HÔM ĐÓ TRỜI CÓ MƯA



"Gia đình ruồng bỏ tôi.

Mọi người ruồng bỏ tôi.

Cả thế giới này không ai cần tôi cả!"
"Tôi cần bạn, chúng tôi đều cần bạn, và hơn ai hết, bạn cần bạn.

Bạn không thể từ bỏ chính mình được.

Nếu bạn từ bỏ, bạn sẽ là người thua cuộc.

Thế chẳng phải những người muốn bạn gục ngã đều đã thành công rồi sao?"
***
Như thường lệ nhân giờ nghỉ ngơi, người đàn ông tựa lưng vào thành ghế thả lỏng, lắng nghe kênh radio của vợ mình.

Những nội dung được truyền tải bằng giọng cô lúc nào cũng đi sâu vào tâm trí anh, cho dù anh không biết điều đó có đúng hay không.

Chỉ cần là Mai Thư, mọi chuyện đối với Duy Thành đều là ngoại lệ.

"Cảm ơn các bạn thính giả đã lắng nghe.

Mình là Mai Thư, hẹn gặp lại các bạn sau vài phút nữa."
Nhạc nền lại vang lên, người đàn ông với lấy chiếc điện thoại trên mặt bàn gọi luôn cho vợ mình.

Hiện tại nói Duy Thành là kẻ cuồng vợ cũng không ngoa, anh thật sự chỉ hận không thể ở cạnh Mai Thư mọi lúc mọi nơi.
"Em nghỉ trưa chưa?"
"Em vừa nghỉ xong, đang ăn cơm nè.


Anh ăn gì chưa?"
Âm thanh trong trẻo vang lên bên tai, Duy Thành cười cười vô cùng thoả mãn.
"Anh ăn xong rồi."
"Vậy nhớ nghỉ trưa một lúc nhé."
"Được, anh biết rồi.

Mà tối nay anh phải tăng ca, em tự về nhà trước được không?"
"Được chứ, anh cứ làm việc đi."
"Anh sẽ về nhà lúc tám giờ, chúng ta cùng nhau ăn tối ở bên ngoài nhé?"
Mai Thư nghe vậy hơi ngừng lại suy nghĩ một chút, cô nhớ là hôm nay cũng không phải dịp gì đặc biệt mà nhỉ.

Có điều cô vẫn đồng ý với Duy Thành, dù sao cứ coi như là đổi gió chút đi.
Bên này, người đàn ông cuồng vợ cúp máy với một vẻ mặt tươi roi rói, tươi đến mức sếp đi qua nhìn thấy anh còn muốn giao thêm ít việc chia vui cùng.
Không được, hôm nay anh phải hẹn hò với vợ, anh nhất định sẽ không nhận thêm việc gì nữa đâu!
***
Mai Thư xin tan làm từ rất sớm, cô dự định sẽ về quê Quốc Huy một chuyến để thăm mộ anh.

Không sai, hôm nay thực ra chính là ngày dỗ của người đàn ông ấy, ngày dỗ tròn sáu năm kể từ khi anh rời khỏi thế giới này.
Một mình ngồi trên chuyến xe buýt đường dài, Mai Thư vẫn tính toán thời gian cẩn thận để về kịp lúc trời tối.

Lâu lắm rồi cô chưa thăm Quốc Huy một lần nào, năm nay có cơ hội cô không thể không bắt lấy.
Dọc theo con đường đất đá dẫn tới nghĩa trang, khu mộ Quốc Huy nằm ngay giữa cánh đồng rộng lớn.

Tuy mới năm giờ chiều nhưng trời đã sẩm tối, nơi này vắng vẻ yên tĩnh đến lạ.

Từng cơn gió lạnh chậm rãi thổi qua, không gian xung quanh thật sự rất đúng với một nơi an nghỉ dành cho những người đã mất.
Mai Thư tay trái ôm một bó cúc trắng, tay phải đem theo vài nén hương đi tới.


Dừng chân trước tấm bia đá lạnh lẽo, cô bần thần đưa mắt nhìn dòng tên quen thuộc cùng bức di ảnh cuối cùng, Quốc Huy rõ ràng vẫn đang cười với cô.

Anh qua đời đột ngột nên gia đình không kịp chụp ảnh tang.

Trên tấm ảnh đang đặt ở đây, nét mặt anh vốn vẫn còn rất vui vẻ.

Người con trai năm ấy còn chưa tới ba mươi tuổi, ánh mắt và nụ cười tràn đầy nhiệt huyết.

Vậy mà sinh mệnh của anh quá ngắn ngủi, chút dịu dàng cuối đời anh đã dành tặng hết cho người con gái anh yêu.
"Thứ mà em nợ anh, trả cả đời này có lẽ cũng không hết."
Mai Thư đứng ngây người lẩm bẩm, cô không rõ người đàn ông ấy có nghe được lời cô nói hay không.

Đáng lẽ người nằm xuống là cô mới phải.
"Nhưng anh mất rồi, em phải trả anh kiểu gì đây? Chi bằng em sẽ mãi mãi nhớ về anh, không bao giờ quên đi anh có được không?"
Phải, Mai Thư sẽ cố gắng không để bóng hình Quốc Huy tan biến…
"Cô có dằn vặt cả đời cậu ấy cũng không sống lại được đâu."
Giọng nói trong trẻo bất chợt vang lên khiến Mai Thư giật mình.

Cô xoay người lại thì thấy một cô gái trẻ cũng đang ôm bó hoa đến thắp hương cho Quốc Huy.

