Tôi chỉ muốn nói là... Cái đoạn cuối tôi cũng từng bị rồi... đậu má...
Editor: Min, Tokiya - Beta: Min
Chương 7: Ngày thứ sáu
Chuyện gì đây? Mới vừa rồi không phải vẫn còn tốt sao?
Hà Lạp Dương ngây người: "Sao lại không thấy nữa?"
Cậu theo bản năng quay sang hỏi Trần Khác Thanh: "Vừa nãy không phải anh trông nó sao?"
Trần Khác Thanh nói: "Anh nhất thời không trông được!"
Tiểu Ung xoa xoa mắt, khóc hức hức, cũng không nói nên lời.
Tiểu Húc trái lại không khóc, cũng không ủ rũ chán chường. Phải rồi, hai anh em nhà họ Thiệu này, anh trai là cái thùng nước mắt, đứa em lại tương đối chín chắn. Tiểu Húc nhìn anh trai, buồn rầu mà kiên nhẫn bổ sung: "Vốn dĩ chúng con đang chơi với mèo con, Tiểu Ung lấy hộp thịt gà cho mèo con ăn, chúng con cũng đi lấy, khi trở lại, thì không thấy mèo đâu nữa."
Tiểu Vũ có chút hoang mang mờ mịt nhìn quanh.
Trần Khác Thanh nản lòng nói: "Cửa sổ mở, chắc đã chạy rồi."
Vậy phải làm sao?
Lục Phỉ Nhiên dù không rõ lắm nguyên do bọn họ muốn tìm mèo, nhưng vẫn nhiệt tình đóng góp vài tấm ảnh chụp, Hà Lạp Dương chuẩn bị mang đi làm thông báo tìm mèo, treo thêm chút tiền thưởng, nhất định sẽ có người tìm giúp.
Bây giờ thì cậu cũng hơi tin lời Trần Khác Thanh nói lúc trước rồi, sớm không chạy, muộn không chạy, lại ngay khi bọn họ định mang nó về nhà thì lại chạy mất. Này cũng quá tà môn rồi.
Ầy, lăn lộn cả một ngày, vẫn là dã tràng xe cát bi*n đ*ng.
Lúc ra về Lục Phỉ Nhiên còn nói nhiều thêm mấy câu với cậu: "Em nhìn qua trông vui vẻ hơn trước nhiều rồi. Như vậy mới tốt."
Hà Lạp Dương vội vàng nhấn mạnh lại lần nữa: "Lão Trần thực sự không có con riêng..."
Lục Phỉ Nhiên cười: "Được rồi được rồi, xin lỗi nhé, là anh tin nhầm lời đồn nhảm. Anh sẽ hỗ trợ bác bỏ tin đồn. Mặc dù nói vậy, nhưng anh vẫn không biết hai người vì sao lại ly hôn. Nhưng nhìn em hôm nay sắc mặt hồng hào, có lẽ cũng hài lòng với cuộc sống hiện tại, người sống trên đời nên sống theo ý thích mà, em chính là quá phiền muộn, có lúc lại cưỡng ép bản thân quá mức, chúng ta là bạn bè, em muốn tâm sự cứ tới tìm anh là được."
Lục Phỉ Nhiên yêu ghét rõ ràng lại nhiệt tình thành thực, miệng còn kín như bưng, quả thực chính là đối tượng tốt để dãi bày nỗi lòng, nhưng cậu... cậu vẫn không dám.
Trần Khác Thanh không ngồi ở ghế trẻ con, mà ngồi lên ghế phụ lái, Tiểu Vũ đã ngủ, bọn họ đè thấp giọng nói chuyện, tránh cho Tiểu Vũ ở phía sau nghe thấy. Ở bước cuối cùng lại thất bại trong gang tấc khiến hai người đều nản lòng, Trần Khác Thanh nhăn chặt chân mày, rõ ràng là một khuôn mặt nhỏ non nớt, lại lộ ra vẻ mặt như ông cụ non.
Hà Lạp Dương trấn an hắn nói: "Hôm nay muộn lắm rồi, trở về tôi sẽ làm thông báo, ngày mai tìm vài người đi dán. Chỉ cần mèo vẫn còn sống, tôi tin chắc chắn sẽ tìm được thôi."
Trần Khác Thanh lắc đầu, hắn cúi xuống nhìn bàn tay mình: "Cơ thể này quá bất tiện."
Hà Lạp Dương muốn vỗ vai hắn, vươn tay qua lại sờ vào đầu hắn.
