Biên tập: Quansama
Beta: Nguyệt Vi Yên, Vũ Ngư Nhi
Bộ quần áo Tiết Tĩnh Xu mặc trông có vẻ kín mít nhưng lại tựa như chẳng che được gì, rực rỡ dưới ánh nến.
Hoàng đế không nhúc nhích nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm khó dò.
Tiết Tĩnh Xu quyết định đêm nay sẽ chủ động, bởi vậy chịu đựng ngượng ngùng, tiến lên một bước, ngón tay khiêu vạt áo hoàng đế.
“Hoàng thượng làm sao vậy? Tại sao không nói chuyện? Bộ y phục này… là hoàng thượng tặng thiếp. Bệ hạ nói xem, thiếp mặc như vậy, nhìn có được hay không?”
Hoàng đế nắm tay nàng, giọng hơi khàn khàn: “Hoàng hậu mặc cái gì cũng dễ nhìn. Cho dù không mặc cũng rất dễ nhìn.”
Tiết Tĩnh Xu nghe xong mà cả người nóng lên. Nàng tự hỏi, cho dù mình gan dạ cũng không thể giống hoàng đế, không coi ai ra gì nói những lời khiến người khác xấu hổ.
Nàng tránh khỏi tay hoàng đế, chậm rãi thối lui về giường, ngồi trên mép giường, nghiêng đầu nhìn hắn: “Đêm đã khuya, hoàng thượng không định ngủ à?”
Hoàng đế chậm rãi tới gần, vừa đi vừa cởi y phục rồi tùy tiện vứt xuống đất. Hai mắt hắn như kẻ săn thú, vững vàng khóa trên người hoàng hậu.
Tiết Tĩnh Xu nhìn những y phục hỗn loạn dưới đất, nhìn đôi mắt đen sâu thẳm của hắn… tim đập thình thịch, bỗng hối hận khi vừa rồi bản thân can đảm như vậy.
Hoàng đế chậm rãi tới gần, cảm giác áp bách càng mãnh liệt bao phủ nàng.
Đột nhiên, nàng vén chăn lên rồi chui vào, chỉ để lộ đầu ra, nỗ lực che giấu: “Không còn sớm nữa, hoàng thượng mau ngủ đi; thiếp cũng muốn ngủ rồi.”
Hoàng đế quỳ một gối ở giường, lôi nàng từ trong chăn ra đặt tại hai tay tay và phủ trên người nàng: “Hoàng hậu giờ mới nói lời này, có phải đã chậm hay không, hửm?”
Hắn vừa nói vừa kéo dây thắt bên hông Tiết Tĩnh Xu.
Bộ quần áo này chỉ có một nút thắt ở bên hông, hắn chỉ cần kéo nhẹ nhàng là tơ lụa liền tản ra hai bên.
Thật giống như một bông hoa đào chớm nở, bỗng nhiên nở rộ, lộ ra nhụy hoa xấu hổ e ấp bên trong.
Tiết Tĩnh Xu hít một hơi, đè tay hắn, cầu xin tha thứ: “Bệ hạ…”
“Hoàng hậu muốn nói gì?” Hoàng đế bình tĩnh đáp lại, chỉ có điều, giọng khàn khàn đến cực điểm, hai mắt âm u sâu không thấy đáy. Hắn đáp lời nàng, mà hai tay thì chậm rãi chạy trên da thịt trắng nõn và nhẵn nhụi như tuyết của nàng.
Thật sự bây giờ Tiết Tĩnh Xu vô cùng hối hận vì trêu chọc hắn. Nàng cắn môi dưới, nhẹ giọng nói: “Diệu ca ca, thiếp sai rồi…”
Hoàng đế ngân nga nói: “Hoàng hậu sai chỗ nào? Có sai là ta, khiến hoàng hậu ăn mặc như thế, từ cung Tê Phượng tới điện Sùng Đức… ta nên giam hoàng hậu lại thôi, không bao giờ cho người ngoài nhìn thấy nữa…”
Tiết Tĩnh Xu vội nói: “Thiếp có khoác áo choàng mà, không ai thấy cả. Diệu ca ca…”
Nàng gọi hoàng đế là Diệu ca ca vì muốn xin hắn khoan dung, nhưng lại không hề biết rằng mỗi lần nàng gọi lại khiến ánh mắt hoàng đế sâu thẳm hơn vài phần.
Hắn nói: “Hôn ta.”
Tiết Tĩnh Xu cắn cặp môi đỏ mọng nhìn hắn. Nếu là bình thường hoàng đế đưa ra yêu cầu như vậy nàng nhất định sẽ không thèm để ý. Nhưng đêm nay, là nàng chủ động trêu chọc hắn… Hôm nay hoàng đế vùng lên sau khi bị nàng trêu chọc, lại khiến nàng thấy sợ.
Nàng luôn cảm thấy dáng vẻ hoàng đế hôm nay không giống như bình thường, lúc nào cũng khiến người khác kinh hồn bạt vía.
