HOÀNG HẬU, NGƯỜI CÓ NGUYỆN CÙNG TÔI VỀ TƯƠNG LAI - ĐẠI NGU HẢI ĐƯỜNG

"Chuyện gì vậy, Tiểu Đường?"

Ánh nhìn dành cho Tiểu Đường óng lên một tia hy vọng nhỏ nhoi, Thư Hân quyết định duy trì lời nàng đã thề hứa, tin tưởng Tiểu Đường không gạt nàng, không bao giờ gạt nàng.

"..."

Tâm trí Tiểu Đường trở nên rối như tơ vò, ánh mắt ấy đang chờ đợi sự đáp trả, cô rất muốn ngẩn cao đầu hồi đáp lại nhưng nếu như ải này thất bại có phải Thư Hân sẽ rất thất vọng về cô hay không? Vẫn không thể đối diện với đôi mắt đẹp tựa viên ngọc trai đen dưới ánh trăng, Tiểu Đường bất động chăm chăm nhìn xuống nền đất lạnh lẽo.

"Người đã đến đủ rồi! Hoàng thượng, mong người minh xét!"

Tô Đoan giọng nhã nhặn nói cùng Bảo Triết, ánh mắt chán ghét di chuyển trao đến Thư Hân kèm một cái nhếch môi khuynh thành, ngẩn mặt chờ xem hoàng hậu sẽ giải quyết chuyện này ra sao.


"Nhâm pháp sư, trẫm nghe được ngươi có thần nhãn có thể nhìn thấy được vạn vật là lành hay dữ, yêu ma hay người lương thiện, không biết với hoàn cảnh này có hữu dụng chẳng?"

Danh tiếng của vị pháp sư, Bảo Triết thời còn là một thái tử điện hạ đã từng nghe qua, trước khi lên ngôi có đôi ba lần diện kiến, việc Nhâm Đại có thể hô gió cầu mưa chính người cũng đã từng tận mắt thấy nhưng sau đó đã mai danh ẩn tích nơi chốn núi cao, có vài lần người nhờ người tìm kiếm đều vô dụng. Nay, Tô Đoan có thể mời được ông mặc nhiên Bảo Triết hết lòng tin tưởng.

"Thưa hoàng thượng, còn một thứ có lẽ người chưa biết, trong một thời gian dài tu luyện thần đã từng tận mắt nhìn thấy vài vị tiên tử và cũng nhận ra mắt của thần cũng có thể nhìn thấy được tiên khí và yêu khí. Khi bước vào điện, thần đã quan sát kĩ hai vị nữ nhân được cho là sứ thần do tiên đế gửi đến, ấn đường họ không có thần khí, cả ánh quang phát sáng cho dù được che đậy thì thần cũng có thể phát hiện ra nhưng ở họ, chẳng có gì cả, không khác gì những nữ nhân khác."


Nhâm Đại hạ thấp người, chấp tay tâu chuyện, giọng nói ông thanh thoát không có dấu hiệu run hay yếu đi của tuổi già nếu so sánh với giọng nói của trang thiếu niên chi chí xem ra không khác là bao.

"Vậy còn món báu vật trên tay họ thì thế nào?"

Quý phi nhàn nhã, nâng cầm bằng những ngón tay thon dài, nhoẽn miệng cười tươi như đóa hoa hồng nở rộ, hài lòng với những điều vừa lọt vào tai. Quả nhiên nàng đã đúng, lần này thái hậu cũng không thể bảo vệ được nàng dâu quý của bà nữa rồi.

Nhâm Đại di chuyển gần hơn về hướng Tiểu Đường, cố tình để mắt chạm mắt, xoáy sâu vào đồng tử người đối diện, hình ảnh một ngọn lửa đỏ rực trong cô phản vào tâm tưởng. Nắm chặt nắm tay, vận khí di chuyển ánh mắt vào ngọn lửa ấy, một nữ nhân dáng người nhỏ nhắn, mặc bộ phụng bào xanh xuất hiện giữa màn khói mờ ảo, với nhan sắc động lòng người, ông chỉ tốn vài khắc để nhận ra đó là hoàng hậu Ngu Thư Hân. Nhâm Đại thật sự tò mò về lý do Thư Hân hoàng hậu lại hiện hữu trong tâm trí Tiểu Đường một cách mãnh liệt, ông không ngần ngại mà chạm đến gần hình ảnh nàng tiềm hiểu thêm một phần ký ức trong cô, gần như có thể chạm vào, bỗng dưng ánh nhìn của ông bị đẩy ra trở về thực tại kèm đôi mắt có phần đau nhức.


