HÔM NAY CŨNG KHÔNG THỂ LY HÔN THÀNH CÔNG

Editor: Min, Tokiya - Beta: Min

Chương 10: Ngày thứ bảy

Trần Khác Thanh từ đại băng sơn trở thành tiểu băng sơn còn có thể chiêu ong dẫn bướm như vậy, Hà Lạp Dương cũng phục rồi.

Bên người Trần Khác Thanh xưa nay chưa từng thiếu đào hoa.

Ngay cả sau này hai người kết hôn rồi cũng không thiếu kẻ muốn đào góc tường, đặc biệt là khi Trần Khác Thanh hãy còn ở thời điểm phong độ rực rỡ nhất, khi đó hai người vẫn còn bí mật qua lại, căn bản không có ai biết hai người có một chân với nhau, cũng không ai nghĩ tới. Cho dù sau khi lên đại học cậu đã chú ý tút tát vẻ ngoài, nhưng căn bản nhìn vẫn không thuận mắt, nhất là khi đứng chung với Trần Khác Thanh.

Bất kể là ai nhìn vào cũng đều thấy hai người họ không xứng đôi. Hà Lạp Dương nghĩ vậy.

Trần Khác Thanh bởi vì cao phú soái mà cũng có chút tiếng tăm trong trường, có lần cậu thấy trên diễn đàn của trường có bàn luận về Trần Khác Thanh, đám người đó hưng phấn đem Trần Khác Thanh ghép đôi với một vài nữ sinh ưu tú làm thành tin đồn, đôi nào nhìn qua cũng đều rất xứng đôi, Hà Lạp Dương vô cùng ganh tỵ.

Nếu cậu là con gái, cho dù không ưu tú, nhưng vẫn có thể quang minh chính đại ở bên Trần Khác Thanh, nhưng cậu với Trần Khác Thanh đều là con trai, cho nên ngay cả nhắc tới cũng không dám.

Hà Lạp Dương biết Trần Khác Thanh là bị bắt ép ở bên cậu, ban đầu hắn vì bị cậu uy hiếp cho nên mới đồng ý qua lại, rõ ràng cậu biết hắn không bằng lòng, nhưng vẫn đê tiện mà trói buộc hắn. Nói thật, có vài lần Trần Khác Thanh ở trước mặt cậu dứt khoát lưu loát dùng lí do "có người yêu rồi" để từ chối đám ong bướm theo đuổi cậu nghe cũng rất sướng, nhưng nghĩ lại, rõ ràng cậu ở bên Trần Khác Thanh, nhưng không ai biết quan hệ của bọn họ, nghĩ vậy lại ủ rũ.

Bọn họ đều là con trai, cậu cảm thấy Trần Khác Thanh không thích mình, ban đầu cậu cũng chẳng ôm hi vọng gì, được ngày nào hay ngày ấy, Hà Lạp Dương cho rằng bọn họ sớm muộn rồi cũng sẽ chia tay, có thể bên nhau nhiều thêm một ngày cũng là có lời rồi.

Hà Lạp Dương cảm thấy bản thân là tên ngốc không biết thế nào là đủ.

Hồi còn chưa qua lại, cậu cảm thấy có thể ở bên hắn chính là phúc ba đời của mình, sau đó cậu thổ lộ, Trần Khác Thanh đồng ý, sau khi thật sự bên nhau cậu lại không biết đủ, hi vọng bọn họ có thể bên nhau lâu dài, cho nên cậu cầu hôn, Trần Khác Thanh thế mà lại đồng ý, sau đó bọn họ kết hôn, cậu hâm mộ người khác có con cái, cậu cũng muốn có con, Trần Khác Thanh bận rộn ngày đêm chăm sóc, coi nó như con ruột của mình mà yêu thương, trách nhiệm của vợ chồng bình thường hắn đều đã hoàn thành, cậu lại còn được voi đòi tiên, cảm thấy Trần Khác Thanh không yêu mình, tất cả những thứ khác đều vô nghĩa.

