HÔM NAY PHU NHÂN HÒA LI CHƯA

Trong thoáng chốc, Diệp Ngọc cảm giác cơn tức giận của Quý Duệ hình như đang cắn nuốt hết thảy, nhưng rất nhanh lại không thấy nữa.

“Ngươi trở về đi!” Hắn chỉ nhàn nhạt trả lời như vậy, dường như không nghe thấy câu nói kia.

Thấy Quý Duệ sắp đi lướt qua, Diệp Ngọc thở dài: “Quý Duệ, ngươi còn chưa nguôi giận à?”

Bước chân Quý Duệ dừng lại: “Nguôi giận?” Hắn cười châm chọc, đột nhiên túm chặt Diệp Ngọc.

“Phu nhân!” Diệu Tình còn chưa kịp phản ứng, hai người trước mặt đã không thấy đâu.

Diệp Ngọc bị Quý Duệ kéo nghiêng ngả lảo đảo đến một góc không người, hắn ném người về phía bên cạnh, giam cầm trên tường.

“Nguôi giận?” Giờ phút này Quý Duệ như một con sư tử điên trên bờ vực sụp đổ, “Ngươi nói ta nguôi giận? Ta có hôm nay là do ai ban tặng?”

Tương phản với sự mất khống chế của hắn, Diệp Ngọc lại cười, cười đến mức châm chọc đầy mặt: “Ngươi hỏi ta nhờ ai ban tặng? Ngươi muốn nghe đáp án à? Người trong lòng ngươi chết, do ai ban tặng? Tất nhiên là nhờ ngươi ban tặng đó Quý Duệ! Rõ ràng có người thích, lại vì dã tâm tiếp cận ta, quyến rũ ta, nếu không phải ngươi đến trêu chọc ta, tình nhân của ngươi sao có thể bị cha ta giết chết?”

“Đó là giết chết à?” Quý Duệ rống lại, “Tiểu Nhiễm chết như nào ngươi có biết không? Diệp Ngọc, ta đã nói rồi, đời này sẽ tra tấn ngươi đến chết, tuyệt đối sẽ không bỏ qua ngươi.”

Tất nhiên Diệp Ngọc biết, cha nàng bức Quý Duệ lừa nàng, lại sợ người con gái kia phá hỏng hạnh phúc của nàng, khiến cô gái Tô Mộ Nhiễm kia phải chết thảm.

Giống như cha nàng nguyện ý gánh tất cả bóng tối vì nàng, chuyện cha nàng làm sai, trước nay nàng cũng không có ý muốn trốn tránh tội nghiệt.

Xem ra Quý Duệ không có ý định buông tha cho nàng, Diệp Ngọc cười khổ: “Quý Duệ, ngươi không chỉ có nói qua, ngươi cũng đã làm rồi. Ngươi vây ta trong địa ngục này, vây ta bên một người không yêu ta, mà ta cũng không yêu người, nhìn ta chịu nhục, gắng chịu đựng cha mẹ ta bị người khác nhục nhã. Tiêu tốn thời gian của ta, tình cảm của ta,……” mạng sống của ta, nàng tạm dừng một chút, “Ngươi thành công, trả thù ta một cách triệt để nhất.”

Diệp Ngọc rất ít khi chất vấn Quý Duệ như vậy, nàng cực lực không chế cảm xúc nội tâm, lại nhìn đôi mắt cũng đang kìm nén không kém của Quý Duệ, chỉ trong nháy mắt, Diệp Ngọc thậm chí còn cảm thấy người bị nhốt lại không có tự do không phải là nàng, mà là người trước mắt.

Diệp Ngọc đẩy Quý Duệ ra, Quý Duệ dường như ngây ngẩn cả người vì một đống lời của nàng, thế mà bị nàng đẩy ra dễ như trở bàn tay.

“Đại nhân.” Diệp Ngọc đã bình tĩnh lại, “Ta muốn viết một lá thư cho A Ninh, có thể không?”

Mọi liên lạc giữa Diệp Ngọc và Quý Ninh đều phải có sự đồng ý của Quý Duệ.

Quý Duệ cũng từ từ khôi phục bình thường, dường như ánh mắt thống khổ giãy dụa vừa nãy Diệp Ngọc nhìn thấy chỉ là ảo giác: “Ngươi muốn viết thì viết đi.”

Diệp Ngọc nhìn hắn rời đi, xoay người cũng trở về trong viện mình.

Trải giấy, nghiền mực, đề bút, khi sắp viết, lại không biết nên viết từ đâu.

Cuối cùng cũng chỉ viết một câu: “Rất nhớ.”

Bây giờ Quý Ninh chính là điều duy nhất nàng quan tâm trên thế gian này, Quý Duệ không cho bọn họ tiếp xúc quá nhiều, để cậu sống dưới danh nghĩa của Hà Thủy Dao, so với người mẹ ruột là nàng đây, A Ninh tất nhiên sẽ càng thân thiết với người mẹ đã nuôi cậu thành người.

Diệp Ngọc đột nhiên cảm thấy ngực bị đè chặt, không khỏi ôm lấy ngực. Trong cổ họng có mùi máu tanh, nàng bắt đầu ho khan kịch liệt.

Diệu Tình ở ngoài nghe thấy nàng ho khan lập tức vào trong: “Phu nhân! Phu nhân người làm sao vậy?”

Thị đưa khăn tay cho Diệp Ngọc, sau đó nhanh chóng vỗ lưng để nàng thở thoải mái, sau một lúc lâu, Diệp Ngọc mới chậm rãi dừng lại.

Lấy khăn tay ra, dù Diệp Ngọc đã ngăn cản theo bản năng, Diệu Tình vẫn thấy vết máu đỏ sẫm kia, nghĩ đến lời nói trước đây của Lý đại phu, thị rơi vào hoảng hốt.

“Phu nhân……”

“Ta không sao.” Diệp Ngọc biết thị chắc chắn sẽ sợ hãi, dịu dàng trấn an.

Sao có thể không sao? Diệu Tình nghẹn ngào: “Phu nhân, người đợi lát, nô tỳ đi tìm đại phu.”

Diệp Ngọc không kịp cản thị, nhẹ giọng thở dài tùy thị. Bức thư trên bàn cũng dính vài giọt máu, Diệp Ngọc gấp lại, lấy một tờ giấy khác, ngẫm lại lời vừa rồi quá mức làm màu, khi nhấc bút thì làm thế nào cũng không thể viết ra hai từ kia, bèn viết một số lời thăm hỏi bình thường.

Nàng vừa cất thư vào phong thư, Diệu Tình đã dẫn đại phu trong phủ vào.

Nhưng đại phu này vừa vào cửa, nàng lập tức sửng sốt. Diệp Ngọc hay mắc bệnh vào mùa đông, đại phu trong phủ tất nhiên sẽ đến nhiều, người đàn ông trước mắt khoảng hơn 30 tuổi, y phục trắng muốt không nhiễm bụi trần, gương mặt không chỉ xuất chúng, khí chất quanh người vừa thấy đã biết không phải người thường.

Diệp Ngọc tự hỏi Diệu Tình làm sao lại tìm được một đại phu trẻ tuổi đẹp đẽ cho nàng trong chốc lát thế? Tuy dùng từ này để hình dung một người đàn ông có vẻ không tốt lắm.

Tâm tư tuy xoay chuyển liên tục, nhưng trên mặt Diệp Ngọc chỉ lộ ra chút kinh ngạc để tượng trưng.

“Đây là?”

“Phu nhân,” Diệu Tình nhanh nhẹn giới thiệu với nàng, “Đây là đại phu mới trong phủ chúng ta, Đoạn đại phu.”

Tầm mắt của Đoạn Vân Tri và Diệp Ngọc chạm vào sau, sau đó chắp tay hành lễ với nàng: “Vân Tri tham kiến phu nhân.”

Một người như tiên như vậy lại khom lưng với mình, luôn có cảm giác xấu hổ tột cùng, Diệp Ngọc nhanh chóng đứng dậy: “Đoạn đại phu đừng đa lễ, thì ra là mới đến, bảo sao ta chưa từng gặp qua. Thật ra ta cũng không có gì đáng lo ngại, chỉ là chút bệnh cũ, là nha hoàn này của ta quá lo lắng.”

Nếu là đại phu mới, Diệp Ngọc không muốn hắn bắt mạch cho mình. Người cũ không khám ra hay khám ra nhưng không nói, Diệp Ngọc ít nhất cũng không lo lắng hắn sẽ báo cho Quý Duệ. Còn với người này, nàng không dám tự phỏng đoán.

Khi nghe thấy Diệp Ngọc nói “Chưa từng gặp qua”, trong mắt Đoạn Vân Tri hiện lên một chút cảm xúc khác lạ rồi nhanh chóng biến mất.

“Nhưng Liễu mama nói phu nhân đã ho ra máu, để ta khám sẽ tốt hơn.” Chàng đặt hòm thuốc lên bàn, dáng vẻ hạ quyết tâm bắt mạch cho Diệp Ngọc.

Diệu Tình cũng hát đệm ở bên cạnh: “Đúng vậy đúng vậy, phu nhân, người để Đoạn đại phu khám cho người đi.”

Diệp Ngọc do dự không chịu ngồi xuống, Đoạn Vân Tri thấy vậy biết ngay nàng không tin bản thân mình.

“Phu nhân, ta tuy được thừa tướng đại nhân thuê mướn, nhưng lại vì phu nhân mà đến. Phu nhân có thể hoàn toàn tin tưởng ta.”

Trong lòng Diệp Ngọc chấn động, lại nhìn thấy sự chân thành trong mắt Đoạn Vân Tri, nhanh như chớp nghĩ đến điều gì đó.

“Là có người đưa ngươi đến?” Ngoại trừ cái này, nàng không thể nghĩ ra khả năng thứ hai.

“Đúng là ta được ngươi khác nhờ cậy.” Nhưng lựa chọn vào phủ, chỉ đơn thuần vì người trước mắt này.

Diệp Ngọc cũng đã đoán được là ai, cô cúi mặt xuống, giấu đi cảm xúc trong mắt rồi sau đó ngồi xuống.

“Nếu thế thì, làm phiền Đoạn đại phu.” Tuy lời nói xa cách nhưng cũng không thất lễ.

Đoạn Vân Tri nhớ đến lời của Lâm Phong trước khi chàng vào phủ.

“Ngươi yên tâm, dù nàng có đoán được ta đưa ngươi vào, cũng sẽ không giận chó đánh mèo với ngươi.”

Bình luận

Truyện đang đọc