HÔN NHÂN GIẢ

Edit: Ss. Vũ Phương Thảo

Đợi Cố Ái ngủ say trong lòng mình, Lâm Trình nhẹ nhàng ôm cô đi vào phòng ngủ.

Giúp cô giém chăn thật cẩn thận, Lâm Trình vừa xoay gót định rón rén đi ra, cổ tay lại bị Cố Ái kéo lại. Quay đầu liền nhìn thấy cô hai mắt mở to, gượng dậy khỏi chỗ nằm.

“Lâm ca ca, em không muốn ngủ.” Cô loay hoay chui ra khỏi chăn rồi bước xuống giường, đi đến bên người Lâm Trình, chợt đưa tay bá vào cổ anh như một đứa trẻ, hai chân vòng qua quấn bên hông Lâm Trình: “Lâm ca ca, hôm nay là thứ bảy, anh không cần đi làm phải không? Ở nhà xem phim với em một ngày nhé?”

Bộ dạng lúc cô nói chuyện thật điềm đạm đáng yêu làm cho anh thoáng đau lòng, Lâm Trình nhận lời: “Được rồi, vậy chúng ta đi chuẩn bị đồ ăn vặt cho cả ngày xem phim nào.” Nói đoạn anh ôm cô ra khỏi phòng ngủ.

Cô đã nói, cô cần một cái ôm ấm áp. . .

Cho nên lúc này động tác quấn chặt hai chân quanh hông mình của Cố Ái tuy thực ái muội, nhưng anh chẳng mảy may nghĩ đến chuyện gì khác.

Cứ như vậy, hai người ngồi trên sô pha, ăn đồ ăn vặt, uống nước ngọt, xem hết bộ phim này đến bộ khác, hết bi thương lại đến phim hài. .

Giữa lúc hai người đang chăm chú, Cố Ái nhẹ nhàng gối đầu lên vai Lâm Trình, lẳng lặng mà tựa vào anh, cảm giác thực hạnh phúc.

Không biết tự lúc nào màn đêm đã bắt đầu buông xuống.

Không biết có phải vì mấy ngày qua ngủ không được ngon giấc hay không, thường xuyên bị ác mộng, cô bây giờ vô cùng không thích bóng tối. Hơn nữa, đối với nó cô còn có một cản giác sợ hãi không nói thành lời.

Nhìn màn đêm đen như mực ngoài cửa sổ, tâm tình Cố Ái chợt xuống thấp đến cực điểm

“Ái Ái, cả ngày đều ăn đồ ăn vặt rồi, để bây giờ anh đi làm một chút đồ ăn nhé.” Lâm trình nhìn đồng hồ, đã tới giờ ăn cơm tối.

Cố Ái cười có lệ, ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng.”

Lâm Trình đi vào bếp, Cố Ái cũng không còn lòng dạ nào xem phim nữa, ngơ ngẩn nhìn theo bóng anh, hai mắt chăm chú không hề dời đi.

Cô cũng không biết chính mình rốt cuộc làm sao vậy, giống như chỉ có nhìn anh, trong lòng mới thoải mái, dễ chịu, mới có thể bình tâm lại được.

Loại cảm giác này, thật kỳ lạ.

Hai người cùng dùng bữa tối.

Người ta nói căng da bụng chùng da mắt, nhưng cô không muốn đi ngủ một chút nào.

Nhìn Lâm Trình lúc này tựa như đã vô cùng mệt mỏi, cô đành ngoan ngoãn đi vào phòng mình.

Suốt hai ngày cô hôm mê bất tỉnh, Lâm Trình luôn túc trực ở bên cạnh, căn bản không ngủ đủ giấc, cho nên khó tránh khỏi mệt mỏi.

Nhìn Cố Ái ngoan ngoãn vào phòng ngủ, còn anh xoay người đi vào phòng ngủ của mình, ngã vào trên giường, quần áo còn chưa kịp thay đã bất tỉnh.

Lúc trời bắt đầu rạng sáng, Lâm Trình bị một trận tiếng đập cửa dồn dập làm bừng tỉnh, dọa anh nhảy dựng, cuống quít nhảy xuống giường mở cửa.

Cửa vừa mở ra, liền thấy Cố Ái nhào vào lòng anh mà khóc.

“Làm sao vậy?”

“Em thấy sợ lắm.” Cố Ái nức nở, hai tay ôm anh lại như siết chặt thêm.

