HOÀNG HẬU Ở HIỆN ĐẠI

Buổi sáng năm giờ trời còn chưa có sáng, Đào tiểu Muội lại bị đồng hồ báo thức đánh thức. Cô híp mắt ngồi dậy, đang muốn lấy di động thì người nằm bên người liền đưa tay lướt qua cô, cầm lấy báo thức tắt đi.

"Tiếp tục ngủ, trời còn chưa có sáng đâu!" Nam nhân đó vừa tỉnh lại, âm thanh thô dát mang theo sự không kiên nhẫn.

Đào Tiểu Muội không có nằm xuống, nhu nhu ánh mắt, xốc chăn xuống giường, trên mặt đất cử động thân thể, mới cần điện thoại lại nhìn nhìn.

Một đêm qua, không có một cuộc gọi nhỡ cùng tin nhắn của Vương Vân, theo lý này nên là không có phát sinh chuyện gì, nhưng tâm lý của cô thập phần bất an. Trừ bỏ bất an, còn có áy náy, nhưng là cô quay đầu lại nhìn người đàn ông ở trên giường, cầm điện thoại đặt một bên, vội vàng đi vào phòng vệ sinh.

Rửa mặt xong xuôi thay quần áo xong, bất quá cũng mới sáu giờ, lúc này đi ra ngoài một lát là có xe công cộng, cô nghĩ, liền đi lên gọi nam nhân đó thức dậy.

"Đứng lên, mau đi, hiện tại em còn phải đi đón Vân Tử. Trong chốc lát cậu ấy trở về liền thấy anh ở đây, lại thêm phiền toái." Cô nói.

Nam nhân lầu bầu mắng một câu, cầm tay Đào Tiểu Muội ném ra, "Phiền toái cái gì mà phiền toái, anh đến đây rồi, cô ta há là chẳng phải nên cấp địa phương cho anh ở không phải sao? Sáng sớm, đón cái gì mà đón, trời lạnh như thế, cô ta nếu có chuyện muốn trở về, chính mình gọi xe không được sao?"

Đào Tiểu Muội có chút sinh khí, lại đi lên lôi kéo hắn, "Em là trợ lý của cậu ấy, đi đón cậu ấy là công việc của em, đừng nói hiện tại đã muốn không sớm, chính là trên trời hạ đao xuống, cậu ấy bảo em đi đón, em đều đi! Đứng lên!"

Nam nhân rốt cuộc ngồi dậy, vóc dáng gầy teo cao ráo, tóc lộn xộn giống cái ổ gà, nhưng là ngũ quan lại không sai. Không tính là cái đại soái ca, nhưng tuyệt đối cũng là thuộc loại con gái thích.

"Đào Tiểu Muội, em có thể nghĩ chút cho bản thân được hay không a." Hắn mắng, "Từ nhỏ đến lớn cái gì cũng đi theo đằng sau cô ta, hiện tại đã trưởng thành, còn muốn làm bảo mẫu của cô ta, em bảo anh phải để mặt mũi nơi nào đây?"

Đào Tiểu Muội trực tiếp khí nở nụ cười, "Để mặt mũi nơi nào? Nếu không có công việc của em cùng Vân Tử, nếu không phải cậu ấy liều mạng kiếm tiền, anh cho rằng anh và ba mẹ của anh bây giờ còn sống sao? Anh cho rằng hiện tại anh có thể ngồi ở đây mà có thể nói với em mấy lời này sao? Em nói cho anh biết, Vương Mãnh, em thích anh, nhưng Vân Tử ở trong lòng em cũng quan trọng so với anh. Nếu anh còn muốn như vậy, về sau chúng ta liền phân ra, anh cũng đừng tìm tới em!"

"Tuổi anh cũng còn không nhỏ, tại cái thôn chúng ta ở kia tuổi đã là kết hôn sinh con, anh liền trực tiếp trở về tìm người khác mà kết hôn đi."

Lời hung ác này Đào Tiểu Muội cũng đã nói ra, Vương Mãnh cũng không dám nói tiếp nữa, đành phải trong lòng hùng hùng hổ hổ mà xuống giường, nhanh chóng mặc lại quần áo.

