HOÀNG HẬU TÔ ĐÌNH


"Khụ khụ.

" Nghe được tiếng hô, hoàng thượng liền giả vờ ho khan hai tiếng rồi xoay người trở lại ngài vàng.

Tô Đình buồn cười nhìn ngài rồi vẫn thản nhiên đứng đó, giống như chẳng hề quan tâm lời của hai người ở giữa đại điện vừa nói.

"Hai khanh vừa nói gì nhỉ.

" Hoàng thượng giả vờ không nhớ gì mà hỏi lại.

Phó tổng ngự sử cùng Đông các đại học sĩ nhìn nhau sau đó cúi đầu lập lại những gì bọn họ vừa nói.

Cuối cùng tổng kết lại một câu "Coi thường quy tắc, bất kính với hoàng tộc tội đáng muôn chết.

"
"Thì ra các khanh là đang tố cáo chuyện này, vậy cho trẫm hỏi người không liên quan là người nào, nữ tử xa lạ đi vào đại điện lại là người nào.

" Hoàng thượng làm như không hề biết trong đại điện có người khác nào mà nhàn nhã hỏi.

"Khởi bẩm hoàng thượng, nữ tử xa lạ chính là Hiên vương phi Tô Đình đang đứng trong đại điện ạ.

" Phó tổng ngự sử cắn răng nói, dù biết hoàng thượng đang giả vờ không biết nhưng hắn không thể buông tha như vậy được, có chết cũng phải lôi Hiên vương gia đi cùng.

"Ý khanh là nhi tức của trẫm là nữ tử xa lạ, hay Tô Đình chính là một người không liên quan.

" Hoàng thượng nhìn nàng cong mắt cười rồi tiếp tục hỏi.

Phó tổng ngự sử cả người chảy mồ hôi nhưng vẫn tiếp tục nói"Khởi bẩm hoàng thượng, cả hai đều có thể định tội.

"
"Hạ quan biết Hiên vương phi rất được sủng ái, nhưng quy định là quy định không thể chỉ vì một người mà thay đổi được.

"
"Phải nghiêm khắc răng đe cho người khác ạ.


"
"Ý khanh là trẫm thiên vị cho nàng.

" Hoàng thượng lúc này mới nhìn thẳng hai người đứng bên dưới "Trẫm sủng nàng vô pháp vô thiên, ý ngươi là như thế.

"
"Vậy ngươi có biết, dù là biện pháp gì nàng cũng không bị định tội hay không.

"
"Hoàng thượng ngài phải lấy tổ tiên làm đầu, không thể làm trái quy tắc được.

" Đông các đại học sĩ nhanh chóng quỳ xuống dập đầu khuyên can, ra vẻ trung can nghĩa đảm.

Truyện Dị Giới
Những người bên phe Quan gia hoặc nhị hoàng tử cũng nhanh chóng quỳ xuống hô "Hoàng thượng không thể trái quy tắc.

"
Lúc này một lão học sĩ cổ hữu cúng đứng ra rồi quỳ xuống khuyên nhủ "Khởi bẩm hoàng thượng, Phó tổng ngự sử cùng Đông các đại học sĩ nói không sai, quy tắc của tổ tiên không thể đổi, Hiên vương gia cùng Hiên vương phi làm sai quy tắc khinh thường luật lệ, tội không thể tha.

"
Những vương gia cùng thái tử đứng ở đầu hàng tủm tỉm cười giống như đang xem một vở kịch, bọn họ không tham gia vào, cũng không làm ra động tác gì, Hoàng Tiêu Hiên càng trực tiếp hơn, chẳng tỏ vẻ lo lắng một chút nào, ngược lại còn hứng thú bừng bừng ngáy mặt với thê tử của mình.

Tả thừa tướng cùng Chung thái sư thì nhìn những người quỳ trên đất tự biên tự diễn mà buồn cười, ánh mắt nhìn họ như nhìn những thằng ngu vậy, nhưng hai người cũng không đứng ra nói đỡ, bởi vì họ biết người mà bọn họ đang nói còn có tư cách đứng ở đây hơn bọn họ nhiều.

Những quan lại khác nhìn bố cục trước mặt liền đâm chiêu suy nghĩ mỗi người mỗi khác, đối với những đảng phái của vương gia, hoàng tử trong cung thì trướng ngại vật có thể là Tô Đình, nếu những người này có thể ép chết nàng, thì bọn họ cũng chẳng cần phải ra tay.

Trong đại điện đều là những tiếng phản đối khuyên răng, tuy chỉ là một phần nhỏ trong triều đình nhưng cũng khiến hoàng thượng đau đầu.

Ngài nhìn bọn họ liền thở dài.

Tô Đình thì càng trực tiếp hơn bỏ qua bọn họ mà nhìn chằm chằm hoàng thượng, nàng muốn xem thử xem rốt cuộc sự yêu thương của ngài đối với một tiêu cô nương đã trưởng thành rồi sẽ như thế nào.

"Các ngươi nói đều không có gì cả, quy tắc tổ tiên chưa từng bị phá hủy, sự phá luật cũng chẳng xảy ra trong hoàng cung này.


"Hoàng thượng! " Tống phó ngự sử nhanh chóng gọi nhưng bị ngài cắt ngang sau đó chậm rãi giải thích "Thứ nhất nữ nhân xa lạ, nhưng nàng là tức nhi của ta, cũng là một người trong hoàng thất, tuy là nữ tử không được vào nhưng nếu có chuyện hệ trọng thì không cần xem xet đến chuyện đó.

"Thứ hai người không phận xự không được vào, có lẽ các bạn thắc mắc tại sao không có phận sự thì không được vào.

" Hoàng thượng nhanh chóng híp mắt nói "Nhưng mà Tô Đình trong vài năm qua đều có công với đất nước này, vài năm trước ta cũng đã phong chức vụ cùng phẩm hàm cho nàng, nhưng nàng chẳng hèm quan tâm, vì vậy đặc quyền ở đây đều là đó của cô ấy.

"
"Nếu như vậy thì ai còn nói gì nữa không.

"
"Nhưng hoàng thượng, nữ tử không thể thành quan.

" Lão học sĩ lắc đầu không hài lòng nói, đối với ông ta nữ tử chỉ là thành phần dốt nát, chỉ cần ở trong nhà dậy chồng dậy con là được rồi.

"Ái khanh, không nên quá gò bó.

" Hoàng thượng nhìn lão học sĩ rồi thở dài "Nhân tài không phân nam nữ, những gì Tô Đình làm cho trẫm rất nhiều rồi, nàng xứng đáng có một chức quan, nếu không phải gây loạn kỹ cương thì nàng còn có thể đi thì cử nhân, chính thức đề tên bảng vàng.

"
"Được rồi, đừng nói đến chuyện này nữa.

" Hoàng thượng không còn kiên nhẫn nghe nữa liền khoát tay nói "Không có gì cần bẩm báo thì trẫm bãi triều.

"
Những quan lại quỳ trên đất nhìn nhau nhưng không ai dám lên tiếng nói nữa, lão học sĩ bị hoàng thượng nói cũng im lặng ngẫm nghĩ, những quan lại khác cũng chẳng còn chuyện gì để bẫm tấu.

Hoàng thượng nhìn bọn họ rồi đứng dậy khỏi ngai vàng, liếc mắt nhìn Tô Đình ra hiệu rồi xoay người đi sang bên hông, lối đi xuyên thẳng đến Điện Kim Tử của ngài.

"Bãi triều.

" Tống công công lớn giọng nói.

Triều thần nhanh chóng quỳ xuống dập đầu "Cung tiễn hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế.


"
Sau khi hoàng thượng hoàn toàn không còn trên đại điện, tất cả triều thần liền lục đục đứng lên, Tô Đình nhìn nhóm người Quan gia đang căm phẫn nhìn nàng liền nhếch miệng cười nói.

"Ai ui, đấu đá bao năm có bao giờ các ngươi thắng ta, hoàng hậu làm chuyện chê cười như vậy mà còn không biết xấu hổ, lại đi cắn ta.