Cô cảm thấy thần kinh của mình dường như muốn suy nhược.

Khó đi vào giấc ngủ còn chưa nói, lúc đang ngủ còn bị ác mộng làm giật mình liên tục.

Đêm nay, cô nằm trên giường của mình, trằn trọc lúc lâu sau vẫn không ngủ được, đến lúc cô vừa chợp mắt một chút, thế nhưng lại mơ thấy ba, thấy ông biết cô không phải người của Cố gia, bèn đuổi cô ra khỏi nhà. Mơ đến buổi tối ngày đó suýt nữa bị năm tên lưu manh chà đạp. . . Cô thậm chí còn mơ thấy Lâm Trình ở bên cạnh Cố đại tiểu thư chân chính là Cố Noãn, quay sang tìm mọi cách để nhục nhã cô. . .

Tất cả những điều khiến cô sợ hãi nhất lần lượt xuất hiện trong giấc mơ rồi đan xen vào nhau.

“Lâm ca ca, đêm nay em ngủ với anh được không?”, Cô thổn thức, cằm tì lên ngực anh, gương mặt đáng thương ngẩng đầu lên nhìn Lâm Trình: “Em ngủ một mình nhưng không lúc nào là không gặp ác mộng.”

“Đương nhiên là được.” Lâm trình đáp lời, lập tức ôm lấy cô quay vào phòng ngủ.

Nhẹ nhàng đặt cô lên giường mình, giúp cô đắp chăn cẩn thận, xong xuôi anh mới đặt lưng nằm xuống cạnh cô.

“Lâm ca ca, em có thể ôm anh ngủ chứ?” Cố Ái tuy hỏi ý nhưng hai tay đã dang ra ôm lấy thắt lưng anh, đầu lại trực tiếp tựa vào ngực anh.

Cảm thụ được nhiệt độ cơ thể anh, Cố Ái giống như cảm nhận được một loại cảm giác an toàn, khóe miệng hơi cong lên.

Nếu đặt ở thời điểm trước kia, khi cô còn là một Cố Ái hoạt bát đáng yêu không lo nghĩ gì, bị cô ôm như vậy nhất định anh sẽ nổi lên thú tính, kiềm chế không được mà chiếm lấy cô. Thế nhưng hiện tại cô thực yếu ớt, đáng thương ôm lấy anh, anh thật sự không có một chút động tình. Chỉ có một tâm tư duy nhất là tha thiết muốn mang lại cho cô cảm giác bình yên nhất.

Có điều, nha đầu Cố Ái kia thật đúng là nghịch ngợm.

Lâm Trình vừa định ngủ, lại cảm giác nơi mẫn cảm nhất trên người của mình giống như bị tay của ai kia vô tình lướt qua.

Mở mắt ra lại thấy Cố Ái đang nhoẻn cười đấy tà ác, mặt anh nháy mắt đỏ lên.

Khẽ nhéo cái mũi của cô, bất đắc dĩ nhíu mày: “Không được lộn xộn, nghịch lửa coi chừng cháy nhà.”

Anh tuy nói vậy, nhưng nửa người dưới bắt đầu rục rịch.

Anh rõ ràng có thể bắt mình làm Liễu Hạ Huệ, nhưng ngược lại tiểu nha đầu xấu xa kia lại không ngừng khiêu khích anh.

Nhìn bộ dạng anh đỏ mặt thật phấn khích, Cố Ái ngọt ngào cười, ôm anh càng chặt, lại cố ý hỏi: “Vừa rồi tay em có hơi lạnh, đưa vào trong chăn giống như đụng phải cái gì vậy?” Tặc lưỡi: “Chậc, vừa đụng phải gì ấy nhỉ?”

Không thể nhẫn hơn được nữa.

Lâm Trình xoay người một cái liền đè Cố Ái dưới thân mình, thanh âm trầm khản: “Đụng phải em trai anh!”

Bị anh đè nặng, Cố Ái nhìn anh, trái tim đánh trống hồi không ngừng trong ngực cô.

Có chút hối hận nuốt nước bọt, quả thực đùa với lửa rồi.

Cười gượng hai tiếng, cô nhẹ nhàng đẩy anh ra, đáng thương chớp mắt: “Thực xin lỗi, em không phải cố ý.”

Ái muội chính là khoảnh khắc đáng yêu nhất giữa nam và nữ.

Cố Ái ngây ngô cười, hiện tại rơi vào tình huống này, tâm trạng lại có phần hưng phấn.

Hơn nữa, cô khiêu khích anh, nhìn anh không biết làm thế nào, cảm giác lại càng hưng phấn hơn.

Trong lòng cô cũng ấm áp hơn, cô làm càn như vậy cũng chỉ là vì ỷ lại vào tình cảm Lâm Trình dành cho cô mà thôi, đây có được xem như là được sủng mà kiêu không nhỉ?

Bị cô khiêu khích, nửa thân dưới của anh đã muốn có phản ứng.

Có điều, sợ hãi chính mình nổi lên thú tính, làm ra chuyện gì tổn thương đến Cố Ái, Lâm Trình hít một hơi, lập tức đứng dậy khỏi người cô, vội vàng đi vào phòng tắm.

Dội qua nước lạnh, lại ngồi trong phòng tắm hút xong một điếu thuốc, sau đó anh mới quay lại giường.

Lúc Lâm Trình chạy vào phòng tắm, cô liền đoán được anh nhất định là đi tắm nước lạnh.

Sau khi anh lên giường, tiến đến bên người, cô sờ sờ da anh, quả thật là mát lạnh.

Có chút ngượng ngùng không dám ngẩng đầu nhìn anh, Cố Ái lè lưỡi: “Lâm ca ca, em xin lỗi.”

“Ngủ đi.” Lâm Trình nói xong, giúp cô đắp lại chăn, “Anh ở ngay tại bên cạnh em, ngủ ngon đi.”

Cố Ái dùng sức hít hít cái mũi, lúc anh nói chuyện giống như có mùi khói thuốc.

Anh vừa rồi còn hút thuốc?

Cố Ái dịch người sát lại bên anh, nói “Hút thuốc hại thân thể, về sau anh đừng hút nữa.”

Đây là cô lần thứ hai nói với anh, hút thuốc sẽ có hại với thân thể, khuyên anh về sau đừng hút. Lần trước cô nói như vậy, anh trả lời “không bỏ được”, mà lúc này, anh lại cười gật gật đầu, khẽ đáp một tiếng: “Ừ.”

Anh biết rõ Thẩm Luật Ngôn không hút thuốc.

Anh muốn khiến bản thân mình trở thành kiểu người Cố Ái thích.

Bởi vì trò đùa dai khi nãy của cô mà Lâm Trình phải đi tắm nước lạnh, cho nên lúc này Cố Ái không dám đến gần anh quá mức, sơ làm anh phải đi tắm nước lạnh lần nữa, Cố Ái không khỏi an phận hơn nhiều.

Giữa cô và anh trên chiếc giường này, đã xuất hiện một chút khoảng cách nho nhỏ.

Bất quá, làm sao bây giờ? Cô thật sự rất muốn khi dễ anh. -_-

Cố Ái nhăn mũi, đột nhiên lên tiếng: “Lâm ca ca, anh kể chuyện cổ tích cho em nghe được không?”

“Kể chuyện cổ tích?” Nói thật, từ nhỏ đến lớn, anh chưa từng nhìn thấy cuốn sách cổ tích trông thế nào. Hơn nữa, nếu là chuyện anh biết thì có lẽ Cố Ái cũng được nghe từ lâu. Suy tư một hồi, Lâm Trình bất đắc dĩ cười: “Anh không biết chuyện gì để kể đâu!”

“Làm sao lại không biết chuyện gì được?” Cố Ái phản bác, “Cô bé bán diêm này, bộ quần áo mới của hoàng đế, vịt con xấu xí, cô bé quàng khăn đỏ. . . . Những chuyện này chắc anh cũng được nghe qua rồi phải không, anh chọn một chuyện rồi kể đi.”

Này sao? Lâm Trình nghi hoặc: “Những truyện này em đều đã nghe rồi, sao còn bảo anh kể tiếp là có ý tứ gì?”

Cố Ái cố tình gây sự: “Đương nhiên là có ý tứ, ôn cái cũ học cái mới thôi.”

“Vậy được rồi.” Lâm trình không nói gì, kể thì kể vậy.

Anh sao lại đối với cô tốt như vậy? Bất kể là cô đòi hỏi gì anh cũng sẵn lòng đáp ứng?

Giờ phút này cô thực muốn dâng tất cả những gì tốt đẹp của mình cho anh!

Có điều, phụ nữ chủ động đưa tất cả chân tình cho một người đàn ông, quả thật không hay lắm.

Có lẽ nên chờ đến lúc anh mở lời thổ lộ với mình rồi nói sau vậy.

Cố Ái mỉm cười ngây ngốc, nghe anh kể đến chuyện ‘Cô bé quàng khăn đỏ’ thì hạnh phúc nhắm mắt lại từ từ chìm vào giấc ngủ.

Nhìn Cố Ái ngủ say, Lâm Trình hạ giọng không kể nữa.

Nghiêng người nhìn cô: cô thật sự rất xinh đẹp, anh ngắm cô không bao giờ thấy đủ.

Dịu dàng đặt lên trán cô một nụ hôn khẽ, thầm nói một tiếng chúc ngủ ngon, lúc này Lâm Trình cũng mơ mơ màng màng thiếp đi. . .

Ngày hôm sau, khi Lâm Trình tỉnh dậy, thứ đập vào mắt anh đầu tiên chính là khuôn mặt phóng đại của Cố Ái.

“Anh rốt cuộc cũng tỉnh rồi, anh có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?” Nghe Cố Ái hỏi vậy, Lâm Trình lắc đầu, đã thấy Cố Ái cầm đồng hồ báo thức đưa tới trước mắt anh: “Ba giờ chiều rồi.”

Ba giờ chiều?

Anh như thế nào lại có thể ngủ lâu như vậy?

Ngáp một cái thật dài, quả thực là kỳ quái, ngủ một giấc mà lâu đến thế, nhưng bây giờ anh vẫn còn một chút cảm giác buồn ngủ.

Kỳ thật Lâm Trình ngủ lâu như vậy, cũng có thể lý giải.

Suốt mấy ngày ở trong bệnh viện chăm sóc Cố Ái anh chưa hề được nghỉ ngơi. Mà tối qua, Cố Ái ngủ bên cạnh, anh cảm thấy thực hạnh phúc, giấc ngủ cũng an tâm hơn, cho nên mới ngủ một giấc dài như thế. Dù sao, hôm nay là ngày tuần, ngủ nguyên một ngày cũng không sao cả.

Bất quá, lúc này tỉnh dậy, chuyện thứ nhất anh hỏi là: “Ái Ái, em ăn cơm chưa?”

Anh không biết nha đầu ngốc này, có phải để mặc bụng đói mà chờ anh tỉnh dậy cùng nhau ăn hay không.

Chỉ biết mọi tâm tư của anh đều đặt trên người mình, Cố Ái mím môi cười, gật đầu: “Em ăn rồi, bữa sáng và bữa trưa đều không bỏ bữa nào, hơn nữa, em còn để phần cho anh nữa đấy.” Nói xong, cô túm tay anh kéo dậy khỏi giường, “Anh cũng đói bụng lắm rồi phải không, nhanh đi ăn cơm nào.”

Cảm giác được cô cầm tay đưa mình đi thực hạnh phúc.

Lâm Trình cười cười, một lòng một dạ đi theo phía sau cô.

Anh thật sự muốn yêu chiều cô như thế này cả đời, để cô làm những gì mình thích . . . Hằng ngày được nhìn cô chơi đùa vui vẻ, cô tùy hứng phóng khoáng, cô tươi cười ngọt ngào. . .

Bị cô kéo đến bàn ăn, nhìn bàn ăn bày kín những món ăn ngon, Lâm Trình quay sang mỉm cười với cô: “Rất đáng khen.” Nói xong, anh ngồi xuống bắt đầu say sưa gắp đồ ăn.

Lâm Trình ăn cơm, Cố Ái thì ngồi đối diện chống cằm nhìn anh, miệng không ngừng báo cáo ‘chiến tích’ cả ngày hôm nay của mình: “Lâm ca ca, hôm nay cả ngày đổ mưa, em ngồi trên sô pha nghe tiếng mưa rơi, uống cà phê, đọc sách chẳng mấy chốc mà hết một ngày, cổ thì mỏi rời.”

Nghe cô kể như vậy, Lâm Trình cố tình trêu đùa: “Chà, Ái Ái nhà chúng ta cũng biết đọc sách sao?”

Ái Ái nhà chúng ta. . .

Xưng hô cũng thật thuận tai.

Cô bây giờ đặc biệt dính ở bên người anh, Cố Ái phình má phụng phịu, đột nhiên hỏi: “Dự báo thời tiết nói, tối nay trời chuyển nhiều mây, đợi mưa tạnh, chúng ta đi ra ngoài tản bộ được không?”

Bình luận

Truyện đang đọc