HOÀNG ĐẾ CÀNG MUỐN CƯNG CHIỀU NÀNG

Editor: Quansama

Beta: Nguyệt Vi Yên, Vũ Ngư Nhi

Hoàng cung vắng lạnh đã lâu bỗng như núi lửa phun trào.

Ở cung Tê Phượng, người tới người lui, tất cả đều rất bận rộn, khẩn trương mà lại yên tĩnh.

Chính điện càng yên tĩnh hơn. Chỉ có nội điện thỉnh thoảng truyền ra tiếng kêu của hoàng hậu nương nương.

Hoàng đế mặt trầm như nước ngồi ngoài điện. Xung quanh hắn không có một ai. Tất cả đều bị khí lạnh từ người hắn ép tránh ra xa. Và mỗi lần hoàng hậu nương nương kêu nhẹ một tiếng, sắc mặt hoàng đế lại càng lạnh thêm.

Đức công công quen thuộc tính nết hoàng đế, biết lúc này hắn đang cố sức nhịn, chỉ sợ không lâu sau nhịn không được nữa.

Trong lòng hắn âm thầm kêu khổ, vội phái tiểu đồ đệ đến Ngự thiện phòng thúc giục bọn họ mau đem canh sâm tới bổ sung thể lực cho hoàng hậu nương nương. Nếu không một lúc nữa hoàng thượng không còn nhẫn nại thì ai cũng không chịu nổi!

Đột nhiên bên kia truyền đến tiếng kêu đau của Tiết Tĩnh Xu, nhưng âm thanh đó kêu được một nửa thì ngừng, như là bị cái gì chặn lại vậy.

Hoàng đế đứng phắt dậy, nhấc chân muốn đi vào trong.

Đức công công lao ra trước mặt hắn, "Hoàng thượng không được vào đâu ạ!"

"Tránh ra!"

"Hoàng thượng, bên trong máu tanh nồng nặc, người vào là điềm xấu..."

Hoàng đế đẩy Đức công công qua một bên, bỏ mặc hắn.

Đức công công đành phải quỳ xuống, đau khổ khuyên nhủ: "Hoàng thượng, nương nương ở bên trong khổ cực, càng cần ngài ở ngoài trấn thủ, tai hoạ mới không dám xâm lấn. Coi như là vì nương nương và tiểu hoàng tử, xin hoàng thượng nhẫn nhịn một chút đi ạ!"

Lúc này hoàng đế mới dừng chân, hỏi hắn: "Chuyện này có căn cứ không?"

Đức công công vội nói: "Từ xưa đến nay, người già đều kể chuyện này. Thà rằng tin là có còn hơn. Huống hồ mấy thái y đều có kinh nghiệm phong phú, bọn họ nhất định có thể giúp hoàng hậu nương nương mẫu tử bình an. Hoàng thượng đi vào ngược lại làm nương nương phân tâm... không bằng trấn thủ ở ngoài để đám tiểu quỷ tai họa không dám tác quái."

Hoàng đế đi lại vài bước mới ngồi xuống: "Gọi Trương Chi Khung đến gặp ta."

"Vâng." Đức công công thở dài một hơi, vội vàng đi gọi người.

Sau bình phòng, các bà đỡ dày dặn kinh nghiệm giúp hoàng hậu nương nương sinh ở gian trong; các vị thái y thì ở gian ngoài chờ lệnh.

Trương Chi Khung vội đi ra, hành lễ với hoàng đế.

Hoàng đế phất tay cho hắn đứng lên. "Vì sao hoàng hậu lại kêu la kịch liệt thế? Thế... thế có gì không tốt không?"

Trương thái y cúi đầu trả lời: "Muôn tâu hoàng thượng... xưa nay phụ nữ sinh sản đều phải như vậy. Nương nương hết thảy đều tốt, không có gì là không ổn ạ."

Hoàng đế nhăn mày, "Có cách gì giúp hoàng hậu đỡ đau hơn không?"

"Chuyện này... Lão thần vô năng, xin hoàng thượng giáng tội." Trương thái y lại quỳ xuống.

"Thôi thôi, " Hoàng đế phất tay, "Đây không phải lỗi của ngươi. Trẫm đã từng đề cập thuốc tránh thai với ngươi... đợi hoàng hậu bình an sinh xong, Thái y viện các ngươi trình việc này lên đi."

