Editor: Dứa
Vóc dáng người đàn ông vô cùng cao lớn, cho dù hắn ngồi xổm, Triệu Quy Nhạn cũng chỉ ngang bằng ngực hắn.
Ở một góc khuất nhỏ hẹp, hai người thực sự phải chen chúc.
Dường như đám nha hoàn đã tìm mệt, chúng dừng bước, đứng nói chuyện cách đó không xa.
Triệu Quy Nhạn hốt hoảng lo sợ, cảm thấy thời gian trôi qua sao mà dài và gian nan quá. Nhất là khi hai ngày nay tuyết đã tan, vách đá lạnh lẽo, trang phục nàng mỏng manh, không chống đỡ được luồng khí lạnh giá đang tràn tới không ngừng.
Nàng mím môi, cảm nhận được hơi ấm từ người bên cạnh, nàng lắc đầu. Để kìm nén suy nghĩ muốn nhích đến gần, nàng đành ôm chặt A Li.
A Li cũng ấm áp, nàng có A Li là tốt rồi.
Người đàn ông liếc nhìn nàng, không lên tiếng, chỉ bình tĩnh thay đổi tư thế, ngăn gió lùa vào.
Triệu Quy Nhạn ngồi xổm hồi lâu, phát hiện cơn gió lạnh vẫn luôn thổi vào cổ mình đã dừng lại, khoé môi nàng lộ ra một chút vui vẻ.
Cơ thể ấm áp, nàng mới có lòng dạ đánh giá người “cùng chung hoạn nạn” này.
Hắn không co rúm người như nàng, một đầu gối chạm đất, bàn tay rõ từng khớp xương đặt trên đầu gối, trông khá mạnh mẽ. Mặc dù xung quanh chỉ toàn cành khô lẫn tuyết đọng, nhưng tất cả đều khiến phong thái của hắn càng thêm vài phần nhàn nhã thoải mái.
Thấy nàng đang quan sát mình, người đàn ông thản nhiên nhìn lại, bất chợt đối diện với một đôi mắt sáng lấp lánh, hắn hơi sửng sốt.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một đôi mắt sạch sẽ trong veo như vậy.
Còn Triệu Quy Nhạn cảm thấy hắn tuấn tú, nhưng chỉ bấy nhiêu thôi.
Con người luôn thích những thứ đẹp đẽ, huống chi người này còn tốt bụng như thế.
Người đàn ông thu tầm mắt về, ngắm nghía ngọc bội rủ xuống bên hông.
Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng Triệu Quy Nhạn cũng nghe thấy tiếng bước chân đi xa, nàng lo mình nghe nhầm, bèn chọt chọt ngón tay nhỏ bé vào đầu gối người đàn ông: “Không biết các nàng đã rời đi chưa, ngài có thể nhìn xem giúp ta không?”
Người đàn ông dừng tầm mắt lại, thoáng nhìn đầu gối mình, rồi làm theo lời nàng, liếc sang nơi cách đó không xa, không thấy ai cả.
Hắn im lặng đứng dậy, chắp tay sau lưng.
Triệu Quy Nhạn ngơ ngác nhìn hắn, chậm chạp đoán chắc đám người đó đã đi rồi. Nàng ẵm mèo định đứng dậy, nhưng ngồi xổm quá lâu, chân nàng đã tê cứng.
Nàng hơi lảo đảo, giữa cánh tay chợt xuất hiện thêm một bàn tay lớn, đỡ nàng đứng vững.
“Cẩn thận.”
Đây là lần đầu tiên Triệu Quy Nhạn nghe thấy hắn cất giọng, tựa như tiếng ngọc rơi xuống đĩa, trong trẻo chứa vài phần lạnh lẽo, nghe êm tai vô cùng. Thấy nàng đã đứng vững, người đàn ông rút tay về. Khi chắp tay ra sau lưng, hắn vô thức cuộn ngón tay lại, cảm giác mềm mại không xương của nàng, khiến hắn suýt cho rằng mình vừa chạm vào đám mây, chỉ cần dùng sức nhẹ thì sẽ tan biến ngay.
