đó trong nhân gian thăm thú. Chỉ cần luôn nhớ quy định Thanh Linh đã đặt ra là được!"

"Đa tạ sư phụ thành toàn!" Minh Nguyệt cung kính đáp.
"Đa tạ sư phụ!" Trưởng Thành cũng thật hào hứng.

An Tĩnh đứng một bên cũng muốn đi theo, dự định tiến lên xin phép thì bị Dương trưởng lão cắt ngang. Ông nhắm mắt không nhìn đến hắn mà nói: "Tĩnh nhi nên tập trung tu luyện! Đừng có mãi ham chơi!"

Cảm thấy chột dạ vì suy nghĩ bị nhìn thấu, An Tĩnh bĩu môi bất mãn, nhưng cũng chẳng dám nói hai lời.

Sau đó, Dương trưởng lão kể lại vài việc liên quan đến động tĩnh của Kim Bài tại Hàn Linh phái. Các đồ đệ nghe xong thì mỗi người một suy nghĩ. Minh Nguyệt nhớ không lầm thì thứ tự báo hiệu Vật Tế tái xuất lần lượt là Kim Bài Đông Nam, Đông, Đông Bắc, Bắc, Tây Bắc, Tây, Tây Nam và cuối cùng là Kim Bài Nam hướng của bổn phái. Chính điều ấy trở thành nguyên nhân sâu xa dẫn đến cuộc gặp gỡ giữa nam chính Hoàng Thúc Hạo và nữ chính Trương Kim Yến.
Một hồi lâu bàn chính sự, Dương trưởng lão cũng cho mọi người giải tán, phất tay áo rời đi.

Khi Minh Nguyệt dự tính trở về thu dọn một số vật dụng cho chuyến đi đến Nhân giới thì Hoạt Bát sư huynh đến trước mặt cô. Hắn vẫn mặt lạnh và kiệm lời như trước, nói.

"Sư muội! Theo ta!"

Dù không biết có chuyện gì nhưng cô vẫn nghe lời. Các vị sư huynh còn lại cũng tò mò theo sát. Không đâu xa, nơi nhị sư huynh dẫn cô đến là khu vực biển trời gần đấy. Một vùng biển cực kì rộng lớn giữa bầu trời, cũng giống như lục địa bay Tước Vũ, nó có thể lơ lửng trên không trung đều nhờ các dòng khí thần lực dồi dào cung cấp.

Khi hai người vừa đáp xuống mặt nước, Hoạt Bát đã lập tức triệu hồi Thuỷ Sinh Kiếm ra tấn công Minh Nguyệt. Dẫu cho bị bất ngờ, nhưng cô cũng kịp triệu hồi cây cọ của mình đáp trả. Chẳng mấy chốc, cả hai đã trao đổi cả chục chiêu thức, vừa thủ vừa công. Dễ Tính, An Tĩnh và Trưởng Thành bên dưới dự định lên can ngăn thì đã bị Thúc Hạo cản lại.
"Đừng lo! Hoạt Bát không có sát khí, đệ ấy chỉ muốn thử tiểu Nguyệt thôi!"

"Thử sao? Ây dà... nhị sư huynh này, không nói chẳng rằng, đột nhiên cứ như vậy lao vào tấn công. Thật làm người ta sợ chết khiếp!" An Tĩnh ai oán nói.

"Đệ còn lạ lẫm gì Hoạt Bát? Nói ít làm nhiều nhưng hiệu quả! Có lẽ đệ ấy lo lắng Minh Nguyệt tu vi cao nhưng không có kinh nghiệm trong thực chiến nên muốn bỏ chút thời gian kiểm tra. Chưa kể yếu tố đánh bất ngờ cũng tính là một phép thử." Thúc Hạo bình tĩnh giải đáp, trong đầu cũng khâm phục không thôi.

Nhị sư đệ này, tuy ít nói nhưng làm việc thì luôn cẩn thận chu toàn. Có lẽ chính vì vậy nên có dư thời gian suy nghĩ cặn kẽ trong mọi tình huống phát sinh, không khủng hoảng, không phân tâm. Thiên phú tu luyện cũng thuộc hàng thượng thừa, nếu thật sự nghiêm túc thì có thể ngang ngửa vị đại sư huynh này đây. Chỉ tiếc là tính cách quá quái dị, chỉ cần sửa được nó thì chức vị Chưởng Môn sẽ khiến sư phụ đau đầu khi phải lựa chọn một trong hai người.
Ở trên bầu trời, cả hai người đã trao đổi qua cả trăm chiêu bất phân thắng bại. Minh Nguyệt có bảo bối nên cầm cự được trước sự chênh lệch tu vi, chưa kể Hoạt Bát sư huynh cũng có phần nương tay với cô.

