HOÀNG HẬU, NGƯỜI CÓ NGUYỆN CÙNG TÔI VỀ TƯƠNG LAI - ĐẠI NGU HẢI ĐƯỜNG

Tiếng chim hót rộn ràng trong khu vườn làm Tô Đoan giật mình tỉnh giấc, nhìn khoảng trống bên cạnh khiến nàng bàng hoàng hơn. Thường khi hoàng thượng có thức dậy cũng sẽ gọi nàng, nay lại đi đâu mất vào sáng sớm.

"Người đâu!"

"Nô tỳ nghe lệnh, thưa quý phi."

Nữ tỳ đứng hầu bên ngoài cửa nghe tiếng hét nơi Tô Đoan, vội vàng bước vào quỳ xuống nghe lệnh.

"Hoàng thượng đâu rồi?"

"Thái hậu gọi hoàng thượng đến cung của người ấy từ sớm rồi, thưa quý phi."

"Tại sao ngươi không báo cho ta?"

Nữ tỳ trở nên sợ sệt, mặt cúi gầm, giọng nói run lên.

"Hoàng thượng không cho phép bảo nô tỳ để quý phi ngủ, không được làm phiền."

"Ta đã bảo bao lần rồi dù hoàng thượng nói gì cũng phải nghe lời dặn của ta trước cơ mà, đồ vô tích sự!"

Bật khỏi giường, Tô Đoan mặc lại phụng bào, mặt đỏ gay như có hỏa. Thấy nữ tỳ ấy vẫn còn im lìm quỳ trước mặt, Tô Đoan tức giận không kiểm soát mà quát lớn :


"Mau lấy nước cho ta rửa mặt, ngươi ngồi đó để làm gì?!"

"Nô tỳ đi ngay!"

Hồn vía như bay đi đâu mất, nữ tỳ theo bản năng tự tay đứng dậy sau đó nhanh chân rời đi.

.

"Hoàng thượng , Nhâm pháp sư cũng đã tỉnh táo rồi, ta nghĩ người nên thượng triều xử quyết vụ án của hoàng hậu trước bá quan văn võ, dù sao đây cũng là vụ án quan trọng nên như thế thì hơn."

Đã hơn nửa canh giờ từ khi thái hậu cho hoàng thượng uống thứ nước đắng ngắt được nghiền nát từ hai viên thuốc hình bầu dục mà quận chúa đem đến, quả là rất hiệu quả, sắc thái hoàng thượng đã trở nên tốt hơn rất nhiều, hoàn toàn không có triệu chứng khó thở hay ngất lịm đi như mọi khi. Thái hậu nhân cơ hội mở lời nói khéo bảo hoàng thượng xử lý việc trên triều ca vì trên triều chính nữ nhân ác độc kia sẽ không có tiếng nói, càng không có lý do gì có mặt ở đấy nhưng khi hoàng thượng nghe xong liền có phản ứng mạnh như muốn từ chối, bà không để chuyện đó xảy ra liền chủ động cất lời trước, nói thêm:


"Bao lâu nay có rất nhiều lời đồn đại không hay về người hay là hoàng thượng thượng triệu củng cố lại mọi sự, xem như một công nhưng đôi việc. Lão già này cảm thấy ngũ quan hoàng thượng hôm nay trông rất tốt, chắc mọi việc sẽ suôn sẻ thôi."

"Thái hậu nói không sai, đã lâu nhi thần không thấy sức khỏe dồi dào thế này. Vụ việc này cũng là việc hệ trọng, nhi thần thiết nghĩ nên thượng triều."

Thái hậu nói rất đúng, đã lâu hoàng thượng không thượng triều để mọi việc cho hoàng hậu gánh vác vì lâm trọng bệnh. Nay, người gây ra tội cũng là nàng ấy thì ngoài người ra còn ai có thể xử quyết một cách công bằng và được mọi người đồng tình. Nghĩ thế, hoàng thượng gật đầu ưng thuận, nhìn lấy tên thái giám cận thân ban lệnh:

"Triệu mọi quan văn võ vào triều bảo rằng nay trẫm sẽ thượng triều xử án Thư Hân hoàng hậu."


"Tuân lệnh hoàng thượng."

Tên thái giám nhận lệnh rời đi ngay lập tức, thay vì đến khu loan báo, hắn lại rẽ sang hướng về Ninh Hinh cung và bất ngờ bị bao vây bởi người của quận chúa.

