HÔN NHÂN LỪA GẠT

Tô Trạm có chút đứng ngồi không yên. Tần Tiêu đã ròng rã một tuần không đến công ty, mỗi lần gọi điện hỏi thăm cũng bị vội vàng cúp máy, giống như là đang cố giấu giếm cái gì.

Cảm giác bất an dồn dập khiến hắn quyết định tự mình tới tận cửa xem sao. Việc hắn đến rõ ràng vượt ngoài dự đoán của Tần Tiêu, nhưng năng lực tùy cơ ứng biến trời sinh giúp Tần Tiêu cấp tốc khôi phục sự tỉnh táo, ra vẻ vô sự rót cho Tô Trạm ly cà phê, thậm chí còn nói chuyện phiếm: "Sao đột nhiên lại đến đây vậy?"

"Lâu quá cậu không đến công ty, tôi không yên lòng nên đến xem thử." Tô Trạm nhìn bốn phía không thấy Ngụy Thất, liền mở miệng hỏi: "Ngụy Thất đâu? Sức khoẻ có tốt hơn chút nào không?"

Tần Tiêu thần sắc ung dung trả lời: "Em ấy đang nghỉ ngơi trong phòng."

"Rốt cuộc là bị bệnh gì? Đã một tuần rồi, cũng không thấy chuyển tốt hả?" Mặc dù Tần Tiêu che giấu rất khá, nhưng Tô Trạm vẫn là nhìn ra đáy mắt đối phương chợt lóe lên lo nghĩ, "Không đưa cậu ấy đi bệnh viện khám sao?

"Để bác sĩ gia đình xem qua rồi. Không có vấn đề gì lớn, nghỉ ngơi nhiều là được." Tần tiêu nhếch nhếch khóe môi, nói sang chuyện khác: "Gần đây công ty bận không?"

"Bận chứ, thong thả sao được. Rồi chừng nào cậu về giúp đây?" Tô Trạm lại đem chủ đề chuyển qua Ngụy Thất: "Ngụy Thất cũng đã là người lớn mà, đâu cần cậu ngày ngày trông coi như thế?"

"Em ấy bị bệnh, tôi không ở bên cạnh thì không yên lòng." Tần Tiêu trực tiếp cự tuyệt đề nghị của Tô Trạm bảo hắn về công ty: "Chuyện công ty phiền cậu quản giúp tôi, nếu có gì cần tôi hỗ trợ, cậu có thể gọi điện thoại hoặc gửi tin nhắn cho tôi."

Thái độ khác thường của Tần Tiêu làm Tô Trạm càng khẳng định suy đoán của mình. Đúng lúc hắn chuẩn bị hỏi thêm nữa thì trên lầu truyền tới tiếng đập cửa động trời, còn cả tiếng gào thét mơ hồ. Mặc dù Tô Trạm không nghe rõ lời người trên lầu kia nói, nhưng từ âm thanh không khó nhận ra, người đập cửa phòng kia chính là Ngụy Thất đang bệnh nặng trong miệng Tần Tiêu.

"Chuyện này là sao?"

Tô Trạm lập tức đứng dậy, Tần Tiêu cũng kịp ngăn hắn: "Chắc là Ngụy Thất tỉnh, tôi đi lên xem một chút. Cậu cứ ngồi ở đây một lát."

Cho dù là Tần Tiêu luôn giả bộ như không có gì, đến giờ phút này cũng có chút hốt hoảng.

"Tần Tiêu, cậu có điều gì giấu tôi đúng không?" Nếu như lúc trước Tô Trạm còn có chút không chắc chắn thì bây giờ hắn đã có thể khẳng định giữa Tần Tiêu và Ngụy Thất xảy ra vấn đề; hơn nữa vấn đề này còn rất nghiêm trọng.

Tần Tiêu lúng túng giật giật khóe miệng, ra vẻ hồ đồ nói: "Tôi không hiểu cậu đang nói gì."

"Cậu không hiểu?"

Tô Trạm làm bộ liền muốn xông lên tầng lại bị Tần Tiêu nhanh tay nhanh mắt ngăn lại: "Tô Trạm!"

"Nếu không có chuyện gì vì sao lại sợ tôi lên tầng? Vì sao Ngụy Thất lại la như vậy?" Tô Trạm chỉ vào cầu thang hướng lên tầng hai, không e dè chọc thủng chân tướng Tần Tiêu cẩn thận từng li từng tí giấu kín: "cậu giam Ngụy Thất lại. Đúng không?"

Thấy sự việc bại lộ, Tần Tiêu cũng không còn giấu diếm, thẳng thắn nói: "Không sai."

Tô trạm hét lớn: "Cậu điên rồi sao? Cậu có biết đây là phạm pháp không?"

"Tôi rất tỉnh táo, tỉnh táo hơn bao giờ hết." Tần Tiêu cam chịu nói: "Tôi vốn cũng không phải là kẻ tốt lành gì."

"Tại sao giam Ngụy thất?"

"Em ấy muốn ly hôn với tôi, muốn rời xa tôi! Tôi đã nói rồi, chỉ cần tôi còn sống một ngày, em ấy đừng hòng rời xa tôi nửa bước!"

Tô Trạm nhìn khuôn mặt Tần Tiêu vì yêu đến vặn vẹo mà giật mình. Hắn cơ hồ hoài nghi người đứng trước mặt mình liệu có thật là Tần Tiêu hay không?

" Ngụy Thất không thể vô duyên vô cớ muốn ly hôn với cậu được. Giữa hai người rốt cuộc có chuyện gì mà khiến cậu dùng sự cực đoan này giải quyết vấn đề chứ?"