Triệu Quy Nhạn chớp mắt, nở nụ cười.
“Hóa ra giọng nói của ngài lại dễ nghe như vậy.”
Ánh mắt người đàn ông chợt lóe, hắn không nói một lời.
Triệu Quy Nhạn cũng suy đoán đại khái, tính cách người này đơn độc kiệm lời, nàng cũng không để ý, nghiêm túc khuỵu gối: “Vừa rồi cảm ơn công tử.”
Lần này người đàn ông đã đáp lại, không mặn không nhạt “Ừ” một tiếng.
Triệu Quy Nhạn thấy hắn giống hệt vị thần trong tranh, đứng đắn nghiêm trang quan sát chúng sinh, hết sức xa vời. Nàng không nghĩ ra chuyện gì khác để nói, đúng lúc này Thải Nguyệt hoang mang bối rối tìm tới. Triệu Quy Nhạn sợ nếu nàng trốn tiếp sẽ khiến Thải Nguyệt sốt ruột, bèn nói: “Vậy… công tử, xin cáo từ.”
Người đàn ông gật đầu, xoay người thay đổi hướng đi.
Thải Nguyệt không ngừng gọi nàng, Triệu Quy Nhạn bế mèo ra ngoài, nhẹ giọng gọi: “Thải Nguyệt.”
Thải Nguyệt sửng sốt, vui mừng chạy tới, túm lấy Triệu Quy Nhạn hỏi: “Đám người tam tiểu thư có làm khó ngài không? Ngài có bị thương không?”
Triệu Quy Nhạn lắc đầu: “Ta trốn đi, các nàng không tìm được ta.”
Thải Nguyệt thấy vẻ mặt không hề lo lắng của nàng, lúc này mới yên lòng.
Họ quay về sân, đám người Triệu Vân Oanh đã rời đi từ lâu, nhưng trong viện lại bừa bộn, bàn ghế ấm trà nằm tan tác dưới mặt đất, cứ như vừa bị thổ phỉ càn quét. Hiển nhiên sau khi nàng bỏ chạy, các nàng đã tức giận phá hết viện của nàng.
Triệu Quy Nhạn siết chặt tay, rồi chậm rãi dựng ghế dưới đất lên. Thải Nguyệt nhìn từ phía sau, hơi nghẹn ngào, chủ tử của mình không có nổi một ngày tốt lành, rõ ràng đều là huyết mạch phủ Quốc công, nhưng cuộc sống còn không bằng một nha hoàn.
Mười bốn năm đầu nàng chẳng khác gì người vô hình, cha ruột bỏ mặc, mẹ cả khắt khe, khó khăn lắm mới được đích tiểu thư bảo vệ đến khi trưởng thành, nhưng nàng lại muốn vào hoàng cung, nơi ăn thịt người không nhả xương.
Nàng ấy hầu hạ bên người Triệu Quy Nhạn từ nhỏ, hiểu rõ tính cách chủ tử nhất, một người ngây thơ ấm áp như vậy, sao có thể vào cung được?
Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, ngũ tiểu thư nhất quyết muốn tiến cung, lần đầu tiên nàng bướng bỉnh như vậy, ai khuyên cũng không nghe. Bọn họ đều nói nàng vì vinh hoa phú quý, nhưng Thải Nguyệt biết rõ, sự thật không phải như thế.
Nàng ấy lờ mờ đoán được là vì đại tiểu thư, nhưng cụ thể hơn thì nàng ấy không rõ.
Nàng ấy cũng không thông minh.
Kém xa đầu óc nhanh nhạy của tiểu chủ tử.
Nhưng nàng ấy có tấm lòng trung thành bảo vệ chủ, bất luận Triệu Quy Nhạn đi đâu, nàng ấy cũng sẽ đồng hành cùng nàng.