"Lâu rồi không gặp, Thư."
Bắt gặp ánh mắt của Mai Thư, Thùy Dương đặt bó hoa lên ngôi mộ rồi mỉm cười.
"Cô không nhớ tôi sao?"
Bấy giờ Mai Thư mới phát hiện ra bản thân đang nhìn người ta chằm chằm, cô lập tức cụp mắt đảo đi để tránh bất lịch sự.

Xong xuôi, Mai Thư cũng hướng cô gái ấy cười nhẹ.
"Chị Dương, em không quên."

"May quá."
Thùy Dương lấy ra ba nén hương rồi cẩn thận thắp cho Quốc Huy.

Vái xong ba vái cô mới tiếp tục nói.
"Tôi cứ nghĩ là bản thân không đáng để cô nhớ."
Thùy Dương nói như vậy cũng không phải không có lý do.

Chị ấy chính là thanh mai trúc mã, là người cùng lớn lên với Quốc Huy trong truyền thuyết.

Trước khi quen cô, Quốc Huy từng bị gán ghép với Thùy Dương, mà chính bản thân Thùy Dương cũng thích Quốc Huy thật lòng.

Nhưng sau khi đến với Mai Thư, người đàn ông ấy đã rất dứt khoát xác định mối quan hệ bạn bè, hạn chế liên lạc với Thùy Dương để tránh khỏi mọi sự hiểu lầm.

Mai Thư thì không để tâm lắm, trong lòng cô Thùy Dương luôn chỉ là một người bạn bình thường của Quốc Huy mà thôi.

Vì cô ấy không gây hại gì đến tình cảm của hai người họ, gặp mặt cũng rất ít.
"Bạn bè của anh ấy em đều nhớ cả."
Thấy Mai Thư lịch sự đáp vậy, Thùy Dương có vẻ hơi ngạc nhiên.

Nhưng sau đó thì cô cũng hiểu ra, khẽ thở dài nhìn di ảnh người đàn ông kia rồi trầm giọng đáp.
"Hoá ra là vậy, hoá ra cô thật sự không biết gì cả."
Lời này đương nhiên là có ý nghĩa gì đó sâu xa rồi, nhưng Mai Thư nghe xong cũng không vội hỏi lại luôn.

Cô gái này đã chủ động nhắc đến chuyện cũ với cô thì chắc chắn cũng sẽ chủ động kể.
Quả nhiên, Thùy Dương tiếp tục nói.
"Cái hồi cô và anh ấy mới xác định tình cảm, tôi đã từng gây ra rất nhiều phiền phức trong vòng bạn bè của anh ấy.

Lúc đó tôi vẫn thắc mắc, tại sao tôi tung lên nhiều tin đồn nhảm nhí như vậy cô lại không đến tìm tôi.

Bây giờ tôi mới biết, hoá ra anh ấy đã bảo bọc cô rất kỹ, mọi việc đều tự mình giải quyết triệt để."
Mai Thư cũng không quá bất ngờ khi nghe điều đó.

Trước kia khi yêu nhau, Quốc Huy quả thật cưng chiều cô hết mực.


Cô thật sự chẳng biết cái gì ngoài việc yêu anh cả, mọi phiền toái của hai người đều do anh một tay giải quyết.

Với tính cách của anh, nếu là bạn anh gây chuyện, anh nhất định sẽ tự âm thầm dập tắt nó.
"Thật ra nếu em có biết thì em cũng sẽ không đi tìm chị.

Hồi đó bọn em rất tốt, em luôn tin anh ấy."
Thùy Dương hiện tại chỉ có thể tự cười nhạo bản thân mình.

Hồi đó cô điên cuồng thế nào, trong mắt người ta vốn cũng chỉ là hư ảo, chẳng phá hoại được gì cả.

Quốc Huy sống cả đời này, tuy ngắn ngủi nhưng luôn khiến người khác phải khâm phục anh.
"Huy yêu cô như vậy hẳm cũng không muốn cô day dứt mãi.

Cô hãy cố quên đi mà sống tiếp."
Thùy Dương im lặng một lúc rồi lại lên tiếng.

Vừa rồi cô nghe thấy Mai Thư nói sẽ luôn nhớ về Quốc Huy, cô thật sự cũng muốn khuyên cô gái trẻ này một chút, khuyên cô ấy sớm buông bỏ.

"Em vẫn được sống đấy thôi.

Chỉ có người tốt như anh ấy mới phải chết."
"Sao cô không nghĩ rằng nếu hôm đó Huy không chắn cho cô, cả hai người đều sẽ chết?"
Một câu nói khiến Mai Thư ngơ ngác ngẩng đầu, Thuỳ Dương thở dài nhìn cô.
"Thay vì cả hai cùng chết, một người được sống có phải tốt hơn không? Có một chuyện chắc cô cũng không hề biết… năm đó Quốc Huy vốn đã định chia tay cô."
Mai Thư rõ ràng là rất ngạc nhiên, cô tập trung hết mức vào lời của Thùy Dương, thấp giọng hỏi lại.
"Chị nói gì cơ?"
"Năm đó, Quốc Huy phát hiện bản thân bị ung thư dạ dày."
"Ung thư dạ dày?"
Quen thuộc quá! Hình như căn bệnh này chính là căn bệnh mẹ anh ấy đang mắc hiện tại!
"Phải, tuy mới chỉ là giai đoạn đầu nhưng cũng khiến cậu ấy khá suy sụp.".


Bình luận

Truyện đang đọc