HÔN NHÂN GIẢ

Edit: Pingki

***

Nghe Cố Ái ‘Ah’ một tiếng, Lâm Trình nhíu mày, anh đưa mắt nhìn vào vết thương của mình, lại nhìn sang Cố Ái: “Sao vậy? Miệng vết thương có phải trông rất kinh khủng rất đáng sợ hay không?”

Cố Ái lắc đầu: “Không kinh khủng cũng không đáng sợ, tôi chỉ cảm thấy đau thay anh thôi.” Cô nói xong, lấy thuốc từ hòm thuốc ra giúp anh cầm máu: “Rốt cuộc là vì sao lại bị thế này? Miệng vết thương sâu như vậy, trách không được máu ra nhiều thế.”

Nghe thanh âm thân thiết mềm nhẹ của Cố Ái, lại thấy bộ dạng của cô nhíu mày tập trung giúp anh bôi thuốc, Lâm Trình chợt thấy ấm áp đầy cõi lòng. Côđang quan tâm anh đúng không?!

Vả lại, cô quả thực giống như lời côđã nói, cảm thấy đau thay anh. Lâm Trình nghĩ, có lẽ là côđang đau lòng vì anh.

Cô giúp anh bôi thuốc thật cẩn thận, đầu ngón tay của cô lành lạnh, khi chạm vào da thịt anh, cảm giác thực thoải mái. Có cô xử lí băng bó vết thương, Lâm Trình đột nhiên bật lên suy nghĩ, hôm nay anh bị thương như thế này, coi như cũng đáng giá.

Cố Ái làm việc luôn luôn có hiệu suất tốt, cả quá trình xử lí vết thương, băng bó chỉ mất nửa tiếng đồng hồ, đến lúc làm xong hết thảy, nhìn thấy Lâm Trình chảy máu nhiều như vậy, Cố Ái nhíu mày, hẳn là nên làm cho anh ta chút đồăn dinh dưỡng bổ máu. Côđưa mắt nhìn sang hộp cá nướng đang nằm trên đất, Cố Ái tiếc rẻ mà lẩm bẩm, lãng phí cả một đĩa cá thơm ngon. Đem thuốc mỡ, băng vải thu dọn bỏ vào trong hòm thuốc, Cố Ái xuống giường, quay lại nhìn Lâm Trình: “Lâm ca ca, tối nay để tôi nấu cơm cho anh.”

Cố Ái nói xong, liền muốn ra khỏi phòng, ai ngờ vừa mới quay người đi, lại cảm giác cổ tay mình bị Lâm Trình kéo lại.

Cố Ái quay đầu, liền nghe được Lâm Trình nói: “Trên người tôi mùi máu nồng quá, tôi muốn đi tắm rửa một cái.”

“Tắm?” Cố Ái nhướng mày: “Vậy thì anh đi tắm đi!”

“Tôi bị thương, làm không tiện cho lắm.”

Bị thương, lại không tự tắm được, chả lẽ… Cố Ái nhăn mặt: “Anh cóý gì? Chẳng lẽ anh muốn tôi tắm cho anh sao?”

Cố Ái nói xong, hai mắt nheo lại nhìn Lâm Trình, không nghĩ tới Lâm Trình thế nhưng lại mặt dày gật gật đầu: “Vậy phiền Cố tiểu thư vậy.”

Giúp một người đàn ông tắm?

Đúng là truyện cười mà.

Cố Ái kiên định lắc đầu: “Tôi không muốn giúp anh tắm đâu!” Cô nói xong, ánh mắt thế nhưng không tự giác nhìn xuống nửa người bên dưới của Lâm Trình, thật làđau đầu, nếu giúp anh ta tắm, có phải cô sẽđược nhìn thấy nơi kia của anh ta hay không…. Tuy rằng, cóđôi khi, cô thật sự rất muốn biết cái chỗ kia của đàn ông nó là cái dạng gì… =.=

Nhìn theo tầm mắt của Cố Ái đang nhìn xuống phía dưới của mình, Lâm Trình có chút buồn cười gõ gõ mấy cái lên trán của cô: “Em đang nghĩ cái gì thế hả?” Anh nói xong, tới gần cô một chút, dùng ngữ khí có chút ám muội: “Tôi chỉ cần Cố tiểu thư giúp tôi gội đầu, lau rửa nửa người trên, không hơn. Cho nên, làm ơn đừng tưởng tượng lung tung.”

Bị anh nhìn trúng tâm tư, Cố Ái mặt đỏ lúng túng, lấy tay xoa xoa cái trán vừa bị anh gõ, phụng phịu: “Tôi nào có nghĩ lung tung.”