Đào Tiểu Muội lôi kéo hắn ra cửa, lái xe đưa hắn đi đến tiểu khu ở bên ngoài nói có một quán ăn có mì sợi thịt bò cũng không tệ, trước khi xuống xe, cầm lấy ví tiền lấy tiền mặt đưa cho hắn.

"Đi ăn điểm tâm, ăn xong gọi xe đi về chỗ của anh đi, sớm tìm một công việc. Nếu lại tìm không được, anh trở về nhà đi thôi." Cô nói, Vương Mãnh nếu tại ở nhà mà làm việc, thu nhập của cô cộng thêm Vương Mãnh, có khả năng ở thị trấn mà mua nhà. Nhưng nếu ở cái B thị này, chỉ là muốn nuôi Vương Mãnh, thu nhập của cô cũng chỉ có thể cố gắng hết sức.

Vương Mãnh gật gật đầu, chồm lên hôn hai má Đào Tiểu Muội một ngụm, mới huýt sáo xuống xe.

"Không biết xấu hổ." Đào Tiểu Muội cười mắng một câu.

Buổi sáng sớm trên đường cũng thực vắng, vừa mới sáu giờ rưỡi, xe Đào Tiểu Muội cũng đã tới dưới lầu nhà Vu Thi Lam, căn cứ theo tối hôm qua điện thoại thu được tin nhắn, dọc theo đường đi lên lầu, ấn vang chuông cửa nhà Vu Thi Lam.

Trong phòng ngủ hai người còn đang ngủ say, tối hôm qua hai người còn thức đến nửa đêm, cuối cùng cũng thật sự là mệt mỏi, mới phân phân ngủ. Này mới sáng sớm đã bị chuông cửa đánh thức, hai người còn gắt gao ôm nhau cùng một chỗ, thậm chí bởi vì là tối hôm qua không thành thật ngủ, áo ngủ Vu Thi Lam còn bị buông lỏng ra.

Đưa mắt nhìn nhau một lúc lâu, Vương Vân mới bại trận trước, liền đem toàn bộ chăn mền kéo qua lên trên người bọc lại người từ đầu đến chân.

"Sáng sớm, ai tới tìm cô?" Vương Vân nói, dừng một lát, mở cái dáng vẻ trào phúng, "Không phải là một người bạn gái nào khác nữa chứ, có muốn tôi lãng tránh đi một chút hay không?"

Vu Thi Lam cũng không biết là ai, nhưng nơi này của cô trên cơ bản là không có người nào đến, nếu có, kia cũng chính là em trai của mình Vu Viễn Hành. Cũng không thể để hắn nhìn thấy Vương Vân không mặc quần áo.

"Mặc kệ là ai, hay là cô đem quần áo mặc vào trước đi." Vu Thi Lam nói, đứng dậy đi lại tủ quần áo tìm một bộ áo sơ mi màu trắng cùng một cái quần đùi cao bồi đi ra, áo ngực của cô Vương Vân mặc kích cỡ hơn lớn, trái lại quần lót có mua nhưng chưa mặc qua, bởi vậy cũng có thể đưa cho cô quần lót, cùng nhau ném đến trên giường.

Váy cùng quần dài của cô khẳng định là Vương Vân mặc không vừa, tuy rằng sáng sớm có một chút lạnh, cũng chỉ có thể đành chịu.

Vương Vân cũng sợ người đến là Vương Mẫn hay là Kiều Phỉ Vũ, có uy tín và tên tuổi như vậy, đến thời điểm vạn nhất chỉ vì ghen, chèn ép cô thì phiền toái. Vì thế liền mặc lại váy ngủ, không ngừng hoảng loạn liền ôm quần áo chạy vào phòng vệ sinh.

Vu Thi Lam nhìn bóng lưng của cô thầm nghĩ: Như thế nào giống như bị bắt gian.

"Đào Tiểu Muội?" Mở cửa ra, Vu Thi Lam buồn bực nhìn người trước mặt, "Cô như thế nào hiện tại lại ở đây."

Nhắc tới này, Vu Thi Lam mới nghĩ đến, mà lại nhớ rõ thời điểm tối hôm qua phát tin tức đến nhìn đến dãy số của Đào Tiểu Muội, liền cười cười.

