HOÀNG ĐỒNG HỌC

Hai người cách nhau rất gần, Hoàng đồng học thấy mình có thể cảm nhận được hô hấp học trưởng.

Nong nóng, ngứa một chút, cậu có chút không dễ chịu.

Cậu trốn về sau: “Là cái gì ạ?”

Học trưởng dõi theo cậu, nở nụ cười, sau đó lại chậm rãi tiến sát vào.

Chuông báo động trong lòng Hoàng đồng học chấn động mạnh, ngay lúc hai người suýt chạm vào nhau, cậu đột nhiên đẩy học trưởng một cái, chính mình chạy ra.

Đại Hoàng đang nằm trong lòng cậu “Meow” một tiếng, nhảy sang một bên, hiển nhiên cũng bị dọa hết hồn.

Lưng Hoàng đồng học dán vào tường, cả kinh trợn tròn mắt nhìn học trưởng.

Đàm Tử Dực cười khổ một tiếng, nói với cậu: “Xin lỗi, làm em sợ rồi.”

Hoàng đồng học không nói lời nào, chỉ là yên lặng nhìn anh.

“Vậy nên, chuyện kia đã có đáp án rồi.” Đàm Tử Dực nở ra một nụ cười với cậu, “Em thích anh không phải loại kia, giống như anh muốn.”

Anh vỗ vỗ vị trí bên cạnh: “Không có chuyện gì, đừng sợ, vừa nãy là anh không đúng.”

Hoàng đồng học cảm giác tim mình đập rất nhanh, cậu không nhúc nhích được, cũng nói không ra được.

“Đúng là anh không đúng, đã nói sẽ từ từ chờ.” Đàm Tử Dực thấy cậu không tới, tự mình đứng lên đi ra nơi khác, “Không có chuyện gì, em còn nhỏ, sau này hãy nói.”

Hoàng đồng học nhìn học trưởng lên trên tầng, muốn gọi anh, nhưng há miệng cũng không nói ra nổi.

“Anh mệt, muốn ngủ chút, em cứ từ từ chơi với Đại Hoàng nhé.” Đàm Tử Dực cũng không quay đầu lại đi lên tầng, để lại một mình Hoàng đồng học, còn có Đại Hoàng đang nằm nhoài bên chân cậu liếm lông.

Đến khi Hoàng đồng học về nhà cũng không báo cho học trưởng, cậu không dám đi qua nói chuyện với anh.

Tìm tờ giấy, viết mấy câu lên trên.

Đầu tiên là xin lỗi.

Sau đó nói mình về nhà.

Cuối cùng, lại là xin lỗi.

Lúc xin lỗi học trưởng, Hoàng đồng học cảm thấy khó chịu, trong đầu đều là bóng lưng học trưởng lúc lên tầng.

Cậu thật sự là làm sai rồi ư?

Có phải là không nên trốn tránh?

Nhưng mà, lúc đó cậu thật sự có chút sợ sệt, từ xưa tới nay chưa từng có ai tiến sát  cậu như vậy.

Cậu biết mình làm học trưởng đau lòng, cậu muốn bù đắp, nhưng lại không biết phải làm thế nào mới tốt.

Hoàng đồng học lại bắt đầu trốn tránh, lúc ra khỏi nhà học trưởng tự dưng cậu nhớ tới học trưởng từng nói, học trưởng muốn cậu trưởng thành thật tốt, nhưng mà, làm sao có thể giống những người khác, không có lo sợ gì trong cuộc sống?

Cậu cúi đầu đi trên đường, dưới bóng đèn, không có một bóng người.

Hoàng đồng học cũng rất hi vọng mình có thể trở thành kiểu người như vậy, giống như...... bạn cùng bàn vậy, muốn nói cái gì liền nói, muốn làm cái gì liền làm, muốn cười thì cười, không muốn cười thì trưng cái bản mặt thối với cả thế giới này cũng chả phải lo lắng gì.

Hoàng đồng học ngồi ở ven đường, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ.

Cậu nghĩ bạn cùng bàn tốt, vì ngày đầu tiên khai giảng, Hồ Thuật nói cậu là tên gay ẻo lả ở trước mặt tất cả mọi người, không người nào nguyện ý ngồi cùng bàn với cậu, nhưng Hạ Địch sau khi đi vào, lại ngồi ở bên cạnh mình.

Cậu nghĩ học trưởng tốt, vì quả cầu lông đánh vào đầu cậu, lúc đối phương xin lỗi còn nở nụ cười với cậu, cậu vẫn nhớ đến bây giờ.

Hoàng đồng học thật ra biết bạn cùng bàn sẽ không thích cậu, nếu như có thể, cậu cũng không muốn thích bạn cùng bàn, thế nhưng, bọn họ cách nhau quá gần, người kia ngay ở trước mắt cậu, cậu gần như không biết trốn tránh kiểu gì.

Nếu như có thể thích học trưởng thôi thì tốt rồi.

Mình thật sự không thích anh ấy sao?

Hoàng đồng học sờ sờ môi mình, nếu như ngày hôm nay học trưởng hôn mình......

Cậu đỏ mặt, đem mặt chôn trong cánh tay, nghĩ đi nghĩ lại thì càng xấu hổ.

Cậu muốn trở về tìm học trưởng, nhưng mà, lại quá xấu hổ!

Bình luận

Truyện đang đọc