Sau một khoảng thời gian giằng co, vị nhị sư huynh này cảm thấy đã đến lúc thử chiêu cuối cùng nhằm kết thúc trận đấu. Tức thì, Thuỷ Sinh Kiếm phát sáng biến đổi thành một thứ khác, băng giá hơn, nồng độ thần lực cũng cao hơn. Những người ở bên dưới cũng bị cái lạnh làm cho cảm thấy khó chịu.

An Tĩnh và Trưởng Thành đồng thanh hô: "Đây là..."

Dễ Tính một bên kinh ngạc mà nói. "Không thể nào!"

"Hoá ra đệ ấy cũng dùng được nó!" Thúc Hạo mỉm cười cảm thán.

Minh Nguyệt nhìn thấy sự thay đổi ấy, trong đầu hồi tưởng lại nguyên tác. Ngũ Hành Bảo có tổng cộng mười món, mỗi món lại tồn tại ở hai bản thể bao gồm bản thường và nâng cấp. Thứ ở trước mặt cô đây chính là bản nâng cấp của Thuỷ Sinh Kiếm, Băng Hà Kiếm.
Biết rõ nhị sư huynh muốn thử mình, nhưng không ngờ lại muốn thử một cách nghiêm túc như vậy? Không khinh địch, cô lùi lại viết một chữ "hoá" lên không trung. Cây cọ trong tay nhất thời cả phần thân và phần lông dài ra, hoá thành một cây phất trần.

Phía bên này, Hoạt Bát cũng tung ra đòn tấn công. Anh chém một cái, luồng khí lạnh hình lưỡi kiếm bay với tốc độ chóng mặt tiến thẳng đến, làm đóng băng phần mặt biển nơi nó đi qua. Minh Nguyệt cũng không chịu thua, cô vung cây phất trần lên, những sợi tơ lập tức toả ra tứ phía và xoay tròn, tạo nên một trận cuồng phong chạm trán với luồng kiếm khí. Cả hai ngay lập tức chấn động, kiếm khí bị đánh tan nát bay tứ tung, làm cả vùng biển bị đóng băng trong nháy mắt.

Trận chiến kết thúc, Hoạt Bát cũng không còn ý định ra tay. Băng Hà Kiếm trở về nguyên dạng. Minh Nguyệt cũng đáp xuống mặt biển, thở hắt ra hơi. Cô biết nếu tiếp tục thì mình khó cầm cự nổi. Nhị sư huynh quả nhiên là Long Thần Lục Pháp, không thể xem thường!
Thúc Hạo cũng triệu hồi Hoả Diễm Kiếm nhằm làm tan băng, trả lại nguyên trạng cho vùng biển.

Cả sáu người tụ họp lại, Minh Nguyệt hướng Hoạt Bát cảm tạ, hắn cũng chỉ gật đầu không đáp. Dễ Tính lúc này bước về phía cô mà dò hỏi:

"Vì sao muội không dùng lửa để khắc kiếm băng của nhị sư huynh mà lại dùng gió?"

"Muội chỉ muốn thử sức của chiêu mới thôi!" Cô cũng thành thật đáp.

"Ây dà! Hết nhị sư huynh rồi đến muội! Toàn những người thích thử thách!" An Tĩnh le lưỡi nhìn hai người.

Thúc Hạo một bên nhìn cây cọ của Minh Nguyệt lúc này đã trở lại hình dạng cũ mà lên tiếng: "Bảo vật của muội quả thật không tầm thường! Năm mươi năm qua, muội đã biết cách sử dụng nó thuần thục rồi nhỉ?"

"Vâng! Quả thật Hồi Vọng đã gắn bó với muội rất lâu trong lúc bế quan." Cô nhìn nó tươi cười mà đáp.
"Hồi Vọng! Vậy là muội đã đặt tên cho nó rồi?" Thúc Hạo ngạc nhiên nói.

"Đúng vậy! Muội nghĩ nếu lúc nào cũng gọi là cây cọ hay cây bút lông thì cũng kì! Nó nên thật sự có một cái tên!"

"Ây da! Tên gì nghe chán quá! Chẳng ngầu tí nào cả!" Trưởng Thành lên tiếng chê bai, An Tĩnh gật đầu đồng ý và Hoạt Bát thì im lặng bay đi mất.

Mọi người thấy thế cũng quyết định giải tán, ai nấy về điện của mình. Thúc Hạo nhìn bóng lưng Minh Nguyệt, nghĩ đến cái tên vừa rồi, trong lòng không tránh khỏi nổi lên ít tư vị buồn bã.

"Hồi Vọng à? Muội vẫn còn muốn trở về thế giới của mình sao? Liệu sau này chúng ta có nỡ để muội rời đi?" Anh lắc đầu thở dài, cũng phi thân bay đi mất.

----------

Bình luận

Truyện đang đọc