HÔN NHÂN LỪA GẠT

Hôm nay điện thoại yên lặng đến lạ kì.

Ngụy Thất không kiềm nổi sự nôn nóng của mình, cứ cầm điện thoại lên rồi lại đặt xuống, đúng lúc bị trợ lý Ngô bắt gặp. Trợ lý Ngô cho rằng cậu đang chờ cuộc gọi lại của khách hàng quan trọng nào đó, nhưng cẩn thận nghĩ lại lịch trình đã được sắp xếp của cậu, hình như không có vụ nào căng thẳng như thế. Với lại nếu khách hàng có chuyện gì quan trọng cũng đều liên hệ với trợ lý đầu tiên, sau đó nhờ anh ta chuyển lời lại cho Ngụy Thất.

“Ngụy luật sư, anh đang đợi cuộc gọi quan trọng nào à?” Trợ lý Ngôn quan tâm hỏi thăm.

Sắc mặt của Ngụy Thất hơi tối đi: “Không có gì.”

“Vâng, vậy nếu có chuyện gì cần giúp đỡ thì hãy gọi tôi.”

Nếu trợ lý Ngô không nhắc nhở, Ngụy Thất sẽ không nhận ra hành động của bản thân cậu lúng túng thế nào.  Đêm qua sau khi từ chối lời cầu hôn của Tần Tiêu,cậu thấy được ánh sáng trong đôi mắt đen của đối phương dần ảm đạm đi, giống như cậu đã phạm phải một sai lầm không thể tha thứ được.

Cậu có gì sai chứ?

Ban đầu là do Tần Tiêu tự mình đa tình. Kết hôn cũng được, ký hiệu cũng được, cậu đã đồng ý chuyện nào đâu? Lẽ nào đối phương đã bố thí thì cậu cũng phải cảm kích mà nhận lấy?

Chiếc nhẫn không trọng lượng giống như tấm chân tình của Tần Tiêu, người này miệng luôn nói yêu người đàn ông của hắn. Thế nhưng lại không hề biểu hiện chút nỗ lực nào, ném chiếc nhẫn vào tay cậu như rác rưởi, vô tình nói: “Nhẫn này là mua cho em, nếu không thích thì cứ vứt hoặc bán đi, tùy em.”

Hôm nay Tần Tiêu lại không nói lời nào mà nghỉ việc. Tô Trạm đoán tám phần là do đêm qua hắn ở Trình gia bị người ta khinh thường, thế nhưng cho dù xảy ra chuyện gì thì cũng không thể như này được, ít nhất cũng phải báo cho y một tiếng chứ. Tô Trạm tức giận gọi điện thoại cho Tần Tiêu, muốn chửi cho hắn một trận. Thế nhưng đến lúc nghe thấy giọng nói đầy mệt mỏi của đối phương thì không còn hứng thú nữa.

“Tần Tiêu, anh sao rồi?”

“Khụ khụ… không có chuyện gì, chỉ là hơi sốt thôi.” Tần Tiêu mơ hồ trả lời.

Tô Trạm hiểu rất rõ sức khỏe của Tần Tiêu. Hồi còn học đại học bọn họ cùng chung một phòng kí túc xá, ngày đông giá rét tắm bằng nước lạnh vẫn khỏe như vâm, sao bây giờ dầm một trận mưa đã lăn ra ốm rồi? Chỉ sợ chuyện này còn có lí do khác.

“Cậu đi khám chưa đấy? Ngày đó lúc tôi hỏi cậu không phải cậu nói uống thuốc rồi sao?”

“Nghỉ ngơi một chút là khỏe thôi mà.” Tần Tiêu đầu đau dữ dội, cũng không muốn nhiều lời với Tô Trạm nữa, vội vã kết thúc cuộc gọi: “Không nói nữa. Tôi đi ngủ một chút đây.”

“Này! Tôi vẫn…”

Lời còn chưa nói hết, đầu bên kia điện thoại đã truyền đến tiếng tút tút cúp máy. Tô Trạm thầm nghĩ, Tần Tiêu ốm thế này, không biết Ngụy Thất có biết không?