"Nhâm pháp sư, ngươi sao thế?"

Nhâm Đại bị đẩy lùi về vài bước khi đang tiến đến phía mình, Tiểu Đường lên giọng hỏi han, ánh mắt khi nãy Nhâm Đại nhìn cô không hề có chút dã tâm, cô có cảm giác rằng ông ấy đang muốn tìm hiểu xem cô có phải là người tốt và vì điều này, Tiểu Đường càng phải tạo thêm niềm tin cho Nhâm Đại tin tưởng bằng cách quan tâm ông.

"Ta không sao cả."

Lấy lại phong thái trang nhã, Nhâm Đại chuyển ánh nhìn về phía Thư Hân, chớp nhẹ đôi mắt tinh thông, ông khẽ bàng hoàng khi nhìn thấy ấn đường của vị hoàng hậu sầm tối, số mạng ngắn ngủi của nàng chỉ còn vỏn vẹn vài năm và không có lấy một chút oán khí nào bao quanh, rõ ràng là một nữ nhân lương thiện. Quay lại với Tiểu Đường, ông cảm thấy cô gái này dường như trong cô chỉ có duy nhất hình ảnh của vị hoàng hậu, thường khi ông soi vào tư tưởng một ai đều có thể thông suốt nhìn thấu, Tiểu Đường mặc nhiên nằm trong số ít người có thể khiến Nhâm Đại đẩy ra ngoài, những người đó đa phần có tình cảm rất sâu đậm với một người, họ nguyện bảo vệ tình cảm, hình ảnh người ấy từ trong nhận thức, lí trí và cả đời thật
"Nhâm pháp sư! Ngươi có thể bắt đầu xem xét món báu vật được rồi đó." Khuôn mặt xinh đẹp khẽ chau mày, nhẹ giọng nhắc nhở Nhâm Đại nên làm đúng bổn phận, Tô Đoan cảm thấy ông đã quá lề mề rồi.

"Thần tuân lệnh."

Nói xong, Nhâm Đại chìa tay ra phía trước nơi Tiểu Đường đang bị trấn áp bởi tên thị vệ, ngụ ý bảo cô đưa vật màu đen đang giữ trên tay.

Tiểu Đường không có quyền lựa chọn, đặt chiếc điện thoại vào tay Nhâm Đại, dùng tay còn lại xích Giai Kỳ đứng sát vào chính mình, chỉ cần việc chiếc điện thoại bị bại lộ, cô sẽ chạm tay vào nút chuyển màu, cả hai cùng nhau trở về tương lai. Đây là tình huống bắt buộc Tiểu Đường phải giữ lấy mạng của mình, trở lại vào sau đó cứu nguy cho Thư Hân, nếu cô chết không những chuyện quá khứ sẽ tiếp tục tiếp diễn mà còn kèm theo đó là sự thất bại của bản thân, điều này tuyệt đối không được xảy ra.
"Thưa hoàng thượng, hoàng hậu nương nương, quý phi nương nương. Vật màu đen này, tỏa ra một luồng khí lạ, trên nền sáng có vài chữ và những con số kì bí, không nhiễm sát khí, có lẽ chưa bao giờ dùng để hại người, thần cũng không rõ chúng được làm ra từ tà thuật hay tiên thuật."

Xem kĩ diện mạo của vật màu đen trong bàn tay, Nhâm Đại có chạm vào chiếc nút nằm ở phía cuối chiếc điện thoại khiến bề mặt màn hình liền sáng đèn, những con số đang hiện hữu theo lời ông chính là giờ đồng hồ, còn những chữ cái trên đấy chính là ứng dụng.

"Vậy ngươi có cách nào để kiểm chứng? Nếu thật sự món báu vật này lợi hại thì ít ra nó cũng phải bị tranh giành bởi giới tu sĩ kèm đó là sự săn đuổi của những băng nhóm võ lâm, đâu thể nào lại có thể thanh sạch chưa vướng lấy sát khí."
Dứt câu, Bảo Triết hít thở sâu một hơi căng tràn, mùi hương truyền đến từ lưu hương xông thẳng vào khứu giác tạo cảm giác bay bổng lâng lâng khó tả, chậm rãi đưa người trở lại với ảo giác.

