HOÀNH TẢO HOANG VŨ

Nhưng hiện tại sẽ không đồng rồi, đây chính là địa bàn của Phong Sở Liên, dù là Thánh địa Tinh Đế đến, có Thanh Quang nhận chống đỡ, không có địa phương nào an toàn nằng nơi này rồi.

Lâm Lạc yên lòng, bắt đầu chuyên tâm mở rộng Tinh Hải.

Trên lý luận, sở tu công pháp không sai biệt lắm đồng nhất thời gian lần lượt đột phá là tốt nhất, có thể cho Tinh Hải mở rộng ưu hoá nhất. Nhưng trên thực tế không có khả năng như vậy, cho dù có đủ tài nguyên tu luyện chống đỡ, nhưng cảnh giới lĩnh ngộ là một thiên đại nan đề, võ giả chỉ có ba tháng đến một năm mở rộng Tinh Hải, muốn ở trong thời gian ngắn như vậy thu được cảm ngộ một môn công pháp khác đột phá, kia căn bản là không hiện thực.

Chỉ có thể lĩnh ngộ, nhưng trùng kích bình cảnh không phải nói thành công là có thể thành công, cánh cửa Tinh vực cấp có thể dùng mười năm phá tan cũng đã là siêu cấp thiên tài rồi! Ở dưới dạng tiền đề như vậy, nên người người đều biết công pháp liên tiếp đột phá là có lợi nhất, nhưng chỉ là một cái mộng tưởng mà thôi.

Lâm Lạc ăn Song Tu quả, có thể cho các nàng Tô Mị ở ngũ hành công pháp chung đồng tiến, ở cảnh giới lĩnh ngộ cũng không có trắc trở gì, nhưng phá tan Tinh vực, có lẽ lúc tiến vào Tinh vực, mỗi lần đột phá đã có thể không phải bế quan vài ngày là có thể làm được.

Cho dù có yêu nghiệt như hắn làm chỗ dựa, các nàng cũng ít có khả năng cho hai hệ công pháp ở thời kỳ Tinh Hải mở rộng trước sau đột phá.

Lâm Lạc không khỏi thở dài, bất quá, ngày sau tấn giai cũng là tốt, tận lực để lục môn công pháp cùng nhau đột phá, lớn nhất hóa tiềm lực của hắn. Tinh Hải càng lớn, võ giả lại càng cường, hắn đã hưởng qua chỗ tốt, dùng Tinh Vương nhất trọng thiên là có thể trực tiếp đối kháng Tinh Vương nhị trọng thiên, lại triển khai một thân bí pháp bác tạp của hắn, Tinh Vương tam trọng thiên cũng có thể đánh một trận!

Lôi hệ công pháp liên tục hai lần đột phá, tuy rằng lãng phí một ít thời gian, nhưng nếu còn có thể ở trước năm môn công pháp khác đột phá, như vậy lãng phí thời gian này cũng không toán nhiều lắm.

Lâm Lạc bắt đầu bế quan, nhoáng cái là năm năm.

Khi hắn xuất quan, Đào Bảo đã nhưỡng xong Thần Tửu, nhịn không được tham ý, không để ý Phong Sở Liên cầm Thanh Quang chi nhận truy sát uống trước một hồ, ở Phong Sở Liên xem ra, đối phương là Tinh Đế lão quái thì có làm sao, là thay phu quân nhà mình nhưỡng rượu, tự nhiên không đồng ý hắn ăn vụng.

Mà Đào Bảo cũng rất oan a, rõ ràng là Thần Tửu của hắn, muốn uống còn muốn đạt được nữ vương đại nhân đồng ý, này phải đi đâu khóc?

Mà Thần Tửu không hổ là Thần Tửu, Đào Bảo một hồ uống xong, cư nhiên lập tức cảm ngộ tới Thần đạo, từ lúc một năm trước đã tiến nhập hắc ám vũ trụ, ở nơi này bế quan tìm kiếm đột phá, một ngày thành công là có thể trực tiếp phi thăng Thần giới!

Cũng bởi vậy, lão đầu còn để lại ba bình Thần Tửu.

Đây là Đào Bảo lưu cho Lâm Lạc, đương nhiên, cũng có một bộ phận là tình cũ, xem ở phân lượng của Phong mẫu, để Phong Sở Liên cũng có thể đạt được phúc ấm, tuy rằng Phong mẫu căn bản không có để hắn trong lòng.

Tuy rằng là Thần Tửu, nhưng Phong Sở Liên căn bản không có thử, trong máu cao ngạo của nữ vương đại nhân là chẳng đáng như vậy!

Nhưng nếu Lâm Lạc xuất quan, nữ vương đại nhân tự nhiên muốn chúc mừng một chút, rượu ngon cùng chàng đối ẩm!

