HÔM NAY THÍCH HỢP PHẢI LÒNG EM

Sau khi Phó Kim Hủ đi vệ sinh về, cả bàn đều rơi vào bầu không khí kỳ lạ. Sau đó mỗi người ôm theo tâm tư của riêng mình về trường, tuy nhiên vừa đến cổng trường có người hớt hơ hớt hải gọi lại.

“Phó Kim Hủ ơi, Phó Kim Hủ!”

Năm người cùng ngoảnh lại thì thấy Tóc Đỏ thở hổn hển chạy về phía Họ, ánh mắt nhìn chòng chọc vào Phó Kim Hủ.

Phó Kim Hủ bèn hỏi: “… Có chuyện gì không?”

Tóc Đỏ dúi hộp sô-cô-la đang cầm vào tay cô: “Anh Thiên nói sô-cô-la chữa được cay! Bảo đưa cho cậu!”

“Sô-cô-la… chữa được cay?”

Tóc Đỏ thấy ánh mắt hoài nghi của Phó Kim Hủ chợt nhận ra cái cớ này quá giả tạo: “Không cần, tôi không thấy cay, cảm ơn.”

Cô định đưa trả sô-cô-la thì Tóc Đỏ đã nhanh chóng chạy biến, vừa đi vừa nói với lại: “Không cay cũng không sao, vậy cậu cũng cứ giữ lại ăn đi, cái này ngon lắm!”

Phó Kim Hủ vẫn giữ nguyên tư thế trả lại đồ, ngớ người.

“Hủ Hủ, chuyện này là thế nào?” Giản Hòa nhìn bóng dáng Tóc Đỏ đẩy đẩy vai Phó Kim Hủ: “Lúc nãy Bành Thiên Hòa đã có gì đó là lạ rồi, giờ còn tặng sô-cô-la cho cậu. Hày là… Thích cậu rồi?”

Phó Kim Hủ im lặng không nói gì.

Thích ư? Tại sao? Cô đâu thân quen gì cậu ta.

“Con bà nó… Bành Thiên Hòa là cái thá gì mà muốn cưa con gái trường mình? Còn dám thích Hủ Hủ lớp mình nữa, đúng là mặt dày!” Lệ Dương Vinh bực bội: “Đúng không Việt?”

Thiệu Hàn Việt nhìn thoáng qua, không đáp lại.

Lệ Dương Vinh hết cách đành đi đến bên cạnh Phó Kim Hủ: “Hủ Hủ ơi, cậu và Bành Thiên Hòa thân thiết lắm hả?”

“Không thân…” Phó Kim Hủ vô tội đáp: “Tớ chỉ mới gặp cậu ta hai, ba lần gì đó!”

Lệ Dương Vinh ngạc nhiên: “Thật á? Tên đó chắc không có kiểu “trúng tiếng sét tình yêu” đâu nhỉ?”

Lần đầu tiên Phó Kim Hủ gặp mấy chuyện này, lại còn nghe Lê Dương Vinh nói như vậy nên mặt đỏ bừng lên tức khắc. Từ gò má lan đến lỗ tai, người đứng sau lưng cô cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.

“Không ngờ  Bành Thiên Hòa dễ rơi vào lưới tình như thế!” Lệ Dương Vinh quay người lại: “Hai đứa chúng mày thấy tên kia nói thế có biến thái quá không?”

Quý Nguyên Châu lắc đầu.

Lệ Dương Vinh nhìn Thiệu Hàn Việt, song cậu không nói gì, lẳng lặng đi vào cổng trường.

Lệ Dương Vinh ngớ ra: “Việt ơi? Sao mày đi nhanh thế, mày không nghe thấy gì à? Mày khong lo em gái nuôi bị người khác bắt đi mất à…”

Phó Kim Hủ thật sự không biết làm thế nào với hộp sô-cô-la đó, cuối cùng quyết định đưa cho Lệ Dương Vinh. Cả buổi chiều, cô chỉ nghe thấy tiếng cậu ta và Quý Nguyên Châu ngồi ở dưới nhai nhau nháu.

Trước khi đến giờ tự học buổi tối cô cùng đi vệ sinh với Giản Hòa, về lớp cô phát hiện ra hộp sô-cô-la trong ngăn bàn Lệ Dương Vinh đã hết sạch.

“Lợn à mà hộp to như thế đã ăn hết sạch rồi!” GIản Hòa ôm cánh tay Phó Kim Hủ hỏi: “Cậu chưa ăn cái nào à?”

Phó Kim Hủ mất tự nhiên: “Tớ không ăn…”

Giản Hòa cười: “Vậy là tớ biết rồi, cậu không thích cậu ta nên không muốn nhận đồ của cậu ta.”

“Tớ đâu quen thân gì đâu.”

“Nếu quen, cậu sẽ thích à?”

Phó Kim Hủ ngẫm nghĩ rồi trả lời: “Tớ không nghĩ nhiều đến vậy, thích hay không thích tớ chưa từng nghĩ đến.”

Giản Hòa nhìn dáng vẻ trầm ngâm của cô bèn nói nhỏ: “Không thể nào! Cậu không thích ai à?”

Phó Kim Hủ ngẩn người, hỏi ngược lại: “Giản Hòa, cậu có thích ai không?”

“Tớ, tớ có chứ.” Không biết Giản Hòa nghĩ tới ai, gương mặt nhỏ nhắn trắng ngàn thoắt đỏ.

“Vậy cậu nói xem thích một người là như thế nào?”

“Thích một người là lúc nào cũng muốn gặp cậu ấy, ăn món gì ngon sẽ nghĩ tới cậu ấy, uống đồ uống ngon sẽ nghĩ tới cậu ấy, bất kể chuyện gì cũng sẽ nghĩ tới cậu ấy, hơn nữa… Những lúc gặp cậu ấy, tim cậu sẽ đập nhanh hơn, không thể nói chuyện tự nhiên được.”

“Hả?” Hiếm khi Phó Kim Hủ nhìn thấy dáng vẻ thẹn thùng của Giản Hòa bèn tò mò hỏi: “Cậu thật sự thích một người rồi hả, ai vậy?”

“Cậu ấy, cậu không biết đâu.” Giản Hòa không giấu được nụ cười trên mặt: “Với lại bây giờ đang nói chuyện của cậu mà, sao lại chuyển hướng sang tớ rồi?”

“Tớ, tớ cũng không biết phải nói sao.” Phó Kim Hủ nói: “Cảm giác của tớ không giống với cậu, tớ nghĩ mình sẽ thích người đối xử với mình tốt nhất.”

“Chỉ cần đối tốt với cậu thì cậu sẽ thích ư?”

“Ừm.” Phó Kim Hủ véo má Giản Hòa: “Chẳng phải tớ thích cậu lắm à?”

Giản Hòa cười to: “Cô em à, em không hiểu được tinh túy của chữ thích rồi!”

“Ừ ừ, cậu hiểu thì nói thử xem, người cậu thích là ai vậy?”

“Là một người vô cùng vô cùng tốt.”

“Tốt thế nào?”

“Gì cũng tốt!!!”

***

Suốt cả giờ tự học buổi tối Thiệu Hàn Việt đều ngủ, hôm nay cậu rất lười biếng, đề không làm bài tập không chép. Lúc đầu Phó Kim Hủ còn định nhắc nhở mấy câu, nhưng khi thấy ánh mặt lạnh lùng của cậu, những gì muốn nói đều không thể thốt thành lời.

Lớp học dần dần thưa thớt người, Phó Kim Hủ cất bài thi vào cặp rồi đẩy người gọi cậu dậy.

“Hết giờ rồi.”

“Thiệu Hàn Việt, dậy đi.”

“Ê? Cậu không dậy, tớ về trước đó…”

Mở choàng mắt, đưa mắt nhìn sang trông có vẻ rất tỉnh táo.

Phó Kim Hủ sợ hết hồn, thử dò hỏi: “Về nhà không?”

Thiệu Hàn Việt ừ, đứng đậy đi thẳng ra khỏi lớp.

Phó Kim Hủ đứng nguyên tại chỗ nhìn bóng cậu, thầm nghi có vẻ tối nay cậu ấy không được vui cho lắm…

Hôm nay Đường Nhân vẫn chưa về, nhưng đã dặn cô giúp việc chuẩn bị bữa ăn khuya cho hai người, lúc về tới nhà đồ ăn vẫn còn được hâm nóng trong lò vi sóng.

“Mẹ cậu bảo trong bếp có đồ ăn, cậu ăn không?”

Thiệu Hàn Việt đi lên gác: “Không.”

“Ừ…”

Phó Kim Hủ không đói lắm nhưng vẫn muốn ăn cái gì đó, coi như không phụ sự quan tâm của Đường Nhân. Ăn khuya xong cô lên phòng đi tắm, tắm xong gọi điện cho Điền Thục Hoa rồi làm bài tập trước khi đi ngủ.

Làm tiếp bài tập ngày hôm qua, ban đầu còn khá dễ, sau đó ngày càng khó hơn, cố gắng thế nào cũng không thể tìm được cách giải.

Phó Kim Hủ khá cố chấp với việc làm bài tập, cô vô cùng nghiêm khắc với bản thân, không làm được đề nào cô sẽ làm lại đề đó liên tục, làm đến khi nào hiểu rõ hết mới thôi.

Dĩ nhiên, với môn Toán nhiều khi cô không thể nào giải được, giống như bây giờ, suy nghĩ muốn vỡ đầu cũng không nghĩ ra được đáp án.

“Tức chết mất…”

Phó Kim Hủ vò tai thỏ trên mũ mà nhăn nhó mặt mày. Có lẽ tối nay mà không giải được bài này cô sẽ khônng ngủ được mất, ngẫm nghĩ một lát, cô sực nhớ ra vị học sinh giỏi nào đó ở phòng bên cạnh.

Thế là cô cầm điện thoại lên nhanh chóng soạn một tin nhắn ngắn gọn: Ngủ chưa?

Nhấn gửi.

Một phút sau, đối phương nhắn tin trả lời: Có chuyện gì?

Phó Kim Hủ mừng rỡ, cầm đề lên rón rén mở cửa phòng. Cô đứng im ngoài cửa phòng của Thiệu Hàn Việt, ngồi xuống, từ từ đẩy bài tập qua khe cửa.

Sau đó rón rén về phòng: Nhìn cửa phòng cậu, cần đáp án câu cuối cùng của đề thi.

Phó Kim Hủ nằm sấp trên giường nhìn điện thoại, đợi mãi mà vẫn chưa nhận được hồi âm. Ngay lúc cô tưởng Thiệu Hàn Việt không thèm để ý đến mình, tiếng gõ cửa đột ngột vang lên.

Phó Kim Hủ bất ngờ, sau đó nhanh chóng chạy ra mở cửa.

Cửa phòng gõ mấy cái liền im, nhưng Phó Kim Hủ biết Thiệu Hàn Việt vẫn còn ở ngoài cửa. Cô vui vẻ mở cửa phòng, ánh mắt sáng rực: “Không phải chứ, nhanh như thế mà cậu đã giải ra rồi à?”

Thiệu Hàn Việt lạnh lùng đứng ngoài cửa, ánh mắt rơi xuống áo ngủ của cô hai giây sau đó nói: “Cậu có bệnh gì à, nửa đêm còn giải đề.”

Phó Kim Hủ: “Thì sao? Đây là hoạt động trước khi ngủ của tớ.”

“Hoạt động trước khi ngủ của cậu thật mới mẻ!”

“Xong rồi à?” Phó Kim Hủ nhận lấy tờ đề trong tay cậu: “Cậu giải rồi à? Ớ, không có, cậu viết ở đâu vậy?”

“Trong đầu.”

“…” Phó Kim Hủ trợn tròn mắt.

“Đưa giấy nháp cho tôi.” Thiệu Hàn Việt đẩy cửa, chưa vào đã thấy màu hồng phấn khắp cả phòng.

“À… Ừ.”

Phó Kim Hủ quay lai bàn học lấy giấy nháp và bút, Thiệu Hàn Việt cầm lấy rồi quay về phòng: “Cậu qua đây đi!”

“Hả?”

“Mau lên, tôi sẽ giải cho cậu.”

“Nhưng mà, có tiện không?”

Bước chân Thiệu Hàn Việt chậm lại, ngoái đầu nhìn cô sâu xa: “Nói thế là sao?”

“Tớ nhớ cậu có đồ gì trong phòng không muốn cho người khác thấy mà…”

Hả? Đang nói gì vậy?

Phó Kim Hủ toát mồ hôi: “Tớ, tớ chỉ lịch sự hỏi một câu thôi.”

Thiệu Hàn Việt bật cười: “Không biết cậu định nói điều không muốn người khác biết là gì, nhưng nếu đã không muốn thì lấy đề về đi, để tôi còn đi ngủ.”

“Ấy đừng…” Phó Kim Hủ mở cửa phòng cậu: “Đi chứ, ai bảo tớ không dám, cậu làm nhanh lên.”

Cô chưa từng vào phòng cậu, sau khi vào cô mới phát hiện căn phòng này rất phong cách, giấy dán tường, rèm cửa, thảm… Mọi thứ đều là tông màu lạnh, không hề có chút ấm áp song lại rất hài hòa.

Tóm lại, so với phòng hồng phấn của cô là hai thái cực hoàn toàn khác nhau.

“Ngồi đi!”

Bàn học rất rộng, ở trên đặt một chiếc máy vi tính.

Phó Kim Hủ quan sát xung quanh, sau đó ngồi xuống ghế: “Từ lúc tớ đưa cho cậu tới giờ mới hơn mười phút mà đã làm xong rồi á?”

“Không.”

“Lúc nãy cậu nói cậu làm trong đầu rồi mà.”

“Nói vậy mà cậu cũng tin?”

“…”

Thiệu Hàn Việt thấy cô dễ tin người như vậy, tâm trạng dường như tốt hơn.

Cậu lấy giấy nháp ra bắt đầu làm Toán: “Không viết ở trong đầu nhưng ý tưởng thì đã có, bây giờ chỉ cần viết ra là được.”

Phó Kim Hủ nhìn cậu: “Ừ.”

Mặc dù hơi bực mình vì bị trêu, nhưng sau khi thấy Thiệu Hàn Việt viết lời giải lên giấy nháp, cô dần dần quên hành động nhàm chán vừa rồi.

“Thiệu Hàn Việt… Cậu thật sự giải được này.”

Thiệu Hàn Việt liếc xéo: “Cậu nghi ngờ còn tìm tôi làm gì?”

Phó Kim Hủ kích động: “Không phải, này là tại vì, tôi thấy bình thường cậu chẳng bao giờ nghe giảng trong giờ học.”

“Có gì phải nghe, cậu không hiểu?”

“…”

Xí!!!

“Được rồi, nhìn đi.” Thiệu Hàn Việt không chọc cô nữa, dùng bút đẩy giấy nháp tới: “Cậu bị bí ở chỗ này đúng không, trước tiên chúng ta phải đặt giả sử…”

Nhắc đến bài tập Phó Kim Hủ vô cùng tập trung, lặng lẽ nghe Thiệu Hàn Việt giải toán.

“À, tớ hiểu rồi, chính là muốn giải ra phương trình này phải làm được hai cái bất phương trình này, giả sử h(t)=log(t), sau đó dựa vào hàm số này sẽ giải ra phương trình này có duy nhất một nghiệm…”

“Do đó không hề có hai điểm A, B này, lúc nãy cách làm của cậu quá dài lòng, còn bị sai một số chỗ nữa.”

“A… Khoan đã, có chỗ này tớ chưa hiểu.” Phó Kim Hủ kéo tờ giấy nháp qua, chống cằm, vẻ mặt vô cùng vẻ nghiêm túc.

Thiệu Hàn Việt cũng định đưa cho cô nhìn, nhưng lúc quay đầu lại ánh mắt không cẩn thận lại rơi trên gò má của cô.

Lúc mặc đồ ngủ cô có thói quen đội mũ áo ngủ lên, lúc này gò má lộ ra sau lớp lông xù, dưới ánh đèn trắng xóa làn da càng trắng hơn.

Cô rất dịu dàng, thậm chí còn tuyệt hơn lúc ngồi học ở lớp. Song thực tế cậu biết cô gái nhỏ này không hề dễ đối phó như vẻ bề ngoài, cô cũng có những mặt gai góc, chỉ qua là rất biết che giấu dưới vẻ bề ngoài mà thôi.

“Ôi được rồi này! Cách này thật dễ hiểu, đáp án của cậu cũng giống y chang đáp án mẫu luôn này.” Phó Kim Hủ vui mừng không thôi, quay đầu lại nhìn: “Thiệu Hàn Việt, cậu thật là giỏi.”

Cô bất ngờ ngoảnh sang nên cậu không kịp dời ánh mắt, vì vậy bị ánh mắt sùng bái tràn đầy hưng phấn kia trực tiếp đập vào mắt.

Con ngươi đen láy trong suốt nhìn sang, làm cho cậu không thể nào tránh né.

Thiệu Hàn Việt cứng người chớp mắt, lập tức lùi ra phía sau, rồi cậu lại nghe được giọng mình đầy gượng gạo: “Ừ, cũng bình thường.”

“Không phải là bình thường, mà là rất giỏi. A, tôi rốt cuộc cũng có thể ngủ ngon rồi.” Phó Kim Hủ đứng lên, vỗ vai cậu, “Cảm ơn nha, thật đó.”

“…”

Phó Kim Hủ vui vẻ đi ra.

Thiệu Hàn Việt vẫn ngồi trên ghế, lúc lâu sau vẫn chưa hoàn hồn.

Không phải vì cái gì khác, mà vì lúc nãy cô quay đầu lại nhìn cậu, đột nhiên nhịp tim của cậu tăng tốc không ngừng

Hết chương 24

Bình luận

Truyện đang đọc