"Theo những điều thần học được từ sư phụ, người có một lần nói rằng những vật tạo ra từ tà khí khi chưa đủ máu người để đạt sức mạnh tối cao đều có thể dùng thần phép tước đi sức mạnh hiện hữu của chúng, biến chúng trở thành một món vật tầm thường không hơn không kém. Và ngược lại, những món báu vật do thần khí tạo ra sức mạnh ấy sẽ không làm hại người và không thể loại bỏ như bát cơm thánh có thể hết đó rồi lại đầy một cách vô hạn. Thần sẽ thử tước đi sức mạnh của món vật này nếu như hoàng thượng ban lệnh."

Dùng cả hai tay nâng món vật màu đen về hướng Bảo Triết chờ thánh chỉ, Nhâm Đại trong khi hạ người có lia mắt về hướng Thư Hân. Mỹ nhân tuyệt sắc ấy đang cúi gầm mặt, đôi môi hồng cân đối vẫn mỉm cười nhưng tổng quan nó không hề vui tươi như vẻ bề ngoài cho thấy, ánh mắt đượm buồn kèm theo của nàng khiến ông dường như ám ảnh, lương tâm day dứt khôn nguôi.
"Việc này mất bao lâu?"

Bảo Triết khép hờ mắt khi cảm giác bay bổng chạm đến đỉnh điểm nhưng theo thói quen người sẽ được nghe đàn hát chứ không phải xử lý những việc đang diễn ra, không khí im ắng, chúng khiến người cảm thấy bức rức vô cùng.

"Chậm nhất là nữa canh giờ thưa hoàng thượng."

Nhâm Đại ngẩng đầu nhìn thiên nhan trước mắt, so với khí phách cường tráng xưa kia thì Bảo Triết bây giờ đã giảm đi khá nhiều, gương mặt tiều tùy, thân xác gầy hao. Thái tử điện hạ một thời lừng lẫy, hàng ngàn mỹ nhân ngưỡng mộ, quan thần nể sợ nay trước mắt ông, hoàng thượng đã như một người nửa mê nửa tỉnh. Nếu quẻ bói ông đã xem cho thái thượng hoàng khi xưa chính xác, có lẽ triều đại nhà họ Diệp sẽ không còn trụ được bao lâu nữa.

"Trẫm cho phép, ngươi làm nhanh nhất có thể cho trẫm."
Lên giọng hối thúc, Bảo Triết cầm lấy ly rượu uống cạn, cảm giác cay nòng tràn vào khuôn miệng đập tan sự khô khốc ban đầu, thân thể người cũng thả lỏng hơn, sự bức rức khi nãy cũng giảm bớt.

"Thần nghe rõ."

Vận pháp lực, Nhâm Đại đặt món vật màu đen vào giữa lòng bàn tay. Lượng pin của chiếc điện thoại giảm dần, một luồn sức lạ truyền vào cơ thể, cảm nhận được nó dần dần nóng rang lên, mỗi lúc nhiệt độ càng cao hơn nhiều. Có vẻ như mọi việc đã diễn ra suôn sẻ cho đến khi chiếc điện thoại tắt ngủm vì hết pin nhưng chỉ đến sáu mươi phần trăm pin của chiếc điện thoại, Nhâm Đại sư bỗng ngã quỵ rên la đau đớn rồi ngất lịm khiến những người có mặt một phen hoảng loạng.

"Mau truyền thái y đến!"

Tô Đoan vẫn trố mắt nhìn không hề có ý định gọi người viện trợ, Thư Hân vội vàng buông lệnh cùng lúc đó Bảo Triết cũng vừa lên giọng cùng một câu nói. Sự trùng hợp này khiến cả hai phải nhìn lấy đối phương, vài khắc trôi qua tưởng chừng như dài cả thế kỉ, trong khoảnh khắc cả hai nhớ đến khi xưa họ đã từng tâm đầu ý hợp đến dường nào, suy nghĩ của Bảo Triết cũng chính là suy nghĩ của nàng chưa một lần khác biệt nhưng bây giờ nhìn vào ánh mắt ấy, Thư Hân thật sự không hiểu được vị phu quân của nàng nghĩ gì, một cảm giác lạc lõng đến lạnh lẽo như thể chỉ mình nàng cô độc trên con đường tình yêu của hai người. Nàng cười nhạt, tự cười cho chính mình khi Bảo Triết thu lại ánh nhìn quay sang trao cho Tô Đoan một ánh mắt đầy sủng ái, nàng đã không còn là gì trong mắt người, người hoàn toàn vô tâm với cảm giác của nàng bấy giờ.
"Thưa hoàng thượng, hoàng hậu nương nương! Nhâm pháp sư vẫn còn thở, có lẽ ông ấy chỉ bất tỉnh mà thôi."