Cô nói xong, cụp đầu xuống, nhưng ngay lúc đó cô bỗng cảm giác có một cánh tay ôm lấy eo của mình, rồi sau đó Lâm Trình lại dùng tay còn lại bế cô lên. Bị anh bế như vậy, Cố Ái theo bản năng ôm lấy cổ anh cho khỏi ngã, hai mắt hoảng hốt nhìn anh: “Lâm Trình, anh muốn làm gì?”

Bên tai truyền đến thanh âm trầm thấp nam tính: “Mang em đi giúp tôi tắm rửa.”

Cố Ái buồn bực: Người đàn ông này, có biết xấu hổ không vậy?

Ôm Cố Ái vào lòng cảm giác thật sự rất không tệ.

Lâm Trình cười cười, đối với cô gái mình yêu, thỉnh thoảng báđạo một chút có vẻ cũng hay.

Ôm cô vào trong phòng tắm, Lâm Trình nhìn thấy hai má Cố Ái đỏ bừng bừng, nhìn thấy cô như vậy, Lâm Trình đột nhiên rất muốn đùa với cô một chút, vì thế nói: “Cố tiểu thư, phiền em giúp tôi cởi đồ.”

Anh nhìn thấy Cố Ái đáp lại mình bằng một cái liếc mắt gườm gườm, nhưng sau đó vẫn không đám nói lời nào mà ngoan ngoãn giúp anh cởi cúc áo, thắt lưng.

Lại nói, Cố Ái nghĩ, dù sao cũng phải giúp anh ta lau rửa người, một khi đã như vậy, cởi một cái cúc áo khuy quần đã là cái gì?

Cóđiều, sau khi cởi từng chiếc cúc, bỏ quần áo của anh xuống xong, Cố Ái bất giác nuốt nuốt nước miếng.

Bởi vì dáng người Lâm Trình phải nói là cực kì hoàn mỹ.

Đường cong tuyệt đẹp, vân da rõ ràng, cơ ngực cường tráng, nửa người trên của anh, nhìn qua dường như không hề có lấy một vết sẹo nào. Lại nhìn xuống cặp chân thon dài bên dưới, Cố Ái tặc lưỡi: Người đàn ông này mà không đi thi sắc đẹp quả làđáng tiếc. Nghĩ vậy, Cố Ái bất giác liếm liếm môi.

“Đừng liếm môi.”

Cố Ái đang nhìn dáng người Lâm Trình đến ngẩn người, đột nhiên nghe được thanh âm Lâm Trình vang lên trên đầu mình có chút bất đắc dĩ: “Cố tiểu thư, ở trước mặt đàn ông mà liếm môi, đối với anh ta mà nói, chính là một loại quyến rũđó.”

Liếm môi là quyến rũ…

Cố Ái chợt bừng tỉnh, rồi sau đó cuống quít bịt miệng mình lại.

Nhìn bộ dạng ngốc nghếch ôm miệng của cô, Lâm Trình thở nhẹ một hơi, đêm nay anh dại dột nghịch lửa rồi.

Anh đãđánh giá quá cao khả năng kiềm chế dục vọng của mình.

Anh nghĩ quá lắm cũng chỉ là nhờ Cố Ái lau phần người trên, còn phần người dưới có lẽ sẽ không có phản ứng gì quáđáng. Nhưng là, điều anh không nghĩ tới, ngay tại lúc Cố Ái đang giúp anh cỏi bỏ cúc áo, thứ kia ở phần bên dưới mình thế nhưng lại cứng rắn đứng dậy một cách thật đáng xấu hổ. Mà vừa rồi xem cô liếm môi, Lâm Trình chỉ cảm thấy ngọn lửa dục vọng trong cơ thể mình đang hừng hực thiêu đốt.

Hô hấp không nhịn được trở nên dồn dập.

“Lâm ca ca, anh có thể ngừng việc thở dốc như thế này lại được không?”

Phụ nữ liếm môi là hành động quyến rũđàn ông, vậy còn đàn ông cởi sạch nửa người trên ở trước mặt phụ nữ thì không phải là một loại cám dỗ sao?

Cố Ái giúp anh lau người, nghe tiếng hít thở của anh dồn dập bên tai, khiến cho hô hấp của cô thế nhưng lại cũng gấp gáp theo. Cô nói xong, ngẩng đầu nhìn Lâm Trình một cái, nhưng sau khi nhìn vào ánh mắt kia, tim cô không hiểu sao lại đập thịch thịch thật mạnh.