"Vương Vân đang ở trong phòng vệ sinh, cô đi gọi cô ấy đi." Cô nói, nhìn qua cửa phòng vệ sinh, hướng tới Đào Tiểu Muội cố ý nháy mắt mấy cái, "Tôi còn chưa có ngủ đủ, tôi trước đi ngủ lại, thời điểm các cô đi liền đóng cửa lại là được."

Đào Tiểu Muội gật gật đầu, nhìn bóng lưng của Vu Thi Lam, cùng với hành vi lấy tay xoa xoa eo, há to miệng ra.

Vân Tử...Vân Tử thật sự...

Đào Tiểu Muội nâng hai chân như muốn ngã xuống, chậm rãi đi tới cửa phòng vệ sinh. "Vân Tử, tớ là Đào Tiểu Muội."

Vương Vân nhẹ nhàng thở ra, nói: "Là cậu a, cậu chờ tớ một chút, lập tức xong rồi."

Nhanh chóng thay quần áo, sau đó rửa mặt đánh răng, Vương Vân mở cửa đi ra.

"Tớ đi lấy này nọ, chúng ta liền đi." Cô nói.

Đào Tiểu Muội ngây ngốc gật đầu, ánh mắt từ trên đầu Vương Vân chậm rãi đi xuống, đến cổ, đến ngực, nửa người trên của cô là mặc áo sơ mi màu trắng của Vu Thi Lam. Sau đó xuống chút nữa, nhìn xem cái quần đùi cao bồi cùng ở dưới quần đùi đó là đôi chân trắng nõn thon dài của Vương Vân. Cơ hồ Đào Tiểu Muội có điểm tuyệt vọng nhắm mắt lại.

"Vu tiểu thư đi ngủ lại rồi, bảo chúng ta đi đem cửa đóng lại là được rồi." Cô đối với Vương Vân nói.

Vương Vân gật gật đầu, bất quá điện thoại di động của cô còn ở trong phòng ngủ, cho nên hay là lại đi vào phòng. Vu Thi Lam nhắm mắt lại giả bộ ngủ, sau khi Vương Vân lấy điện thoại di động, cũng không cam lòng cứ như vậy mà đi, tốt xấu gì cô cũng giao ra thân mình không phải sao.

Vì thế cô đi đến đầu giường, xoay người hôn trên trán Vu Thi Lam một cái, nhắc nhở cái người đang giả bộ ngủ kia, "Vu tiểu thư, tôi đi trước, chúng ta sau này lại liên hệ nga."

Vu Thi Lam mở to mắt, cương ngạnh cười cười.

Lúc này Vương Vân mới thấy mỹ mãn rời đi.

Trở về trên xe, tối hôm qua Vương Vân không có ngủ tốt liền không ngừng đánh ngáp, Đào Tiểu Muội đau lòng đều không nhẫn nhịn được nhìn cô ta. Kỳ thật hôm nay Vương Vân không có công việc, Đào Tiểu Muội đưa cô ta về nhà, liền vội vàng đi mua điểm tâm.

Mua hai cái bánh rán trứng với trái cây, lại mua thêm một bát sữa đậu nành lớn, Đào Tiểu Muội trước đem điểm tâm chạy về nhà, kéo cái người đã ngã vào sô pha không đứng nổi Vương Vân, thúc giục cô ăn, mới một lần nữa vội vã đi ra cửa

Tại lỗ mũi Vương Vân ngửi được trong nhà có mùi thuốc lá, tìm một vòng sau đó lại đi vào phòng ngủ, nhất nhất nhất ở thính phòng, ở trong phòng ngủ là một cái giường tầng, cô ngủ ở trên, Đào Tiểu Muội ngủ ở dưới. Cô ở trong phòng ngủ tìm một vòng cũng không tìm được cái tin gì hữu dụng, đi vào phòng vệ sinh, lại phát hiện có vài tàn thuốc lá. Đào Tiểu Muội không có hút thuốc lá, như vậy người hút thuốc là ai đây, hay là bạn trai Đào Tiểu Muội!

Lần trước cô không có nhìn thấy, sau này hỏi Đào Tiểu Muội, cô ta lại nói đã chia tay, dù sao cũng không chịu đem người về nhà cho cô xem xem. Vương Vân và Đào Tiểu Muội cùng nhau lớn lên, tình cảm rất tốt, vì thế kỳ thật có một đoạn thời gian còn khổ sở, nhưng dù sao tất cả mọi người cũng là đã đều trưởng thành, Đào Tiểu Muội không nói, cô cũng không có cách nào.

Nhưng là tối hôm qua cô không có trở về, Đào Tiểu Muội liền đem đàn ông về nhà, thậm chí khả năng là lúc ấy cô ta cũng không có nghe được lời của cô nói đi đón cô, cũng là bởi vì người đàn ông này đi!

Vương Vân thở dài, đi ra khỏi phòng vệ sinh.

Trong lòng có chút khó chịu, nhưng là không biết phải làm thế nào, hai người dắt tay nhau đi qua mưa gió cho đến bây giờ, cô tự nhiên là tin tưởng lòng Đào Tiểu Muội đối với cô, nhưng là không bị coi trọng như thế này, cũng khiến cho lòng cô thật bị thụ thương.

Hai người là bạn tốt, chuyện gì của cô Đào Tiểu Muội cũng biết, nhưng Đào Tiểu Muội yêu đương, lại gạt cô. Thậm chí hiện tại, bạn trai của cô ấy trong lòng cô ấy, còn muốn cao hơn chính mình, này thật là bình thường, nhưng là cô thật có chút không thể chấp nhận được.

Vương Vân đang suy nghĩ phải làm như thế nào để mở miệng với Đào Tiểu Muội, Đào Tiểu Muội liền trở lại, bao lớn bao nhỏ, nhìn Vương Vân còn ăn mặc đơn bạc ngồi trên sô pha, cô liền nóng nảy.

"Cậu còn như thế nào không để ý đến thân thể của mình, nhanh lên, trở về phòng thay quần áo, sau đó lên giường nằm một cái." Cô nói, "Tớ mua một con gà mái, hiện tại liền đem đi hầm, trong chốc lát hầm được nồi canh, tớ đem cho cậu ăn."

Vương Vân bị đẩy vào phòng ngủ, nhưng lại gọi cái người đang định xoay người đi ra ngoài Đào Tiểu Muội lại, "Tiểu Muội, tối hôm qua cậu có đem bạn trai về nhà hay không?"

Đào Tiểu Muội dừng cước bộ, tiếp đến là sắc mặt liền đỏ lên, cô chuyển thân, ấp úng không biết phải giải thích như thế nào cho Vương Vân.

Vương Vân nói: "Cậu không nói cho tớ biết bạn trai cậu là ai, không chịu dẫn hắn đến gặp tớ, cậu nên tự mình biết hắn là cái dạng người nào. Trăm ngàn, đừng bị lừa, hiện tại nam nam nữ nữ bên ngoài, đều thực là bọn gạt người."

Ánh mắt Đào Tiểu Muội lập tức đỏ lên, há miệng nhưng không biết phải nói như thế nào. Cô biết, nếu cô nói ra, Vương Vân nhất định sẽ không đồng ý để cô cùng Vương Mãnh cùng một chỗ, Vương Vân không dễ dàng gì mới trốn thoát khỏi cái gia đình như vậy, mà cô lại cùng Vương Mãnh cùng nhau một chỗ, này quả thực chính là ngạnh sinh đánh vào mặt Vương Vân.

Bất hòa của chị em bọn họ không phải là ngày một ngày hai, cô biết, mặc dù Vương Vân không đồng ý, cũng là vì muốn tốt cho cô. Nhưng là tình cảm là không có đạo lý, cô biết Vương Mãnh không tốt, nhưng chính cô lại thích.

"Tớ đi ra ngoài hầm canh gà, là gà mái già, hầm sẽ rất lâu." Cô nói, vội vàng đi ra ngoài.

Vương Vân thở dài, không có thời gian đi lo lắng cho Đào Tiểu Muội vì cái gì mà muốn hầm canh gà cho cô, chỉ là đang lo lắng, có nên hay không tìm người điều ta một cái.

Cô tổng cảm thấy, Đào Tiểu Muội là bị lừa.

Bình luận

Truyện đang đọc