Khi mới ở bên nhau còn nói hắn không yêu cậu cũng không sao hết, có thể bên nhau là tốt, dần dà, một đời cứ vậy mà qua đi thôi.

Sau đó cậu nhận ra bản thân đã lầm.

Con người chính là loài động vật không biết thỏa mãn.

Tiểu Vũ đi chân không, chạy tới gõ cửa, Hà Lạp Dương ra mở cửa: "Sau khi tan học đưa con đi siêu thị được không?"

Hà Lạp Dương hỏi: "Đi siêu thị làm gì?"

Tiểu Vũ nói: "Ngày mai tới gặp ba lớn, con muốn mang cho ba lớn một món quà."

Tay Hà Lạp Dương trong nháy mắt cứng đờ, theo bản năng ngước mắt nhìn, nhìn Trần Khác Thanh đang đứng bên cạnh, hai mặt nhìn nhau. Cả hai đều quên mất, cuối tuần này chính là thời gian hẹn thăm con vào mỗi tháng, bọn họ vì chuyện xảy ra gần đây mà bận quá quên béng mất, nhưng thằng bé lại nhớ rất rõ. Cậu nghĩ một lát, đành nói dối: "Ừm... ba lớn đi công tác nước ngoài chưa về, lần này không thể tới chơi với con được."

Tiểu Vũ cực kì thất vọng: "Vậy ba lớn khi nào mới trở về?"

Hà Lạp Dương nói: "Đợi khi nào ba lớn trở về, ba sẽ nói với con."

Tiểu Vũ nghĩ nghĩ, mặc dù rất thất vọng, nhưng vẫn nói: "Vậy con mua nhiều một chút."

Kì thực bọn họ đều không cần Tiểu Vũ tặng quà gì cả, nhưng nếu con nó đã muốn tặng, bọn họ đương nhiên rất vui, Hà Lạp Dương nói: "Được, ba đưa con đi."

Tiểu Vũ buồn bã rời đi.

Hà Lạp Dương nói với Trần Khác Thanh: "Tiểu Vũ thật tốt với anh, lúc nào cũng nhớ tới anh."

"Anh cũng nhớ con mà." Trần Khác Thanh không màng hơn thua, nhân cơ hội bèn nói, "Em xem, Tiểu Vũ thích anh như vậy, mỗi tháng gặp một lần thực sự quá ít, thêm chút đi."

Trước đây hai người cũng từng bàn bạc vấn đề này, cò kè qua lại rất nhiều lần, đối diện với khuôn mặt trưởng thành của Trần Khác Thanh cậu còn có thể làm chuyện lòng dạ sắt đá, nhưng bây giờ đối diện với khuôn mặt tiểu shota vừa mềm vừa moe này, Hà Lạp Dương không nhẫn tâm nổi, nói: "Vậy hai tuần một lần."

Trần Khác Thanh: "Một tuần hai lần."

Hà Lạp Dương bật cười, "Với tần suất làm việc của anh trước đây một tuần cũng chỉ chơi với con được hai ba lần, một tuần hai lần thì có khác gì lúc chưa ly hôn, một tuần một lần, nhiều nhất rồi."

Mỗi bên lùi một bước, Trần Khác Thanh nói: "Vậy thì một tuần một lần vậy. Ngủ ngon, ngủ đi."

Tắt đèn đi ngủ.

Hà Lạp Dương lúc này mới sực ngộ ra: "Có phải tôi vừa bị anh lừa không?"

Trần Khác Thanh: "... zzzZZZ"

Sáng sớm 6 giờ Hà Lạp Dương đã tỉnh rồi, có tuổi rồi đều sẽ như vậy, giấc ngủ càng ngày càng nông.