Không biết có phải là vì bầu không khí trong phòng tắm quá mức ái muội hay không, sau khi Cố Ái nhìn thẳng vào mắt người ta rồi thế nhưng lại không hề rời đi, mà là nhìn chăm chăm vào đó. Cũng không biết có phải là do Lâm Trình quá mức đẹp trai hay không, nhìn vào mắt anh, Cố Ái bỗng nhiên lại có một loại xúc động muốn kiễng chân lên hôn anh.

Lâm Trình cảm thấy mình quả thật nhưđang chơi đùa với lửa, Cố Ái giúp anh tắm rửa, mỗi lần tay cô chạm vào da người anh, anh liền cảm nhận được phía dưới người lại càng cứng rắn thêm một chút, hô hấp cứ như vậy mà trở nên dồn dập hơn.

Lúc này, Cố Ái không hề e dè nhìn mình, ma xui quỷ khiến, Lâm Trình thế nhưng lại cúi đầu hôn lên môi của cô.

Đến lúc môi hai người chạm vào nhau, Cố Ái chỉ thấy đầu óc mình đột nhiên trống rỗng, cô không còn nghĩđược đến bất kì chuyện gì nữa, chỉ muốn đáp lại nụ hôn của anh.

Khi mới chạm vào môi cô, nụ hôn của anh chỉôn nhu mà nhẹ nhàng, dần dà, Lâm Trình ôm côđặt ở trên tường, nụ hôn của anh trở nên báđạo mà xâm nhập.

Cũng không biết hôn bao lâu, Cố Ái chỉ cảm thấy toàn thân khô nóng khó chịu, thân thể lại như không còn chút sức lực. Hơn nữa, cũng không biết là từ khi nào, cô vậy mà hai chân mình lại vòng trên eo Lâm Trình, cô rõ ràng cảm giác được có gìđó cứng rắn chạm vào giữa hai chân mình, thật khó chịu. =.=

Trong cơn ý loạn tình mê, Cố Ái mơ màng nghĩ, thứđang đụng vào người cô, hẳn là thứ kia của đàn ông. =.=

Thứ kia của đàn ông?!

Cố Ái ‘Ah’ một tiếng, rồi sau đóđột nhiên tỉnh táo lại.

Nghe thấy Cố Ái kêu lên, Lâm Trình vội vàng dừng tất cảđộng tác của mình lại.

Hai người vẫn giữ nguyên tư thế mờám, hai mắt nhìn nhau đăm đăm.

Hai người họ ai cũng đỏ bừng mặt, không ngừng thở hổn hển.

“Chúng ta…” Cố Ái quẫn bách, cúi đầu: “Anh mau thả tôi xuống đi.”

Lâm Trình luống cuống chân tay xấu hổ gật đầu, nhẹ nhàng để côđứng vững trên sàn nhà.

Thấy Cố Ái vẫn cụp đầu, Lâm Trình sợ hãi cô tức giận, sau này sẽ không thèm đểý tới anh nữa, vì thế nhẹ nhàng dỗ: “Ái Ái, anh xin lỗi.”

Thanh âm Lâm Trình thực ôn nhu, ôn nhu đến mức làm cho Cố Ái không biết nên nói gì, chỉ biết ngượng ngùng gật đầu.

Cóđiều, cái hôn vừa rồi của hai người đều là anh tình tôi nguyện, Cố Ái vẫn cứ cúi đầu xuống, bộ dạng chịu thiệt thực tội nghiệp, nghĩ nghĩ, cố lấy dũng khí ngẩng đầu nhìn thẳng vào Lâm Trình, nhưng giây tiếp theo liền xấu hổđỏ mặt lần nữa: “Lâm ca ca, chuyện vừa rồi xảy ra, tôi chẳng nhớ gì hết.” Nói xong, chỉ chỉ ra cửa: “Tôi ra trước đây.”

Nhìn bóng dáng cô rời đi, Lâm Trình muốn cười mà lại không cười nổi.

Không nhớ rõ, cũng có nghĩa là cô sẽ không tức giận. Nhưng chỉ nói không nhớ một cách nhẹ bẫng như vậy, có lẽ là không quan tâm.

Không quan tâm…

Sờ lên cánh môi vừa hôn cô, Lâm Trình chua sót mỉm cười, rốt cuộc là phải làm như thế nào mới cóđược trái tim của côđây?

Ra khỏi phòng tắm, Cố Ái há hốc miệng thở hổn hển.

Vỗ ngực mấy cái, tại sao lại có thể như vậy? Chỉđồng ý giúp anh ta tắm thôi mà một hồi lại leo lên người anh ta?

Trở lại phòng ngủ của mình, Cố Ái đau khổ ngã xuống giường lớn.