"
"Quan gia các ngươi đúng là hảo.

"
Quan ngự sử đen mặt nhìn nàng sau đó hừ lạnh một tiếng xoay người nhanh chóng rời đi, những người khác cũng nhanh chóng đuổi theo.

Tả thừa tướng buồn cười nhìn nàng rồi thúc giục "Đừng chọc người ta nữa, mau đi gặp hoàng thượng đi.


Chung thái sư thở dài "Con đấy, cái tính cách này thế nào cũng chịu thiệt.

"
"Hì hì, con đi nhé, Tả gia gia cùng Chung gia gia về nhà cẩn thận.

" Tô Đình hì hì cười rồi phất tay với hai ông.

Hoàng Tiêu Hiên nhìn nàng biến mất bên hông đại điện liền thu lại tầm mắt, thật ra hắn cũng muốn đi theo nàng, nhưng bây giờ vẫn còn việc cần làm không thể đi cùng được.

Thái tử lúc này cũng đi đến chỗ hắn rồi nhỏ giọng hỏi "Đi chung chứ.

"
"Được ạ.

" Hoàng Tiêu Hiên gật đầu, rồi hai người cùng nhau rời khỏi đại điện hoa lệ này.

Tất cả quan lại tản ra, bắt đầu một ngày bận rộn đầy bình thường của quan lại khắp kinh thành, thượng triều chỉ là một hồi chuông nhỏ cho một ngày bận rộn của bọn họ mà thôi.

Hoàng Tiêu Hiên cùng thái tử cùng nhau đi, càng đi người càng thưa thớt chỉ còn vài vị quan lại làm ở các bộ thì vẫn đi trên con đường này thì thái tử mới nhỏ giọng nói.

"Ngày hôm qua hoàng hậu đã chọc tức phụ hoàng.

"
"Ngài ấy định làm gì nữa à.


" Hoàng Tiêu Hiên khó hiểu hỏi "Chẳng lẽ đưa tì nữ chưa mất mặt sao.

"
"Lần này là tôn nữ Quan gia.

" Thái tử khẽ cười nói tiếp "Hoàng hậu muốn hoàng thượng ban tôn nữ của Quan gia cho ngươi làm trắc phi.

"
"Buồn cười, nô tì không dùng được hiện tại đưa cả cháu gái cho ta.

" Hoàng Tiêu Hiên nghe xong liền cảm thấy buồn cười "Phụ hoàng không có khả năng đồng ý.

"
Thái tử gật đầu đồng tình "Đúng vậy, hoàng hậu tính thật hay nhưng phụ hoàng làm sao để bà ta toại nguyện.

"
"Thái tử nói chuyện này cho đệ chắc chắn còn huyền cơ phía sau.

" Hoàng Tiêu Hiên mỉm cười hỏi, dù quan hệ hai người không quá tệ nhưng nếu thân thiết đến mức có thể trò chuyện những mưu tính như thế này thật sự không thể nào.

"Ta chỉ quan tâm đến Tô Đình.

" Thái tử nghe hắn hỏi liền thẳng thắng "Tuy phụ hoàng không đồng ý, nhưng chắc chắn hoàng hậu sẽ không bỏ qua, nếu muốn tôn nữ vào phủ của ngươi thì bà ta phải ra tay từ chỗ của ngươi.

"
"Hoàng Tiêu Hiên là ta ủng hộ chuyện của ngươi vì vậy ta không muốn ngươi làm ta thất vọng, hãy đối xử thật tốt với Tô Đình.

"
"Đệ biết, chắc chắn đời này sẽ không phụ nàng.

" Hoàng Tiêu Hiên kiên định nói.

"Như vậy thì tốt.

" Thái tử gật đầu nhẹ nhõm.

Đoạn đường còn lại hai người không tiếp tục nói gì, đến khi đoạn đường đến chỗ của mỗi người nằm ở vị trí khác nhau thì mới tạm biệt nhau rồi đi theo hai con đường khác nhau.

.


Bình luận

Truyện đang đọc