Triệu Quy Nhạn ngồi phía trên cùng, nhìn nhóm phi tần bên dưới, nàng phát hiện mấy người thường ngày có mối quan hệ thân thiết đang thì thầm.
Chỉ riêng Thục phi và Lệ phi ngồi tại chỗ với sắc mặt u ám lạnh lùng, họ không nói chuyện với ai cũng không làm gì.
Triệu Quy Nhạn suy đoán, ắt hẳn hai người đã xảy ra mâu thuẫn.
Trải qua mấy ngày xử lý nhiều chuyện vụn vặt, cũng không hẳn nàng không có thu hoạch.
Điều khiến nàng hài lòng nhất chính là phát hiện mối quan hệ giữa Thục phi và Lệ phi.
Phỏng chừng họ chung một phe.
Nhưng hôm nay hai người họ không ai để ý đến ai.
Triệu Quy Nhạn ngẫm nghĩ một chút, đã đoán được nguyên nhân đại khái.
Là những phi tần có phẩm cấp cao nhất, Thục phi và Lệ phi đã quản lý các sự vụ hậu cung một khoảng thời gian, họ nếm được mùi ngon ngọt, chắc chắn không muốn dễ dàng giao quyền.
Nàng nắm giữ ấn phượng, tất nhiên phải thu hồi quyền lực trong hậu cung, nhất định hai người họ đã lén lút bàn bạc xem có nên trả lại quyền lực quản lý hậu cung không.
Kết quả cuối cùng là thoải mái hào phóng trao trả, không hề chần chừ hay hoạnh hoẹ.
Hiện giờ nàng không hành động theo dự tính của họ, họ mất quyền lực nên chắc chắn đang oán trách lẫn nhau.
Lúc này họ lạnh nhạt với người kia, sợ rằng chó cắn chó đầy một miệng lông rồi.
Triệu Quy Nhạn im lặng mỉm cười.
Thục phi và Lệ phi điều động người hầu của Phượng Nghi Cung, chắc chắn cả hai có liên quan đến a tỷ.
Họ là đồng phạm, biết rõ nhược điểm của nhau, mối quan hệ vốn nên kiên cố không thể phá vỡ này, nào ngờ chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã xuất hiện rạn nứt.
Nhưng quan hệ của họ buộc phải tan tành, nàng mới có cơ hội điều tra sự thật.
Nàng ngắm nghía hoa văn cây cối trên chén trà làm từ sứ Thanh Hoa, nở nụ cười hồn nhiên đầy dịu dàng.
Thục phi nhìn Triệu Quy Nhạn chằm chặp, trong lòng nảy sinh nghi ngờ, trông nàng không giống kiểu người mưu mô, chẳng lẽ tất cả chỉ là lớp mặt nạ giả dối diễn cho các nàng xem sao?
Thục phi dùng móng tay phủi ống tay áo, cười khẩy.
Đã là hồ ly, tất sẽ có lúc lòi đuôi, nàng ta sẽ chờ xem.
Chốc lát sau, người từ Lưỡng Nghi Điện tới thông báo rằng đã đến giờ rồi.
Triệu Quy Nhạn sửa sang dung nhan một chút, sau đó dẫn phi tần hậu cung tới Ngự Hoa Viên.
Buổi cung yến này không bị hạn chế ở trong điện, mà diễn ra tại một khu vườn có cảnh sắc hợp lòng người. Lý do vì lượng khách tham gia khá nhiều, trong điện hơi chật, sợ người chen chúc, nên họ dứt khoát chuyển ra ngoài trời. Chẳng những được thoáng đãng, hít thở không khí tươi mát mà còn có thể ngắm hoa thưởng cảnh.
Khi Triệu Quy Nhạn đến nơi, trong vườn tương đối ồn ào, tốp năm tốp ba tụ tập uống trà tán gẫu. Nàng vừa xuất hiện, trong vườn nhất thời trở nên yên tĩnh.