Nằm ở trên giường, trong đầu Cố Ái không ngừng hiện lên hình ảnh hai người bọn họ vừa rồi hôn nhau, nghĩđến đó, Cố Ái lại ngượng ngùng dúi đầu vào gối.

Đó là nụ hôn đầu tiên của cô a!

Nụ hôn đầu tiên của cô cứ trôi qua chẳng để lại chút ấn tượng gì như vậy!

Cố Ái ai oán, nụ hôn đầu vốn dĩ làđể dành cho người yêu trong mộng của cô kia mà!

Nhưng mà, nhìn xuống phía dưới vẫn còn mặc quần jean nghiêm chỉnh, Cố Ái thở phào một hơi, cũng may còn đêm đầu tiên. Nhớ lại vừa rồi giữa chân mình có gìđó cứng rắn chạm phải, Cố Ái không tự giác run rẩy một chút. Cũng may, cũng may a.

Nghĩ như vậy, cô bỗng cảm thấy nhẹ nhàng hơn.

Nhưng khi nhìn sang ảnh chụp của Thẩm Luật Ngôn đặt trên bàn, tâm tình Cố Ái lại bắt đầu như trời đất rung chuyển. Bởi vì cô thật sự không nhớ nổi ngày đó sau khi say rượu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cô rốt cuộc có thổ lộ với anh ấy hay không. Hoặc là, không biết cô sau khi thổ lộ cóđi cường hôn anh ấy không nữa? Khịt khịt cái mũi, nếu ngày đó say rượu, cô thật sự cường hôn Thẩm Luật Ngôn thì hay biết mấy, như vậy nụ hôn đầu tiên của cô sẽ là của anh…. Nghĩ nghĩ ngợi ngợi, cô chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Cô mơ màng ngủ, lại mơđến một giấc mơ, trong mơ cô quay về ngày hôm trước mình uống say, khi đó, lúc đã chếnh choáng, cô bộc bạch với Thẩm Luật Ngôn, rồi sau đó Thẩm Luật Ngôn chủđộng tới gần muốn hôn cô, chỉ cóđiều, khi anh ta vừa mới đến gần, hai người đang chuẩn bị hôn nhau thì Cố Ái đột nhiên tỉnh giấc.

Tỉnh lại, nhớđến giấc mơ ban nãy, Cố Ái không cam lòng đập đầu mình một cái, thật là, đến cả giấc mộng đẹp cũng không cho người ta cơ hội!

Sẽ không như lời Lâm Trình nói chứ, Thẩm Luật Ngôn sẽ không thích cô, cô và Thẩm Luật Ngôn sẽ không bao giờđến được với nhau ư?

Nghĩ như vậy, tâm tình Cố Ái có chút buồn bực, cắn cắn môi, cô mới không tin thứ gọi là trực giác của Lâm Trình kia, cô mới không thèm nghe anh ta nói bừa! Trong thế giới tình cảm riêng của cô, chân thành sẽ vượt qua mọi khó khăn, chỉ cần quyết tâm dốc hết sức thì không gì là không thể!

Thẩm Luật Ngôn nhất định sẽ là của cô!

Nhìn đồng hồ, cô cảm giác giấc ngủ vừa rồi của mình cũng không dài lắm, lúc này mới hơn 11h đêm thôi.

Bụng hình như hơi đói.

Cố Ái cào tóc, từ trên giường ngồi dậy, cô chỉ lo xấu hổ thẹn thùng, thế nhưng quên mất chuyện phải nấu cơm cho Lâm Trình ăn, Lâm Trình bị thương, mất nhiều máu như vậy, hẳn phải ăn nhiều đồăn dinh dưỡng một chút mới đúng.

Hơi chau mày, cô chưa đi nấu cơm, mà anh ta lại đang bị thương, có lẽ không xuống bếp được. Vậy anh ta ăn gì rồi? Nghĩ thế, Cố Ái có chút lo lắng xuống giường, vội vàng chạy ra phòng khách.

Ngoài phòng khách tối đen như mực, Cố Ái lọ mọđi vào phòng bếp, mởđèn lên, trong này sạch sẽ, xem ra, Lâm Trình không hề nấu ăn.

Nếu thế thì anh ta cũng chưa ăn cơm chăng?

Anh ta mất nhiều máu vậy kia mà.

Cố Ái lưỡng lự tắt đèn trong phòng bếp đi, rón ra rón rén đi tới trước cửa phòng Lâm Trình, dán lỗ tai lên cửa mà lắng nghe động tĩnh trong phòng…

Bình luận

Truyện đang đọc