HÔM NAY CŨNG MUỐN CÙNG SƯ TÔN LINH TU

Người uống say bao giờ cũng nói nhiều hơn bình thường, nhưng Cố Hàn Giang đã chẳng nhớ nổi đồ đệ của mình nói gì nữa.

Chờ khi định thần lại, hắn đã đè tiểu đồ đệ xuống giường rồi.

Còn nếm được mùi rượu thoang thoảng giữa môi răng đối phương.

Môi Kỳ Thù thực mềm, vì vừa uống rượu nên càng có vẻ ướt át đỏ tươi hơn bình thường. Cố Hàn Giang không cẩn thận dùng lực mạnh chút mà đã khiến mắt tiểu đồ đệ thoáng chốc đã bịt kín một tầng hơi nước.

Sau một lúc lâu, Cố Hàn Giang mới buông cậu ra.

Không biết tiểu đồ đệ đã tỉnh rượu chưa mà toàn thân đỏ bừng. Cậu nhìn chằm chằm người đàn ông đang đè lên người mình, đôi môi khẽ run, nhưng lại không nói được lời nào.

Giống như bị nụ hôn này dọa choáng váng.

Cố Hàn Giang thở nhẹ, nhưng hai người vẫn rất thân mật, bàn tay hắn buông thõng bên gối, những ngón tay mảnh khảnh lành lạnh vuốt nhẹ lên khuôn mặt tiểu đồ đệ, nhưng sau đó hắn lại rụt tay lại như thể bị bỏng.

Quá không nên.

Là sư tôn, sao hắn có thể làm ra chuyện như vậy?

Nhưng làm sao hắn có thể kìm nén được?

Cố Hàn Giang không phải vô tình, hắn cũng sẽ giống như vô số nam nữ trên thế gian này, sẽ nhớ thương, sẽ khát vọng, thậm chí càng ngày càng nghiêm trọng.

Định lực tu hành mấy trăm năm của hắn, vậy mà trước mặt cậu lại chỉ như trò đùa.

“Sư tôn, người cũng ——”

Người cũng thích con phải không?

Kỳ Thù muốn hỏi câu này, nhưng chưa kịp nói hết đã bị chặn lại.

Cố Hàn Giang cúi đầu hôn lên đôi môi đó.

Lần này động tác của hắn thực nhẹ, cánh môi hơi lạnh phủ lên, cũng không thâm nhập, chỉ lướt qua liền ngừng.

Đồng thời, hắn vươn ngón tay ra, nhẹ nhàng dừng giữa lông mày Kỳ Thù.

Kỳ Thù ý thức được hắn muốn làm gì, bỗng nhiên bắt đầu kiệt lực giãy giụa.

“Không…… Sư tôn ——!”

Nhưng cậu không tránh thoát, giữa hai người, vô luận sức lực hay vóc dáng, đều không thể đánh đồng. Cố Hàn Giang chỉ dùng một bàn tay đã kiềm chế được cậu, đôi tay gắt gao kéo lên đỉnh đầu, những lời nói đứt quãng bị nuốt hết giữa môi răng hai người.

Linh lực từng chút tiến vào vùng giữa lông mày, giãy giụa cũng dần dần mất lực.

“Sau khi tỉnh lại, em sẽ không nhớ rõ chuyện gì nữa.” Cố Hàn Giang nghe thấy bản thân mở miệng, thanh âm khàn khàn, “Ngủ đi.”

“Vì sao nha……”

Kỳ Thù rất tủi thân. Cặp mắt sáng ngời kia tràn đầy nước mắt, cậu nắm chặt ống tay áo sư tôn, lại bị người kia từng chút gỡ ra.

Cuối cùng cậu cũng không nhận được câu trả lời, cơn buồn ngủ nhanh chóng bao trùm cơ thể cậu.

Kỳ Thù nhẹ nhàng nhắm mắt lại, một giọt nước mắt chảy xuống khóe mắt rồi biến mất vào thái dương.

“Em vẫn còn nhỏ, A Thù.” Cố Hàn Giang ngồi ở đầu giường, nhẹ nhàng mở miệng, giống như đang trả lời, lại giống như đang nói với chính mình.

Độ tuổi này dễ xúc động nhất, dễ bất chấp tất cả nhất, cũng là độ tuổi không phân biệt được ngưỡng mộ và những tình cảm khác.

Hắn có thể lạc lối, nhưng Kỳ Thù không thể.

Vì thế, ngày hôm sau khi sự kiện kia phát sinh, Cố Hàn Giang liền truyền lời cho Thanh Lan tiên tôn, bảo Kỳ Thù xuống núi.

Mấy năm nay Kỳ Thù vẫn luôn ở bên hắn, rất ít khi gặp những người khác, thả cậu xuống núi du lịch một phen, nói không chừng có thể tỉnh táo lại.

Cố Hàn Giang nghĩ vậy.

Nhưng thực tế là gì.

Ba năm không gặp, tiểu đồ đệ đã lớn thành một thanh niên khôi ngô tuấn tú, dáng vẻ trưởng thành vững vàng, tựa hồ đã thay đổi rất nhiều, nhưng cũng tựa như không có gì thay đổi.

Cố Hàn Giang nhắm mắt lại, nghĩ tới ngày ấy khi xuất quan, ánh mắt của Kỳ Thù nhìn hắn.

Vẫn chân thành và nhiệt tình như ba năm trước đây.

Nóng bỏng vô cùng.

Nhớ lại những chuyện này, ngực Cố Hàn Giang bỗng cuộn lên. Hắn hơi cúi đầu, bắt đầu ho khan kịch liệt.

Ho càng lúc càng nặng, Cố Hàn Giang chỉ kịp tạo ra một tấm cách âm ngoài cửa rồi hoàn toàn không dừng được nữa, vai lưng đều sụp xuống.

Hắn lấy tay áo che miệng, bàn tay gầy gò xanh xao bám vào cửa sổ, mu bàn tay nổi gân xanh, thân thể khẽ run lên.

Kỳ Thù đã hoàn toàn quên nụ hôn của ba năm trước, nhưng Cố Hàn Giang vẫn nhớ rõ.

Không chỉ nhớ rõ, mà còn đi vào giấc mộng của hắn hàng đêm, quanh quẩn không đi, cuối cùng thành tâm ma.

Rốt cuộc cũng là hậu quả xấu do hắn tự gây ra.

Thân thể run rẩy đã dần dần bình tĩnh lại, Cố Hàn Giang đứng thẳng người, ống tay áo trắng trơn nhuốm một chút máu. Trên môi cũng có chút đỏ khiến khuôn mặt tái nhợt của hắn như thêm chút sinh lực.

Hắn giơ tay, thu lại tấm chắn trước phòng.

Ban đêm, Bách Trượng Phong vẫn im lặng, những ngọn nến trong phòng ngủ phía xa đã tắt từ lúc nào.

“Còn muốn giúp ta.” Cố Hàn Giang cười khổ một tiếng, nhẹ nhàng nói, “Tâm ma vốn vì em nên mới hình thành, em định giúp thế nào?”

Sau khi bị sư tôn cự tuyệt, Kỳ Thù thật sự buồn bực mấy ngày, cũng tự mình ngẫm lại mấy ngày.

Sau khi tỉnh táo lại, cậu cảm thấy vẫn là do sư tôn đang chịu áp lực quá nặng, hơn nữa đã nhiều năm như vậy không gặp, sư tôn có lẽ cũng không hiểu cậu, bởi vậy không tin tưởng cậu nhanh như vậy cũng là bình thường.

Nhưng mà không sao.

Lúc cậu ở trong dân gian rèn luyện đã từng thấy những công tử trẻ tuổi theo đuổi người trong lòng rồi, cứ phải tuần tự mà tiến, quá mức liều lĩnh ngược lại sẽ dọa đối phương.

Nghĩ thông suốt chuyện này, Kỳ Thù liền không cưỡng cầu nữa.