"Có phải ngươi đi nhầm đường rồi không?"

Quận chúa ung dung bước ra từ một góc khuất, giọng điệu uy nghiêm vang lên truyền đến bên tai tên thái giám.

"Bái kiến quận chúa."

Tên thái giám nét mặt trở nên khó coi, quỳ rạp xuống đất, tay hắn run lên có dấu sợ sệt.

Trùng hợp thay, Tô Đoan cũng vừa có mặt nơi đây, nhìn thấy hết mọi sự trước mắt, trong lòng bỗng muốn bước đến trò truyện vài câu. Người đang quỳ gối bỗng vươn ánh mắt cầu cứu nhìn nàng, Tô Đoan được dịp nhìn rõ diện mạo tên thái giám, hắn là người của nàng đây mà, không cứu e là không được rồi. Tô Đoan thu lại ánh mắt, chuyển hướng nhìn vào Diệp Ân Thy ra vẻ tốt bụng trả lời câu hỏi thay cho tên thái giám, dứt câu còn mỉm cười hiền hậu, gật đầu chào.
"Đi nhầm đường thì đi lại thôi, quận chúa sao phải đem nhiều người đến để hù dọa một tên tiểu tốt."

"Nô tài thật là đã đi nhầm hướng, quý phi và quận chúa xin hai người nhủ lòng thương tha mạng. Nô tài cần phải đi gấp, tránh lỡ việc của hoàng thượng."

Tên thái giám buông lời tạ tội, đầu dập liên tục xuống nền đất, sắc mặt tái nhợt không có lấy một giọt máu nào.

"Hoàng thượng sai người đi đâu à?"

Tô Đoan có chút tò mò, hoàng thượng ít khi sai việc gì hệ trọng đến nỗi sợ trễ việc, chưa kể đến không sai hắn trở về Ninh Hinh cung mà lại là một nơi khác, điều này khá bất thường.

"Chuyện triều chính, phận nữ nhi chúng ta không nên xen vào thì tốt hơn. Quý phi nương nương, người hỏi thế là vi phạm cung quy rồi."

Không để tên thái giám được trả lời, Diệp Ân Thy chen ngang nhắc lại luật Diệp triều, sau đó nhìn lấy tên thái giám lạnh giọng ra lệnh:
"Ngươi mau đi đi, để lỡ việc thì cái đầu của người khó mà giữ."

"Đa tạ quận chúa khai ân."

Hắn mừng rỡ dập đầu đa tạ, đứng dậy bước ngang Tô Đoan, cúi gập đầu chẳng dám nhìn lấy.

"Lần thứ nhất diện kiến không có dịp để trò chuyện, bây giờ lại trùng hợp gặp mặt, không biết có thể mời quý phi nương nương đến cung của ta đối ẩm tăng tình thân thiết tỷ muội có được chăng?"

Diệp Ân Thy cố ý đợi chờ Tô Đoan ở đây từ lúc trời vừa rạng sáng, nàng biết khi nghe tin hoàng thượng rời đi thể nào Tô Đoan cũng sẽ tìm đến cung của thái hậu xem xét, mục đích của nàng là không để Tô Đoan thao túng tình hình, Tô Đoan tiếp cận hoàng thượng càng ít, kế hoạch phản công của nàng và hoàng hậu sẽ đại thành công.

"E là phải hẹn quận chúa vào một dịp khác , ta đang vội đem thuốc đến cho hoàng thượng kịp giờ, nếu không uống thuốc đúng giờ người sẽ nguy hiểm tới tính mạng. Sống ở Lâm quốc đã lâu, có thể quận chúa không biết long thể của người rất yếu."
Từ chối khéo lời mời từ Diệp Ân Thy. Là một người đa nghi, Tô Đoan tin chắc sự có mặt của Diệp Ân Thy ở đây chắc chắn có ý đồ, nàng dễ dàng nhận ra khó mà mắc bẫy.

"Thật trùng hợp, muội đây vừa nghĩ rằng nếu quý phi nương nương từ chối thì sẽ đến cung của thái hậu bái kiến người, muội nghe báo lại là hoàng thượng cũng đang ở đấy, hay là cùng nhau đối ẩm trên đường đi."