Hôm nay Triệu Quy Nhạn diện váy cung đình màu đỏ lựu dệt kim dài phết đất, tỏa sáng rực rỡ lung linh, trông bắt mắt cực kỳ. Để thể hiện sự trang trọng, nàng còn trang điểm, gương mặt vốn đã xinh đẹp lại càng quyến rũ diễm lệ hơn, ngay cả hoa cũng nhường nguyệt cũng thẹn.
Khoảnh khắc nàng xuất hiện, chúng nữ quyến còn sôi nổi đọ sắc đẹp vừa rồi đều im phăng phắc, ai cũng thầm xấu hổ.
Hay tin Bệ hạ phong thứ tiểu thư dòng chính phủ Vinh Quốc công làm trung cung Hoàng hậu, họ vô cùng khiếp sợ, nghe ngóng khắp nơi, nhưng không thể hỏi thăm được bất cứ điều gì.
Cứ như vị Hoàng hậu nương nương khiến Bệ hạ trở nên khác thường này đột ngột xuất hiện.
Trong lòng các nàng như bị mèo cào, ngày càng hiếu kỳ về Triệu Quy Nhạn.
Đây là lần đầu tiên các nàng gặp vị Hoàng hậu nương nương tiếng tăm lừng lẫy này, nhưng cũng không ngờ Hoàng hậu lại sắc nước hương trời ngần ấy, càng không ngờ tuổi tác lại nhỏ như vậy.
Mấy vị phu nhân thầm tự hỏi, hình như chỉ vừa mới cập kê thôi đúng không?
Thái giám nhỏ đứng ngoài vườn cao giọng hô một tiếng, Hoàng hậu nương nương giá lâm, mọi người như chợt bừng tỉnh từ trong mộng, quỳ xuống nghênh đón.
Triệu Quy Nhạn nhìn lướt qua, phát hiện trong vườn toàn là nữ quyến.
Trình Cảnh Di không có ở đây, nhưng Tào Thiện Lai đã đứng chờ một bên. Thấy Triệu Quy Nhạn, y vội chạy bước nhỏ đến trước mặt nàng, đầu tiên y hành lễ vạn phúc, sau đó cung kính thưa với nàng: “Hoàng hậu nương nương, Bệ hạ đang chiêu đãi triều thần ở nơi khác, lát nữa sẽ tới đây.”
Triệu Quy Nhạn gật đầu, lập tức đến thẳng vị trí trên cao ngồi xuống.
Triệu Quy Nhạn vừa vào chỗ không lâu, Thái hậu đã dẫn theo một đám người tới, khí thế mạnh mẽ, hiển nhiên muốn áp đảo Triệu Quy Nhạn.
Theo sát bên cạnh Thái hậu là Tống Minh Nhược, hôm nay nàng ta cũng tham dự. Trang phục nàng ta lộng lẫy, hoa mẫu đơn màu tím nhạt trải đầy trên váy dài, một dải lụa cùng màu quấn quanh cánh tay, dáng người thướt tha, hoa sen nở theo từng bước chân.
Nàng ta trang điểm theo phong cách hoa đào đương thời, vừa dịu dàng vừa yêu kiều.
Tống Thái hậu chậm rãi bước lên trên, đứng tại chỗ liếc nhìn Triệu Quy Nhạn, cười nhạt: “Hoàng hậu nhỏ tuổi, nhưng trông cũng kiêu ngạo nhỉ.”
Triệu Quy Nhạn khó hiểu, lời này có ý gì?
Thấy thế, chẳng ai dám thở mạnh, trong mắt lộ ra vẻ hứng thú. Hai nữ tử tôn quý nhất thiên hạ đang đọ sức trên võ đài, không biết người nào sẽ chiếm thế thượng phong đây?
Tống Minh Nhược lập tức tiếp lời: “Hoàng hậu nương nương có điều không biết, xưa nay vị trí này luôn thuộc về Thái hậu nương nương. Hiện giờ ngài đang ngồi ở vị trí của Thái hậu nương nương đấy.”
Triệu Quy Nhạn mím môi, nhất thời không biết nói gì.
Chỉ là một chỗ ngồi thôi, còn chia ra ai với ai, đến mức này sao?