Trần Khác Thanh liếc mắt nhìn Hà Lạp Dương một cái, Hà Lạp Dương thu tay về.
Trần Khác Thanh khoanh tay trầm tư, ánh đèn neon không ngừng vụt qua cửa sổ xe, ánh lên khuôn mặt non nớt của hắn, không rõ hắn đang suy nghĩ điều gì. Qua khoảng mười phút đồng hồ, không biết có phải đã nghĩ thông suốt hay không, hắn hồi thần lại, nhìn thoáng qua hàng ghế phía sau một cái.
"Tiểu Vũ đã ngủ rồi, chúng ta nói chuyện khẽ chút." Hắn đè thấp thanh âm nói.
Hà Lạp Dương cũng liếc nhanh phía sau, Tiểu Vũ ôm sách trong ngực, nghiêng người ngủ trên ghế, bộ dáng ngủ rất ngon. Đứa nhỏ này ngủ rất có nề nếp, cũng ngủ rất sâu.
Bọn họ yên tâm tiếp tục trò chuyện.
Trần Khác Thanh hỏi cậu: "Hôm nay Lục Phỉ Nhiên nói với em những gì?"
Hà Lạp Dương trong lòng lộp bộp một tiếng: "Làm sao vậy?"
Da đầu cậu tê dại, nhìn Trần Khác Thanh.
Là vì lúc đầu Lục Phỉ Nhiên cứ luôn xăm soi hắn khiến hắn cảm thấy không thoải mái sao?
Trần Khác Thanh híp mắt: "Hà Lạp Dương, mỗi lần có chuyện gì khó giải quyết giấu diếm anh em đều có vẻ mặt này."
Hà Lạp Dương nghẹn họng, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm phía trước, chỉ đành nói sang chuyện khác: "Hôm trước không phải chúng ta gặp một người trong công ty sao, ông ấy nhìn thấy anh rồi."
Trần Khác Thanh ừ một tiếng: "Sau đó thì sao?"
"Ông ấy thấy anh rất giống... rất giống "Trần Khác Thanh", cho rằng anh là con riêng của "Trần Khác Thanh." Hà Lạp Dương càng nói càng ảo, nói xong còn chắp vá thêm, "Tôi đã nói rõ với bọn họ rồi, nhưng không ngờ lời truyền lại đi xa như vậy, ngay cả Lục Phỉ Nhiên cũng nghe nói."
Trần Khác Thanh tựa như thở phào một tiếng, "Chỉ vậy à."
Hà Lạp Dương: "Vậy anh cho là thế nào?"
Trần Khác Thanh: "... Anh tưởng hai người nói chuyện chúng ta ly hôn, anh có nghe thấy loáng thoáng." Hồi nãy hắn vì nghe một tai thấy Hà Lạp Dương với Lục Phỉ Nhiên đang nói chuyện ly hôn, muốn đi nghe, nên mới để mèo chạy mất.
Hà Lạp Dương: "Không có, không có nói chuyện chúng ta ly hôn. Anh nghe lén chúng tôi nói chuyện hả? Anh nghe thấy gì rồi?"
Trần Khác Thanh: "Tôi nghe thấy anh ta nói em trở nên vui vẻ hơn. Ly hôn với anh, có phải khiến em cảm thấy thoải mái hơn không?"
Hà Lạp Dương: "... Phải."
Trần Khác Thanh quay đầu lại, ngay lúc Hà Lạp Dương nhìn sang, chỉ thấy dưới đáy mắt hắn là ảnh ngược của thành phố thu nhỏ với ánh đèn rời rạc.
Trần Khác Thanh nhìn Hà Lạp Dương nói: "Anh trước giờ vẫn chưa từng nói xin lỗi em."
Hà Lạp Dương ngơ ngẩn: "Xin lỗi chuyện gì?"
Trần Khác Thanh khách khí nói: "Làm trễ nải em bao nhiêu năm, độ tuổi tốt nhất trong đời của em đều đã phí hoài ở bên anh mất rồi, nếu anh sớm thả em đi, em đã có thể tìm một người tốt hơn, nói không chừng có thể sống vui vẻ hơn một chút. Cho dù bây giờ chúng ta chia tay, em cũng đã không còn trẻ nữa."