Diệp Ân Thy nét mặt vui mừng nêu ý kiến của mình, không chịu rời khỏi Tô Đoan dù chỉ một bước. Tô Đoan mưu mô mười thì Diệp Ân Thy cũng gian manh đến chín, kẻ tám lạng người nửa cân, ngang tài ngang sức nhưng lần này phần thắng thuộc về Diệp Ân Thy, nàng nắm tẩy vị quý phi đến bảy phần, hạ sách cũng đã có sẵn.

"Tùy quận chúa vậy."

Chẳng thể đối đáp lại, Tô Đoan mặc kệ Diệp Ân Thy có đi theo mình hay không, nàng nhấc gót cùng nữ tỳ bước đi trước.
Hoàng cung bỗng dưng ngộp nhịp lạ thường, mọi khi chỉ có thị vệ đi tuần tra hoặc những tên thái giám, nô tỳ qua lại làm việc, đôi lúc cũng có vài tên quan được triệu vào bàn chuyện nhưng không hề đông đúc nối đuôi thành dòng vẻ mặt đầy khẩn trương, gấp rút di chuyển về hướng chính điện như bây giờ. Sự bất an theo dòng chạy vào ý nghĩ của Tô Đoan, nàng đảo mắt một lúc thì lên tiếng hỏi:

"Có chuyện gì mà quan thần trong vội vã vậy?"

"Hoàng thượng thượng triều xử án hoàng hậu, triệu tất cả quan thần vào triều cùng nhau xem xét và bàn chuyện nước. Hoàng thượng không nói với người sao?"

Tên quan nhị phẩm đang xếp hàng để vào triều thì Tô Đoan quý phi đến hỏi việc, hắn ngơ ngác không hiểu chuyện gì, có sao nói vậy.

"Tại sao... sao có thể chứ?"

Cắn môi, Tô Đoan cố gắng tìm ra câu trả lời cho những việc kì lạ này, mọi thứ dường như đã có bàn tay ai đó tác động vào ngăn chặn mọi kế hoạch được bày ra của nàng. Ngay lúc này, ánh mắt Tô Đoan bất chợt chuyển đến người bên cạnh, quận chúa cho nàng cảm giác rất đỗi khả nghi. Dựa vào hành động sáng nay liên kết lại một số tiểu tiết, chỉ có quận chúa mới có đủ sức để thao túng việc này.
"Hoàng thượng thượng triều là chuyện phải làm, quý phi cảm thấy chuyện này bất thường sao?"

Chỉ là một nụ cười nhẹ sau câu nói bao hàm hết ý nghĩa cần thiết, nét mặt Tô Đoan thể hiện rất rõ việc nghi ngờ Diệp Ân Thy. Mọi thứ diễn ra theo trình tự và ngay lúc này Diệp Ân Thy phải đánh động được nỗi lo âu ở nàng quý phi để nàng ta phải dùng kế sách cuối cùng.

"Hoàng thượng bình phục và có thể thượng triều là phúc của muôn dân làm sao ta có thể xem là bất thường cho được."

Đáp trả nụ cười phía Diệp Ân Thy bằng một gương mặt tràn đầy hạnh phúc như thể rất vui mừng vì việc này. Tô Đoan vờ như cơn đau đầu ập đến, ngã vào vai nữ tỳ tay còn lại xoa nhẹ vào phần thái dương, chủ động lên tiếng cáo từ:

"Bỗng dưng ta thấy có hơi chóng mặt, chắc là không thể tiếp quận chúa lâu hơn được, xin cáo từ trở về Ninh Hinh cung tịnh dưỡng một lát."
"Quý phi xin cứ tự nhiên, muội vừa nhớ ra phải đi đến viếng Sơ đại học sĩ, người tài nhưng mạng kém quá, chưa giúp ích được cho đất nước bao nhiêu đã bị người ta gϊếŧ hại dã man. Trước kia, ngài ta chỉ cần đến gặp hoàng thượng sớm một chút có lẽ người muội lấy sẽ là ngài, ít ra cũng có chút thâm tình nên đến thắp một nén hương tiễn người về với suối vàng."

Tiếp tục đẩy mạnh tâm trạng tệ hại nơi Tô Đoan, Diệp Ân Thy thừa sức hiểu khi nghe tin dữ này Tô Đoan sẽ chấn động đến mức choáng váng, riêng nàng vẫn rất thản nhiên vờ như tiếc nuối tiếp tục tròn vai là một nàng quận chúa chẳng đá động gì đến chuyện triều ca.