Theo đuổi người khác ấy hả, tuy vì đối tượng là Lăng Tiêu tiên tôn mà hơi khó khăn hơn chút, nhưng bản chất thì cũng như vậy thôi.

Cứ phải thử mới được.

Năm ngày sau là ngày truyền lại ngôi vị chưởng môn, dưới nghi thức này, Lăng Tiêu tiên tôn sẽ chính thức truyền lại vị trí thủ tọa cho Thanh Lan tiên tôn. Trên dưới sư môn đều sôi nổi bàn tán về quyết định này, các sư huynh đệ ngày xưa có quan hệ tốt với Kỳ Thù đều tới quấn lấy cậu hỏi thăm tin tức.

“Đã bảo là không biết rồi, hỏi nữa là ăn đấm đấy.”

Kỳ Thù đang bận rộn trong bếp, bị hỏi đến phát phiền liền bực bội đáp: “Chuyện này sao ngươi không đi hỏi sư tôn nhà ngươi đi?”

“Chưởng môn sư tôn làm sao mà biết được.” Ngụy Cảnh bám theo cậu như cái đuôi, còn lải nhải không ngừng, “Kỳ sư huynh, là ngươi nói muốn chúng ta hỗ trợ, nên chúng ta mới tới đây nhá. Sao ngươi không chịu tiết lộ chút nào thế?”

“Đúng đấy.” Mạc Thất cũng nói, “Kỳ sư huynh, lần trước ta còn giúp ngươi đội nồi, nể tình vụ đấy, ngươi thỏa mãn chút lòng hiếu kỳ của bọn sư đệ này đi?”

Ngụy Cảnh tò mò: “Đội nồi gì thế?”

Mạc Thất: “Này không quan trọng.”

“Quan trọng là, có phải Tiên Tôn thật sự muốn phi thăng không?”

Dựa theo suy đoán đệ tử của đám đệ tử, Lăng Tiêu tiên tôn bế quan nhiều năm như vậy, khẳng định tu vi đại thành.

Giờ vừa xuất quan đã truyền lại vị trí thủ tọa, hơn phân nửa là muốn chuyên tâm chuẩn bị độ kiếp phi thăng, không hỏi đến phàm trần thế tục.

Nghe xong lời này, đáy lòng Kỳ Thù cũng hơi hụt hẫng.

Nếu sư tôn không phải chịu ảnh hưởng của thân thể lô đỉnh, giờ chắc phân nửa chính là như thế.

Trong lòng cậu chua xót, nhưng cũng không tiết lộ điều gì, chỉ nói sang chuyện khác: “Có này thời gian rỗi thì tới thử dược thiện ta mới làm đi, lần này không nhiều nước cũng không bị cháy, chắc chắn là ngon.”

Hai tên sư đệ vừa rồi còn xáp tới nghe vậy đồng thời lùi lại một bước.

Ngụy Cảnh nhìn trời: "Ờm, ta còn chưa làm xong bài tập, ta phải về trước đây."

Mạc Thất sờ sờ mũi: “Tự nhiên ta nhớ ra mình còn chưa sắp xếp xong sách trong Tàng Thư Các, cáo từ.”

Hai người vừa nói liền muốn chạy, nhưng lại bị Kỳ Thù tóm cổ lại.

Kỳ Thù cười như không cười: “Tới cũng tới rồi, mỗi người uống một chén đi, giúp ta nếm thử hương vị, nhá?”

……

Chờ Kỳ Thù bưng dược thiện mình đã nấu hỏng vô số lần quay về Bách Trượng Phòng thì đã hoàng hôn rồi.

Căn cứ kinh nghiệm đã học ở dân gian, muốn bắt lấy một người, đầu tiên là phải bắt được dạ dày người đó trước. Tuy Lăng Tiêu tiên tôn đã tích cốc từ rất nhiều năm trước, nhưng gần đây sắc mặt người vẫn luôn không tốt, nên ăn chút đồ ăn bổ dưỡng.