Dù đã là lần thứ hai nghe hoàng đế nhắc tới việc này, trong lòng Trương thái y vẫn kinh hãi không thôi.

Nam nhân uống thuốc tránh thai vốn đã là chuyện chưa bao giờ có rồi huống chi người yêu cầu còn là hoàng đế?!

Nhìn hết triều đại Đại Diễn cũng tìm không ra vị tiên đế nào thâm tình với hoàng hậu như vậy. Nhiều người nói, tình đế vương không thể lâu dài, nhưng nếu hoàng thượng có thể phá lệ một lần thì chưa chắc không có lần thứ hai.

Trương thái y thu hồi tâm trạng, cung kính đáp ứng.

Hoàng đế nói: "Ngươi vào đi, nhớ kỹ lời trẫm nói. Nếu hoàng hậu an ổn không việc gì, vị trí Viện sử Thái y viện sẽ là của ngươi."

"Dạ, thần tất không phụ sự kì vọng của bệ hạ!"

Hoàng hậu lâm bồn từ buổi chiều nhưng mãi đến nửa đêm mà hoàng tử vẫn chưa ra.

Nước ấm đã thay đổi vài chậu, canh nhân sâm cũng được bê vào hai, ba lần. Hoàng đế trông như một bức tượng, ngồi trong điện không nhúc nhích, chỉ khi hoàng hậu kêu đau thì ánh mắt mới lóe qua thứ gì đó, bàn tay dưới ống tay áo đã nắm chặt thành nắm đấm từ lâu.

Tuyết rơi lả tả ngoài trời, Đức công công lau mồ hôi trên trán, van nài khuyên nhủ: "Bệ hạ dùng chút bữa tối đi. Đã hơn nữa ngày rồi mà người còn chưa uống một giọt nước nào, sao long thể có thể chịu được?"

Hoàng đế không nói chuyện, chỉ chậm rãi lắc đầu.

Ôi!... Đức công công thở dài một tiếng. Hy vọng thái hoàng thái hậu ở trên trời có linh thiêng, phù hộ hoàng hậu nương nương bình yên vô sự sinh hạ long tử, nếu không... nếu xảy ra chuyện gì, chỉ sợ bệ hạ sẽ...

Bỗng nội điện truyền ra tiếng kêu đau đớn khàn khàn, Đức công công hoảng sợ suýt ngã xuống, hoàng đế thì vọt vào như một cơn gió.

Thái y canh giữ ngoài điện vội vàng ngăn cản hoàng đế lại, "Hoàng thượng hoàng thượng, xin ngài an tâm, nương nương đang sinh đó ạ!"

Hoàng đế nghe vậy thì sửng sốt. Quả nhiên sau một khắc, bên trong truyền ra tiếng khóc mạnh mẽ.

Các cung nhân trong cung Tê Phượng nghe thấy tiếng khóc đều lau nước mắt.

Hoàng đế hơi hoảng hốt, nhìn hai bên, chợt phục hồi tinh thần, lên tiếng hỏi: "Mạn Mạn, Mạn Mạn, nàng thế nào?"

Qua một lúc lâu mới nghe được Tiết Tĩnh Xu yếu ớt nói: "Thiếp không sao, hoàng thượng đừng lo lắng."

Hoàng đế nghe được tiếng nàng, không tự chủ đẩy người bên cạnh ra muốn đi vào.

Các thái y đành nói thêm: "Hoàng thượng, trong bụng nương nương còn một đứa bé nữa, xin hoàng thượng hãy chờ một chút."

Tiết Tĩnh Xu cũng vất vả nói: "Diệu ca ca đừng vào."

Hoàng đế dừng bước, nhưng vô luận thế nào cũng không đi ra, cùng chờ ở gian ngoài với các thái y.

Đứa đầu tiên đã ra đời, đứa thứ hai cũng nhanh hơn, qua khoảng nửa khắc, nội điện lại truyền ra tiếng khóc hơi yếu hơn khi nãy.

Tất cả mọi người mới thả lỏng được một chút.

Các bà đỡ thu dọn xong mới hạ bình phong xuống.

Hoàng đế vọt vào đầu tiên.