Lúc đau ốm con người thường trở nên yếu đuối, Tần Tiêu cũng không phải ngoại lệ. Hôm qua sau khi quay về nhà, sau nửa đêm liền bắt đầu phát sốt. Sốt đến mức trong lúc mơ màng sờ đến chiếc điện thoại để ở đầu giường, vừa bấm vào số điện thoại  của Ngụy Thất thì lí trí lập tức bảo hắn ngắt máy ngay.

Tần Tiêu từ chối lời cầu hôn của hắn, hơn nữa một chút do dự cũng không có. Tần Tiêu cố gắng tìm trên gương mặt lạnh lùng bạc tình kia một cảm xúc khác của cậu. Thế nhưng lại phát hiện ra trong đôi mắt màu hổ phách của đối phương chỉ toàn sự lạnh lẽo, phảng phất như dù có nhiệt tình đến đâu cũng không thể làm tan chảy trái tim băng giá kia.

Tận đến khi tan làm, Ngụy Thất không hề bị Tần Tiêu quấy rối lần nào; giống hệt như hắn đã biến mất không một câu nói. Đây là lần đầu tiên xảy ra.

Quả nhiên, những lời ngọt ngào đường mật trước đây đều là giả dối, chơi đùa chán rồi thì ném cậu đi. Tần Tiêu và Diệp Dung Sâm không khác nhau tí nào, thậm chí hắn so với Diệp Dung Sâm còn đáng ghét hơn. Cứ nghĩ như thế, Ngụy Thất tức giận vô cùng. Giả sử Tần Tiêu xuất hiện lúc này, cậu sẽ không ngần ngại đấm cho hắn một cú thật đau.

Là bạn thân kiêm đối tác, Tô Trạm  mua một ít thuốc thang đến thăm Tần Tiêu. Hắn không ngờ Tần Tiêu ốm đến thế này.  Gương mặt trắng nhợt như giấy chỉ còn một nửa phong độ so với ngày thường.

“Sao cậu lại tới?” Thân thể cao lớn của Tần Tiêu chao đảo, dường như giây tiếp theo sẽ ngã xuống vậy.

Tô Trạm nhanh chóng cởi giày, dìu Tần Tiêu đi vào phòng khách ngồi xuống ghế sofa: “Cậu không muốn sống nữa hả? Bệnh như thế này rồi sao còn không đi khám?” Nói xong, Tô Trạm lại nhìn xung quanh một lần: “Ngụy Thất không ở đây à?”

“Em ấy sẽ không tới.” Tần Tiêu nhắm mắt lại, nằm trên sofa.

“Xảy ra chuyện gì rồi?” Tô Trạm cảm thấy lời của Tần Tiêu có gì đó không đúng: “Không phải mấy ngày trước còn dính lấy nhau lắm sao?”

Tần Tiêu nói đầy cay đắng: “Hôm qua sau khi rời khỏi Trình gia, tôi đã cầu hôn Ngụy Thất. Thế nhưng em ấy không hề do dự từ chối.”

“Tôi còn tưởng gì to tát lắm, không phải chỉ là Ngụy Thất từ chối cầu hôn thôi sao?” Tô Trạm ném thuốc vừa mua lên bàn trà, dùng sức đẩy Tần Tiêu đã mất tinh thần: “Cậu đã quấy rầy người ta bao lâu rồi, vậy cứ tiếp tục đi. Dù sao Ngụy Thất từ chối cậu không phải ngày một ngày hai, giờ diễn cái vẻ không màng sống chết này cậu ta cũng không thấy được đâu.”

Qua một lúc lâu sau, Tần Tiêu mới bất đắc dĩ nói: “Cậu không hiểu đâu.”

“Tôi thực sự không hiểu thật.” Tô Trạm ngồi bên cạnh Tần Tiêu, hai chân bắt chéo: “Hồi đầu cậu theo đuổi Ngụy Thất chỉ là vì Hi Hòa. Bây giờ Ngụy Thất từ bỏ Diệp Dung Sâm rồi, cậu cũng đạt được mục đích. Vậy thì vui vẻ rút lui là xong. Ngụy Thất từ chối lời cầu hôn của cậu chính là một cái cớ quá tốt còn gì, cậu với cậu ta hai người hai ngả càng hay chứ sao?”