Hà Lạp Dương thấy hơi buồn cười, cũng thực sự cúi thấp đầu cười ra tiếng: "Không đâu, độ tuổi tốt nhất của anh cũng bị tôi lãng phí mà, rõ ràng không phải người bên này (gay), vậy mà lại bị tên gay chết tiệt là tôi đây cưỡng ép kéo qua. Tôi thấy tôi còn được lãi đấy. Với tư cách một người bạn, tôi khuyên anh một câu, sau này đối với chuyện tình cảm anh đừng có mềm lòng như vậy, chỉ vì đối phương sống chết theo đuổi mà miễn cưỡng đồng ý kết giao kết hôn, đến cuối cùng mọi người đều khó chịu. Sau này... sau này kiếm một người anh thích ấy."
Trần Khác Thanh: "Trước đây anh không phải là miễn cưỡng."
Cái này càng buồn cười hơn, Hà Lạp Dương nói: "Đừng nói kiểu lời nói dối thiện ý này nữa. Chúng ta sắp ly hôn rồi, mọi người thành thật một chút không được sao? Có lúc tôi cũng nghĩ, nếu như năm đó khi tôi tỏ tình với anh, anh không vì tôi uy hiếp mà bắt ép bản thân phải ở bên tôi, mà trực tiếp cự tuyệt thì sẽ như thế nào... Nếu như không xuất hiện cái sự cố ngoài ý muốn này, hiện tại chúng ta chính là người dưng không qua lại, nếu ban đầu anh từ chối tôi, không phải cũng vậy sao? Kết quả chúng ta dây dưa bao nhiêu năm, đến cuối cùng vẫn là một kết cục."
Năm đó bọn họ bắt đầu qua lại với nhau.
Dù cho cậu biết Trần Khác Thanh quả thực miễn cưỡng mới đồng ý, biết Trần Khác Thanh là vì không muốn ngay cả bạn bè với cậu cũng không làm được, cậu biết, nhưng cậu quá ti tiện bỉ ổi, cho dù là như thế, cậu vẫn không muốn buông tay.
Hai người bí mật qua lại với nhau, mỗi ngày cùng ra cùng vào, cùng nhau đi học cùng nhau ăn cơm, cuộc sống mỗi ngày vẫn tựa như trước kia chẳng có gì khác biệt.
Hà Lạp Dương phải mất ba tháng cổ vũ bản thân lấy dũng khí, thừa dịp đêm tối mà chủ động nắm tay Trần Khác Thanh trên con đường mòn trong khu rừng nhỏ của trường học.
Trần Khác Thanh không từ chối cậu, cậu vẫn còn nhớ khi đó trái tim mình đập nhanh nhường nào.
Hà Lạp Dương đánh bạo, được voi đòi tiên cùng Trần Khác Thanh mười ngón giao nhau.
Hai người một câu cũng không nói.
Nhiệt độ ấm nóng của lòng bàn tay Trần Khác Thanh dán lên lòng bàn tay cậu, giống như ngấm vào máu cậu, chạy thẳng về tim, nóng bỏng.
Hà Lạp Dương cho rằng điều này cho thấy Trần Khác Thanh đang dần tiếp nhận cậu, nói không chừng Trần Khác Thanh tự nhận là trai thẳng, nhưng kì thực vẫn có thể tiếp nhận con trai, có thể Trần Khác Thanh cũng hơi thích cậu? Nếu không vì sao trước giờ lại luôn đối xử tốt với cậu như vậy? Có phải hai người bọn họ cũng là lưỡng tình tương duyệt? Chỉ là Trần Khác Thanh không hay biết mà thôi?
Sau khi trở về cậu lại kích động đến mức cả đêm không ngủ được. Hồi trẻ thực ngốc nghếch.
Sau này cậu đã biết đó chỉ là cậu si tâm vọng tưởng.
Mùa đông bọn họ qua lại gần một năm, nhóm nam sinh tụ tập liên hoan, uống chút rượu. Trên đường về, bọn họ đi vào một con hẻm yên ắng không người, đèn đường hỏng, cậu đột nhiên nổi lên sắc tâm, không biết ngại mà lấy cớ hơi men hôn Trần Khác Thanh, Trần Khác Thanh không say, bị cậu đánh lén thì ngây người, nhưng sau đó vẫn hôn lại.
Hồi đó bọn họ đều rất ngốc.
Hôn tới hôn lui, cậu nhận ra Trần Khác Thanh dường như có đáp lại, như được cổ vũ, cậu dứt khoát đánh một tiếng trống hăng hái tinh thần tiến lên truy kích, vươn tay mở thắt lưng của hắn, quỳ xuống.
... Trần Khác Thanh đẩy cậu ra, quay người nôn mửa.
Hết chương 7.