Tên thái giám áp tai vào lòng ngực của Nhâm Đại, sau đó dùng tay kiểm tra hơi thở của ông, hắn thở phào nhẹ nhõm, quỳ gối xuống thưa rõ.

"Hoàng thượng, thiếp nhớ Nhâm pháp sư khi nãy có bảo rằng tiên khí sẽ không hại con người. Người xem, bây giờ ông lại nằm yên bất tỉnh như thế, quá rõ ràng mọi việc rồi, thưa hoàng thượng."

Mượn gió bẻ măng, Tô Đoan nắm bắt thời cơ trước mắt, dùng chính những thứ Nhâm Đại nói để hãm hại hoàng hậu, đưa người vào tình thế không thể thoái lui.

"Khoan đã, Nhâm pháp sư cũng có bảo báu vật làm từ thần khí, sức mạnh sẽ không thể loại bỏ, có thể khi ông cố gắng rút lấy sức mạnh của nó đã bị nó phản công lại mà bất tỉnh, món báu này vật vẫn còn đang hoạt động, hoàng thượng nhìn xem."
Tiểu Đường vội vàng tách tay Nhâm Đại khi người đang bất tỉnh nhân sự bên cạnh cô, cầm lấy chiếc điện thoại chạm vào mà hình khiến nó bừng sáng.

"Xem ra phải đợi Nhâm pháp sư tỉnh lại rồi, hoàng thượng người ra lệnh tạm giam họ đi, thần thiếp đang có long thai, cả thân cũng bắt đầu mệt mỏi, thần thiếp thực sự muốn nghỉ ngơi." Tô Đoan giả vờ mệt mỏi, giọng nói yếu ớt dựa vào vai Bảo Triết mà thỏ thẻ.

"Trẫm ra lệnh tạm giam hoàng hậu Ngu Thư Hân cùng hai vị sứ thần đến khi Nhâm pháp sư tỉnh lại sẽ xử rõ, còn bây giờ tất cả mau lui xuống."

Vừa nghe đến việc xử lý sau, Bảo Triết liền ưng thuận ý của phi tần ân sủng, từ lúc bắt đầu đây cũng là ý của người, người chỉ muốn được nghe đàn hát giải tỏa cơn hỏa nhiệt đang hoành hành trong cơ thể, những việc phán xét này đã lâu không đụng đến, càng nghĩ nhiều người càng thên đau đầu.
"Thỉnh an thái hậu, thần xin đắc tội đi trước, tính mạng của Nhâm pháp sư đang trong tay thần!"

Thái y vội vã bước vào Ninh Hinh cung liền nhìn thấy thái hậu cùng kẻ hầu người hạ của bà đang đứng nơi phía phải cửa cung chính, ngài ta liền cúi đầu hành lễ rồi nhanh chóng di chuyển vào bắt mạch cho Nhâm Đại.

"Hoàng thượng, người không thể tống giam hoàng hậu!"

Thái hậu đã đến đây rất lâu, ra lệnh cho thái giám canh cửa không tâu lại, bà đứng phía ngoài nghe ngóng việc đang xảy ra. Đã đến lúc bà nên ra mặt, tránh tai họa ập đến cho đứa con trai yêu quý vì nghe lời của một phi thần.

"Thái hậu, người đến đây từ bao giờ?"

Bảo Triết nhìn thấy mẫu thân, trong lòng khó chịu ra sao đều bỏ mặt bước đến đỡ lấy tay bà, ân cần giúp bà an tọa vào chiếc ghế của chính mình. Chính sự người có thể bỏ phế, tự tôn của một vị hoàng đế người cũng có thể không màng nhưng tình mẫu tử, dù trăm đao ngàn kiếm có vây lấy thân, Bảo Triết cũng không để mất đi chữ hiếu thuận.
"Ta đến từ bao giờ không quan trọng! Việc con ban lệnh giam giữ hoàng hậu có biết hậu quả ra sao không? Hoàng hậu là mẫu nghi thiên hạ, sau việc cứu tế nàng rất được lòng bá tánh. Nay, con lại vì một chuyện chưa rõ thực hư tống giam nàng, khác gì khiến dân chúng bất bình sinh ra bạo loạn?"

