HÔN NHÂN NGