HOÀNG HẬU TÀO KHANG


Truyện được dịch/edit bởi [Tokiya] và đăng tại lustaveland.com
Truyện được làm và đăng tại web lustaveland. Hãy đọc ở web chính chủ để ủng hộ editor/dịch giả.
Update full và sớm nhất tại lustaveland.com
: lustaveland.com
 
Chương 41: Lão thần tâm phục
 
Tiền Chính Hiên rất không tình nguyện mà rời khỏi, quả nhiên, có cha liền quên con, đáng giận.
 
Tiền Nguyên Hằng cười đến là thỏa mãn.
 
Tần Ninh véo eo hắn một cái, “Chàng tốt xấu gì cũng đàng hoàng lại chút cho ta.”
 
Nó là con trai chàng, chàng nhìn vẻ mặt mình xem, quả nhiên không giống cái ngày chàng tới đón con trai hồi cung, cũng không nghĩ thử xem nếu không phải Chính Hiên mềm lòng, chàng có lẽ phải lăn lộn còn chán.
 
Tiền Nguyên Hằng không chút dao động, tỏ vẻ bản thân chính là lòng lang dạ sói như vậy đấy, đứa con trai ngốc này làm gì không làm lại đi phá hắn, hắn không cần mặt mũi sao?
 
Hắn hắng giọng, hỏi: “A Ninh, nàng có chuyện gì muốn nói riêng với ta?”
 
Có phải nàng cũng cảm thấy con trai ở đây quá chướng mắt không.
 
Tần Ninh không thèm để ý hắn.
 
“Ta có chuyện muốn hỏi chàng, vừa mới nhớ ra, mộ phần tổ tiên ở nhà cũ của chúng ta, còn có mấy người họ hàng xa nhà chàng nữa, phải làm sao?”
 
Nàng nghĩ tới đệ muội mình, bây giờ còn có cữu cữu, bọn họ đều ở kinh thành, nhưng anh em họ hàng xa trong nhà Tiền Nguyên Hằng lại lưu lạc không rõ tung tích, trong lòng liền cảm thấy xót xa.
 
Tiền Nguyên Hằng hừ một tiếng: “Mặc kệ bọn họ, trước đây cũng không thấy bọn họ đối xử tốt với chúng ta, còn về mộ phần tổ tiên, cũng không cần lo nghĩ nữa, bọn họ yên nghỉ đã nhiều năm, cũng không để ý chuyện này đâu.”
 
Tiền gia mấy đời đơn truyền, chỉ có mấy người anh em họ, nói là thân thích còn cảm thấy lúng túng, hà tất phải để ý tới, hơn nữa trải qua loạn thế, bọn họ cũng đã sớm không biết tung tích.
 
Muốn quản cũng không tìm được người.
 
“A Ninh, nếu không có việc gì làm, nàng tìm muội muội hay ai đó tới mà trò chuyện, đừng trăn trở những chuyện này, những chuyện nên làm ta sẽ sắp xếp thỏa đáng.”
 

Chuyện A Ninh suy nghĩ cũng có đạo lý, người đương thời coi trọng gia nghiệp tông tộc, những người đó dù không thân cận với hắn nhưng suy cho cùng vẫn có quan hệ cùng chi cùng mạch, tìm người trở về, cũng coi như nói Tiền Nguyên Hằng hắn có tông có tộc.
 
Chỉ là chính bản thân hắn cũng không để ý chuyện này.
 
Hắn nắm lấy bàn tay Tần Ninh, cười cợt nhả: “Nếu chê nhà chúng ta người ít, nàng lại sinh cho ta thêm vài đứa, sau này Chính Hiên cũng có huynh đệ tông tộc.”
 
Hắn cũng muốn có một bầy con, đứa nào cũng trắng trẻo mập mạp ôm hắn kêu cha, vừa nghĩ liền nhịn không được muốn cười.
 
Tần Ninh phàn nàn: “Chàng trước tiên tìm cách thân cận Chính Hiên đi, dù có thêm mấy đứa nữa, Chính Hiên cũng vẫn là đứa con ta thương nhất, chàng vốn đã xa cách với nó, còn muốn mấy đứa nữa làm gì.”
 
Nó là đứa trẻ trải qua bao nhiêu khổ cực mới lớn khôn, vị trí của nó trong tim nàng, không phải những đứa nhóc mập mạp còn chưa thấy bóng dáng có thể sánh được.
 
Tiền Nguyên Hằng cũng rất oan ức, hắn hao tâm tốn sức muốn cùng Tiền Chính Hiên phụ tử hòa thuận vui vẻ, nhưng hiệu quả cực nhỏ, suy cho cùng đứa nhỏ này cũng đã lớn, ở trước mặt hắn vẫn có vài phần dè dặt.
 
Hắn cố gắng như thế nào, cũng vẫn có vài phần xa cách, vẫn là câu nói kia, luận về thân thiết, hắn còn không bằng thầy dạy của Tiền Chính Hiên, tốt xấu gì Tiền Nguyên Hằng cũng biết đây là con trai mình, là cục bột nhỏ béo béo trắng trắng hồi nhỏ, cho nên trong lòng hắn vẫn có chút cảm giác thân thiết với y.
 
Tiền Chính Hiên thì hoàn toàn không được, đột nhiên bắt y có cảm tình thân thiết với một nam nhân xa lạ, cũng quá làm khó người ta rồi.
 
Đương nhiên cũng không thể trách Tiền Chính Hiên, y cũng rất muốn thân thiết nhiệt tình với Tiền Nguyên Hằng, chỉ là không thể răm rắp nghe theo lời hắn.
 
May sao vẫn giữ được tình cảm cha con cơ bản.
 
Chí ít cũng có lợi cho việc hai người muốn cứu vớt tình cảm đang trên bờ vực sụp đổ này.
 
Tần Ninh vừa tức vừa buồn cười.
 
Nàng cũng không biết nên trách ai, Tiền Nguyên Hằng tất nhiên rất yêu thương Tiền Chính Hiên, hắn còn có thể liều mạng đi đỡ mũi tên cho Tiền Chính Hiên mà, đổi lại là người khác chắc chắn sẽ không quan tâm.
 
Lại cũng không thể trách Tiền Chính Hiên không thân cận hắn.
 
Tiền Nguyên Hằng bất đắc dĩ nói: “Cứ từ từ vậy, nó vẫn còn là đứa trẻ mà, hồi đầu nó còn không muốn coi ta là cha, bây giờ chẳng phải không còn bài xích nữa sao.”
 
Tiền Chính Hiên là đứa trẻ thông minh, trước giờ vẫn luôn tỏ ra rất vui mừng khi có cha, nhưng Tiền Nguyên Hằng đã thành tinh, hắn có thể không nhìn ra sự bối rối lúng túng của y sao?
 
Hiểu rõ mà không nói, còn có thể giữ được hòa bình.

 
Từ lần hắn bị thương thay Tiền Chính Hiên, quan hệ hai người đã coi như cải thiện thấy rõ, hắn còn muốn thế nào.
 
Chỉ trách hắn bao nhiêu năm cũng không tìm thấy con trai, nếu có thể nuôi từ bé tới lớn, chắc chắn sẽ không tới nước này.
 
Tần Ninh lại thở dài, không nói gì.
 
Tiền Nguyên Hằng thực ra cũng không lo lắng chuyện Tiền Chính Hiên, dù sao cũng là con ruột, quan hệ hai người nhất định sẽ có ngày tốt lên, hắn là đang lo lắng chuyện khác.
 
Hôm nay xử lí xong thục phi cùng Tiền Tranh, ngày mai nhất định sẽ lại có người tới can gián, mặc dù không có tác dụng, còn có Tô Như Hội tọa trấn, nhưng vẫn thực phiền phức.
 
Ngày hôm sau quả không ngoài dự đoán, khi lên triều, nhóm thuộc hạ cũ của Thẩm nguyên soái còn chưa có động tĩnh gì, giống như mọi chuyện đều không hề phát sinh, vừa bãi triều, một loạt mười mấy người đứng trước ngự thư phòng cầu kiến.
 
Viên Hoàn đứng một bên lắc đầu, ngăn mấy lão nhân muốn xông vào ngự thư phòng, sâu xa nói: “Mấy vị đại nhân trở về đi, thục phi và nhị hoàng tử thân mang tội nặng, bệ hạ nhân từ không lấy đi tính mạng họ, các vị đại nhân đừng được một tấc lại tiến một thước.”
 
Những đại thần cốt cán đều đứng ở đây, cấm vệ quân cũng không dám ngăn cản, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, bọn họ gánh vác không nổi.
 
Lão nhân dẫn đầu nói: “Trước khi Thẩm nguyên soái đi, đã phó thác thục phi cho chúng ta, dù bây giờ nàng ta không tốt, nhưng chúng ta cũng không dám làm trái lời dặn của cố nhân.”
 
Còn về Tiền Tranh, sống hay chết cũng không liên quan tới họ.
 
Trong ngự thư phòng truyền tới giọng nói bình thản của Tiền Nguyên Hằng: “Hoàn Tử, cho bọn họ tiến vào.”
 
Mấy vị đại nhân hùng hổ khí phách đẩy cửa ngự thư phòng, vừa bước vào cửa liền suýt chút nữa thì bị nam nhân đứng trước cửa dọa cho đình chỉ hô hấp.
 
Sao Tô Như Hội lại ở đây?
 
Nam nhân đứng trước cửa mắt phượng hơi híp lại, chỉ im lặng nhìn bọn họ nhưng cũng đem lại cảm giác áp bách không gì sánh nổi.
 
Mấy lão nhân ổn định lại cảm xúc, nói: “Lão thần bái kiến bệ hạ.”
 
Tiền Nguyên Hằng nhàn nhạt đáp: “Miễn lễ, các khanh tới ngự thư phòng là có chuyện gì sao?”

 
Lão nhân nhìn Tô Như Hội, thầm nghĩ Tô Như Hội nghìn dặm xa xôi từ Lỗ Trung tới đây, chẳng lẽ cũng là vì cầu tình cho hai mẹ con thục phi.
 
Phải rồi, người này chịu ơn Thẩm nguyên soái, báo đáp trên người thục phi cũng là đương nhiên, nỗi tức giận khi xưa có lẽ cũng chỉ là giận dữ nhất thời mà thôi.
 
Ông tự cho cùng một chiến tuyến với Tô Như Hội, trong lòng có tự tin, liền ưỡn ngực thẳng lưng nói: “Bệ hạ, thục phi nương nương mặc dù làm chuyện sai trái, nhưng nàng là con gái Thẩm nguyên soái, bệ hạ chịu ơn Thẩm nguyên soái, hà tất phải đuổi tận giết tuyệt, mong bệ hạ khoan dung độ lượng, cho nương nương một cơ hội.”
 
Tiền Nguyên Hằng hỏi: “Các ngươi đều nghĩ như vậy?”
 
Thực buồn cười, một đám người ngày thường ngay cả sống chết của thục phi cũng mặc kệ, bây giờ lại ra vẻ thuộc hạ cũ tình thâm, còn hiên ngang nói muốn hắn giải phóng cho nàng.
 
“Chúng thần đều nghĩ như vậy.” Lão nhân thành khẩn nói, “Tô đại nhân chắc cũng nghĩ vậy phải không?”
 
Tuy hỏi vậy, nhưng khẩu khí lại chắc chắn không chút nghi ngờ.
 
Tô Như Hội mặt không cảm xúc nói: “Ta tới xin bệ hạ giết nàng ta, cũng coi như dùng cách thức khác để giải phóng cho nàng, thì ra các người cũng có ý giống ta, vậy xin bệ hạ ban thánh chỉ, nên giết thì giết, nên trảm thì trảm.”
 
Cả đám người kinh hãi, lộ ra vẻ mặt không dám tin.
 
“Tô Như Hội, Thẩm nguyên soái đối với ngươi ơn trọng như núi, sao ngươi có thể lấy oán báo ơn?”
 
“Chính vì báo ơn nên mới phải giết kẻ thù của Thẩm nguyên soái, các ngươi chắc chưa quên...Thẩm nguyên soái chết thế nào chứ?”
 
Bọn họ tất nhiên không quên, bao nhiêu năm nay không đoái hoài gì tới mẫu tử thục phi cũng vì trong lòng còn nghẹn một cục tức, chỉ cần hai người họ còn sống, cuộc sống có ra sao cũng không liên quan tới bọn họ, cũng đừng mong bọn họ giúp đỡ làm gì.
 
Hiện tại thấy tính mạng thục phi bị uy hiếp mới nhịn không được đứng ra.
 
Nếu chỉ là tiểu đánh tiểu nháo, những người này ước chừng cũng mong thục phi bị dạy bảo một trận.
 
“Tô đại nhân, ngài...trước khi Thẩm nguyên soái qua đời đã phó thác nàng cho chúng ta, ngài không thể như vậy được.”
 
Tô Như Hội lạnh hờ hững đáp: “Là phó thác cho các ngươi, liên can gì tới ta, ta đã muốn giết nàng ta từ lâu rồi, nếu các ngươi vẫn còn nhớ rõ thái độ của Tô Như Hội ta thì trở về đi, đã làm sai chuyện, bệ hạ trị tội là có lí có cớ, các ngươi lại ỷ đông tới gây rối, không sợ hủy đi thanh danh Thẩm nguyên soái.”
 
Đám lão nhân không dám nói gì, nhưng lại không muốn cứ như vậy thất bại ra về, đành quay sang nhìn Tiền Nguyên Hằng vẻ mặt bình tĩnh ngồi phê tấu chương.
 
“Bệ hạ...”
 
“Tô ái khanh nói đúng, người này, không thể vì thân phận mà có thể tùy tiện làm chuyện sai trái, bao năm nay thục phi vẫn luôn không chịu an phận, các ngươi cũng đều biết, bây giờ nàng càng ta càng tệ hại hơn, trẫm không thể dung thứ được nữa.”
 
Hắn khẽ mỉm cười, “Trẫm biết các vị là thuộc hạ cũ của Thẩm nguyên soái, tân triều lập quốc còn phải trông cậy vào các vị, nhưng...suy cho cùng bây giờ cũng không giống trước kia nữa.”

 
Hắn cười, ánh mắt lại lạnh lùng rét buốt.
 
Đám lão nhân khẽ phát run, y sam trên người thấm ướt mồ hôi lạnh.
 
Ý tứ của Tiền Nguyên Hằng đã vô cùng rõ ràng, tân triều thay thế cựu triều, Thẩm nguyên soái đã mất mười mấy năm, thiên hạ bây giờ là thiên hạ của Tiền Nguyên Hằng, đám người bọn họ lại chỉ muốn tận trung với Thẩm nguyên soái.
 
Há chẳng phải đang khiêu khích quân vương.
 
Trước đây còn ở Lỗ Trung thì không tính làm gì, hắn cũng chỉ là Lỗ Trung vương mà thôi, thuộc hạ của hắn có hướng về người khác cũng không ảnh hưởng nhiều, chung quy cũng chỉ là một người chết.
 
Đến nay tân triều lập quốc, nắm thiên hạ trong tay, ai có thể chịu đựng được chuyện thuộc hạ nhất nhất hướng lòng về người khác, không coi mình là quân vương mà lại muốn làm thần thuộc cho kẻ khác.
 
Nghĩ tới vừa rồi bọn họ luôn miệng kêu Thẩm nguyên soái, có thể bình yên vô sự sống qua đêm nay đã là phải cảm kích bệ hạ khoan dung độ lượng.
 
Tô Như Hội nói: “Thần hiểu suy nghĩ của chư vị đại nhân, tuổi tác lớn rồi, chuyện cũ sao nói quên là quên được, người có tuổi sẽ dễ nhớ tới chuyện xưa, bệ hạ thông cảm cho họ.”
 
Mặt hai người một đỏ một trắng, lời nói ra khiến lòng người run sợ, ông vội vàng nói: “Bệ hạ nói đúng, là thần quá phận, suy nghĩ không thấu đáo, thục phi thân mang tội nặng, đáng bị như vậy, mong bệ hạ thứ cho thần tội hồ đồ.”
 
 
Tội hồ đồ?
 
Bây giờ lại thực lanh lẹ.
 
Tiền Nguyên Hằng có thể nói được gì, ngươi già cả lú lẫn rồi, trẫm muốn giết ngươi?
 
Đám lão nhân này ngày thường im hơi lặng tiếng, khó trách được Thẩm nguyên soái coi trọng, cả đám đều thành tinh cả.
 
Nụ cười Tiền Nguyên Hằng như gió xuân ấm áp, “Ái khanh không cần tự trách, trẫm cũng chỉ thuận miệng nói vậy thôi, chỉ cần các ái khanh có thể hồi tỉnh, đó chính là phúc của Đại Càn, cũng là phúc của trẫm.”
 
“Bệ hạ khoan dung nhân đức, chúng thần thực hổ thẹn, lão thần không còn mặt mũi nhìn quân chủ, xin bệ hạ cho phép lão thần cáo lui.”
 
“Ái khanh đi đường cẩn thận.”
 
Tiền Nguyên Hằng nhìn bọn họ rời đi, lắc đầu nói: “Qủa nhiên đều lợi hại, mấy lão già này, chẳng tên nào là đơn giản.”
 
Tô Như Hội sắc mặt lạnh như băng tuyết: “Vốn dĩ đều là những kẻ thông minh. Bệ hạ, thần muốn gặp Ninh Ninh.”
 
Tiền Nguyên Hằng tức nghẹn, ngươi còn gọi Ninh Ninh nữa, thực sự không muốn cho hai người gặp mặt.
 


Bình luận

Truyện đang đọc