Nàng không dám từ chối hoàng đế, chỉ phải do dự vươn hai tay, ôm cổ hắn, chu môi, và dán trên đôi môi mỏng của hắn một cái.
Nàng lùi ra, nhìn mặt hắn. Hơi thở hai người giao thoa với nhau.
“Vậy đã được chưa?” Tiết Tĩnh Xu hỏi.
Hoàng đế hỏi lại: “Hoàng hậu thấy thế nào?”
Vậy là không được.
Tiết Tĩnh Xu cắn môi, lại từ từ tiến lên, vươn lưỡi, như nai con khiếp đảm mà liếm môi hoàng đế, vừa chạm vào đã dứt ra.
Nàng giương mắt quan sát thần sắc hắn, như nai con uống nước, mở to mắt tròn tra xét động tĩnh bốn phía, e sợ có thú săn mồi đang lẩn trốn đâu đó.
Song, nàng không thăm dò được gì. Hoàng đế không nói đã được hay chưa.
Nàng đành phải dán vào, lấy lưỡi vẽ bờ môi hoàng đế.
Khi mà nàng định đẩy ra thì đột nhiên hoàng đế ôm lưng nàng, giữ nàng trên người, hé miệng, nuốt hết tất cả tiếng kêu hét của nàng.
Trước giờ Tiết Tĩnh Xu luôn cảm thấy ban đêm tinh lực của hoàng đế quá dồi dào, luôn luôn tới tới lui lui giày vò nàng nhiều lần. Nhưng qua đêm nay, nàng mới biết hóa ra hồi trước hoàng đế vẫn còn ngầm chịu đựng kiềm chế đấy.
Sau nửa đêm, khi rưng rưng nghẹn ngào thiếp đi, nàng vô cùng hối hận khi đã trêu chọc hoàng đế, về sau sẽ không bao giờ làm việc ngu ngốc này nữa.
Cứ như thế, mâu thuẫn lần đầu tiên của đế hậu đã được hóa giải tốt đẹp.
Hôm sau, phò mã của trưởng công chúa An Dương vì một chuyện nhỏ mà bị hoàng đế răn dạy, ra lệnh cưỡng chế giam lỏng ba tháng.
Những người trong kinh thành biết nội tình đều không nhịn được cảm thán: Rốt cuộc vị hoàng hậu Tiết gia này có thủ đoạn gì mà có thể nhốt hoàng đế trong lồng như vậy? Có thể khiến hoàng đế không thèm thu nạp mỹ nhân đưa đến tận cửa.
Phải biết rằng Tô cô nương kia cũng là người được không ít con cháu thế giá [1] trong kinh theo đuổi, vậy mà khi đến trước mặt hoàng đế thì dường như ngay cả việc xách dép cho hoàng hậu ả cũng không xứng vậy, sao không khiến người ta cảm khái chứ.
[1] Thế gia: nhà thuộc dòng dõi danh giá.
Đảo mắt là đến cuối tháng năm, mấy ngày nữa, hoàng đế sẽ di giá đến hạ cung.
Đó là khu sơn trang nghỉ hè ở ngoài kinh thành. Ngoại trừ hạ cung thuộc về hoàng gia thì khu lân cận cũng không thiếu biệt trang nghỉ hè của các vương công đại thần. Lần này hoàng đế di giá, đương nhiên bọn họ cũng đi theo.
Nhiều ngày nay, Tiết Tĩnh Xu đều bận rộn xử lý việc dời cung.
Chiều hôm nay, muội muội của nàng – Tiết Tĩnh Uyển vào cung cầu kiến.
Tiết Tĩnh Xu thấy Tiết Tĩnh Uyển đã không còn tiều tụy như lần trước mà sắc mặt hồng hào.
Hôn sự của Tiết Tĩnh Uyển và Nhị công tử của nhà Định Viễn Hầu đã định vào tháng tám. Lần này xuất cung nghỉ hè là tháng sáu xuất phát; tháng tám trở về, đến khi Tiết Tĩnh Xu trở lại thì hôn sự của Tiết Tĩnh Uyển đã gần ngay trước mắt.
Nàng hỏi: “Mấy hôm nay ở nhà làm gì?”
Tiết Tĩnh Uyển kể khổ nói: “Gần đây mẹ không những bắt muội học quy củ mà còn bắt muội phải tự thêu khăn hỉ nữa.”
Tiết Tĩnh Xu cười nói: “Đây đều là những việc con gái bách gia bình thường phải làm mà sao đến muội thì lại thành việc khổ sai thế này? Muội chỉ cần thêu một hai bộ thôi, thể hiện bản lĩnh một chút. Thể nào mẹ cũng sẽ mời tú nương đến giúp muội. Nếu để muội làm không, e là không dám để cho người ta thấy.”
Tiết Tĩnh Uyển bĩu môi, “Mẹ cũng nói như vậy.”
Tiết Tĩnh Xu lại hỏi: “Vị Nhị công tử Định Viễn Hầu ấy, muội thấy thế nào?”
Tiết Tĩnh Uyển thu lại nụ cười, cúi đầu nắm chặt tay nói: “Chưa có gặp… mà muội cũng không muốn gặp hắn.”