Hà Lạp Dương quay đầu nhìn Trần Khác Thanh còn đang ngủ kế bên, hắn nằm nghiêng, ghé trên gối đầu, khuôn mặt nhỏ say ngủ tới đỏ hây hây, hai má hồng hào, vô cùng đáng yêu, Hà Lạp Dương yên lặng ngắm nghía một hồi, tên nhóc này bộ dáng khi ngủ cũng thực đáng yêu, nếu có thể khả ái như vậy mãi thì tốt biết bao nhiêu.

Lông mi dài rậm của Trần Khác Thanh khẽ rung, mở mắt ra, ban đầu còn có chút nhập nhằng buồn ngủ, ngay sau đó thấy mình đang bị nhìn chằm chằm thì giật mình, giống như bị dọa sợ, mặt càng đỏ hơn, "Em nhìn anh làm gì?"

Hà Lạp Dương tựa như cá chết, lật người, mắt nhìn trần nhà: "Đã qua một tuần rồi, anh vẫn là bộ dạng quỷ quái này, làm sao ly hôn được?"

Trần Khác Thanh nói: "Anh dù cả đời không biến trở lại được thì sớm muộn gì cũng ly hôn thôi."

Hà Lạp Dương nổi điên nói: "Tôi đã lớn tuổi rồi, không còn bao nhiêu thời gian mà lãng phí nữa... Không nói chuyện này, chẳng lẽ anh định ở chỗ tôi cả đời? Cha mẹ anh rồi sẽ có ngày phát hiện ra anh biến mất thôi! Đến lúc đó chắc chắn tôi phải giao anh ra."

Trần Khác Thanh ngồi dậy, nghĩ một chút rồi nói: "Một tháng, chúng ta ước định một tháng, một tháng sau, nếu anh vẫn không khôi phục lại thì em cứ giao anh cho ba mẹ."

Hà Lạp Dương đánh răng, làm đồ ăn sáng, trộn cơm cho mèo, cậu xoa đầu mèo nói: "Tiểu Dạ à Tiểu Dạ, mi có phải mèo con biết ma pháp hay không hả?"

Mèo đen vươn đầu lưỡi hồng hồng, liếm liếm mũi: "Meo~"

Hà Lạp Dương mạnh mẽ nhào nặn một phen: "Á! Đáng yêu quá đi!"

Hôm nay là ngày thứ tám. Thứ Tư.

Trần Khác Thanh tới trường, Hà Lạp Dương đến công ty.

Giờ mỹ thuật buổi sáng, Tiểu Vũ với Tiểu Ung đã làm hòa với nhau, vì Tiểu Vũ quên mang bút màu nước, Tiểu Ung bèn đem mớ bút màu đắt tiền của mình cho nó mượn, ân đức này quá lớn, vì thế cho nên hai đứa bắt tay làm hòa. Tới giờ thể dục còn nắm tay nhau cùng đi chơi.

Bọn trẻ cứ như trời tháng ba, chốc thì khóc, chốc lại cười.

Tiểu Ung tới tìm Tiểu Vũ nói chuyện: "Tiểu Hắc thế nào rồi?"

Tiểu Vũ nói: "Nó không còn tên là "Tiểu Hắc" nữa rồi, ba tớ đặt cho nó cái tên mới, là "Tiểu Dạ"."

Tiểu Ung tiếc nuối nói: "Tớ thích đôi mắt của nó, hai mắt Thiếu Soái nhà tớ đều là màu vàng nâu, đợi sau này Tiểu Dạ lớn lên, cho nó với Thiếu Soái cùng nhau sinh mèo con, mèo con có hoa văn giống Thiếu Soái, nhưng một mắt xanh một mắt vàng, chúng ta lại chia, cậu một con tớ một con."

Tiểu Vũ ngơ ngác: "Thiếu Soái không phải con đực sao? Tiểu Dạ cũng là đực! Bọn chúng làm sao sinh con được!"