Nhưng thấy Thái hậu kiên trì, nàng có lòng muốn nhượng bộ, đơn giản vì nàng không định khoe khoang, ngồi dưới cũng tốt.
Ánh mắt của các vị phu nhân tiểu thư kia quá sắc bén, khiến người ta thấp thỏm bồn chồn. Nàng không thể tưởng tượng được việc phải ngồi trong tầm mắt của người khác suốt mấy canh giờ.
Triệu Quy Nhạn nhẹ nhàng di chuyển bước chân, ngồi xuống vị trí đầu tiên ở phía dưới bên phải.
Tống Thái hậu cứ nghĩ Triệu Quy Nhạn sẽ chống đối mình giống lần trước, nào ngờ Triệu Quy Nhạn lại dễ dàng thỏa hiệp như thế, khiến bà ta vẫn chưa kịp điều chỉnh vẻ kinh ngạc trên mặt.
Song, bà ta rất hài lòng với hành động thức thời của Triệu Quy Nhạn, nhẹ nhàng vung ống tay áo, thong thả ngồi phía trên.
Thấy Triệu Quy Nhạn ngoan ngoãn chịu thua, mọi người hơi thất vọng.
Một nữ tử nhu nhược như vậy là người được Bệ hạ coi trọng thật ư? Sao trông nàng có vẻ không tự tin gì cả?
Tống Minh Nhược yên vị kế bên Tống Thái hậu, từ trên cao nhìn xuống Triệu Quy Nhạn bị buộc phải ngồi phía dưới, trong lòng nàng ta vô cùng đắc ý.
Hoàng hậu thì thế nào chứ? Chẳng phải bây giờ vẫn thấp hơn nàng ta một cái đầu sao?
Triệu Quy Nhạn không quan tâm đến việc các nàng nghĩ gì về mình, nàng vốn không phải người có lòng hiếu thắng, thậm chí bản thân nàng còn có phần mềm yếu.
Lần trước nảy sinh tranh chấp với Tống Thái hậu chỉ vì Tống Thái hậu từng đối xử tệ với a tỷ, nàng muốn trút giận thay a tỷ thôi. Hơn nữa, nàng cũng không muốn Trình Cảnh Di cứ phải đứng ra giúp mình mãi.
Bệ hạ là người tốt, là người đáng được nàng tôn kính.
Hắn không nên giống một con rối gỗ bị giật dây, chỉ biết làm theo lời sai bảo của người khác.
Một mình nàng thân bất do kỷ (*) là được rồi.
(*) Không thể khống chế được những việc mà mình đang làm, có những chuyện mình không muốn làm mà vẫn phải làm để tồn tại với hoàn cảnh sống hiện tại.
Trong lúc nàng trầm tư, một bóng người cao ráo tiến từ Nguyệt môn vào. Hắn dẫn đầu, lưng thẳng tắp, bước chân từ tốn nhưng toát lên khí chất lẫm liệt nhất. Đám đông xung quanh, ai cũng vô thức dồn ánh mắt về phía hắn.
Triệu Quy Nhạn bỗng nhớ tới một câu, trong biển người, chàng tựa ngọc trai giữa ngói đá.
“Thần phụ / thần nữ bái kiến Hoàng thượng.”
Mọi người giật mình, rối rít đứng dậy hành lễ.
Triệu Quy Nhạn dõi mắt theo từng hành động của hắn, nàng bất lực nhìn Trình Cảnh Di quan sát quanh vườn, rồi đi thẳng tới chỗ nàng.
Triệu Quy Nhạn nhìn đôi giày hoạ tiết hình rồng đen dừng trước mắt mình, thấp giọng gọi: “Bệ hạ?”
Trình Cảnh Di cúi người xuống, tự tay nâng nàng dậy.
“Sao lại ngồi ở đây?”
Hắn liếc nhìn Tống Thái hậu và Tống Minh Nhược đang ngồi phía trên, giọng điệu điềm nhiên trước sau như một, nhưng Triệu Quy Nhạn vẫn nghe ra vài phần chất vấn.