"Ngụy Thất biết tôi lúc đầu theo đuổi em ấy là vì Hi Hòa." Tần tiêu nắm chặt hai tay thành nắm đấm, móng tay như cắm chặt vào lòng bàn tay: "Tôi đã nói xin lỗi, cũng dốc hết toàn lực đền bù, nhưng Ngụy Thất không tin tôi!"

"Cậu ấy không tin cậu thì cậu có thể giam cậu ấy lại sao?!" Tô Trạm lớn tiếng răn đe Tần Tiêu đang mất đi lý trí: "Ngụy Thất không phải người bình thường. Cậu giam được cậu ấy nhất thời, liệu có giam được cậu ấy một đời không? Đến lúc đó ngộ nhỡ có người báo cảnh sát, cậu định giải thích kiểu gì? Chẳng lẽ những việc này cậu không nghĩ qua sao?!"

"Tô Trạm, cậu căn bản không hiểu!"

"Tôi đúng là không hiểu, nhưng cậu cũng không thể sai lầm thêm nữa! Cậu như vậy là hại Ngụy Thất, cũng là hại chính cậu!"

Tần Tiêu căn bản nghe không vào lời cảnh bảo của Tô Trạm. Hắn thô bạo kéo Tô Trạm đến cổng, dùng sức đem đối phương đẩy ra ngoài sau đó dùng ngữ khí cảnh cáo: "Nếu như cậu nhất định muốn ngăn cản tôi; từ hôm nay trở đi, cậu sẽ là kẻ thù của tôi."

Không đợi Tô Trạm nhiều lời, Tần Tiêu lập tức đóng sầm cửa lại.

Tô Trạm ở ngoài cửa chửi bới Tần Tiêu: "Con mẹ nó cậu đúng là đồ điên!"

Tình yêu khiến người ta mù quáng. Bây giờ mắt Tần Tiêu thực sự đã bị che rồi. Hắn tựa như đứa trẻ không giành được bánh kẹo, tự lừa dối bản thân cho rằng chỉ cần đem Ngụy Thất giữ ở bên cạnh, người này một ngày nào đó sẽ tha thứ cho sai lầm hắn đã từng gây ra.

Nhưng sai là sai, từ khi bắt đầu đã không thể nào tha thứ.

Hành vi mất đi lý tính của Tần Tiêu không khiến Ngụy Thất cảm nhận được nửa phần yêu thương; ngược lại còn đem những ấn tượng tốt trước đây lưu lại cho Ngụy Thất hoàn toàn biến mất.

Đi nhầm một bước, muốn quay đầu thật khó khăn.

Sau khi Tần Tiêu đuổi Tô Trạm đi, về đến phòng, ánh mắt Ngụy Thất nhìn hắn tựa như giữa bọn họ không có cách nào gỡ bỏ mối hận thù này. Thế giới này có gì đau đớn bằng người mình yêu nhất lại hận mình tận xương tận tủy?

Bị cầm tù đến nay đã một tuần. Ngụy Thất cự tuyệt đồ ăn thức uống Tần tiêu đưa tới, rơi vào đường cùng Tần tiêu chỉ có thể tạm thời đem Ngụy Thất cột vào trên giường, ép buộc cho đối phương ăn. Nhưng Ngụy Thất giống như cố ý đối nghịch với hắn, mỗi lần cho ăn xong đều sẽ bị cậu phun hết ra.

Ngụy Thất lấy tuyệt thực chống lại, Tần Tiêu không vì vậy mà thỏa hiệp. Hắn cưỡng ép đánh thuốc mê Ngụy thất sau đó cho cậu truyền dịch dinh dưỡng một chút, dùng cách này để cho Ngụy Thất bổ sung đủ dinh dưỡng cơ bản. Nhưng hắn rõ, đó cũng không phải kế lâu dài.

Nhiều ngày giày vò liên tiếp, tình trạng cơ thể Ngụy Thất càng tệ hơn trước đây. Vốn là thân hình gầy gò giờ lại càng gầy như que củi. Tần Tiêu mặc dù đau lòng, nhưng không bù được ham muốn chiếm hữu đang quấy phá trong lòng. Hắn một bên lo lắng thân thể Ngụy Thất không chịu đựng nổi, một bên lại an ủi bản thân Ngụy Thất rất nhanh sẽ tha thứ cho hắn.

Tần Tiêu mặc kệ Ngụy Thất ra sức đánh; nâng câu lên vai, ném xuống giường.

"Anh...tên súc sinh này! Thả tôi ra!" Ngụy Thất nắm lấy cánh tay Tần Tiêu, không chút lưu tình cắn một cái, mùi máu tươi lập tức giữa răng môi tràn ngập ra.

Tần Tiêu không nhúc nhích chút nào, tùy ý Ngụy Thất phát tiết,. Đến khi đối phương hao hết khí lực, dần dần buông ra, hắn ôn nhu hỏi: "Trút giận sao?"

Ngụy Thất nhe răng, trên hàm răng dính đầy vết máu, nổi bật trên dung nhan tái nhợt yên tĩnh; càng phát ra âm trầm: "Tần Tiêu, tôi nhất định sẽ giết anh......"

Nghe được lời Ngụy Thất, Tần Tiêu đột nhiên cười.

Thế này cũng tốt.

Em hận anh như vậy.

Chí ít chứng minh là em yêu anh.

Nếu như có thể, Ngụy Thất hi vọng mình chưa từng gặp Tần Tiêu. Cuộc hôn nhân đổ vỡ đã phá hủy hết quãng thời gian còn lại của cậu trên thế giới này.

Bình luận

Truyện đang đọc