Kỳ Thù bưng dược thiên đi tới trước cửa phòng sư tôn, đang định gõ cửa, lại nghe thấy bên trong truyền đến tiếng nói chuyện.

Nghe như giọng của Thanh Lan tiên tôn.

Vị trí chưởng môn vừa giao lại, có rất nhiều chuyện còn cần thương lượng, cho nên thời gian này tần suất Thanh Lan tiên tôn tới tìm Cố Hàn Giang không hề thấp.

Kỳ Thù đang muốn về viện của mình chờ đợi, lại nghe thấy bên trong cánh cửa truyền đến giọng nói: “Vào đi.”

Là Cố Hàn Giang.

Kỳ Thù nhẹ giọng nói "vâng" rồi đẩy cửa bước vào.

Hai vị Tiên Tôn đang ngồi ở trong phòng, vẻ mặt đều hơi nghiêm túc. Kỳ Thù bưng dược thiện lên bàn, sau đó mới hành lễ: “Đệ tử kiến quá chưởng môn, kiến quá sư tôn.”

“Đứng lên đi.” Thanh Lan tiên tôn vui tươi hớn hở nói, “Tiểu A Thù cũng xuống bếp sao? Ta nhớ rõ trước kia ngươi cứ luôn ôm cổ sư huynh đòi hắn xây một cái bếp nhỏ cho ngươi, làm sư huynh buồn bực một trận.”

Cố Hàn Giang: “Thanh Lan.”

“Ai nha sư huynh, chuyện này có cái gì đâu mà không nói được.” Thanh Lan tiên tôn nói, “Trước kia ngươi đã làm nổ nhà bếp rất nhiều lần rồi, đều do ta giải quyết hậu quả đấy còn gì.”

Kỳ Thù: “Phốc.”

Cố Hàn Giang giương mắt nhìn qua, Kỳ Thù vội vàng thu liễm ý cười.

Trù nghệ của Cố Hàn Giang đích xác chẳng ra gì, chuyện này Kỳ Thù đã biết từ trước rồi, nhưng nấu ăn cho mình mà cũng làm nổ phòng bếp, cái này…… cũng thật đáng yêu.

Kỳ Thù hồn nhiên không ý thức được vừa rồi mình cũng vừa quậy nhà bếp tanh bành, có kém gì làm nổ đâu.

Cố Hàn Giang bị người khác vạch trần nhược điểm trước mặt tiểu đồ đệ, hắn che giấu mà cúi đầu nhấp ngụm trà: “Nói chính sự đi.”

Kỳ Thù hỏi: “Chính sự gì?”

Ngày thường lúc Cố Hàn Giang cùng Thanh Lan tiên tôn thương nghị sự vụ trong phái cũng sẽ không để Kỳ Thù nghe. Lần này nếu đã gọi cậu tiến vào, vậy hơn phân nửa là có liên quan đến cậu.

Thanh Lan tiên tôn thu hồi bộ dáng trêu đùa kia, nghiêm mặt nói: “A Thù, có chuyện muốn nói cho ngươi.”

“…… Ngươi còn nhớ nửa tháng trước ngươi tru sát Giao yêu ở Núi Vụ Ảnh không?”

Kỳ Thù không ngờ ông ta lại nhắc tới chuyện này, vì vậy gật đầu, "Đệ tử nhớ rõ."

Thanh Lan nói: "Ngươi có chắc là đã giết nó không?"

Kỳ Thù giật mình.

Chuyện này có nghĩa là...

Kỳ Thù: "Nó chưa chết sao?"

“Không biết.” Thanh Lan tiên tôn thở dài, “Chỉ là nửa tháng vừa rồi, mấy huyện thành phụ cận liên tiếp có nữ tử mất tích, quan phủ cũng không có manh mối gì, bá tánh hoảng sợ.”

Kỳ Thù hỏi: “Chưởng môn cho là Giao yêu kia làm?”

Thanh Lan nói: “Ta có suy đoán như vậy.”

Kỳ Thù hơi hơi nhíu mày, không trả lời.

Nếu thật sự là Giao yêu kia làm, vậy thì bá tánh ở phụ cận Núi Vụ Ảnh đã bị hại, cậu liền bụng làm dạ chịu.

Thanh Lan trấn an nói: “Lúc trước môn phái chúng ta cũng phái đệ tử đi trừ yêu nhưng đều bất lực trở về, nghe bọn hắn nói Giao yêu kia cực kỳ am hiểu trí huyễn thuật, có thể khống chế nhân tâm. Nếu quả thực là nó nhân cơ hội chạy trốn thì cũng không phải là trách nhiệm của ngươi, đừng suy nghĩ quá nhiều.”

“Chưởng môn nói đùa.” Kỳ Thù nói, “Ngày mai đệ tử sẽ đến Núi Vụ Ảnh trước, phải hay không thì cứ tra một lần là biết. Nếu súc sinh kia đã thoát khỏi tay ta, vậy ta đuổi theo chém nó một lần nữa là được.”

Ánh mắt Thanh Lan lộ ra một tia tán thưởng: “Cố sư huynh, ta đã bảo A Thù sẽ đáp ứng, vậy mà ngươi còn định không cho ta nói.”

Cố Hàn Giang: “……”

Kỳ Thù chỉ cảm thấy sắc mặt sư tôn nhà mình càng thêm lạnh lẽo, vội trấn an nói: “Sư tôn không cần lo lắng, đệ tử chỉ đi điều tra, rất nhanh sẽ trở về.”

Đương nhiên cậu cũng luyến tiếc sư tôn nhà mình.

Nhưng bên kia có yêu tà làm hại đến tính mệnh con người, dù không có liên quan gì tới cậu thì cậu cũng không thể mặc kệ.

“Đúng đó.” Thủ tọa mới của Côn Luân không những không ý thức được tình cảnh hiện tại, lại còn đổ dầu vào lửa, “Tiểu A Thù trưởng thành, là một đứa nhóc giỏi giang. Trước kia ngươi còn ném đồ đệ xuống núi tận ba năm, giờ để nó đi trừ yêu lại còn luyến tiếc? Đây là đạo lý gì chứ?”

Bang.

Cố Hàn Giang đặt thật mạnh chén trà trong tay lên bàn.

Thanh Lan tiên tôn sợ tới mức cả người run lên một chút, giờ mới ý thức được mình nói sai.

“Sao, sao lại không cẩn thận như vậy, để ý không nước trà sẽ làm phỏng tay……” Ông ta cười gượng hai tiếng, vội vàng đưa mắt ra hiệu với Kỳ Thù.

Kỳ Thù không nề hà, tiến đến giúp Cố Hàn Giang múc canh: “Sư tôn, đừng nói những chuyện đó nữa. Đây là dược thiện con nấu cho người, nấu thật lâu đó, nhân lúc còn nóng, người nếm thử đi.”

Một chén canh đặt tới trước mặt Cố Hàn Giang, lúc bấy giờ sắc mặt hắn mới hòa hoãn chút.

Thanh Lan đang muốn tìm cớ chuồn, lại nghe sư huynh nhà mình bỗng nhiên nói: “Thanh Lan cũng ở lại dùng đi.”

Thanh Lan: “?”

Cố Hàn Giang đẩy một chén đầy đến trước mặt Thanh Lan, bình tĩnh nói: “Trù nghệ của A Thù rất tốt.”

Thanh Lan: “???”

Sao chưa bao giờ nghe nói Kỳ Thù xuống bếp vậy?

Trước kia, kỳ thật Thanh Lan tiên tôn cũng không tiếp xúc nhiều với Kỳ Thù, sau khi cậu xuống núi rèn luyện lại càng không có gì liên hệ. Nhưng nghe Cố Hàn Giang nói vậy, ông ta cũng hơi hiếu kỳ.

Chẳng lẽ nó xuống núi mấy năm còn học được cả tay nghề này?

Thanh Lan múc một muỗng nếm thử.

Phốc ——

Bình luận

Truyện đang đọc