Bà đỡ dẫn đầu quỳ xuống chúc mừng: "Chúc mừng hoàng thượng, nương nương được thai long phượng. Tiểu hoàng tử nặng sáu cân tám lượng. Tiểu công chúa bốn cân hai lượng. Cả hai vị tiểu quý nhân đều rất khỏe mạnh!"

(1 cân = ½ kg)

Lòng dạ của hoàng đế hiện đều đặt lên hết Tiết Tĩnh Xu, không biết có nghe rõ không, hắn đi thẳng tới bên giường.

Sắc mặt Tiết Tĩnh Xu tái nhợt, môi cũng không còn huyết sắc, may mà tinh thần cũng không tệ lắm, thấy hoàng đế đến thì cười yếu ớt, vươn tay về phía hắn.

Hoàng đế nắm chặt lấy, ngồi ở bên giường, cẩn thận vén tóc ướt đẫm mồ hơi cho nàng, sờ soạng mặt nàng, yêu thương nói: "Mạn Mạn vất vả rồi, là ta không tốt, để Mạn Mạn chịu tội..."

Tiết Tĩnh Xu khẽ lắc tay hắn, "Tội này, thiếp vui vẻ chịu đựng. Hoàng thượng gặp hoàng nhi chưa? Lớn là ca ca, nhỏ là muội muội đó."

Nghe hoàng hậu nương nương nhắc tới, hai nhũ mẫu ẵm cặp song sinh nằm trong tã lót đến rồi thận trọng đặt trên giường.

Tiết Tĩnh Xu cùng hoàng đế cúi đầu nhìn.

Hai đứa da hồng, mặt còn nhăn nheo, trông như người già vậy. Nhưng cũng nhìn ra ngũ quan hai đứa không giống nhau, còn rốt cuộc giống ai thì chỉ có thể chờ chúng lớn hơn chút nữa mới biết được.

Thân hình hai đứa cũng kém xa; vừa rồi bà đỡ nói một hơn sáu cân, một thì chỉ có hơn bốn cân một chút, kém gần một nửa. Mà vừa vặn đứa cường tráng là ca ca, gầy yếu là muội muội.

Lúc này, có vẻ như ca ca đã tỉnh, tuy mắt chưa mở nhưng quả đấm nhỏ nắm thật chặt, quyền đấm cước đá, rất không an phận.

Muội muội thì yên lặng nằm trong tã lót, lồng ngực hô hấp nhấp nhô đều đều. Đầu bé cỡ nắm tay người lớn. Khuôn mặt bé lại chỉ to cỡ lòng bàn tay, vừa nhìn đã khiến người ta yêu thương trìu mến.

Hoàng đế chuyên chú nhìn thoáng qua, ghét bỏ nói: "Xấu vậy."

Tiết Tĩnh Xu nhìn hai đứa bé, lòng dạ mềm nhũn ra. Thấy hoàng đế ghét bỏ lập tức không vui, "Hoàng thượng nói cái gì cơ? Hoàng nhi của thiếp xấu á? Tướng mạo đứa bé giống cha mẹ; ngài nói con xấu, vậy rốt cuộc là ngài nói ai xấu?"

Hoàng đế vô tình chọc họa, thấy hoàng hậu oán trách nhìn mình, không thể làm gì khác hơn là mau nói: "Là ta nói sai rồi, Mạn Mạn đừng nóng giận."

Tiết Tĩnh Xu khẽ hừ một tiếng.

Đức công công ở một bên đánh bạo nói: "Hoàng thượng không biết... hài tử mới sinh ra đều là như thế này. Hai ngày sau nảy nở, dài ra mới thấy được hai vị long tử thừa kế tướng mạo của hoàng thượng và nương nương. Hiển nhiên sẽ là kim điêu ngọc mài; nhân trung long phượng."

Tiết Tĩnh Xu nghe xong liền cười nói: "Vẫn là Đức công công biết nói chuyện. Hoàng thượng nên tự xem lại mình đi."

Hoàng đế yên lặng chấp nhận.

Đức công công còn nói: "Hoàng thượng, các thái y còn phải bắt mạch cho nương nương"

Hoàng đế không thể làm gì khác hơn là đứng lên. Nhũ mẫu cũng vội ôm cặp song sinh ra nhường chỗ cho thái y.

Tiết Tĩnh Xu không có gì trở ngại, chỉ là hậu sản cơ thể hư nhược, cần tẩm bổ và nghỉ ngơi thật nhiều.