Triệu Quy Nhạn mím môi, không nói gì.
Nếu nàng trả lời, sẽ chẳng khác nào đang cáo trạng.
Mọi người không dám thở mạnh, không rõ câu này của Bệ hạ có phải đang muốn dồn ép hỏi tội không.
Song, chính Thái hậu đã ép Hoàng hậu ngồi ở đây…
Còn Hoàng Hậu lại là nữ tử duy nhất được Bệ hạ đối xử đặc biệt trong nhiều năm qua, chung quy vẫn có điểm khác biệt.
Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người đã thầm tò mò không thôi, Bệ hạ sẽ giải quyết thế nào đây?
Tống Thái hậu cũng không rõ ý tứ của Trình Cảnh Di, chẳng lẽ hôm nay hắn muốn xé rách lớp mặt nạ giả dối của mẹ con họ bao năm qua ở trước mặt mọi người?
Bầu không khí trong vườn nặng nề, chỉ vài nhịp hô hấp mà tưởng như đã qua mấy canh giờ.
Trình Cảnh Di không rời đi, cũng không lên trên mà ngồi xuống vị trí vừa rồi của Triệu Quy Nhạn.
Triệu Quy Nhạn chớp chớp mắt.
Trình Cảnh Di nắm tay nàng, kéo nàng ngồi xuống: “Vậy trẫm cũng ngồi ở đây.”
Khi Triệu Quy Nhạn đã ngồi sát Trình Cảnh Di, nàng vẫn chưa kịp phản ứng.
Hắn không lên vị trí cao quý nhất, vì sao lại chen chúc ngồi chung với nàng?
Nàng nói chen chúc thì đúng là chen chúc.
Đây vốn là chỗ dành cho một người, Trình Cảnh Di vừa ngồi vào thì trở nên chật ngay.
Mùi đàn hương êm dịu thoang thoảng ùa vào mũi nàng, toát lên khí chất đặc trưng của nam tử: Điềm tĩnh vững chãi, mạnh mẽ sắc sảo, biết tận dụng mọi thời cơ.
Triệu Quy Nhạn cảm thấy như mình sắp ngồi vào lòng Trình Cảnh Di rồi.
Nàng lén nhích người sang phía bên kia, bỗng nhiên trên hông xuất hiện cảm giác ấm áp. Trình Cảnh Di nghiêng đầu, thấp giọng nói: “Nàng dịch nữa sẽ ngã đấy.”
Triệu Quy Nhạn vô thức vươn tay trái mò mẫm phía bên cạnh, quả nhiên, nếu mình tiếp tục dịch sang thì sẽ ngã xuống.
Triệu Quy Nhạn không muốn bẽ mặt trước đám đông, đành phải cắn răng nhích về.
Tống Thái hậu sửng sốt một chút, có phần mong đợi bảo: “Hoàng đế, con nên ngồi cạnh ai gia.”
Trình Cảnh Di bình thản đáp: “Trẫm và Hoàng hậu là một, tất nhiên nên ngồi chung.”
Nói cách khác, Triệu Quy Nhạn ngồi ở đâu, hắn sẽ ngồi ở đấy.
Sắc mặt Tống Thái hậu khó coi.
Bà ta không rõ rốt cuộc cảm xúc trong lòng mình thế nào, có thất vọng, có xót xa, càng thêm vài phần xấu hổ.
Trước kia, Trình Cảnh Di sẽ làm một số việc ngoài mặt để che giấu mối quan hệ bất hòa của hai mẹ con, hiện giờ ngay cả hành động ngoài mặt hắn cũng lười làm.
Triệu Quy Nhạn nhìn thái độ của Tống Thái hậu, lông mi run rẩy.
Trình Cảnh Di vẫn điềm nhiên, dường như không hề để ý, hắn gõ ngón trỏ xuống bàn, trầm giọng bảo: “Đứng lên hết đi.”
Bấy giờ đám người đang quỳ dưới đất mới run rẩy đứng dậy, cẩn thận ngồi vào chỗ của mình.
