Editor: Song Ngư
ღღღ
Vưu Ly đã gọi Vương Tỉnh đi lấy xe, còn Đào Nhiên thì cởi áo khoác ra quấn quanh miệng vết thương của cô.
Bồ Anh cũng đột ngột bị xô đẩy, mà ngay lúc đó Vưu Ly lại ở bên cạnh cô ấy, thế là theo quán tính cũng đẩy cô ngã trên mặt đất.
Bồ Anh cũng bị cắt trúng lòng bàn tay nhưng nhìn không nghiêm trọng như Vưu Ly. Cô ấy không lo cho bản thân mà sốt ruột chạy tới trước mặt Vưu Ly xin lỗi tới tấp.
Trên mặt đất trơn trượt vì rượu bị đổ ra, Bồ Anh bỗng hét lớn ngã nhào tới, rõ ràng cũng không phải cố ý. Ngoại trừ cánh tay đau âm ỉ ra thì Vưu Ly không còn sức đi chấp nhất ai cố ý ai vô tình nữa, chỉ nói đôi câu với mọi người rồi lên xe đến bệnh viện.
Nghiêm Quả Quả đi theo xe Vưu Ly, cổ tay ôm chặt lấy cánh tay của Vưu Ly, lo lắng chảy nước mắt.
Miệng vết thương lớn như thế thì chắc đau lắm.
Đinh Triều Diễn liếc nhìn đội ngũ đằng sau, ngắn gọn sắp xếp vài người bên tổ sản xuất đi cùng với ông ấy, sau đó nói với những viên khác: "Mọi người về trước đi, lúc này nhiều người tới giúp cũng không thể giúp được gì mà trái lại càng làm mọi chuyện rối hơn, có tin tức gì thì tôi sẽ nhắn trong group cho mọi người."
Đào Nhiên còn định nói gì đó nhưng Đinh Triều Diễn xua tay: "Chuyện khi nãy đã bị nhiều người thấy, bây giờ chắc phóng viên đang túc trực trước bệnh viện rồi. Cả người cậu toàn mùi rượu, giờ mà đến thì không biết tin tức ngày mai sẽ viết hai người thế nào nữa, ở giới giải trí lâu rồi mà cậu còn chưa hiểu chuyện đó sao?"
Lúc này Giang Miên kéo cánh tay của anh, nhỏ giọng nói: "Anh Đào Nhiên, tụi mình về trước đợi tin tức đi."
Không biết Đào Nhiên nghĩ tới chuyện gì, bỗng quay đầu nheo mắt nhìn chòng chọc Giang Miên. Tận đến khi da đầu cô ta tê dại, không dám nhìn thẳng vào mắt anh ta thì Đào Nhiên mới hất tay cô ta ra rồi bước ra xe rời đi.
*
Trên khuỷu tay của Vưu Ly bị rất nhiều mảnh vỡ thuỷ tinh ghim vào, bác sĩ không cởi áo mà trực tiếp dùng kéo cắt đi. Miệng vết thương cỡ 5cm, xung quanh toàn là máu, bên trên đầy mảnh vỡ thuỷ tinh đâm qua da thịt, nhìn cực kỳ đáng sợ.
Sau đó là rửa sạch và khử trùng, rồi khâu miệng vết thương lại. Nhưng bởi vì miệng vết thương quá sâu nên cần phải chích một mũi uốn ván, biết bao nhiêu trình tự như thế khiến Vưu Ly đau đớn như bị lột một lớp da vậy.
Lớp trang điểm đẹp đẽ dưới ống kính không còn tồn tại nữa, trên mặt Vưu Ly bây giờ hết sức tái nhợt, trên trán lấm tấm những giọt mồ hôi. Cô khẽ nhíu mày lại, hai hàm răng nghiến chặt. Đây không phải đùa tí nào, mà mẹ nó đau chết mất.
Chỗ bị thương còn ở ngay khuỷu tay, lúc cắt tay áo ra để lộ làn da trắng ngần mịn màng xung quanh, miệng vết thương đã được băng bó lại, không thể nhìn ra mức độ nghiêm trọng và đáng sợ như vừa rồi nữa mà chỉ thấy một bên da bị sưng tấy lên.
Bác sĩ kiến nghị đêm nay nên nằm viện theo dõi một đêm, bởi vì có khả năng sẽ bị nhiễm trùng phát sốt. Nghiêm Quả Quả đi thu dọn đồ đạc rồi đi xuống làm thủ tục nhập viện.
Hiện giờ đã có rất nhiều cư dân mạng tuồn ra tin tức Vưu Ly xuất hiện trước bệnh viện vào ban đêm, nãy giờ Vương Tỉnh vẫn ở bên ngoài nghe điện thoại, đặc biệt còn gọi cho Vưu Thừa đầu tiên.
Vưu Ly đang xử lý vết thường, nên Vưu Thừa nhờ Vương Tỉnh chuyển lời là anh ấy sẽ đến trong chốc lát.
Cánh tay bên kia dùng sức rất khó khăn, một cô gái trong đoàn phim đến đây mặc áo khoác giúp cô, sau đó Vưu Ly được cô ấy đỡ cẩn thận đi ra ngoài.
Bây giờ đã xong rồi, tin tức ở bệnh viện cũng bị tuồn lên mạng rồi, bây giờ nếu mọi người còn ngồi đợi ở đây nữa thì càng thêm thu hút sự chú ý của mọi người.
Vì thế Vưu Ly nhìn về phía Đinh Triều Diễn và nói: "Đạo diễn Đinh, nếu không mọi người về trước đi, đông người quá càng dễ khiến fans nhận ra đấy."
Sắc mặt Đinh Triều Diễn nghiêm túc, cau mày suy nghĩ rồi gật đầu: "Được rồi, vậy chúng tôi đi trước, cô cẩn thận chút."
Phòng bệnh đơn ở lầu tám, bởi vì mọi người cũng phải đi về luôn nên định đưa Vưu Ly đến phòng bệnh trước rồi mới về.
Thang máy đi từ tầng 15 xuống, Vưu Ly đeo khẩu trang, chỉ để lộ một đôi mắt sáng ngấn nước do khi nãy nén cơn đau.
Trong khoảnh khắc cửa thang máy mở ra, cô chớp mắt: "Sếp Phó."
Đây không phải là gọi Phó Thời Dục, mà là gọi sếp Phó lớn.
Trong thang máy chật chội, một nhà ba người Phó Thời Dục, Phó Khiên và Mễ Hàm Di cũng ngạc nhiên nhìn về phía Vưu Ly.
Phó Khiêm kéo vợ lùi về sau, còn chưa kịp hỏi sao cô ở đây thì đứa con trai đứng bên cạnh đã giành hỏi trước: "Cánh tay em bị sao đấy?"
Sếp cũ và sếp cũ cũ đều có mặt, Vưu Ly cũng từng gặp Mễ Hàm Di mấy lần, vì thế cúi đầu chào "Bà Phó", sau đó mới trả lời Phó Thời Dục.
"Không cẩn thận nên bị thương thôi."
Đạo diễn Đinh và nhà sản xuất đứng sau thì càng không cần phải nói, vừa thấy nhà đầu tư thì lập tức kính cẩn chào hỏi, lúc này cũng không dám nói câu nào.
Bởi vì không gian thang máy không lớn nên cho bọn họ tám lá gan cũng không ai dám chen chúc đi vào nữa hết, vì thế cuối cùng trong thang máy chỉ có Vưu Ly, đạo diễn Đinh, nhà sản xuất và cô gái khi nãy đỡ Vưu Ly.
Trong không gian khép kín, mùi vị và khứu giác sẽ trở nên khuếch đại và nhạy cảm hơn.
Phó Thời Dục liếc mắt nhìn hai người trong góc, cau mày hỏi: "Mọi người uống rượu sao?"
Đã hỏi đến mức này rồi, Đinh Triều Diễn cũng không tiện giấu diếm nữa:
"Đoàn phim đã quay xong nên có tổ chức tiệc đóng máy, mọi người đều uống hơi quá chén nên có làm đổ mấy chai rượu, mảnh vỡ đâm trúng cánh tay của Vưu Ly."
"Sao lại không cẩn thận như vậy?"
Mễ Hàm Di cũng quan tâm Vưu Ly, vừa nghe câu này thì hỏi: "Cô đã chụp phim chưa, có bị thương ở trong không?"
"Dạ cháu có chụp phim rồi ạ, không bị thương bên trong."
Đã hết thời gian gây tê, chỗ vết thương trở nên đau râm ran, Vưu Ly cố nở nụ cười: "Sao bà và sếp Phó lại đến bệnh viện vậy ạ, có chỗ nào không khoẻ sao?"
Phó Nghiêm lên tiếng giải thích: "Không phải, chúng tôi đến thăm bệnh."
Thang máy nhanh chóng đến lầu tám, Vưu Ly vừa mới bước một chân ra khỏi thang máy thì bỗng nghe tiếng của người bên trong hỏi: "Đêm nay phải nằm viện sao?"
Bố mẹ người ta đều ở đây, nên Vưu Ly rất lễ phép trả lời: "Đúng vậy, phải nằm viện một đêm."
Tận đến khi cánh cửa thang máy khép lại, nữ sinh bên cạnh cô mới thở phào một hơi, "Áp lực quá đi mất, sếp Phó đứng cạnh quả thật khiến tôi như muốn nghẹt thở chết luôn."
Sắc mặt khó chịu kia khiến cô ấy không dám thở nữa.
Vưu Ly biết câu sếp Phó này là chỉ Phó Thời Dục, nhưng cũng không có sức nói gì nữa mà nhanh chóng đi vào phòng bệnh.
Mà Phó Thời Dục lúc này đã đi xuống tầng một, anh đi theo sau hai người cùng ra khỏi thang máy.
Vì gương mặt nổi bật của cả gia đình mà người đi lại xung quanh không kìm được mà cứ ngoái đầu nhìn vài lần, khiến Phó Thời Dục càng cau chặt mày lại.
Tận cho đến khi ra ngoài, tài xế mở cửa xe ra thì Phó Khiêm nãy giờ luôn yên lặng, dịu dàng nhìn vợ rồi chuyển sang phía Phó Thời Dục: "Được rồi, bố mẹ tự về được, con bận việc thì đi trước đi."
Mễ Hàm Di kéo Phó Khiêm, tiện thể nói đôi câu: "Nói thế nào người ta cũng từng ở trong công ty con một thời gian, con nhớ phải đến thăm người ta đấy."
Đôi môi Phó Thời Dục mấp máy vài câu, hai hàng lông mày cũng dần thả lỏng ra, đáp "Vâng" rồi quay đầu đi vào thang máy.
Sau khi nhóm đạo diễn rời khỏi thì Vương Tỉnh và Nghiêm Quả Quả cũng quay lại.
Trong phòng bật điều hoà hai mươi sáu độ, Nghiêm Quả Quả cởi áo khoác ra giúp cô, thiếu đi chiếc áo khoác lông màu trắng trên người nhưng lại càng khiến Vưu Ly có cảm giác sành điệu hơn.
Vưu Ly cầm điện thoại trên tay trái, ngồi trên giường lướt Weibo. Trên Weibo có rất nhiều fans tung hình chụp cô ở bệnh viện, trong đó còn có hình cả nửa người trên của cô đầy máu me lúc cô vừa vào viện nữa.
Cư dân mạng để lại bình luận "Sao vậy" cho cô, bởi vì đạo diễn Đinh cũng có mặt nên mọi người còn đặc biệt chạy sang official Weibo của "Hòn ngọc bị lãng quên" rồi tag hỏi:
"Hu hu hu, chị Ly Muội của mị bị sao thế này, đau lòng quá đi thôi, chảy máu nhiều như vậy, ôm Ly Muội cái nào!"
"Thật muốn biết bây giờ Ly Muội có ổn không, có nguy hiểm hay không, nhìn vết máu trong video cách một màn hình mà mị còn cảm thấy sợ nữa là."
"Là bị thương ở đoàn phim sao? Có ai biết tin tức thì nhanh chóng ra nói với mị xem Ly Muội thế nào rồi."
"Không phải quay phim ở thành phố Z sao? Sao bỗng trở về Di Thành rồi nhìn thấy Ly Muội bị thương vậy nè?"
Có người trả lời bên dưới:
"Hôm nay đoàn phim đã thông báo 'Hòn ngọc bị lãng quên' đóng máy, tất cả nhân viên đều trở về Di Thành."
"Đạo diễn và nhà sản xuất đều có mặt, nhìn thì chắc là lúc gặp mặt thì xảy chuyện đấy."
Vương Tỉnh còn đang ở bên ngoài xử lý mọi chuyện, trước tiên là có biện pháp giữ bí mật phòng bệnh, cũng không phải lo lắng fans sẽ kéo đến đây nhưng sợ sáng mai cửa bệnh viện sẽ chật ních fans cho xem, chắc ngày mai phải đi sớm một chút.
Bởi vì vết thương quá đau nên không mấy chốc thì Vưu Ly bỏ điện thoại xong, nhăn mày hít sâu một hơi.
Cửa phòng khép hờ vang lên tiếng gõ cửa, Vưu Ly cứ tưởng là Vương Tỉnh nên cũng không ngẩng đầu lên mà nói: "Vào đi."
"Anh mua kẹo cho em đi, cái quái quỷ này đau quá đi mất, em phải ăn mấy viên mới được......"
Giọng nói bỗng im bặt, Vưu Ly thở hổn hển nhíu mày nhìn người đã đi rồi bỗng quay lại: "Sao anh lại tới đây?"
Vương Tỉnh cũng theo vào ngay, Vưu Ly nghe anh ấy gọi một tiếng "Sếp Phó", lại nhớ tới khi nãy cô cũng gọi bố người ta là "Sếp Phó" thì cứ khó chịu thế nào.
"Đi mua ít kẹo đi."
Phó Thời Dục không để ý câu "Cái quái quỷ" kia, bước lên xem thử cánh tay của Vưu Ly, nhưng nói thì lại nói với Vương Tỉnh.
Vương Tỉnh nghe hiểu, lại ra hiệu bằng mắt cho Nghiêm Quả Quả, sau đó hai người cùng nhau ra ngoài.
"Anh làm gi đấy?"
Bây giờ cánh tay của Vưu Ly không thể cử động, ai ngờ người này còn cố tình cúi người nhìn chằm chằm vết thương của cô, thật sự rất quái dị.
"Có miếng băng gạc trắng thôi, chẳng lẽ anh nhìn xong thì vết thương có thể lành hả?"
Cô hơi ngã người ra sau, muốn né tránh tầm mắt của anh.
"Đừng nhúc nhích."
Phó Thời Dục mím môi, ánh mắt mang vẻ cảnh cáo, sau đó anh đứng dậy: "Em không sợ khiến miệng vết thương rách ra rồi lại phải khâu thêm mấy mũi nữa hả?"
Anh thấy sắc môi cô tái nhợt, chóp mũi lấm tấm mồ hôi thì nhớ ra vừa rồi Vưu Ly mới than đau xong, bèn trầm giọng hỏi: "Rất đau sao?"
Vưu Ly buột miệng đáp: "Đồ vớ vẩn!"
Lúc này rồi mà còn không quên đốp chát lại anh, Phó Thời Dục cười một cái, sau đó xoay người rót cho cô chén nước.
Lúc đặt ly nước trong tầm tay của Vưu Ly thì anh bỗng nhớ tới gì đó, bèn nhướn mày: "Không bằng tôi đút em uống nhé?"
Vưu Ly giơ tay trái lên, chỉ ra cửa: "Thang máy tầng 20, khoa thần kinh, không cần cảm ơn."
Dáng vẻ cô yếu ớt nhưng sức chiến đấu không hề giảm sút tí nào.
Phó Thời Dục kéo ghế đến chỗ mép giường, Vưu Ly lạnh lùng liếc anh một cái, "Anh còn chưa đi nữa?"
"Đường đường là sếp lớn của Duệ Tinh mà ngày nào anh cũng rảnh rỗi thế à?"
"Không rảnh," Phó Thời Dục lấy điện thoại ra nhắn tin cho Thường Trật, nói tiếp: "Vì thế em nên biết tôi đã đầu tư bao thời gian và tiền bạc cho em."
"???"
"Mỗi phút tôi ngồi đây đều là tiền đấy."
Anh nói câu này rất bình thản.
Vưu Ly: Mẹ kiếp......
"Sao khi không em lại bị chai rượu đâm trúng tay thế?"
Phó Thời Dục cất điện thoại, nghiêm túc hỏi.
Vưu Ly giữ tư thế này nãy giờ nên có hơi khó chịu, lúc cử động một chút thôi cũng khiến cánh tay đau đến độ hít sâu một hơi. Phó Thời Dục thấy thế thì đặt cái gối ở đằng sau để cô dựa cho thoải mái.
Vưu Ly thấy tên đàn ông này có tình người thế, bèn đơn giản tóm tắt lại mọi chuyện.
Phó Thời Dục nghe xong thì trong mắt đầy lạnh lẽo, hỏi cô: "Em cũng không biết ai đẩy Bồ Anh qua sao?"
Chuyện này Vưu Ly đúng thật không thể xác định được.
Bồ Anh cũng bị thương và được băng bó ở phòng điều trị bên cạnh, vốn cô ấy cũng muốn sang xem Vưu Ly thế nào, nhưng bản thân cô ấy cũng đang sốt ruột nên Đinh Triều Diễn sợ cô ấy sang đây sẽ gây rắc rối thêm, vì thế kêu cô ấy về trước.
Có rất nhiều người hỏi thăm tình trạng của cô trong group chat, Vưu Ly dùng một tay gõ "Không sao cả", sau đó liếc thấy hình avatar của Đào Nhiên thì đầu ngón tay khựng lại, "Vậy người bố mẹ anh đi thăm bệnh có phải là ông nội của Giang Miên không?"
Phó Thời Dục kinh ngạc, "Em biết sao?"
Lúc ở thang máy thì Vưu Ly cũng lờ mờ đoán được, hai nhà họ cũng có giao thiệp với nhau, Giang Miên nói ông nội cô ta vào viện thì chắc mọi người đến đây thăm ông ấy.
"Giang Miên cũng có mặt."
Phó Thời Dục không ngờ Vưu Ly sẽ trả lời, đôi mắt nheo lại, còn đôi môi mỏng khẽ mím.
Vưu Ly không còn sức đi điều tra gì, tranh thủ lúc này rảnh rỗi, cô cảm thấy chắc Phó Thời Dục biết gì đó, lại nhớ tới lời dặn dò của Chung Diệc Li, thế là cô khẽ nhướn mày:
"Đào Nhiên và Giang Miên thật sự có hôn ước sao?"
Đề tài bị thay đổi đột ngột, đôi mắt của Phó Thời Dục càng thêm lạnh lẽo, "Em thích Đào Nhiên?"
".....Suy nghĩ của anh nông cạn thế à?"
"Thế không thích Đào Nhiên?" Phó Thời Dục lại cười, môi cong lên nụ cười sâu xa: "Vậy thích tôi sao?"
Con mẹ nó......
Vưu Ly kêu lên: "Phó Thời Dục, anh đủ chưa!"
"Đùa một tí thôi," Phó Thời Dục đứng lên, thấy cô tức giận đến thở hồng hộc lườm anh chằm chằm, đuôi mắt anh khẽ nhếch lên sau đó cầm lấy một quả táo, "Tôi gọt táo cho em ăn nhé?"
Gọt em gái nhà anh!
Phó Thời Dục không rời đi, trái lại chào đón thêm hai vị khách nữa.
Giang Nghiêu và Lam Dịch biết được phòng bệnh của cô nên đột ngột ghé thăm, Vưu Ly cũng không lấy làm kinh ngạc khi hai người họ biết cô nằm cùng bệnh viện với ông Giang.
Nhìn dáng vẻ như là có chuyện muốn nói với cô.
Phó Thời Dục thấy thế thì định buông táo ra khỏi phòng, bỗng Giang Nghiêu nói: "Không sao, Thời Dục cháu cũng ở lại đi, không phải là chuyện gì không thể nghe được."
Vưu Ly cũng loáng thoáng đoán được điều gì, bèn đứng thẳng người. Lam Dịch không thấy được vết thương của Vưu Ly, nhưng nhìn tin tức trên mạng rồi bây giờ gặp cô thì trong lòng cũng thở dài, đôi mắt xinh đẹp chứa đầy vẻ âu lo.
"Không sao đâu chú dì, có chuyện gì hai người cứ nói đi."
Lần trước ở nhà họ Giang, hai người bảo Vưu Ly đổi cách xưng hôn nên lúc Vưu Ly gọi cũng không cảm thấy có gì khó chịu.
Giang Nghiêu hỏi cô vài câu về tình huống lúc đó, sắc mặt nghiêm khắc: "Chú nghe bảo Giang Miên cũng có mặt sao?"
Bây giờ xem ra chắc là Giang Miên lén đi ra ngoài.
Vưu Ly gật đầu: "Vâng, buổi tối cô ấy ở bên đó."
"Vậy việc này có liên quan gì tới con bé không?"
Lam Dịch nhìn không ốm yếu như đợt bị bệnh lần trước, nhưng tinh thần thì không tốt cho lắm.
Từ sau lần trước biết Giang Miên và Vưu Ly kết thù, hai vợ chồng Giang Nghiêu lại hiểu rõ tính cách của con gái mình, nếu quả thật là con bé làm thì sẽ tuyệt đối không bao che.
Vưu Ly nghe thấy Lam Dịch hỏi thế thì ăn ngay nói thật: "Lúc đó đông người nên đúng thật rất hỗn loạn ạ."
"Cháu không thể hoàn toàn kết luận việc này có liên quan tới Giang Miên hay không, nhưng không thể loại trừ khả năng này."
Lúc cô nói chuyện không kiêu ngạo không nịnh nọt mà rất bình tĩnh.
Phó Thời Dục gọt hết vỏ táo, sau đó ném vào thùng rác bên cạnh, trên gương mặt tuấn tú là nét cười nhạt.
Đợi sau khi hai người rời đi thì anh đưa quả táo cho cô.
"Nếu là người khác thì thường sẽ bảo chuyện này không liên quan đến Giang Miên.
Vưu Ly hiểu ý anh, điều này tương đương với việc nể mặt mũi nhà họ Giang, nhưng Vưu Ly lại không cảm thấy thế, cô nhận quả táo:
"Với vị trí của chủ tịch Giang, chắc chắn đã nhìn quen với việc a dua nịnh hót rồi, họ cũng không phải là người không phân biệt được tốt xấu, không bằng tôi cứ có gì nói đó thôi."
"Là cô ta làm thì chính là cô ta làm, không phải cô ta làm thì ai cũng không giấu được, nếu tôi cố tình bao che thì chỉ khiến họ càng thêm ghét mà thôi."
"Nếu là cô ta làm, đừng nói là chủ tịch Giang, cho dù là ông nội Giang thì anh chắc chắn ngay cả ba phần thể diện cũng không cho đâu."
Bỗng một giọng nói lạnh nhạt vang lên khiến hai người ngoái đầu nhìn ra cửa, Vưu Thừa đang mặc bộ đồ tây chỉn chu lạnh lùng đứng ngay cửa.
"Anh," Vưu Ly cong môi, giọng điệu làm nũng thân thiết.
Vưu Thừa mới xong một cuộc họp, vừa nghe thấy Vưu Ly xảy ra chuyện là lập tức qua loa cho xong rồi chạy ngay tới đây.
"Sếp Vưu đúng là thương em gái nhiều hơn tôi nghĩ đấy."
Phó Thời Dục nhớ tới câu nói khi nãy của Vưu Thừa, anh hoàn toàn không hề nghi ngờ tính chân thật của nó chút nào.
"Sếp Phó cũng biết quan tâm người khác hơn tôi nghĩ đấy."
Vưu Thừa nhìn ra sự khó hiểu của anh, bèn thoáng nhìn vết thương của Vưu Ly trước, sau đó thấy cô còn có thể cười thì vẻ mặt mới dịu đi đôi chút, "Hai người không đọc tin tức hả?"
"Sao vậy ạ?"
Vưu Ly duỗi tay muốn cầm điện thoại nhưng lại bị Vưu Thừa búng trán một cái, sau đó đưa cho cô xem, "Trên mạng bảo sếp Phó đêm hôm khuya khoắt ở bên em gái tôi một lúc lâu, nhưng còn sếp hiện tại là tôi đây mãi chả thấy lộ diện."
Phó Thời Dục cũng lấy điện thoại ra xem, đôi môi mỏng càng mím chặt, anh hất cằm lên: "Em nghỉ ngơi cho khoẻ, ngày mai tôi lại đến."
Vưu Thừa ra hiệu một ánh mắt "Còn bảo hai đứa không có gì" cho Vưu Ly.
Vưu Ly: "???"
Ai muốn anh tới thăm chứ?
Ngày mai tôi sẽ xuất viện mà!
"Còn đau không?"
Vưu Thừa ngồi xuống mép giường, khẽ nâng cánh tay của cô lên, đường cong mặt nghiêng căng chặt.
Anh trai cô từ nhỏ đến lớn luôn che chở cho cô, câu mà anh nói với cô nhiều nhất đó chính là: "Có chuyện gì thì có anh trai ở trước chống đỡ cho em."
Bởi vậy Vưu Ly vừa buông điện thoại xuống thì lập tức chu miệng, không hề do dự nói: "Đau, đau lắm ạ!"
"Hầy," Vưu Thừa thở dài, muốn nói cô vài câu nhưng nhìn vẻ mặt tái nhợt của cô thì lại không đành lòng, bèn cầm con dao sau đó lấy quả táo mà Phó Thời Dục vừa gọt cho cô rồi cắt thành mấy miếng nhỏ bỏ vào trong cái ly, cắm vào đút cho cô ăn.
"Bố mẹ bên kia biết chuyện rồi, nhưng tạm thời chưa về được nên có gọi điện thoại cho anh, kêu anh đưa em về nhà ở."
Vừa hết Tết là Vưu Cảnh Kha và Mộ Quả đã đến nhà ông bà ngoại, không ở Di Thành.
Lúc vừa mới vào viện thì Vưu Ly đã nhận được điện thoại, hình chụp trên mạng rõ ràng như vậy rồi nên Vưu Ly cũng không muốn lừa hai người, nhưng khi nghe được tiếng mẹ cô khóc nức nở bên đầu dây kia thì bản thân cũng không kìm được mà đôi mắt đỏ hoe.
"Bố mẹ bảo anh lần này phải điều tra rõ ràng, nếu thật sự là do người khác cố ý thì nhà họ Vưu sẽ không bỏ qua."
Lúc nãy rửa vết thương rồi khử trùng mà cô còn chưa đau đến độ khóc như vậy, nhưng bây giờ anh cô chỉ nói mấy câu thôi mà Vưu Ly đã không kìm được nước mắt.
Vưu Thừa rút tờ khăn giấy, động tác nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, vẻ mặt đau lòng, "Em khóc cái gì, có chuyện gì anh cũng che chở cho em. Những việc này cứ giao cho anh giải quyết là được, em chỉ cần như mẹ cứ dùng vẻ đẹp để củng cố mặt tiền của nhà họ Vưu là được."
Vưu Ly nghe anh nói như thế thì cười rộ lên, bây giờ cô không rảnh lo mấy chuyện này, đợi khi tay cô lành lại thì không ai có thể trốn thoát được.