Thái hậu nắm chặt tay con trai dạy bảo, hết lần này đến lần khác Bảo Triết ban lệnh mà không thấu đáo chính sự, vì sự an nguy của triều đình thời họ Diệp bà mới để Thư Hân xử lý mọi chuyện trước khi gian thần xui khiến hoàng thượng xử lý văn thư theo ý Tô Đoan. Nữ nhân bên cạnh hoàng thượng càng lúc bà càng tỏ tường nàng, mỗi lần nàng ta rót lời can chính đều là những chuyện khiến dân chúng bạo loạn, muốn triều đình sụp đổ vì mất lòng dân nhưng tiếc thay bà chưa có lý do chính đáng tách nàng ta ra khỏi con trai mình, hiện này Tô Đoan còn đang mang long thai, ngoài việc trú trọng canh chừng Bảo Triết, bà dường như bất lực.
"Thà gϊếŧ lầm còn hơn bỏ sót, nếu thực sự hoàng hậu làm ra việc này để nàng ấy tự do bên ngoài, ắc sẽ có việc tẩu thoát. Khi ấy còn khó ăn nói với bá tánh gấp vạn lần, hoàng thượng sẽ bị người đời đồn thổi rằng thiên vị phi tần công tư lẫn lộn, những tên phản thần được phen dấy động lòng dân thêm dầu vào lửa, thưa thái hậu người nên nghĩ thêm mặt trái của sự việc."

Thái hậu luôn tìm cách phá hỏng đại sự nàng tạo ra, Tô Đoan rất khó khăn để có một cơ hội phế truất ngôi vị hoàng hậu, nàng quyết nắm lấy không để nó tuột mất dễ dàng như vậy. Cúi đầu, Tô Đoan nhẹ giọng mong thái hậu suy xét nhưng thật ra từng câu từng chữ đều có ý tranh luận với bà vì cả hai quyết định đều có sự rủi ro rất lớn, nàng chỉ chú trong ngôi vị nàng cần còn việc bạo loạn hay không thì quan thần sẽ lo liệu, mặc nhiên nàng không để tâm.
"Ta có bảo sẽ để hoàng hậu được tự do hay sao? Thay vì giam hoàng hậu vào ngục, tốt hơn hãy để nàng ấy cùng hai vị sứ thần đến Phật điện tịnh tâm, đợi đến khi Nhâm pháp sư hồi phục. Nếu nàng ta sai phạm vẫn có thể xử phạt, còn nàng ta vô tội bá tánh cũng không thể trách khứ điều gì, về lý về tình đều vẹn toàn."

Người xưa thường bảo gừng càng già càng cay, thái hậu đưa ra ý kiến rất cặn kẽ, xóa sạch lý lẽ đêm dài lắm mộng từ phía Tô Đoan. Trước kia cũng như bao phi tần, thái hậu phải tranh sủng từng ngày để có được vị trí ngày hôm nay, mưu kế nào cũng từng trải qua nên suy nghĩ non nớt từ phía Tô Đoan bà thấu tất cả, muốn bà lọt vào kế sách của nàng rõ là một sai lầm, may mắn cho nàng đang mang trong mình dòng máu hoàng tộc, từ việc lần trước bà đã trục xuất nàng ra khỏi cung rồi chứ không còn ở đây khua tay múa mép làm loạn.
"Thái hậu anh minh, người luôn thấu đáo mọi thứ, nhi thần nghe theo người, người hài lòng chứ?"

Bảo Triết ngồi cạnh mẫu thân, nắm chặt tay bà nở nụ cười, đối với người thái hậu luôn là người đúng đắn, ngoài việc nhìn lầm Thư Hân và nghĩ sai về Tô Đoan mà thôi.

"Thưa hoàng thượng, Nhâm pháp sư tinh thần ổn định, không có bệnh tật. Lần bất tỉnh này là do sốc nhiệt, nhiệt độ bất thường khiến khí huyết không thông, nghỉ ngơi vài hôm sẽ hồi phục."

Thái y chuẩn mạch kĩ càng, cho người dìu Nhâm Đại về thái y viện, sau đó tâu lại cặn kẽ bệnh tình của ông cho hoàng thượng.

"Tốt lắm, ngươi về thái y viện được rồi." Ngẩng mặt nhìn thái y, Bảo Triết sau khi nghe rõ liền lệnh ông lui, quay sang thái giám thân cận nói tiếp:

"Làm theo lệnh thái hậu, cho người theo sát họ đến phật điện, một bước cũng không được rời khỏi cửa, ai cãi lệnh gϊếŧ ngay lập tức."

Bình luận

Truyện đang đọc