Tô Trạm nói câu này là cố ý muốn kích động Tần Tiêu, quả nhiên Tần Tiêu dựa vào sofa đứng phắt dậy, gầm lên với Tô Trạm: “Tôi cầu hôn với em ấy không phải vì Hi Hòa!”

“Vậy thì sao?”

Tần Tiêu vừa dứt lời, trong phòng khách rộng lớn vẫn còn dội lại câu bày tỏ tâm tình chân thành của hắn. “Tôi thích em ấy”. 

Tô Trạm mỉm cười, bỏ cái chân đang vắt chéo xuống, kéo tay Tần Tiêu ngồi xuống: “Tỉnh táo lại chưa?”

Bao nhiêu uất ức dồn nén trong lòng Tần Tiêu mấy ngày nay, giờ vì câu nói này mà như con tằm phá kén thoát ra.

Ngụy Thất đi về đến nhà, trong tủ lạnh vẫn còn để đồ ăn do Tần Tiêu làm. Cậu giống như bị chúng kích thích, ném tất cả vào thùng rác. Mãi đến khi những chiếc đĩa bẩn nhớp nháp xếp đầy bồn rửa, sự trống rỗng trong tim lại càng chân thật.

Tất cả đều do Tần Tiêu hại cậu, tất cả đều do sự tự mình đa tình của người đàn ông kia làm hại. Cậu mới không rung động.

Nhớ đến chiếc nhẫn được mình cất ở trong ngăn kéo đầu giường, Ngụy Thất chạy vào phòng lấy nó ra, sau đó lái xe một mạch đến thẳng căn hộ của Tần Tiêu. Vừa mới xuống xe, Ngụy Thất và Tô Trạm liền chạm mặt nhau. Tô Trạm cho rằng Ngụy Thất đến thăm Tần Tiêu, cười nói: “Cậu đến thăm cậu ấy à?”

“Không phải.” giọng của Ngụy Thất lạnh lùng: “Tôi đến trả đồ.”

“Trả nhẫn hả?” Tô Trạm nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Ngụy Thất thì biết mình đoán trúng rồi. Anh nhanh chóng tiếp lời: “Cậu vẫn nên giữ đi, đồ Tần Tiêu đã tặng chắc sẽ không muốn nhận lại.”

Tô Trạm quả nhiên rất hiểu tính cách của Tần Tiêu, Ngụy Thất có một cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng: “Tôi cũng không quen nhận đồ mà người khác không cần nữa. Tôi không phải là cái thùng rác thu gom đồ phế thải.”

Miệng lưỡi của luật sư nào cũng có độc à? Tô Trạm đột nhiên hơi khâm phục Tần Tiêu, tính tình xấu thế này, hắn vẫn có thể dỗ dành một cách vui vẻ. Quả nhiên gu của mỗi người khác nhau.

“Vậy tự cậu nói chuyện với cậu ta đi.” Tô Trạm ngừng một lúc: “Tần Tiêu sốt cao rồi, tôi khuyên cậu ta uống thuốc mà cậu ta không nghe. Nếu là đổi lại là cậu nói, chắc chắn cậu ta sẽ nghe lời.”

Ngụy Thất thực sự cạn lời: “Anh ta uống thuốc với tôi có liên quan gì?”

“Đúng là không có liên quan thật.” Tô Trạm giả vờ vô ý nói “Vậy cứ để cậu ta tự sinh tự diệt đi, dù sao chết rồi cũng không ai đau lòng.”

Lời của Tô Trạm khiến Ngụy Thất tức nghẹn họng “Anh—-!”

“Tôi làm sao? Tôi nói không đúng à.” Tô Trạm chớp chớp mắt, bộ dạng hết sức vô tội: “Không phải như thế hả? Thế nhưng dù sao cũng là người anh em của tôi. Nếu cậu ấy có mệnh hệ gì thì tôi cũng sẽ tiễn đưa một đoạn cuối cùng.”

Ngụy Thất không để ý đến Tô Trạm nữa, tức giận không nói lời nào đi lên lầu.

Bình luận

Truyện đang đọc