HÔM NAY THÍCH HỢP PHẢI LÒNG EM

Bài viết đang rất nóng, cho dù hiện tại tìm người xoá bỏ cũng không giúp được gì. Có điều, nếu bỏ qua cho người đăng thì quá lợi cho bọn họ. Sau giờ tự học buổi tối, Lệ Dương Vinh với Quý Nguyên Châu đều không về thẳng nhà mà đi đến chỗ Thiệu Hàn Việt.

“Việt ơi, mày bảo làm sao bây giờ, nên làm gì đây? Chúng nó dám bắt nạt Hủ Hủ nhà chúng ta, đúng là không muốn sống nữa!” Lệ Dương Vinh tức giận nói.

Thiệu Hàn Việt hỏi: “Tìm được đứa đăng bài không?”

“Chắc là có thể. Để tao nhờ mấy anh ở công ty bố tao tìm suốt đêm, không có vấn đề gì đâu.”

“OK, tìm đi.” Thiệu Hàn Việt nói: “Còn lại thì để tao tự giải quyết.”

“Mày định làm gì? Hay là kéo người đến dọa bọn ngu xuẩn này một trận?”

“Tạm thời không cần. Báo cảnh sát trước đi!”

Quý Nguyên Châu ngớ người: “Báo cảnh sát á? Sao mày không nói thẳng muốn mời luật sư luôn đi!”

Thiệu Hàn Việt nhìn anh chàng.

Quý Nguyên Châu: “…Muốn gọi luật sư thật à?”

“Lấy bạo chế bạo có gì hay chứ.” Thiệu Hàn Việt cười lạnh: “Trước tiên cứ để bọn họ nếm thử cảm giác phạm pháp không tốt hơn à?”

Quý Nguyên Châu và Lệ Dương Vinh cùng nhìn nhau, tốt thì tốt, chỉ có điều họ không ngờ cậu bạn còn có tuyệt chiêu này…

Hiếm có, quả là hiếm có.

Sáng sớm hôm sau, Phó Kim Hủ nghe Giản Hoà nói bài viết trên diễn đàn trường đã được xóa đi, nhưng trong lòng cô không có chút gợn sóng nào. Từ hôm qua ở trên sân thượng cô đã hiểu ra một điều, người cô tin tưởng tự nhiên sẽ tin tưởng cô, còn những người không tin… Cô làm sao quan tâm nhiều được đến thế.

“Hủ Hủ, xem đi này.” Vừa tan học, Sài An An và Giản Hoà bỗng nhiên chạy đến chỗ cô.

“Sao thế?”

“Trên Tieba trường ta có người đăng bài mới, nhưng không phải là người lần trước, là một người khác. Bọn họ nói hôm nay có cảnh sát đến trường và bắt “Ngô Nam Nam” cùng với đứa con gái khác đi. Ngô Nam Nam là ai? Trước đây cậu có biết không?

Phó Kim Hủ giật mình. Tất nhiên cô biết Ngô Nam Nam, người trước đây luôn nhằm vào cô, mà trong lòng cô cũng hiểu rõ bài đăng ngày hôm qua là kiệt tác của cô nàng.

Song cô không nghĩ rằng, hôm nay cô ta lại bị cảnh sát đưa đi? Cảnh sát ư?

Phó Kim Hủ nhận lấy điện thoại của Sài An An: “Tớ xem một chút.”

“Đây!”

Bài viết được đăng lên ngay đầu, nhấp vào thì hiện ra nội dung như sau:

Mình là học sinh của trường trung học Học Lâm, nghe nói người đăng bài hôm qua trên Tieba của trường các bạn là Ngô Nam Nam trường bọn mình và vài người bạn của cô ta. Thú vị là tiết thứ Tư sáng nay, Ngô Nam Nam và bọn họ đã bị giáo viên gọi đi. Cảnh sát đã đến, các bạn không đọc nhầm đâu! Cảnh sát đó! Ngô Nam Nam và mấy đứa con gái bị đưa đến đồn công an rồi! Thật là đáng sợ! Tuy các thầy cô không có nói chuyện cụ thể nhưng có người biết chuyện thì đều cho rằng là vì bài đăng hôm qua.

Trước tiên, hãy cho các vị cảnh sát một tràng pháo tay đi. Ngoài ra, mình còn nghe nói luật sư cũng đến, có vẻ vụ này không còn nhỏ như trước nữa rồi (Ngô Nam Nam bắt nạt rất nhiều người nhưng hầu hết đều được bố cô ta giải quyết). Tóm lại, mọi người chờ xem kịch hay đi!

Học sinh Gia Anh xem bài viết đều sốc.

Hôm qua mới đăng bài uy hiếp mà hôm nay đã bị bê đi rồi? Sao vậy nhỉ?

Vậy tất cả đều là nói dối? Nếu không sao lại bị cảnh sát đưa đi?

Phó Kim Hủ là người rất tốt nhé, ở trong lớp cũng rất ngoan, không biết người kia lấy bằng chứng ở đâu ra.

Có phải là ghen ghét với người ta không? Gì mà bùn nhão trát trường, nói về một cô gái như vậy tôi cảm thấy quá đáng.

Người đáng thương tất có chỗ đáng hận, không khéo Phó Kim Hủ là đứa thảo mai cũng nên. Là tôi, tôi cũng ghét.

Lầu trên là ghen ăn tức ở hả, haa ha haa…

Luật sư cũng vào cuộc rồi? Thật trâu bò nhaa.

Các bạn Học Lâm nhớ kể diễn biến tiếp theo nha, kể sự thật là gì!



Phó Kim Hủ nhìn lướt một vòng từ trên xuống dưới như lạc giữa cơn mơ: “Tớ không báo cảnh sát mà?”

Càng không gọi luật sư.

Cô làm gì có năng lực ấy.

Giản Hoà nghĩ ngợi: “Tớ đoán chắc là bọn Thiệu Hàn Việt đấy.”

Phó Kim Hủ giật mình, Thiệu Hàn Việt không hề nói cho cô biết chuyện này.

Nhưng mà, ngoài trừ bọn họ thì cũng không có người khác có thể làm được như vậy.

Giản Hoà: “Tớ còn thắc mắc sao hôm nay không thấy bọn họ đến lớp. Có phải theo luật sư đến Học Lâm không nhỉ?”

“Học Lâm… xa lắm đó.”

Học Lâm là trường ở quê cô, cách Hàng Châu khá xa.

Tâm trạng Phó Kim Hủ đang rất phức tạp, vừa kinh ngạc vừa cảm động. Họ lén giải quyết chuyện này cho cô.

Phó Kim Hủ: “Tớ thấy hôm nay cậu ấy không đến trường nên có gọi điện nhưng đều không nghe máy.”

Giản Hoà: “Phải đấy, tớ cũng vừa gọi cho Lệ Dương Vinh nhưng không bắt máy.”

Phó Kim Hủ im lặng một lúc: “Bọn họ tại không không nói tiếng nào, kiểu này tớ..”

“Hủ Hủ à, cứ để họ làm đi.” Giản Hoà nói: “Tớ cảm thấy đây là cách tốt nhất, không thể để chúng nó cứ nói xấu cậu được. Mặc dù nói bọn tớ tin tưởng cậu nhưng cũng không thể để người khác xem thường cậu, kẻ nói hươu nói vượn nhất định phải trả giá đắt.”

Phó Kim Hủ nhìn Giản Hoà đang bất bình thay cô mà nước mắt trào ra: “Giản Hoà à, cảm ơn cậu nhiều lắm.”

Giản Hoà cười: “Cảm ơn khỉ gì chứ, chúng ta là bạn mà.”

Sau đó Phó Kim Hủ lại gửi tin nhắn hỏi thăm cho Thiệu Hàn Việt, lần này cậu cuối cùng cũng trả lời nhưng không nói nhiều, chỉ gửi lại hai chữ “Yên tâm”.

Hôm nay Phó Kim Hủ phải đến chỗ trường Hàng Châu II để tham gia lớp đào tạo phiên dịch nên không nói gì thêm nữa, chờ Thiệu Hàn Việt về rồi tính tiếp.

Đối với cô mà nói, chuyện ngày hôm qua là một chấn động lớn, nhưng chuyện hôm nay còn chấn động hơn. Việc làm của nhóm Thiệu Hàn Việt như sưởi ấm trái tim cô vậy, bởi đây là lần đầu tiên trong đời cô cảm nhận được phía sau mình không còn là vách núi cheo leo nữa.

Cô có bạn bè, có chỗ dựa, cuối cùng không phải sợ gì cả.

“Phó Kim Hủ.” Khi giờ đào tạo kết thúc, Cát Tuấn Phong gọi cô ở lại.

Phó Kim Hủ không ưa cậu ta nên chẳng cho sắc mặt tốt: “Cậu có chuyện gì không?”

Cát Tuấn Phong nhìn xung quanh rồi kéo cô đến góc rẽ: “Cậu báo cảnh sát bắt Ngô Nam Nam ư?”

Phó Kim Hủ ngước mắt nhìn cậu ta: “Ồ, việc này cậu cũng biết à?”

“Các cậu ấy gọi điện cho tớ, làm sao tớ không biết được.” Cát Tuấn Phong nhìn cô bằng ánh mắt khó tin: “Thật không ngờ mấy năm nay cậu lại có khả năng này. Cậu muốn làm gì vậy? Đừng nói là cậu có thể động đến cậu ấy được, bố cô ta ở đó thế lực mạnh, cậu cũng biết mà?”

“Cho nên? Nếu lợi hại như vậy thì cậu lo lắng cái gì?” Phó Kim Hủ nhìn bộ dạng nóng nảy của Cát Tuấn Phong chỉ cười lạnh: “Cát Tuấn Phong, cậu nói cho bọn họ biết tôi ở Gia Anh hả?”

Cát Tuấn Anh sầm mặt xuống: “Đúng thì sao, đều là bạn bè cả, nói thì đã sao.”

“Ai là bạn bè với cậu, cậu đừng tự cho mình là tốt đẹp.” Phó Kim Hủ ngước mắt: “Các người đều coi tôi đều là trò tiêu khiển cơ mà! Giờ sao? Không chơi ác vài lần thì cả người ngứa ngáy không chịu được phải không?”

“Phó Kim Hủ, cơm có thể ăn bậy nhưng lời thì đừng có nói bậy. Tôi chơi ác với cậu bao giờ?”

“Đúng rồi ha, cậu không có, cậu chỉ đứng một bên vui vẻ chế giễu thôi.” Phó Kim Hủ đẩy cậu ta ra nói đầy lạnh lùng: “Cậu đúng là con chó bên cạnh Ngô Nam Nam, cô ta bảo gì nghe nấy.”

“Cậu…”

“Cát Tuấn Phong, cậu thích Ngô Nam Nam là đúng, bởi vì các cậu đều cùng một loài.”

Cát Tuấn Phong biến sắc, tuy mọi chuyện cậu đều nghe theo Ngô Nam Nam nhưng cũng chưa hề nói với người khác cậu ta thích cô ta. Đây chỉ là bí mật của riêng bản thân cậu ta mà thôi, sao cô lại biết!

“Phó Kim Hủ, cậu muốn chết phải không?”

Nói xong, Cát Tuấn Phong liền giơ tay lên. Thực ra Cát Tuấn Phong cũng không thật sự dám đánh người ở đây, Cậu đưa tay lên hoàn toàn chỉ là do phẫn nộ theo bản năng, nhưng trong mắt người khác thì không như vậy.

Đinh Tu Quân sầm mặt lôi tay cậu ta: ‘Cát Tuấn Phong, cậu muốn làm gì đấy!”

Nhìn thấy Đinh Tu Quân đột nhiên xuất hiện, ý thức của Cát Tuấn Phong mới trở lại.

“Ai cần cậu lo!” Cát Tuấn Phong hất tay Đinh Tu Quân ra, bực bội lườm Phó Kim Hủ: “Được lắm, mày được đấy…”

Cấy ta hừ lạnh một tiếng, quay người đi.

Phó Kim Hủ siết chặt tay, nhìn Cát Tuấn Phong cho đến khi bóng dáng cậu ta biến mất cuối hành lang.

“Hủ Hủ, xảy ra chuyện gì vậy?”

Mặc dù bài viết trên Tieba của Gia Anh rất nổi, nhưng mà Đinh Tu Quân chỉ cắm đầu vào học nên dù chuyện đồn ầm cả trường cậu ấy chưa chắc đã biết.

“Khúc mắc trước kia thôi, cậu ấy thấy tớ không vừa mắt.”

“Trước kia ư? Cậu với cậu ta có khúc mắc gì chứ?”

Phó Kim Hủ cười: “Cụ thể thì cũng không tính là khúc mắc, cậu cũng biết mà, lúc đầu bọn họ đều đối xử với tớ như vậy.”

Đinh Tu Quân nhăn mặt, trước đây cậu biết Phó Kim Hủ ở trường đều cô độc một mình, cũng có vài đứa con gái bắt nạt cô nhưng khi cậu đến gần thì không có nữa.

Chẳng lẽ, sau khi cậu đi thì lại có?

“Hủ Hủ à, trước kia…”

“Không nói về trước kia nữa, không có gì đáng nói cả.”Phó Kim Hủ điều chỉnh xong tâm trạng, “Tớ còn phải về trường học tự học buổi tối, đi trước đây.”

Đinh Tu Quân giữ chặt cánh tay cô lại: “Hủ Hủ, cậu có chuyện gì khó khăn có thể nói với tớ.”

Ánh mắt Phó Kim Hủ khẽ run, nếu như… Nếu cậu nói này xuất hiện vào thời gian trước đây, thì tốt biết bao.

Đáng tiếc.

“Tớ không có gì khó xử cả.” Phó Kim Hủ nhìn Đinh Tu Quân nở nụ cười: “Thật đó, hiện tại tớ tốt lắm.”

Cùng lúc Phó Kim Hủ trở về trường, tại đồn công an nào đó.

“Kết quả mà chúng ta mong muốn đã được liệt kê cả rồi. Tuy các bị cáo đều là trẻ vị thành niên nhưng tất cả đều đã tròn mười sáu tuổi. Căn cứ vào điều 246 của bộ luật Hình sự, bốn người này phạm tội xúc phạm danh dự nhân phẩm, đều phải chịu trách nhiệm hình sự.” Luật sư nói.

Mấy thiếu nữ đã ngồi ở đây gần cả ngày, ban đầu bọn họ đều cảm thấy chờ bố mẹ mình đến thì sẽ không sao, song không ngờ đối phương quyết định truy cứu đến cùng, ngay cả phụ huynh cũng không có cách nào.

Ngược lại không biết Phó Kim Hủ mời người nào tới, sau khi bố mẹ cô ta từ trong đi ra ngoài thì sắc mặt đều thay đổi, đứng trước mặt mấy thanh niên kia ddefu phải cúi đầu xin lỗi.

Ngô Nam Nam giận mà không có chỗ xả, bố cô ta ở thị trấn này cũng có chút địa vị căn bản không ai dám đắc tội với cô ta, thế mà bây giờ lại… Đúng là tức chết mất.

“Được, được rồi, các cậu muốn giải quyết như thế nào chúng tôi đều đồng ý, chúng tôi hoàn toàn không có vấn đề gì cả.”

Ngô Nam Nam: “Bố, bố nói gì vậy chứ! Bon họ mời luật sư thì bồ không thể mời luật sư cho con được sao! Con không có làm gì sai, bố làm gì…”

Bốp…

Một cái tát.

Ngô Nam Nam sững sờ, nhìn bố mình bằng ánh mắt khó tin: “Bố… Bố đánh con?”

“Mày im ngay!” Ông Ngô quát to: “Đồ hỗn xược, bình thường tao dạy mày thế nào? Mày còn dám nói một chữ “không”, tao sẽ đánh chết mày!”

“…”

Ngô Nam Nam sợ ngây người, mấy đứa con gái kia cũng không dám nói gì.

“Chú Ngô có thể nghĩ được như vậy thì tốt quá. Thật ra chúng cháu cũng chỉ muốn mấy cô bạn này cho Hủ Hủ nhà chúng cháu một câu trả lời thoả đáng mà thôi.” Lệ Dương Vinh ngáp một cái, nhìn về phía Ngô Nam Nam: “Cậu xem lại bản thân đi. Là con gái mà sao độc ác thế, so ra thì Hứa Thiến Thiến xứng đáng là tiên nữ hơn. Phải không Việt?”

Thiệu Hàn Việt không phản ứng mà chỉ đứng dậy nói với luật sư: “Chuyện tiếp theo phiền hai vị rồi, chúng cháu đi trước.”

“Cậu yên tâm đi.”

“Ừm.”

Thiệu Hàn Việt cùng với Lệ Dương Vinh, Quý Nguyên Châu đi ra khỏi đồn công an, tuy nhiên mới đi được vài bước cậu bất chợt ngừng lại.

Cậu ngoảnh lại đi đến trước mặt Ngô Nam Nam.

Giữa trưa bọn người Ngô Nam Nam nhìn thấy thiếu niên này còn rất kinh ngạc, nhưng đến bây giờ, kinh ngạc sớm đã bay mất chỉ còn lại e sợ đầy trong mắt. Bọn họ thật sự không rõ người này làm thế nào lại khiến bố mẹ bọn họ cúi người ngoan ngoãn.

“Trước đây cậu có thể đối xử với cô ấy như vậy là bởi vì cô ấy không cấp nhặt với các cậu.” Thiệu Hàn Việt nhìn như kẻ bề trên, cất giọng lành lạnh: “Nhưng nếu qua hôm nay cậu còn muốn động tay động chân nữa, tôi sẽ thay cậu ấy dạy cậu một bài học.”

Ngô Nam Nam vô thức rụt người về sau.

“Nghe rõ chưa!”

“…”

Thiệu Hàn Việt hơi nhướng mày.

“Đã rõ, đã rõ! Rõ lắm rồi!” Mấy người đàn ông trung niên vội lao đến: “Đương nhiên là đã rõ rồi.”

“Vậy thì tốt.”

Cậu quay gót bước đi.

Không bao lâu sau hai luật sư cũng ra về.

Chờ tất cả mọi người giải tán hết, Ngô Nam Nam mới òa khóc: “Bố bảo con sau này đi học thế nào nữa đây. Không phải lỗi lầm gì lớn mà… Có phải bố không quan tâm đến tương lai của con phải không?”

Mấy đứa con gái bên cạnh cũng không ngờ sự việc nghiêm trọng đến vậy, công khai xin lỗi, đóng tiền phạt như xong đi lai còn lập hồ sơ lưu lại ở đồn cảnh sát, sau này vết nhơ này sẽ theo bọn họ cả đời.

Nghĩ đến đây, mấy người đều khóc không thành tiếng.

“Khóc, khóc nữa đi, chỉ biết khóc thôi! Mày có biết đây đã là nhẹ lắm rồi không! Mày đúng là đồ phá gia chi tử, mày có biết là đã chọc ai không hả!”

Cô ta ở nơi nhỏ bé này có quyền thế, nhưng làm sao so được với thành phố lớn kia. Nếu người đó thật sự để tâm điều tra cô ta, thì con đường làm quan của ông ta sẽ bị liên luỵ

Ông ta không đỡ nổi cái họa lớn này.

Lần này mà không nhận, sợ rằng sau này chết thế nào không biết.

Hết chương 46

Bình luận

Truyện đang đọc