Tiểu Ung hùng hồn nói: "Sao cậu ngốc thế? Sao lại không thể sinh? Tớ với Tiểu Húc là con của cha với ba ba, cậu cũng là con của ba cậu với cha cậu, thấy không, khẳng định có thể sinh. Cậu chỉ cần cho chúng nó ngủ với nhau, chắc chắn sẽ có mèo con. Em thấy đúng không? Em trai."

Tiểu Húc gãi đầu, hơi lúng túng, hình như có chỗ nào đó không đúng, nhưng anh trai nói cũng rất có lí, "Chắc vậy đó."

Trần Khác Thanh cảm thấy may mắn vì bản thân đang không uống nước, nếu không chắc chắn sẽ phun hết ra. Đôi song sinh nhà họ Thiệu sao lại ngây thơ như thế?

Nói tới chuyện này, Tiểu Vũ lại buồn bã: "Ầy."

Tiểu Ung ngồi xuống bên cạnh, dùng cùi chỏ chọc chọc nó, "Cậu sao thế?"

Tiểu Vũ nằm bò ra bàn: "Cậu biết ly hôn là gì không? Ba lớn với ba nhỏ của tớ ly hôn rồi, mỗi tháng tớ chỉ được gặp ba lớn một lần thôi."

Nó xòe tay ra tính, đối với một đứa trẻ như Tiểu Vũ mà nói, một tháng dài đằng đẵng tựa như nửa đời người, phải đợi rất là lâu: "Ba lớn đi công tác, đi tới nơi rất rất xa, tớ lại không được gặp ba lớn nữa rồi."

Tiểu Ung không hiểu: "Tớ cũng không biết... cậu muốn gặp ba cậu thì tới tìm chú ấy là được mà?"

Tiểu Vũ hỏi: "Có phải ba lớn không thích tớ nữa, cho nên mới không tới thăm tớ không? Nhưng từ trước tới giờ tớ đều rất ngoan mà..."

Trần Khác Thanh nhịn không được chen miệng vào: "Chú ấy không phải không thích em, chú ấy thích em nhất."

Tiểu Vũ ngẩng đầu.

Trần Khác Thanh xoa trán cùng đỉnh đầu nó: "Chú ấy thật sự có chuyện phải đi, chứ nếu có thể, chú ấy muốn được ở bên cạnh em cả đời."

Tiểu Vũ ngẩn người nói: "Anh Tiểu Minh, có những lúc anh thật sự rất giống ba em đó."

Trần Khác Thanh mỉm cười, không tỏ thái độ.

Tiểu Ung đã chạy ra xa tít, nó cực kì không thích tên học sinh mới chuyển tới này, lớn lên cao hơn nó trông ra dáng nam nhi hơn nó, đi thi còn được điểm tuyệt đối! Quá đáng ghét!

Bốn giờ tan học, Hà Lạp Dương tới đón bọn trẻ.

Tiểu Vũ nhắc cậu: "Ba ba, ba đã đáp ứng đưa con đi siêu thị rồi đó, ba không quên đấy chứ?"

Hà Lạp Dương vừa mới khởi động xe, chưa đi được bao xa, chợt có một cuộc điện thoại gọi tới, cậu tấp xe vào bên đường, sau đó mới nghe điện thoại, trên xe còn có hai bạn nhỏ nữa, vừa lái xe vừa nghe điện thoại quá nguy hiểm.

Trần Khác Thanh ngồi trên ghế trẻ con phía sau, ngang hàng với Tiểu Vũ, thấy sắc mặt Hà Lạp Dương hơi khác thường, bèn hỏi: "Ai gọi tới vậy?"

Hà Lạp Dương che di động, nhẹ giọng nói: "Bà nội tôi."

Sắc mặt Trần Khác Thanh cũng thoáng xanh lét.