Hoàng hậu nương nương sinh hạ thai long phượng, là đại sự được cả nước chúc mừng. Các cựu thần thấy hoàng đế rốt cuộc có hoàng tử; giang sơn Đại Diễn có người kế tục rồi thì đều yên lòng.

Hoàng đế vì để cho Tiết Tĩnh Xu an tâm tĩnh dưỡng mà bác bỏ toàn bộ thỉnh cầu vào cung thăm nom, kể cả người nhà hoàng hậu nương nương.

Tiểu oa nhi mới ra đời quả thực như Đức Lộc nói, mỗi ngày một dạng. Đêm đó trông chúng như khỉ con; qua hai ba ngày thì dù là người khắt khe nhất cũng không thể chê xấu.

Hoàng đế với Tiết Tĩnh Xu đều vô cùng xuất chúng, mà cặp song sinh lại chỉ chọn lựa những ưu điểm của phụ mẫu. Đặc biệt là tiểu công chúa. Từng sợi mi, cho đến đôi mắt đều tinh tế đến cực điểm.

Bé rất thanh tú. Mỗi ngày ngoài đói bụng, hay tã dơ mới khóc, còn bình thường thì yên lặng, dù là lúc thức dậy cũng chỉ biết dùng đôi mắt ầng ậng nước và đen như mực nhìn người.

Tuy thái y nói công chúa và hoàng tử lúc này vẫn chưa thấy rõ mặt người, nhưng bị đôi mắt như vậy nhìn chằm chằm thì có là thép cũng mềm xuống.

Ca ca thì hoạt bát hơn nhiều. Bé ăn nhiều, tinh lực cũng tiêu tốn hết. Tiểu công chúa chỉ cần một nhũ mẫu nuôi; còn hắn, nhũ mẫu gấp đôi muội muội mà vẫn còn thường xuyên luống cuống tay chân.

Nhũ mẫu đút sữa cho cặp song sinh xong thì thay tã, rồi mới đặt lại bên người hoàng hậu nương nương.

Tiết Tĩnh Xu nằm nghiêng trên giường, trìu mến sờ khuôn mặt muội muội, và điểm mũi ca ca. "Hồi trước quyền đấm cước đá trong bụng mẫu hậu, thì ra là tiểu hầu nhi không an phận. Con nhìn muội muội xem, nhu thuận như thế. Con làm ca ca, cũng không biết làm gương tốt. Cẩn thận sau này muội muội chê cười đó."

Hoàng đế vừa hạ triều xong liền chạy tới cung Tê Phượng, đứng ở ngoài một hồi để chờ khí lạnh trên người tản đi hết mới vào nội điện, đúng lúc nghe được Tiết Tĩnh Xu nói những lời này. Hắn nói: "Ta thấy hắn quả thực không xứng làm ca ca. Bản thân được nuôi ở trong bụng mẹ đến tròn vo mà không biết nhường muội muội."

Tiết Tĩnh Xu cười, đan tay với hoàng đế rồi mới lên tiếng: "Hoàng thượng, khi hoàng nhi trưởng thành thì đừng nói nữa, con sẽ xấu hổ lắm. Con còn nhỏ như vậy, lại còn đang trong bụng mẹ thì làm sao biết nhường muội muội đâu. Có thể tự chăm sóc mình thật tốt đã không tệ rồi."

Hoàng đế gật đầu, "Mạn Mạn nói phải."

Hắn nhìn cặp song sinh, nói: "Hoàng nhi có phải lớn hơn không?"

Tiết Tĩnh Xu khẽ cười, "Hoàng thượng trước khi vào triều đã gặp con; giờ là hạ triều, cùng lắm chỉ hai canh giờ, hoàng nhi dù mau lớn cũng không thể rõ ràng như vậy... Hoàng thượng quá nóng lòng rồi."

"Thật vậy chăng?" Hoàng đế ngẫm lại, cảm thấy có lẽ thế thật. Hắn nhớ cháu trai của nhà các đại thần, cứ như là gặp gió liền lớn lên vậy. Dường như mỗi lần gặp lại cao lên, vài ngày lại thấy cao hơn một cái đầu, vài năm không gặp liền biến thành người lớn. Bây giờ bản thân tự nuôi con, mới phát hiện thời gian trôi thật chậm.

