HÔM NAY MẬT ĐƯỜNG CÓ CHÚT NGỌT

☆ Chút ngọt thứ ba mươi mốt

Editor: Selene Lee

Tại phòng họp ở tầng mười của Thành Ngu, một người đàn ông đang đứng nghe điện thoại, không rõ là nói gì.

Khuôn mặt của người này vô cùng tuấn tú, hệt như những nam nhân vật chính thường gặp trong manga, nhưng cả người anh ta lại toát lên vẻ lạnh lùng đầy khó hiểu, nụ cười như có như không phảng phất bên khóe môi.

Người đại diện Max đẩy cửa bước vào, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, vừa vào trong đã liếc mắt nhìn đến dãy số hiện lên trên chiếc điện thoại kia, bèn lạnh lùng hỏi: " Cậu lại gọi cho người kia của Thiên Sách sao? "

Mà người đàn ông kia nghe được âm thanh truyền đến, biết là người quen thì an tâm ngắt điện thoại, tự nhiên ngồi xuống vùi mình vào ghế dựa rồi nở một nụ cười đầy mỉa mai: " Quân cờ đó bây giờ dùng vẫn còn tốt lắm "

Max nhíu mày, vuốt vuốt chóp mũi của chính mình rồi ngồi xuống ghế đối diện của người kia, lấy ra một bản hợp đồng từ trong tập tài liệu: " Lần này hình như huyên náo có chút quá mức, bây giờ《 Vương Triều 》không thể khai máy được, đối với chúng ta cũng không phải chuyện tốt lành gì đâu. "

Người đàn ông kia cầm một tách trà trong tay, đi đến bàn rót cà phê vào đầy nửa ly, đoạn lại trở về đặt xuống trước mặt Max.

Max bưng ly cà phê lên, khẽ ngửi một chút...Là cà phê Lam Sơn thượng hạng, mùi vị đậm đặc nồng hương, rất phù hợp với khẩu vị của anh ta.

Vì Max là con lai nên cà phê ăn liền trong nước anh ta uống không hợp, cũng chỉ có phòng làm việc của Cửu gia và người này mới có thể tìm được một tách cà phê Lam Sơn thượng hạng.

" Không vội, ván cờ chỉ vừa mới bắt đầu thôi. "

Max có lòng tín nhiệm vô cùng đặc biệt với người đang ngồi trước mặt này, chỉ cần cậu ta muốn, thì tức khắc mọi chuyện đều sẽ nằm trong lòng bàn cậu ta. Ví dụ như những đại ngôn rõ ràng phải thuộc về tay Thịnh Dung.

Max nhấp một ngụm cà phê, nói với giọng có chút lo lắng: " Phía Hoa Giản bên kia không chừng đã ngửi thấy mùi vấn đề rồi, động tác của cậu tốt nhất nên nhanh lên một chút. Còn nữa, bản thân cậu không hề cảm thấy chút áy náy nào sao? Rõ ràng Mật Đường Thật Ngọt kia cũng chưa từng đắc tội với cậu, vì sao lại vô duyên vô cớ hắc người ta như thế? "

Người đàn ông nhún nhún vai: " Anh thật sự cho rằng cô gái kia bình thường sao? Tôi không tin loại nữ nhân có thế câu được Cửu gia lại là người đơn giản như vậy đâu. "

Đoạn lại trấn định: " Anh cứ yên tâm, đợi đến khi Hoa Giản bị dư luận o ép đến mức không thể cho Thịnh Dung tham gia 《 Vương Triều 》nữa, tức khắc tôi sẽ thu lưới. "

Max lo lắng khuấy cà phê: " Người kia của Thiên Sách liệu có thể khai luôn chúng ta ra không? "

Người đàn ông giễu cợt: " Anh cảm thấy cô ta có loại năng lực đó sao? Anh cũng đừng quên, dù sao tôi cũng là người của Thành Ngu, về cơ bản tôi làm sao có thể để công ty quản lý của mình tổn thất đến hai trăm triệu chứ? Cô ta chắc chắn sẽ phải gánh cái tội đó lên đầu. "

Đôi mắt của người đàn ông sâu thẳm mà lạnh lẽo, không khỏi khiến cho Max phải run rẩy.

Bây giờ thì anh thật sự hối hận rồi, vì sao trước kia bản thân lại đồng ý nhận làm người đại diện cho cậu ta chứ?

....

" Vừa rồi cô đang định dùng tay đánh cô ấy có phải không? " - Tạ Cửu đi đến phía trước, lạnh lùng nhìn cô gái ban nãy.

Cô ta hoảng sợ lùi ra sau, hai tay dựa vào cạnh bàn, run rẩy nói: " Anh....anh muốn làm gì? "

Tạ Cửu nhìn lướt qua, cười đầy chế nhạo: " Không phải cô nghĩ rằng tôi sẽ đánh cô đi?

Yên tâm, số cô còn tốt lắm, tôi được giáo dục rất kỹ càng nên sẽ không chạm vào những loại người dơ bẩn đâu. "

Anh khẽ dừng một chút, sau đó lại nói thêm: " Nhưng mà..."

" Nhưng mà cái gì? "

Tạ Cửu nhếch miệng: " Nhưng mà tôi thấy cô có vẻ rất có hứng thú với những chuyện hot trên mạng nhỉ?, thật khéo, tuy Tạ Cửu tôi không phải là người có quyền lực gì to lớn, nhưng vẫn có thể lên mặt nói được vài câu trong giới giải trí. Tôi tin chắc là cô cũng rất muốn thử cảm giác lên nhiệt sưu nhỉ? Chi bằng để tôi thỏa mãn mong ước đó của cô đi. "

Cô gái nghe xong thì sững sốt, trong mắt lộ vẻ sợ hãi: " Anh...anh muốn cho tôi lên nhiệt sưu gì? "

Tạ Cửu nắm lấy tay Điềm Mật, đoạn quay người đi: " Ngày mai cô tự khắc sẽ biết thôi. "

Nói xong bèn hôn vào trán Điềm Mật mội cái, sau đó nói nhỏ vào tai cô: " Chúng ta về nhà. "

Dứt lời thì quay sang nhìn Lệ Chi đang đứng bên cạnh: " Em là bạn cùng phòng của Mật Mật đúng không? "

Lệ Chi ngây dại gật đầu.

Tạ Cửu nói: " Bây giờ anh đưa Mật Mật về ký túc xá, phiền em giúp anh thu dọn hành lý của cô ấy một chút, anh sẽ đưa cô ấy đi. "

Lệ Chi choáng váng.

Oa...Cô đã nghe được cái gì vậy nè?

Tạ Cửu ôm Điềm Mật lên rồi cả ba người cùng nhau rời khỏi giảng đường.

Mà toàn bộ sinh viên ở phòng học đợi bọn họ đi rồi thì mới thở phào nhẹ nhõm, người nào người nấy khẽ kháo tai nhau:

" Ta nói, người đàn ông vừa rồi là ai a, hảo MAN nha! Tự nhiên tôi cảm thấy Điềm Mật thật là may mắn ghê...Vậy rốt cuộc cậu ấy có phải tiểu tam hay không? "

" Theo tôi thấy thì chắc không phải đâu....Chuyện đó xem như hiểu lầm thôi? "

" Nếu mà tôi cũng bị đối đãi như cậu ấy hiện giờ thì chắc tôi đã đi tự tử rồi! "

...

Hai tay Điềm Mật khoác lên cổ của Cửu gia, an tâm nằm trong lòng anh, một bên tai còn nghe rõ tiếng trái tim anh đập vững vàng trong lòng ngực, không khỏi cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

" Con mèo nhỏ ngốc nghếch. " - Tạ Cửu dùng tay đẩy chóp mũi của cô, nở một nụ cười đầy sủng nịch.

Tạ Cửu trời sinh tuấn tú, mà nụ cười này của anh lại càng dịu dàng tao nhã như liễu rũ trong gió ( Nguyên văn: nhược liễu phù phong), nhưng đáng tiếc ở góc độ của Điềm Mật thì chẳng thể nhìn thấy được bao nhiêu, vì thế cô bèn giãy giụa muốn nhảy xuống đất, lại không cẩn thận đụng đến vết thương vừa nãy ở trên chân.

Tạ Cửu liếc nhìn chỗ chảy máu kia, tay không tự chủ được mà xiết chặc hơn.

Nếu không phải là do anh quá tự tin, còn cho rằng mình có thể bảo vệ cô thì đã không xảy ra cớ sự này. Bây giờ scandal đạo văn kia cũng đến lúc nên giải quyết rồi, tránh để sự tình thêm phức tạp.

" Cửu gia...đau.."- Điềm Mật kéo nhẹ áo của Tạ Cửu, phát ra âm thanh nhỏ như muỗi kêu.

Tay heo của anh rốt cuộc đang đặt ở đâu hả? - Điềm Mật tự nghĩ trong lòng.

Tạ Cửu giật mình, vội vã thả lỏng tay, hai tai đỏ lên: " Xin lỗi....phòng của các em có hộp y tế không? Hay bây giờ anh đưa em đến bệnh xá? "

Nhất định anh phải bảo vệ cô thật tốt, vẫn là nhanh chóng đem hành lý của cô đi thôi.

Khuôn mặt của cô nàng nào đó bị vuốt ve đến mức đỏ lên, cả người bị ôm chặt vào ngực, mà bản thân cô cũng không dám ló mặt ra ngoài.

Thật là xấu hổ quá...Vì sao Cửu gia ngày càng sắc vậy???

Bình luận

Truyện đang đọc