Trình Cảnh Di đã ngồi như thế, những ai ở vị trí kế bên không dám ngồi gần quá, họ từ từ dời bàn sang một bên, tạo ra khoảng cách nhỏ giữa họ và Trình Cảnh Di.
Tống Minh Nhược không đứng dậy mà ngồi quỳ dưới đất, sắc mặt tái nhợt, nàng ta không dám ngồi cao hơn Trình Cảnh Di…
Tống Thái hậu định nâng nàng ta dậy, nhưng nhìn Trình Cảnh Di ngồi bên dưới, bà ta chỉ đành kiềm chế rút tay về.
Mục đích của yến tiệc hôm nay là để yết kiến Hoàng hậu, các quan viên đi theo Trình Cảnh Di lần lượt yên vị.
Trong lễ thành hôn lần trước, Triệu Quy Nhạn đội khăn trùm đầu, hôm nay thấy nàng ngồi thoải mái, nhiều người bắt đầu lén lút đánh giá.
Triệu Quy Nhạn mỉm cười, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng chỉ mỗi nàng mới biết, hiện giờ trong lòng mình đang lo sợ cỡ nào.
Để che giấu trạng thái căng thẳng của bản thân, Triệu Quy Nhạn mò mẫm tay lung tung trên bàn, chạm vào một chiếc chén. Nàng cũng không nhìn, cứ cầm lên uống một hơi cạn sạch.
“Khụ khụ khụ!”
Triệu Quy Nhạn che miệng ho khan.
Nàng lấy nhầm chén rồi, đây là chén rượu của Trình Cảnh Di.
Trong chén chứa rượu mạnh, nàng vừa nuốt đã đốt cháy cổ họng, đây là lần thứ hai nàng uống rượu. Lần đầu tiên là rượu hợp cẩn trong đêm tân hôn, rượu trái cây nồng độ rất nhẹ, hương vị ngọt thanh, miễn cưỡng được xem như rượu.
Hiện giờ, đây mới là rượu mạnh thật sự.
Trình Cảnh Di thấy nàng nhanh chóng đỏ bừng mặt, đôi mắt ướt át sóng sánh ánh nước. Trong mắt hắn thấp thoáng nét cười, hắn vươn tay vỗ nhẹ lên lưng nàng.
Vất vả lắm Triệu Quy Nhạn mới ngừng ho khan, nàng hơi chóng mặt.
Nàng cắn môi, miễn cưỡng lấy lại tinh thần.
Tống Thái hậu thầm hả hê: “Hoàng hậu phải chú ý hơn, rượu này mạnh lắm, người không biết uống rượu sẽ phải khó chịu hồi lâu đấy.”
Triệu Quy Nhạn cảm tưởng giọng bà ta như đang bay từ nơi xa tới, mông lung mờ ảo, mang theo cảm giác trống rỗng khó tả.
Nàng nuốt nước miếng, cổ họng nghẹn lại, nàng cố gắng giữ vững tỉnh táo, hy vọng yến tiệc nhanh chóng kết thúc.
Trình Cảnh Di nhìn nàng có vẻ rất khó chịu, nàng cứ nhắm mắt đưa chén rượu ra xa chứ không hề uống.
Triệu Quy Nhạn chỉ cảm nhận được từng làn gió hiu hiu lướt qua người mình, nhẹ nhàng thổi khiến nàng hơi chếnh choáng, có phần buồn ngủ.
Bàn tay chợt bị thứ gì đó gãi gãi, Trình Cảnh Di cụp mắt nhìn, thấy Triệu Quy Nhạn đang nắm chặt tay hắn dưới gầm bàn, thi thoảng nàng còn khều khều ngón út vào lòng bàn tay hắn.
Như thể nàng đang trêu chọc hắn, Trình Cảnh Di nghe thấy giọng nói mềm mại ngọt ngào truyền vào tai, hoà lẫn với mùi rượu thơm nồng, khiến hắn cũng thoáng say mê.
“Bệ hạ, lát nữa nếu thấy ta buồn ngủ, ngài hãy gọi ta một tiếng nhé.”