Hắn nhìn Tiết Tĩnh Xu, cẩn thận quan sát sắc mặt của nàng, "Mạn Mạn hôm nay cảm thấy thế nào?"

"Hoàng thượng yên tâm. Nhiều thái y điều dưỡng như vậy; lại có Phan thần y đưa thuốc tới, thiếp hiện tại vẫn khỏe. Mỗi ngày dùng nhiều canh bổ như thế này chỉ cảm thấy béo lên một vòng."

Hoàng đế nghe vậy liền đưa tay sờ, rồi nghiêm túc lắc đầu: "Đâu? Mập lên một vòng đâu? Mạn Mạn không hề béo chút nào."

Tiết Tĩnh Xu nghiêng đầu cọ vào lòng bàn tay hắn, cười nói: "Bản lĩnh trợn mắt nói mò của hoàng thượng càng ngày càng lợi hại... nhưng mà, lời này thiếp thích nghe."

"Ta nói thật mà." Hoàng đế nói.

Đang nói thì muội muội như một con mèo nhỏ khóc lên.

Hoàng đế chuẩn bị ôm, đụng tới tay chân mềm nhũn của bé thì không dám hạ thủ.

Nhũ mẫu vội vàng đi vào, xin thứ lỗi rồi tiếp nhận bé trong tay hoàng đế, trên dưới điều tra một phen và nói: "Có lẽ công chúa tiểu rồi ạ."

Tiết Tĩnh Xu nói: "Thay luôn ở đây đi, không cần ôm tới ôm lui."

"Dạ."

Nhũ mẫu bắt tay vào thay tã cho tiểu công chúa. Tiết Tĩnh Xu cùng hoàng đế không chớp mắt nhìn chằm chằm. Vị nhũ mẫu này quen tay, bị đế hậu nhìn chòng chọc như vậy mà không hề sơ suất.

Vừa mới dọn dẹp cho muội muội sạch sẽ thì ca ca cũng khóc. Hắn khóc phải nói là kinh thiên động địa. Cả nóc nhà còn muốn nhấc lên.

Hoàng đế mau mau khoát tay, sai nhũ mẫu ôm muội muội đi, đỡ phải bị âm thanh tiểu pháo ca ca quấy nhiễu.

Nhũ mẫu của tiểu hoàng tử cũng đi vào kiểm tra một phen, cũng là đi tiểu.

Khi nãy hoàng đế nhìn thấy nhũ mẫu thay tã cho công chúa đã nóng lòng muốn thử rồi, giờ thấy tã lót tiểu hoàng tử được tháo ra, bỗng hắn nói: "Để ta làm."

"Cái này..." Nhũ mẫu đắn đo.

Tiết Tĩnh Xu hoài nghi nói: "Hoàng thượng... được không?"

Hoàng đế nói: "Chỉ là thay tã cho con, lẽ nào còn khó hơn trị quốc? Mạn Mạn không nên coi thường ta."

Tiết Tĩnh Xu thấy hắn thiếu điều muốn vỗ ngực đảm bảo thì đành nghe lời.

Nhũ mẫu đứng dậy đứng ở một bên.

Hoàng đế vươn tay, không hề chần chờ, nhẹ nhàng đụng vào làn da non nớt của trẻ con – chính trong khoảnh khắc nháy mắt đụng chạm đó hắn hối hận. Mềm nhũn như vậy... có thể chịu đựng được hắn sao?

Nhưng lời đã nói ra, Mạn Mạn còn đang nhìn, không thể đổi ý, đánh mất mặt mũi của mình.

Hắn âm thầm hít một hơi, học những cử động vừa rồi của nhũ mẫu: cẩn thận nâng chân con lên, tháo tã bẩn ra, thay tã mới, tốn rất nhiều thời gian mới trải phẳng được ra.

Trong khoảng thời gian này, tiểu hoàng tử không kiên nhẫn đá chân nhiều lần, hoàng đế thiếu chút nữa bị đá văng ra nên chỉ còn cách nắm chặt cổ chân hắn.

Không biết có phải bị phụ hoàng nắm chặt chân khó chịu không mà thấy tiểu hoàng tử nhếch miệng, trong giây phút tiếp theo, một dòng nước ấm áp từ chú chim nhỏ phun ra, vào giữa mặt hoàng đế.

Bình luận

Truyện đang đọc