Vị lão thái thái này là nhân vật rất lợi hại, bà họ Hà, tên Uyển Nguyệt, xuất thân đại tiểu thư, từng học tại trường nữ sinh, sau lại chạy ra tiền tuyến làm y sĩ còn từng làm phát thanh, sau này trở về lấy chồng sinh con làm giáo viên dạy nhạc. Chồng bà sau này bị bệnh qua đời, bà một mình nuôi con khôn lớn, sau lại người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, những chuyện này đều không thể khiến bà sụp đổ. Hiện tại bà đã sắp tám mươi nhưng vẫn giữ được thân hình mảnh dẻ, mặc sườn xám vẫn rất đẹp, mái tóc bạc luôn vấn gọn gàng, ăn mặc trang nhã. Bà cũng không cần con cháu phụng dưỡng, cảm thấy bản thân vẫn có khả năng tự chăm sóc bản thân, ghét nhất việc bị coi thành phế vật, tới giờ vẫn tiếp tục dạy học, nuôi một con chó chăn cừu Đức để trông coi nhà cửa, ngày thường trồng hoa, đọc sách, cũng khá thoải mái nhàn nhã.

Hai mắt bà vô cùng tinh tường, Hà Lạp Dương còn nhớ sau khi mới vào đại học cùng Trần Khác Thanh trở thành một đôi cậu có đưa hắn về nhà, rõ ràng không phải lần đầu đưa Trần Khác Thanh tới – hồi cấp ba Trần Khác Thanh cũng từng tới – vậy mà bà chỉ cần liếc mắt đã phát hiện ra giữa hai người có quan hệ đặc biệt, bèn gọi cháu trai vào một góc riêng tra hỏi. Tới giờ Hà Lạp Dương vẫn không rõ rốt cuộc bọn họ đã lộ ra sơ hở gì.

Từ nhỏ bà Hà đã vô cùng nghiêm khắc với cháu trai, đối với nhân phẩm của cậu càng yêu cầu khắt khe hơn. Cho nên Hà Lạp Dương cho rằng bà sẽ không thể tiếp nhận được loại chuyện nam nam yêu nhau trái với luân thường đạo lí này, vì vậy nào dám khai ra? Nghe thấy bà nói đã biết hết mọi chuyện, cậu sợ tới mức mềm nhũn cả chân.

Thế nhưng bà lại cầm tay Hà Lạp Dương, khẽ vỗ: "Con sợ thế làm gì? Con đã trưởng thành rồi, bà quản trời quản đất chẳng lẽ lại quản cả đối tượng của con sao? Tiểu Trần cũng không tồi, con phải đối xử với Tiểu Trần tốt một chút."

Bà căn dặn đi căn dặn lại Hà Lạp Dương phải đối xử tốt với Tiểu Trần, Hà Lạp Dương không rõ, rốt cuộc ai mới là cháu bà. Hà Lạp Dương tự nhận mình gần như đã coi Trần Khác Thanh là Phật tổ mà cung phụng rồi, như vậy còn không đủ sao?

Nhưng Trần Khác Thanh cũng rất sợ lão thái thái này, Hà Lạp Dương không rõ giữa hai người bọn họ đã xảy ra chuyện gì, bà nội lại tìm hắn nói chuyện riêng.

Trần Khác Thanh khẩn trương hỏi: "Bà nội em muốn tới đây?"

Hà Lạp Dương gật đầu.

Lúc bình thường tất nhiên không có vấn đề gì, cậu thậm chí còn mừng rỡ, nhưng hiện tại chỉ có một Trần Khác Thanh bị teo nhỏ ở đây, Hà Lạp Dương sợ bà tới... mọi chuyện sẽ còn chuyển thành xấu hơn.

Tai Tiểu Vũ đột nhiên cực thính, nó nhảy dựng lên hỏi: "Là cụ bà ạ? Bà sắp tới ạ? Cụ ơi!"

