HÔM NAY PHU NHÂN HÒA LI CHƯA

Vài ngày sau, Quý Ninh thật sự đưa một cô gái đến.

“Mẫu thân, đây là nữ tử con đã nói với người, Vân Uyển.”

Đôi mắt sáng ngời của người con gái lộ ra sự linh động, mặc một cái váy màu vàng nhạt, ánh mắt nhìn về phía Diệp Ngọc lộ ra sự khiếp đảm, nhưng động tác thỉnh an nàng lại có sự hào phóng tự nhiên.

“Vân Uyển bái kiến phu nhân.”

Trong mắt Diệp Ngọc mang theo ý cười: “Vân cô nương không cần đa lễ, mau ngồi đi.”

“Cảm ơn phu nhân.”

Thấy Vân Uyển sắp ngồi xuống, Quý Ninh như cố ý chơi xấu, nói: “Mẫu thân, đây là nha hoàn con tìm cho người, người cứ sai sử thoải mái, đừng mềm lòng.”

Vân Uyển vừa nghe lời này, thân thể nửa ngồi xuống lại đứng lên: “Vâng…… Đúng vậy, phu nhân.”

Nhưng mà khóe mắt Diệp Ngọc lại liếc thấy khi mình chuyển tầm mắt, nàng ấy dùng ánh mắt hung hăng trừng Quý Ninh một cái, không khỏi bật cười.

“Được rồi, A Ninh, con đừng đùa Vân cô nương nữa. Mau ngồi đi.” Ngày hôm qua cậu không hề che giấu tâm tư, nhìn thế nào cũng không giống đưa người đến làm nha hoàn.

“Nếu mẫu thân đã nói vậy, ngươi cứ ngồi đi.”

Vân Uyển ngầm nghiến răng nghiến lợi: “Ta chỉ là một nha hoàn, làm sao dám ngồi chứ?”

Hai người như một đôi oan gia cãi nhau, Diệp Ngọc ở cạnh nhìn, trong mắt tràn đầy ý cười.

Vẫn là Vân Uyển phản ứng lại trước, xấu hổ đến mức không biết làm gì cho phải.

“Để phu nhân chê cười rồi.”

“Nào có?” Diệp Ngọc cười, “Đứa nhỏ A Ninh này từ nhỏ đã trưởng thành, hiếm khi thấy nó trẻ con như vậy.”

Vân Uyển lén nhìn qua Quý Ninh, dường như đang nghiệm chứng tính chính xác của lời này, nhưng lại khiến Quý Ninh hơi ngượng ngùng.

“Mẫu thân!”

Diệp Ngọc cười mà không nói, đối với nàng mà nói, sự vui vẻ hạnh phúc như vậy giống như đang nằm mơ. Chẳng lẽ ông trời cũng thương cảm nàng không còn thừa bao nhiêu thời gian, nên bố thí một đoạn thời gian như vậy cho nàng ư?

Nàng nói chuyện với hai người một lát, khi đoán Quý Ninh sắp rời đi, gọi Diệu Tình vào.

“Vân cô nương vừa tới, Diệu Tình đưa nàng đi xem viện đi, cũng để quen thuộc hoàn cảnh.”

Diệu Tình vội đồng ý, cười đi về phía Vân Uyển.

“Vân cô nương, đi cùng với nô tỳ sang bên này đi! Phòng của người, mới sáng sớm phu nhân đã chuẩn bị tốt.”

Diệp Ngọc tuy hiền lành, nhưng thân phận ở đó. So sánh mà nói, Diệu Tình bình dị gần gũi hơn nhiều, Vân Uyển cũng không câu nệ như nãy nữa.

“Làm phiền Diệu Tình cô cô. Vậy thì phu nhân, tiểu nữ cáo lui trước.”

Diệp Ngọc nhẹ nhàng gật đầu đồng ý, bọn họ vừa rời đi, nơi này cũng chỉ còn hai người Diệp Ngọc và Quý Ninh.

“Mẫu thân.” Quý Ninh tất nhiên cũng biết Diệp Ngọc có chuyện muốn nói với mình.

“A Ninh,” Diệp Ngọc vừa mới nhìn nửa ngày, cũng coi như chứng thực tâm ý của Quý Ninh không phải giả vờ, “Con thật sự quyết định cưới nàng làm chính thê?”

Trên mặt Quý Ninh trần đầy kiên quyết và nghiêm túc: “Đúng ạ. Thê tử của con, sẽ chỉ có mình nàng.” Nói xong cậu thả lỏng giọng điệu, cười hỏi: “Mẫu thân ủng hộ con chứ?”

“Sự ủng hộ của ta đối với con mà nói cũng không có chỗ tốt gì nhỉ?”

“Sao lại thế được?” Quý Ninh nghiêm túc phản bác, “Có người ủng hộ thì con sẽ an tâm hơn nhiều.”

Diệp Ngọc thở dài, đúng thật, trong phủ này sợ chỉ có nàng ủng hộ, à, còn có Tinh Hoa.

“Con đã bóng gió hỏi qua mẹ bên kia chưa?”

Quý Ninh gật đầu với vẻ mặt nặng nề, vừa nhìn dáng vẻ này, không cần cậu nói Diệp Ngọc cũng đoán được kết quả.

Quý Duệ thì càng không cần hỏi, hắn có thể đồng ý mới là chuyện lạ.

“Vậy trong lòng con đã có kế hoạch gì chưa?”

Vẻ mặt Quý Ninh khó xử, không trả lời.

“A Ninh,” Khi Diệp Ngọc mở miệng lần nữa, trong giọng nói nhu hòa cũng mang theo chút nghiêm túc, “Vân cô nương ở lại chỗ ta một ngày, thì ta sẽ che chở một ngày. Nhưng mà con cần hiểu rõ, chỗ dựa của nàng, cuối cùng vẫn là con. Con nghĩ con sẽ cần cái gì, vì nàng có thể từ bỏ cái gì, có thể bảo vệ nàng hay không, mấy vấn đề này, con nghĩ lại có kỹ.”

Quý Ninh cúi đầu: “Cảm ơn mẫu thân đã chỉ dẫn, con đã hiểu rõ.”

Hiểu rõ là một chuyện, làm được hay không là một chuyện khác. Diệp Ngọc biết sự gian nan trong đó, cũng biết bây giờ Quý Ninh không có nơi bắt đầu, bản thân có thể làm gì, cũng chỉ có cái này.

Vân Uyển cứ như vậy ở trong viện của Diệp Ngọc, trước khi cha mẹ nàng ấy xảy ra chuyện thì làm thương nhân hành tẩu, thương nhân ở Hạ quốc tuy địa vị không cao, nhưng gia cảnh cũng coi như giàu có, nhìn ra được là một cô nương chưa từng chịu đau khổ gì.

Vân Uyển ở chỗ này mấy ngày thì hoàn toàn buông lỏng cảnh giác với Diệp Ngọc, nàng biết xuất thân ban đầu của Diệp Ngọc cũng cực kỳ cao quý, thiên kim tiểu thư tính cách dịu dàng xuất thân ở gia đình giàu có bậc này nàng ấy cũng gặp qua không ít, nhưng chưa có ai giống vị phu nhân này, dịu dàng đến mức khiến người ta không thể tưởng tượng.

Cố tình trong sự dịu dàng này lại cất giấu ba phần cứng cỏi không dễ phát hiện, mới chân chính là điều đáng quý hiếm có.

Đối mặt nàng, Vân Uyển luôn có chút xấu hổ về bản thân: “Nếu ta cũng có ý vị của phu nhân thì tốt rồi.” Như vậy ít nhất nhìn qua cũng có thể xứng đôi hơn chút với Quý Ninh.

Diệp Ngọc nghe vậy dừng động tác thêu thùa lại: “Vân Uyển cô nương như vậy là tốt lắm rồi, ta rất thích.”

Nàng không phải nói lời khách sáo, đứa nhỏ Vân Uyển này, đúng là nàng càng xem càng thích.

Vân Uyển hơi ngượng ngùng vì lời nói của nàng, cúi đầu nhìn thấy hình thêu lộn xộn của của mình thì lập tức héo: “Aiz, cái này thật sự rất khó! Sao phu nhân lại khéo tay như vậy chứ.”

Bởi vì là nhà thương nhân, cha mẹ nàng bình thường rất bận rộn, tư tưởng cũng được khai sáng, cũng không một hai yêu cầu nàng ấy phải học mấy thứ nữ hồng linh tinh. Lúc này, nàng ấy học từ đầu, nửa ngày cũng không có tiến triển, nên không khỏi có chút phiền lòng buồn bực, nhìn thêm nửa ngày cũng không biết bước tiếp theo nên hạ kim ở chỗ nào.

Diệp Ngọc đi qua nhận kim chỉ trong tay nàng ấy: “Đừng nóng nảy, vì thêu thùa cần kiên nhẫn. Ngươi nhìn xem, kim này thêu ở đây.”

Giọng nói không chút hoang mang nào chậm rãi xoa dịu sự nôn nóng trong lòng Vân Uyển và trở nên bình tĩnh lại. Diệp Ngọc làm mẫu mấy lần, nàng ấy bây giờ mới hiểu: “Phu nhân, hình như ta đã hiểu rõ. Ta sẽ thử lại.”

Diệp Ngọc cười trả kim thêu lại, nhìn dáng vẻ nghiêm túc của nàng ấy, lấy ly nước bên cạnh uống nhuận họng.

Tuy Vân Uyển nghiêm túc, nhưng cuối cùng vẫn là tính tình không ngồi im được, ngồi gần hết buổi sáng thì hơi khó chịu, lại e ngại Diệp Ngọc nên không thể biểu hiện ra ngoài.

Diệp Ngọc dường như có thể nhìn ra suy nghĩ trong lòng nàng ấy, đặt đồ vật trên tay qua một bên rồi gọi Diệu Tình.

“Dọn dẹp chút đi, hôm nay đến đây thôi.” Thấy Vân Uyển nhìn qua, nàng cười giải thích: “Lớn tuổi rồi, nhìn lâu quá nên đôi mắt không chịu được.”

Vân Uyển cũng buông kim chỉ trong tay theo nàng: “Phu nhân đâu có lớn tuổi đâu? Khi ta vừa gặp phu nhân đã giật nảy mình, không giống như mẫu thân của thiếu gia, ngược lại giống tỷ tỷ hơn.”

Những lời này tuy bị nghi ngờ là xu nịnh nhưng cũng không phải hoàn toàn phóng đại. Nhìn qua dáng vẻ bên ngoài của Diệp Ngọc quả thật không giống một người đã làm mẹ.

Nụ cười của Diệp Ngọc càng sâu hơn khi nghe nàng ấy nói: “Thật ra Vân Uyển cô nương nếu thật sự không thích thêu thùa, thì cũng đừng miễn cưỡng.”

Vân Uyển cúi đầu không nhìn rõ vẻ mặt, nửa ngày trôi qua mới rầu rĩ trả lời: “Ta muốn ngày càng ưu tú hơn.” Mới có thể xứng đôi với cậu.

“Ta thất lễ rồi.” Vì xứng đôi với người trong lòng mà cố gắng, Diệp Ngọc hoảng hốt trong nháy mắt, nàng nhớ lại, bản thân cũng không phải trời sinh như bây giờ, khi đó nàng là thiên kim nhà thượng thư, cũng đã từng tùy hứng, từng ngây thơ, từng chanh chua.

Chẳng qua, tất cả đều là chuyện cũ năm xưa. Diệp Ngọc cảm thấy thứ thật sự già đi, có lẽ là tâm hồn nàng.

Bình luận

Truyện đang đọc