“Có chuyện gì à? Lâm Nhị công tử chọc muội không vui?”
Tiết Tĩnh Uyển nhăn mũi đáp lại: “Hắn không có trêu chọc muội. Chỉ là muội cảm thấy, hắn vốn muốn cưới Tiết Tĩnh Viện, mà bây giờ lại bất đắc dĩ phải cưới muội… Muội không đẹp như Tiết Tĩnh Viện, cũng không thông minh như ả ta, tính đi tính lại có vẻ như hắn đều bị thua thiệt. Muội không dám gặp hắn…. Lỡ như hắn bảo muội bồi thường hắn thì sao?”
Tiết Tĩnh Xu buông chén trà, “Là ai nói với muội mấy thứ này?”
Tiết Tĩnh Uyển nhỏ giọng nói: “Không có ai nói hết, là tự muội nghe được như vậy. Bây giờ cả kinh thành đều đồn như vậy; nói nếu không phải Tam tỷ làm hoàng hậu, thì Lâm Nhị công tử sẽ không cưới muội, là muội đoạt nhân duyên của Tiết Tĩnh Viện.”
Tiết Tĩnh Xu trầm giọng hỏi: “Và muội tin chúng?”
Tiết Tĩnh Uyển vội nói: “Muội không có.”
Lúc này Tiết Tĩnh Xu mới giãn mày, nói: “Muội đừng quan tâm người khác nói cái gì. Mỗi người có một cái miệng thôi, vừa mở mồm ra thì chính họ chỉ toàn nói điều thị phi. Bọn họ sẽ không quan tâm chân tướng ra làm sao đâu, bất kể là ai làm sai, ai có lý, bọn họ cũng chỉ phỏng đoán một cách ác ý như thế. Thấy người nào sống tốt thì ghen ghét; người nào sa sút thì giẫm đạp… kiểu phải như vậy bọn họ mới thấy cuộc sống thú vị.
Trên thực tế, chỉ có người thất bại nhất mới làm như vậy. Bọn họ cũng chỉ là một đám người đáng thương hại mà thôi.
Nếu nghe lời họ, để ý lời của họ, thì muội đã trúng kế của họ, như ý của họ.
Uyển Uyển, muội không còn là trẻ con nữa. Hai tháng nữa muội sẽ thành thân. Muội phải học cách đối mặt, mặc kệ là tán dương hay chửi bới, muội cũng không được trốn tránh. Trốn tránh không giải quyết được bất cứ vấn đề gì đâu. Nó sẽ chỉ làm muội càng thêm mềm yếu, khiến kẻ địch càng thêm càn rỡ mà thôi.”
Tiết Tĩnh Uyển xấu hổ, nhỏ giọng nói: “Muội biết rồi, Tam tỷ.”
Tiết Tĩnh Xu gật đầu. Nàng đã nghĩ ra ai tung tin đồn như vậy rồi.
Chỉ sợ đám người Tiết Tĩnh Viện không thoát được liên quan đâu.
Tuy rằng thái hoàng thái hậu đã bỏ tước vị của Đại phòng, nhưng chỉ cần người của Đại phòng còn thì những chuyện ám toán như thế này vẫn sẽ còn.
Trừ phi, nhất lao vĩnh dật… [2]
[2] Nhất lao vĩnh dật: Một lần vất vả cả đời nhàn nhã.
Chạng vạng, hoàng đế giá lâm cung Tê Phượng.
Tiết Tĩnh Xu đang sai người dọn giá sách, để chuyển đến hạ cung.
Hoàng đế cũng gọi người mang một cái rương đến.
Tiết Tĩnh Xu hỏi: “Trong rương là gì vậy?”
“Vài thứ lặt vặt thôi.”
Tiết Tĩnh Xu liền không để ý nữa, chuyên tâm làm chuyện của mình.
Đợi nàng tắm ở thiên điện xong, từ trong bồn tắm đi ra thì phát hiện quần áo đặt ở cạnh hồ đã không cánh mà bay.
Loại chuyện này, ngoài hoàng đế thì còn có ai?
Nàng đang oán thầm thì hoàng đế cầm cái rương tiến đến. Tiết Tĩnh Xu bọc khăn, bất đắc dĩ nói: “Hoàng thượng để quần áo của thiếp ở đâu? Mau trả lại cho thiếp.”
Hoàng đế mở rương ra: “Không phải đều ở đây sao?”
Tiết Tĩnh Xu nhìn tới… Bên trong có đủ mọi màu sắc; bảy tám bộ quần áo xếp ngay ngắn. Nàng rút bừa một bộ ra mà bộ đó lại giống y như đúc bộ quần áo mà hoàng đế xé rách đêm hôm đó.
Hoàng đế còn nói: “Ta cho người làm tổng cộng chín bộ. Mỗi bộ một màu khác nhau. Chờ đến hạ cung, mỗi ngày hoàng hậu mặc một bộ, ngày cuối cùng có thể nghỉ ngơi.
Tiết Tĩnh Xu xấu hổ vứt y phục vào mặt hắn.