Bà nội ở đầu bên kia nghe thấy giọng Tiểu Vũ, nghe giọng nói cũng có thể tưởng tượng ra bộ dáng vui mừng hớn hở của nó: "Ấy! Có phải Tiểu Vũ đó không? Bảo bối yêu của cụ."

Tiểu Vũ vươn tay ra: "Ba ơi, ba ơi, con muốn nói chuyện với cụ."

Hà Lạp Dương đưa di động cho Tiểu Vũ.

Tiểu Vũ mềm giọng thỏ thẻ tán gẫu với cụ nội, nói: "Cụ nội! Con với ba ba đang đi siêu thị..."

Hai người nói chuyện mèo con chó con một hồi lâu, Hà Lạp Dương mới lấy lại di dộng, lão thái thái nói thời gian, kêu cậu ra sân bay đón bà.

Hà Lạp Dương hỏi: "Tám rưỡi tới? Sao nội không nói sớm? Được rồi, để con qua."

Hà Lạp Dương đưa hai đứa nhỏ đi dạo siêu thị trước, sau đó đưa về nhà, rồi lại chạy ra sân bay đón bà.

Không cần tìm, liếc mắt liền trông thấy bà, hạc giữa bầy gà, bà mặc một bộ sườn xám ánh quang vân sa đằng màu xanh lá, một tay kéo vali hành lí màu bơ, tay còn lại vắt chiếc áo khoác len mỏng, mái tóc bạc búi gọn, đeo khuyên tai trân châu, nhìn tinh thần cùng vẻ ngoài của bà, nhìn thực sự không giống bà lão quá bày mươi ngót nghét tám mươi tuổi, cùng lắm là sáu mươi.

Từ nhỏ Hà Lạp Dương đã nghe bà nói, con người sống trên đời bất kể làm gì cũng phải xinh đẹp danh giá.

Hà Lạp Dương vội tới xách hành lí cho bà, bộ dạng tất cung tất kính, giống như Lý Liên Anh(*) hầu hạ lão Phật gia.

(*) Lý Liên Anh: một thái giám trong triều đình nhà Thanh, là người thân cận và tâm phúc của Từ Hy Thái hậu.

Cậu lau mồ hôi lạnh trên trán, "Bà nội, sao nội lại đột nhiên tới vậy."

Hà lão thái thái: "Hồi trước ta liên lạc lại được với một người bạn cũ thất tán lâu năm, bà ấy bị bệnh, không còn sống được mấy ngày nữa, bà ấy ở cùng thành phố với con, ta thấy nếu không tới gặp, người ta chẳng mấy nữa đã đi rồi, cho nên sửa soạn một chút liền qua đây."

Hà Lạp Dương: "Nên gặp mà, nên gặp mà."

Bà nhíu mày: "Con hoảng cái gì?"

Ánh mắt sắc lẹm như tia laze tựa như muốn xuyên thấu cậu, Hà Lạp Dương vội lắc đầu nguầy nguậy: "Đâu có đâu có."

Bà hừ lạnh một tiếng: "Nhất định con đang có chuyện gì đó giấu ta không muốn ta biết nên không dám nói, là chuyện gì?"

Bà nhanh chóng đưa ra suy đoán, "Chẳng lẽ lại bất hòa, ly hôn với Tiểu Trần rồi sao?"

Hà Lạp Dương thiếu chút nữa bị sặc, "Dạ?"

Bà gật gù: "Ừm, vậy là vẫn chưa ly hôn được. Ta biết mà, con ầm ĩ cái gì, làm ầm ĩ bao nhiêu lần rồi? Tiểu Trần tốt biết bao nhiêu, con lại cứ đòi ly hôn cho bằng được."

Hà Lạp Dương trề khóe miệng: "Ly hôn thì vẫn phải ly... Nội nhìn con làm gì? Con nghiêm túc đấy! Lần này là thật sự nghiêm túc!"

Hết chương 10.

Bình luận

Truyện đang đọc