Thải Nguyệt không nghĩ vẩn vơ nữa, vội vàng giúp đỡ nàng dọn dẹp xung quanh.
Khi màn đêm buông xuống, viện của nàng đã khôi phục lại nguyên trạng ngăn nắp sạch sẽ thường ngày. Triệu Quy Nhạn xoa eo, chạy nhanh như chớp vào phòng ngủ, đá giày, thoải mái nằm trên giường.
Thải Nguyệt theo sau, nhẹ giọng hỏi: “Tiểu thư, ngài có muốn dùng bữa không?”
Triệu Quy Nhạn trở mình, nghiêng đầu đáp: “Muốn!”
Ánh nến ấm áp sáng ngời, phản chiếu gương mặt mềm mại của nàng, trông rất mê người.
Thải Nguyệt mỉm cười, xách hộp thức ăn ra ngoài. Chủ tớ hai người phải tự tới phòng bếp lớn lấy đồ ăn của mình, chứ không có người đưa đến như chủ tử khác.
Lạc Nhạn Cư của Triệu Quy Nhạn vừa xa vừa tồi tàn, chẳng ai trong phủ muốn đến. Triệu Quy Nhạn biết bọn họ không thích mình, nên sẽ không ra ngoài khiến người ta chê cười, trái lại cuộc sống của hai người các nàng cũng xem như nhàn nhã tự do. Chẳng qua ngày thường có nhiều điều bất tiện, phải đi lấy đồ ăn sớm hơn nửa canh giờ, nếu không sẽ chỉ còn cơm thừa canh cặn.
A Li nhảy lên giường, cuộn đuôi nằm xuống bên đầu Triệu Quy Nhạn. Triệu Quy Nhạn nhoẻn miệng cười, trêu chọc nó.
Vừa rồi vẫn luôn bận rộn, bây giờ rảnh rỗi, nàng mới thấy trong bụng trống rỗng.
“A Li A Li, ngươi nói xem hôm nay sẽ ăn gì?”
A Li lười biếng meo một tiếng.
Ngày thường Triệu Quy Nhạn không có bạn chơi cùng, đã quen nói chuyện một mình, nàng híp mắt bắt đầu tưởng tượng: “Có phải vịt quay và chân giò hun khói không? Hay gà quay hạt dẻ và canh măng tây nhỉ? Nếu có tôm uyên ương thì càng tốt…”
Nàng từng nếm thử tôm uyên ương với Triệu Thanh Loan một lần, đến nay vẫn còn nhớ. Nhưng nàng không biết, ngoài cung có món này không.
Triệu Quy Nhạn nghĩ tới hoàng cung, tắt hẳn nụ cười, đột nhiên mất hết khẩu vị.
Nàng nhớ a tỷ.
Hai mắt Triệu Quy Nhạn lập tức trở nên ảm đạm.
Bên ngoài phòng nhanh chóng truyền đến tiếng bước chân, Triệu Quy Nhạn liếm đôi môi đỏ, nở nụ cười.
Nàng không thể chán nản, nếu không sẽ khiến Thải Nguyệt lo lắng.
Thải Nguyệt xách hộp đồ ăn, tái mét mặt mày bước vào, thấy đôi mắt sáng lấp lánh của người trong màn, nàng ấy hơi nghẹn ngào, thở dài: “Tam tiểu thư bắt nạt người khác quá rồi.”
Triệu Quy Nhạn xoay người xuống giường, tới bên cạnh bàn, nàng thấy rõ món ăn hôm nay.
Hai chiếc màn thầu nguội ngắt cứng như đá, một đĩa rau xanh không dầu, cũng không có nước.