"Ta có phần hơi tò mò, Sơ học sĩ nghe đâu võ nghệ rất tốt sao lại có thể bị người khác gϊếŧ hại vậy?"

Chân đứng không vững, trời đất như đổ sầm trước mặt, Tô Đoan cố gượng người nhờ sự giúp đỡ của nữ tỳ cận thân, giọng điệu nén đi run rẩy hỏi thêm. Sơ học sĩ chết rồi ai sẽ là người giúp nàng kết giao bè phái nơi tiểu quốc đây, hiện tại nàng chỉ còn trông chờ vào Diệp Tú hòa thân vương.
"Nghe đâu là đang ngủ nơi khuê phòng thì bị một nhát chém đứt yết hầu chết ngay trên giường."

Diệp Ân Thy là người cho lệnh lén lút đưa xác tên đại học sĩ về nhà và tạo hiện trường giả tránh để Tô Đoan nghi ngờ Diệp Tú đã cho người gϊếŧ hại hắn và để Tô Đoan vẫn giữ lòng tin anh trai nàng vẫn theo phe ả ta.

"Đa tạ, ta xin phép dời gót."

Tốc độ từng bước di chuyển nơi Tô Đoan bỗng dưng tăng lên gấp bội trông có vẻ rất vội vàng muốn hồi cung.

Diệp Ân Thy đã xong nhiệm vụ, ngay cả Giai Kỳ cũng đã được nàng giải cứu ra khỏi Ninh Hinh cung đang rất an toàn nơi cung của quận chúa. Nàng nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh đầy sự cô độc mà lắc đầu ngao ngán, đáng tiếc cho một nữ nhân nhan sắc khuynh thành thay vì được sống vinh hoa phú quý thì lại đâm đầu vào con đường sa ngã.
.

"Tất cả những quan lớn đã được mời đến , chỉ còn thiếu Diệp Tú hòa thân vương đang ở ngoài doanh trại phía Đông chưa kịp trở về, thưa hoàng thượng."

Tên thái giám vào tâu, hoàng thượng uống xong tách trà thì thẳng thừng ra lệnh cùng lúc đó di chuyển vào chính điện.

"Thượng triều!"

"Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"

Giữa chính điện nguy nga rộng lớn, giọng của hàng chục vị quan có chức vụ cao bậc nhất vang lên chúc tụng, hành lễ hòa vào nhau tạo nên không khí vô cùng tráng lệ và trịnh trọng.

"Ta miễn lễ, các khanh bình thân."

Bàn tay vô thức nắm chặt thành nắm đấm, hạ mắt nhìn xuống phía dưới mình là biết bao quan thần đang quỳ rạp, cúi đầu hành lễ, thực sự đã rất lâu rồi Diệp Bảo Triết không cảm nhận không khí của những buổi triều chính, khi nghe được những câu chúc tụng, tâm can người bỗng gợi lại những kí ức xưa, những ngày tháng người gắn bó với quan thần cùng nhau bàn chuyện chính sự đến tận khuya góp sức giữ thiên hạ thái bình. Đó mới chính là Diệp Bảo Triết, vị vua hết lòng vì đất nước, không giống như người bây giờ chỉ biết đắm chìm vào những thú vui tao nhã, quên mất trách nhiệm của chính mình. Nén đi sự xúc động, Diệp Bảo Triết trầm giọng miễn lễ cho mọi người.
"Có hai mục đính chính của buổi thượng triều hôm nay mà hoàng thượng muốn được nghe ý kiến của các quan văn võ. Đầu tiên là xử vụ án liên quan Thư Hân hoàng hậu, thứ hai là bàn về triều chính và các điều lệ thay đổi như sau..."

Tên công công cầm văn án dõng dạc đọc sơ lược những ý chính trước khi vào tập trung vào mọi việc.

.

"Thần được báo lại rằng Diệp Tú không về triều vì bận việc nơi Đông thành, thưa quý phi."

Tên thái giám nghe ngóng thông tin từ những thái giám gác triều, ba chân bốn cẳng chạy về Ninh Hinh cung để báo lại cho kịp lúc.

"Hay lắm, người đem lá thư này giao cho tổng thị vệ bảo hắn đem đến Đông thành đưa tận tay Diệp Tú hòa thân vương."

