HOÀNG ĐỒNG HỌC

Lúc ban tối, Hoàng đồng học về nhà lại phải đi ngang qua cái sân bóng rổ kia, Hồ Thuật vẫn ở chỗ đó chơi bóng.

Nhìn thấy Hoàng đồng học đi tới, Hồ Thuật ôm bóng chặn lại đường của cậu.

“Trời giờ tối sớm, mày cũng đừng mỗi ngày đều về muộn như vậy.”

Hoàng đồng học vì lo lắng cho học trưởng, cả ngày tinh thần cũng không thoải mái, lúc này nhìn thấy Hồ Thuật, trong lòng càng phiền.

Cậu tránh khỏi Hồ Thuật, muốn đi về nhà.

“Nói chuyện với mày đấy, mày không nghe thấy à?” Hồ Thuật đem bóng rổ vứt xuống đất, trực tiếp tiến lên bắt lấy cặp sách Hoàng đồng học.

Hoàng đồng học cũng đã quen với kiểu thái độ này của Hồ Thuật, nhịn một chút là qua, nhưng hôm nay, trong lòng cậu khó chịu, vừa nghĩ tới có lẽ học trưởng đã ở nơi cậu không nhìn thấy cũng làm chuyện như vậy đối với người khác, lại càng thấy không thoải mái trong lòng.

Cậu dùng sức vung tay một cái, bỏ qua tay Hồ Thuật.

“Mày bây giờ gan rất lớn nha, ” Hồ Thuật theo sau, “Có người làm chỗ dựa nên ghê gớm rồi đúng không?”

Hồ Thuật đưa tay kéo Hoàng đồng học, kết quả không chỉ có bị đối phương bỏ qua, còn bị đẩy ra.

“Cậu tránh ra!” Hoàng đồng học rốt cục bạo phát, lớn tiếng mà quát hắn, “Cậu cách ông đây xa một chút! Ông đây phiền nhất chính là loại này lưu manh như các người rồi!”

Cặp sách Hoàng đồng học vì vừa nãy giãy dụa cùng xô đẩy nên rơi trên mặt đất, cậu khom lưng nhặt lên, nhìn kỹ Hồ Thuật khiếp sợ, mang theo tiếng khóc nức nở nói: “Các người đều cách tôi xa một chút đi!”

Cậu ôm cặp sách chạy, để lại Hồ Thuật trợn mắt ngoác mồm đứng ở nơi đó.

Hoàng đồng học chạy rất nhanh, nhưng chạy không bao xa lại chậm bước chân.

Trong lòng cậu khó chịu, không biết là bởi vì học trưởng hay là bởi vì Hồ Thuật.

Hồ Thuật muốn đuổi theo cậu, thế nhưng bị một người ngăn cản, người kia đạp xe đạp chắn ở trước mặt hắn, hai người ai cũng không lên tiếng, nhưng không ai đuổi theo Hoàng đồng học.

Hoàng đồng học về đến nhà, mẹ của cậu vẫn chơi mạt chược như cũ, cậu vừa vào cửa, còn gặp một tiếng mắng vô duyên vô cớ.

Có một người đàn ông thường xuyên đến chơi mạt chược nói: “Con trai của cô mỗi ngày đều giống như con gái ấy, chả giống con trai gì cả, sau này làm sao lấy vợ được.”

Mẹ Hoàng đồng học chẳng những không tức giận, còn cùng người kia trào phúng Hoàng đồng học: “Nó á, cái gì cũng không làm được, chỉ biết dùng tiền, đi làm vợ người ta có khi người ta cũng không muốn ấy, loại tốn tiền nuôi còn lỗ vốn.”

Hoàng đồng học chôn mặt ở trong cặp sách, nỗ lực không nghe bọn họ nói chuyện.

Trở lại căn phòng nhỏ của mình, Hoàng đồng học nằm lỳ ở trên giường mà khóc, cậu cảm thấy mình không có tiền đồ, gặp phải chuyện gì chỉ có thể khóc.

Cậu cứ như vậy nằm úp sấp, không ai đến tìm cậu, không ai đến nhìn cậu, khóc lóc rồi ngủ thiếp đi.

Hoàng đồng học khóc sưng cả mắt, sáng sớm hôm sau đi học, mới ngồi xuống, bạn cùng bàn đã đưa cho cậu một cái bánh Trung thu.

“Ngày mai là tiết Trung thu rồi, ” bạn cùng bàn nói, “Đưa trước cho cậu.”

Hoàng đồng học ngơ ngác nhìn cái bánh Trung thu kia, hỏi: “Tại sao?”

“Ngày mai nghỉ lễ rồi.”

“Tớ muốn hỏi, tại sao phải cho tớ bánh Trung thu.” Hoàng đồng học nói, “Còn có cà phê nữa, tớ không thể lại nhận thêm đồ của cậu nữa.”

Bạn cùng bàn lại hiện ra vẻ mặt thiếu kiên nhẫn, hắn cầm bánh nhét vào trong cặp sách Hoàng đồng học, không hề để ý đối phương nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc