HÔM NAY THIÊN KIM LẠI ĐI VẢ MẶT

Hãy ủng hộ tụi mình qua Momo/ZaloPay/ViettelPay/ShopeePay 0977361819 để tụi mình có động lực up chương nhanh nhất!


*********************************


THÀNH CÔNG
Tay đua chết ngay tại chỗ còn cô ấy cũng bị thương nặng. Tu Vũ từng nghĩ đến chuyện có thể là
do ngườ3i khác làm những đoạn đường đó thật sự rất hung hiểm, chỉ cần không cẩn thận là có khả năng xe hỏng
còn người ra đi ngay.
<1br>Nhưng người được cô dẫn đường cho là tay đua số một, đã từng giành được cúp trong giải F1. Anh ta mà để
xảy ra sai sót thì đ9úng là có hơi kỳ lạ.
“Ừm, tôi và anh đã đi điều tra báo cáo khám nghiệm tử thi của tay đua năm xưa.” Doanh Tử Khâm thản3 nhiên
tiếp lời, “Phát hiện một điểm đáng nghi, đại não của anh ta có một vùng tối rất nông.”
“Cũng tức là vào thời điể8m đó đầu óc của anh ta không được tỉnh táo.”
Ngay lúc này, cuốn băng ký ức bắt đầu chiếu lại trong đầu, Tu Vũ lẩm bẩm: “Thảo nào…”
Thảo nào sau khi cô ấy đưa ra mệnh lệnh, tay đua luôn phản ứng chậm hơn một phần tư giây. Tuy chỉ là một phần
tư giây nhưng trong quá trình đua xe, nó cũng đã đủ để quyết định sinh tử rồi.
“Vẫn đang điều tra.” Doanh Tử Khâm tựa vào ghế dựa, ngáp một cái thật to, “Chưa chắc đã là nhà họ Tu, có khả
năng là mấy gia tộc nước ngoài nữa.”
Có quá nhiều gia tộc muốn bắt quàng làm họ với gia tộc Manson. Tay đua của nhà họ Tu rất giỏi, bị nhắm vào cũng
là chuyện thường tình.
“Chậc.” Tu Vũ nhún vai, “Xem ra tớ không được may mắn lắm, là cái kiểu người đi trên đường cũng có thể rớt
trúng cái cống đã được đậy kín ấy.”
“Không, người bọn họ nhắm vào không phải là tay đua mà cậu chỉ đường cho đâu, dù sao anh ta cũng sắp giải
nghệ rồi.” Doanh Tử Khâm nhìn cô ấy, hờ hững tiếp lời, “Cậu là một tay đua thiên bẩm, thứ bọn họ muốn là cậu
không thể tham gia đua xe được nữa.”
Tu Vũ chậm rãi gật đầu: “Tớ hiểu rồi, bố Doanh à, làm phiền cậu quá.”
“Khách sáo.”
Ngay lúc này, điện thoại chợt vang lên. Doanh Tử Khâm nhận cuộc gọi: “A lô, giáo sư Tả.” “Trò Doanh, em đang ở
Đế đô phải không?” Đầu dây bên phía Tả Lê có tiếng gió rất lớn, “Có địa chỉ không?”
“Ừm, sao thế?”
“Các giáo sư muốn thăm hỏi em, nên có gửi cho em một ít đồ bổ.”
Doanh Tử Khâm gật đầu: “Có đồ bổ gì?” Cô không dùng được đồ bổ nhưng có thể chia cho Mục Hạc Khanh và
Nhiếp Vân Gián.
“Để tôi nghĩ xem…” Tả Lê đáp, “Hày, tôi chẳng nhớ rõ nữa, nói chung là chắc chắn có dầu gan cá gì đó, là đúng rồi,
còn có mười thùng gan heo nữa! Bố máu ấy mà!”
Doanh Tử Khâm: “…”
Cô lập tức cúp điện thoại.
Tả Lê vẫn còn đang đợi ghi lại địa chỉ: ???”
***
Trên mạng là gió mưa xáo trộn, trên truyền hình cũng đã phát đi tin tức nhà họ Doanh bị cô lập.
“Làm hay lắm.” Kỷ Nhất Hàng vỗ bàn một cái thật kêu, vô cùng tức giận, “Nhà họ Doanh không phải con người
mà.”
“Đúng thế.” Kỷ Ly cũng tức tối vô cùng, “Ác giả ác báo, cuối cùng cũng đợi được ngày này.”
Kỷ Nhất Hàng quay đầu lại, phát hiện Kỷ Ly cũng đang xem tin tức, còn cầm cả điện thoại, không kìm được ngây
người ra: “Tiếu Ly, con đang làm gì thế?”
Kỷ Ly ồ lên một tiếng, tỏ vẻ kiêu ngạo: “Con đang đánh bảng cho Doanh thần.” Kỷ Nhất Hàng ngơ ra: “Đánh bảng
là cái gì?”
“Ai dà, bố già rồi bố không hiểu được đâu.” Kỷ Ly mừng rỡ làm số liệu, “Nói chung Doanh thần là thần tượng của
con, nếu không phải vì vẫn còn bận làm thí nghiệm, chắc chắn con cũng đi tham gia ISC rồi.”
Kỷ Ly đứng ở tốp một trăm trong kỳ thi tốt nghiệp, thực lực cũng rất mạnh. Có điều con cháu chi chính của nhà họ
Ký đều phải tham gia viện nghiên cứu. Từ năm mười tuổi, bọn họ đã bắt đầu làm
những thí nghiệm đơn giản. Mỗi một lần thí nghiệm đều là một bài kiểm tra. Căn cứ theo biên bản kiểm tra, đến lúc
đó phân chia bọn họ đến những phòng thí nghiệm có cấp bậc khác nhau.


Kỷ Ly có quá ít thời gian, sau khi kỳ thi đại học kết thúc, cô ấy mới có thời gian xem chương trình phát lại của cuộc
thi ISC quốc tế. Sau đó thì lọt hố thành người hâm mộ luôn.
“Thế thì tốt.” Kỷ Nhất Hàng cũng rất vui mừng, “Đợi bố tìm được Phong Miên rồi, có khi con có thể gặp mặt thần
tượng của con đấy, tính ra thì con bé còn là em họ của con cơ.”
Nói rồi, Kỷ Nhất Hàng đứng lên, bước vào trong phòng ngủ.
Ông đến thành phố Hộ một chuyến nhưng không tìm được người, dạo gần đây có thông tin bảo ôn Phong Miên
xuất hiện tại Đế đô. Ông phải đi chuyến nữa xem sao.
“Tiểu Ly.” Bà Kỷ cau mày, nhìn về phía phòng ngủ một cái, kìm giọng, “Con không có thần tượng, con cũng không
có em họ, đã nghe rõ chưa hả?” Kỷ Ly ngẩn người: “Mẹ?”
“Bố của con cũng sẽ không đón bố con bọn họ về đây đâu.” Bà Kỷ nặng nề nhấn mạnh, “Con đi học đi, đừng có
nghĩ vẩn vơ đến mấy chuyện đó nữa.”
Kỷ Ly mím môi, đặt điện thoại xuống, đi vào phòng sách.
Kỷ Nhất Hàng bước ra, hoàn toàn không biết gì về chuyện đã xảy ra trước đó. Lúc ông đang chuẩn bị ra ngoài, bà
Kỷ gọi ông lại.
“Kỷ Nhất Hàng, khó khăn lắm anh mới bước lên được vị trí ngày hôm nay.” Bà Kỷ nhắm mắt, “Tại sao anh còn lấy
tiền đồ của bản thân ra đánh cược như vậy hả? Anh quên mất hai mươi năm trước anh đã bị liên lụy như thế nào
à?”
Viện nghiên cứu của nhà họ Kỷ không chỉ có mình người nhà họ Kỷ, mà còn có những nhân tài bọn họ chiêu mộ ở
bên ngoài về. Bà Kỷ là con gái của một vị viện phí thời đó. Bà nhớ được Ôn Phong Miên không phải là do đã từng
gặp, mà là vì khi ấy Ôn Phong Miên rất có tiếng tăm trong nhà họ Kỷ. Ông ấy quá xuất sắc, nhà họ Kỷ không ai
không biết.
Thời điểm bà Kỷ và Kỷ Nhất Hàng quen biết nhau thì bố của bà đã rút lui rồi. Khi đó cũng là lúc Kỷ Nhất Hàng bị
cách chức vì có dính dáng đến chuyện thí nghiệm đảo nhỏ bí mật thất bại. Từ một nghiên cứu viên chính thức sắp
được thăng chức, ông ấy trở thành một thành viên gia tộc tầm thường chẳng có bất cứ thực quyền nào. Tất cả mọi
chuyện đều là do Ôn Phong Miên.
Nhà họ Kỷ ở Đế đô vốn là một nhánh tách ra từ nhà họ Kỷ của giới cổ võ, chỉ một số ít người sở hữu gen đột biến,
có thiên phú cổ võ. Những con cháu có thiên phú cổ võ sẽ được đón về giới cổ võ, vì vậy
nhà họ Kỷ cũng giống với gia tộc gốc ở giới cổ võ, đấu đá tranh giành bên trong gia tộc rất dữ dội, thường xuyên có
những nghiên cứu viên bị bí mật xử tử.
Khi đó suýt chút nữa Kỷ Nhất Hàng cũng về với cát bụi rồi, là bà Kỷ giữ lại mạng giúp ông ấy. Do đó, bà Kỷ thực
sự không hề có chút hảo cảm nào với người em chồng chưa bao giờ gặp mặt này.
“Em không đồng ý cho cậu ta quay lại.” Bà Kỷ hít một hơi thật sâu, “Vả lại anh có biết trong nhà họ Kỷ có bao
nhiêu người muốn giết cậu ta không? Cậu ta sẽ liên lụy đến anh lần nữa đấy, anh có biết không?”
Lúc nhìn thấy Ôn Phong Miên trên truyền hình, bà cảm thấy sợ hãi hơn là kinh ngạc. Dù công hay tư thì bà cũng
không muốn cho Kỷ Phong Miên quay về.
Người khôn phải biết giữ mình. Đây là cách nghĩ của tất cả mọi người.
“Anh biết là em lo lắng, em cũng muốn tốt cho anh.” Kỷ Nhất Hàng mặc quần áo chỉnh tề, lắc đầu, “Nhưng nó là
em trai anh, còn ở bên ngoài chịu biết bao nhiêu khổ sở như vậy nữa, em tưởng người nhà họ Kỷ không nhúng tay
vào cuộc thí nghiệm năm xưa thật hả?”
“Cho dù anh không động vào, những người khác trong nhà họ Kỷ cũng sẽ động tới, đến khi đó cái giá phải trả
không phải là thứ mà em và anh có thể gánh nổi đâu.”
Bà Kỷ giật mình. “Nếu nó đã lộ mặt chứng tỏ cuối cùng nó cũng đã bước ra, anh phải giúp nó, anh sẽ không để bọn
họ gặp nguy hiểm đầu, nếu xảy ra chuyện thì anh sẽ tự mình gánh vác mọi trách nhiệm.”
Kỷ Nhất Hàng đã đẩy cửa bước ra ngoài. Bà Kỷ vẫn đang ngẩn người. Cuối cùng, bà thở dài một hơi.
***
Thành phố Hộ.
Chung Mạn Hoa rời khỏi Đế đô như đang chạy trốn. Nhưng cho dù là ở trên máy bay thì cũng sẽ có người nhận ra
bà ta. Lúc nào cũng có người chụp ảnh bà ta, chỉ trỏ vào bà ta, nói bà ta không xứng làm mẹ người khác.
Chung Mạn Hoa sắp phát điên rồi. Xưa giờ bà ta luôn muốn được nổi tiếng nhưng chẳng ngờ là bản thân sẽ nổi
tiếng bằng cách thức này.
Nhà họ Nhiếp, nhà họ Mục, nhà Đệ Ngũ… Chung Mạn Hoa đọc tin tức trên điện thoại, cõi lòng run sợ. Làm sao Doanh Tử Khâm quen biết nhiều gia tộc lớn đẳng cấp như vậy được?
Khi nhìn thấy hai cái tên Nhiếp Vân Gián và Mục Hạc Khanh, bà ta lại càng khó ngồi vững hơn, khung cảnh trước
mắt trở nên mờ ảo. Thì ra, người ném chi phiếu cho bọn họ lúc trước là người do Mục Hạc Khanh phái tới ư?
Lúc này, Chung Mạn Hoa chợt nhớ đến chuyện trước đó nữa. Thì ra chiếc xe mà bà ta và Mục phu nhân đụng mặt
chính là của Mục Hạc Khanh. Doanh Tử Khâm cũng chính là vị thần y đã cứu chữa cho Mục Hạc Khanh. Điều nực
cười là khi đó bà ta và Mục phu nhân vẫn còn rất khinh thường Doanh Tử Khâm. Bà ta còn chê trách là Doanh Tử
Khâm xuất hiện trước mặt Mục phu nhân sẽ làm bẩn đôi mắt của Mục phu nhân.


Sau khi mọi chuyện bùng nổ, bên dưới tài khoản doanh nghiệp chính thức của Tập đoàn Doanh thị cũng chất đầy
lời bình luận. Phần lớn trong số đó là chất vấn bà ta, lại còn cùng một nội dung chính.
[Chung Mạn Hoa, bà đã hối hận chưa? Bà hối hận rồi bọn tôi lại càng vui mừng, xin bà hãy sống trong sự hối hận
suốt cả đời này, ôm lấy con gái nuôi của bà sống hết đời luôn đi “mỉm cười…]
Làm sao không hối hận được?
Chung Mạn Hoa chỉ cảm thấy bức bối, không thở nổi. Càng đọc tin tức, bà ta lại càng buồn bã.


Lúc Chung Mạn Hoa vội vã chạy đến bệnh viện, Doanh Nguyệt Huyên đã rời đi rồi. Các bác sĩ cứu Doanh Chấn Đình lần nữa, có
điều ông ta vẫn chưa tỉnh lại, vẫn đang hôn mê. Chung Mạn Hoa cảm thấy may mắn vì Doanh Chấn Đình vẫn còn đang hôn mê, nếu
không sau khi biết được chuyện trên mạng, chắc chắn ông ta sẽ nổi trận lôi đình với bà ta.
Lúc này bác sĩ chủ trị bước tới, cầm theo một tập tài liệu: “Doanh phu nhân, có một tin tốt.”
Chung Mạn Hoa chẳng thể nào cười nổi: “Còn có tin gì tốt được nữa đây?” Nhà họ Doanh bị cô lập rồi, Doanh Chấn Đình hôn mê bất
tỉnh, bà ta cũng gần như đã chết về mặt xã hội rồi.


“Nguồn gan của ông Doanh có người ghép thích hợp rồi.” Bác sĩ chủ trị đưa kết quả xét nghiệm sang, hỏi, “Khi nào thì nhà bà tiến
hành phẫu thuật?”

Bình luận

Truyện đang đọc