Diệp Tú không có mặt ở triều đúng là một cơ hội tốt, Tô Đoan cầm lấy giấy bút tường thuật rõ kế hoạch tiếp theo rồi cho vào bao thư đưa cho tên thái giám chuyển đi. Tiếp theo thì truyền lệnh cho một tên thái giám khác:
"Còn ngươi mau tìm đến những người gác cổng thành ra lệnh họ đặt pháo sáng cứu sinh hướng về phía đông, khi có lệnh của ta thì cho lệnh châm lửa."

"Tuân lệnh nương nương."

Sơ học sĩ chết không rõ thủ phạm, hắn ta là người của nàng quan thần điều biết rõ nếu muốn sát hại thì đã làm từ lâu chẳng để đến hôm nay. Tô Đoan nghi ngờ rằng hẳn là có người phe đối nghịch đã biết kế hoạch của nàng và tên học sĩ này cũng đã biết người đó là ai nên mới bị gϊếŧ hòng diệt khẩu nhưng nghĩ lại vẫn có gì đó không đúng trong việc này, nàng cẩn thận trước vẫn hơn.

.

"Cấp báo, cấp báo! Có thư từ kinh thành gửi đến."

Tên quân sĩ nâng lá thư qua khỏi đầu bằng hai tay, cúi đầu báo lại.

Khi pháo dù phát sáng, hãy cho dấu hiệu Lục quân tràn vào và mở công thành tiếp đón họ.
Diệp Tú lướt mắt đọc rõ từng chữ một bằng chất giọng mạnh mẽ của mình. Hắn ta cười ngạo nghễ, Tô Đoan vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra vào tối hôm qua vẫn tin tưởng hắn là con cờ của nàng. Nội dung bức thư cấp bách muốn Lục quốc xông vào như thế thì có lẽ Tô Đoan cũng đã cảm nhận được sự nguy hiểm đến gần rồi, Diệp Tú xé tan lá thư thành những mảnh vụn, đôi mắt đanh lại như một con hổ bắt đầu săn mồi, lạnh giọng truyền lệnh:

"Ra lệnh cho quân binh sẵn sàng vũ khí vào đúng vị trí theo đúng những gì đã dặn trong chiến thuật tối qua và châm lửa pháo cứu sinh, lên đường!"

Pháo sáng nơi ranh giới được phóng lên bầu trời tạo thành một mảng đỏ rực, đội quân do Diệp Tú dẫn dắt bắt đầu tản ra hai phía , giăng bẫy khắp đoạn đường đi hướng đến cổng thành Đông, Nam đang được đóng chặt cố thủ hết sức nghiêm ngặt từ phía trong đến ngoài thành.
"Thái tử, có tín hiệu pháo sáng ở phía Đông, tiểu bang Vu và Liêu đã nhìn thấy và bắt đầu duyệt binh."

Phó tướng quân Lâm quốc phi ngựa từ trên ngọn đồi cao trở lại doanh trại phía Tây báo cáo lại cho thái tử điện hạ.

"Mau chuẩn bị cung lửa."

"Tuân lệnh thái tử."

"Binh lính của Lâm quốc và Diệp quốc nghe lệnh. Hiện tại, chúng ta hiện tại là người một nhà, Diệp Lập hòa thân vương đã giao ấn chỉ cho ta và có cả thư ngài tự tay viết bảo rằng binh quyền của người, ta sẽ lãnh đạo. Vì giữ vững cơ đồ Diệp quốc và tình thông gia của hai nước, ta muốn mọi người phải chiến đấu hết mình, trận chiếc này chúng ta đại thắng trở về mỗi người đều sẽ được thưởng ngân lượng và quyền lợi của triều đình, xuất binh!"

Giọng nói hùng hồn của Thái tử điện hạ khiến cả đoàn quân đều tỉnh táo sẵn sàng cho một trận chiến máu lửa. Giọng điệu ấy cho thấy ngài không chỉ là thái tử ngồi đợi ngôi vua mà ngài còn một tướng quân cừ khôi đã từng dấn thân chinh chiến ở rất nhiều trận mạc. Chiến trường đối với ngài như là một niềm đam mê, càng chinh phục nhiều người càng cảm thấy thích thú vì thế mới xin lệnh vua cha tự mình đem quân đến hỗ trợ quê hương của phu nhân.
"Tiến lên!!!"

Quân binh đồng thanh rồi nhanh chóng vào vị trí phía sau thái tử di chuyển đến mặt trận cách đó không xa.

Bình luận

Truyện đang đọc