“Lão gia đã nói, ngày sau ngài sẽ được ghi tên dưới danh nghĩa của phu nhân, cũng là chủ tử chính thức, đích thứ tôn ti, dù ra sao thì tam tiểu thư vẫn phải tôn trọng ngài phần nào chứ. Nhưng nàng ta lại dặn phòng bếp lớn không cho ngài đồ ăn, chỉ ném cho nô tỳ mấy thứ màn thầu rau xanh này, ngay cả phân lệ (*) của nha hoàn cũng không đủ, họ thật sự đang muốn bắt nạt ngài mà?” Thải Nguyệt tức giận bất bình.
(*) Chi phí, đồ dùng sinh hoạt cố định của mỗi người trong một tháng.
Thấy Thải Nguyệt đỏ ngầu mắt vì tức giận, Triệu Quy Nhạn thầm thở dài, ngoài mặt vẫn cong mắt cười: “Không sao, hiện giờ ta không đói bụng mấy, màn thầu ăn cũng rất ngon.”
Làm sao Triệu Quy Nhạn lại không ấm ức?
Thải Nguyệt bất bình thay nàng, nhưng nàng cảm thấy không cần thiết.
Dương thị chịu áp lực từ phụ thân nên mới phải nhận nàng làm con gái, bà ta ghét cay ghét đắng nàng, chỉ ước gì Triệu Vân Oanh tàn nhẫn hiếp đáp nàng, thì sao có thể đứng ra bênh vực nàng, củng cố địa vị cho nàng?
Ngay từ thuở bé Triệu Quy Nhạn đã hiểu, ngoại trừ a tỷ, sẽ không có ai thật lòng đối xử tốt với nàng. Nhưng hiện giờ a tỷ đã mất rồi, chỉ còn mỗi mình nàng lẻ loi.
Sao nàng có thể mong đợi người khác tốt với mình?
Thật ra Triệu Vân Oanh không hề sợ hãi, vì rõ ràng, việc Triệu Quy Nhạn có thể vào cung không vẫn cần phải xem xét lại.
Nội bộ Triệu gia quyết định người được chọn vào cung, nhưng phải xem Thánh thượng có đồng ý cho Triệu gia hưởng vinh dự này không.
Phủ Vinh Quốc công không còn hiển hách như thời Tiên đế, Kim thượng (*) là một vị quân vương cần cù yêu dân, kế vị thời thiếu niên. Trong mười lăm năm trị vì của hắn, Đại Ngụy thái bình thịnh thế, bách tích đủ đầy. Đối mặt với vị Đế vương vững chãi nói một không hai, trong triều đình, phủ Vinh Quốc công cũng không thể can thiệp quá nhiều.
(*) Hoàng đế đương thời, người đang trị vì, nắm giữ ngôi vị hoàng đế.
Tất nhiên, quyền lực cũng không còn như trước.
Quyền lực của thế gia kém xa thời Tiên đế, may thay Thánh thượng còn nhớ đến công lao khó nhọc của các nguyên lão tiền triều, trong nhiều chuyện vẫn sẵn sàng nể mặt họ vài phần.
Ví dụ như một vị Hoàng hậu bước ra từ phủ Vinh Quốc công.
Nhưng Triệu Thanh Loan lại qua đời sau cơn bạo bệnh.
Phủ Vinh Quốc công vốn không bằng trước, Triệu Thanh Hồng lo lắng, nếu trong hậu cung không có con gái Triệu gia thì Triệu gia sẽ gặp bất lợi, từ đó ông nảy ra ý định đưa một cô con gái khác của Triệu gia vào cung lần nữa.
Thấy Triệu Thanh Hồng cầm sách nhưng không hề lật sang trang khác suốt cả buổi, Dương thị thầm kinh ngạc, nhỏ nhẹ dò hỏi: “Hôm nay lão gia có tâm sự à?”
Bà ta hơi thấp thỏm, lo sợ chuyện bà ta ngầm đồng ý cho Triệu Vân Oanh bắt nạt Triệu Quy Nhạn bị bại lộ.