Đương nhiên, Phong Sở Liên cũng chỉ là lấy ra rồi một hồ, cái khác còn phải lưu cho Lâm Lạc mang về cho bọn người Nghiêm Thanh, Lâm Hành Nam. Mà trên thực tế, cho dù dùng tu vi Tinh Đế cấp của Đào Bảo uống một hồ là có thể thu được đủ cảm ngộ Thần đạo, mà bọn người Phong Sở Liên, Nghiêm Thanh uống một chén như vậy là đủ rồi, nhiều lắm trái lại tai hại, trực tiếp say bất tỉnh, nằm ngủ lãng phí thọ nguyên.

Hai người lúc này có cảm giác tình chàng ý thiếp, nhưng Lâm Lạc thủy chung cố tình để ý bóng ma, mỗi khi cự ly song phương quá mức tiếp cận, hắn sẽ không nhịn được tách ra, không có để quan hệ của hai người phát sinh tính biến hóa thực chất.

Thần Tửu nhập phúc, tác dụng rất nhanh phát huy đi ra, Phong Sở Liên muốn bế quan chí ít ba năm, dùng trùng kích Tinh Đế cảnh, mà Lâm Lạc thì là về chỗ Lăng Kinh Hồng các nàng, dự định đưa các nàng đến Băng Tuyết quốc.

Từ hiện nay đến xem, trên đời không có địa phương an toàn như Băng Tuyết quốc! Hiện tại Phong Sở Liên là Tinh Hoàng tam trọng thiên, đủ để trấn áp cửu thiên thập địa, nếu có thể thành công đột phá đến Tinh Đế, càng là lăng tuyệt thế gian.

Hơn nữa có Thang Quang chi nhận tọa trấn, dù là tứ đại tộc cũng không dám tới.

Hiện tại vô luận là hắn hay Nghiêm Thanh, đều là đối tượng tứ đại tộc, Thánh địa đau khổ truy sát, nếu để Tô Mị các nàng bị bắt đi làm con tin, đó là đau nhức Lâm Lạc không thể chịu được!

Bởi vậy, để các nàng đến Băng Tuyết quốc là lựa chọn tốt nhất. Phong Sở Liên cùng chúng nữ trước đây ở chung đã hơn một năm, mọi người quan hệ cũng coi như không tệ, hẳn là không có vấn đề gì.

Hắn triển khai không gian bí thuật, hưu vài lần thoáng hiện, nửa ngày sau liền tới địa phương Tô Mị các nàng ẩn cư.

- Đại phôi đản đã trở về!

Người thứ nhất phát hiện Lâm Lạc là Đường Điềm, tiểu ma nữ có không gian linh căn, đối với không gian ba động mẫn cảm nhất, mà trên đời này hiện nay có thể sử dụng không gian bí thuật ngoại trừ Đường Điềm, thì chỉ có Lâm Lạc rồi.

- Ngốc tử!

- Lâm Lạc!

Tô Mị các nàng cũng tuôn ra, này từ biệt đã sắp sáu năm, các nàng mỗi người trông mòn con mắt! Tuy rằng Nghiêm Thanh đã sớm mang về tin tức Lâm Lạc bình an, nhưng không có nhìn thấy ái lang lại há có thể chân chính an tâm, lúc này rốt cục thấy Lâm Lạc, đều lao vào trong ngực của hắn, bất an trong lòng mới hoàn toàn tiêu tán.

- Đại phôi đản, có mang lễ vật về hay không?

Đường Điềm vươn ngọc thủ trắng noản, một bộ lòng tham không đáy.

Tô Mị vèo cười nói:

- Tiểu ma nữ này đã thua không thể thua nữa, ngay cả thay hài tử ta tẩy tã cũng thiếu hơn bảy vạn lần!

- Hừ, đó là nhân gia vận khí không may!

Đường Điềm hai tay chống thắt lưng, còn rất mạnh miệng.

Lâm Lạc không khỏi cười ha ha, từ trong Tử đỉnh lấy ra một hồ Thần Tửu, rút nắp bình, một cổ hương vị thấm người lập tức phiêu tán đi ra. Đây là vật phẩm thần cấp, chỉ là hương rượu đã để lỗ chân lông thư giãn, có loại phiêu phiêu dục tiên, đắm chìm trong đại đạo.

- Oa, cho ta cho ta!

Đường Điềm nhìn thấy thứ tốt thì có xung động cướp lấy, lập tức phác đi ra, hướng bầu rượu lao đi.

Lâm Lạc sao có thể dùng bánh bao thịt đi đánh cẩu, vội vã thu bầu rượu trở lại, tức giận đến tiểu ma nữ đu ở trên người hắn không chịu xuống, hay tay thì quấn lấy cổ hắn.

Nghiêm Thanh thì ở một bên cười cười, con dâu cùng Lâm Lạc ở chung hòa hợp như vậy, là nàng thỏa mãn lớn nhất. Duy nhất đáng tiếc, là còn không có tôn tử, mà theo tu vi của Lâm Lạc từng bước đề thăng, độ khó này cũng càng lúc càng lớn, trừ khi Thần chi huyết mạch, kia khả năng một hai vạn năm cũng sẽ không có trông cậy vào rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc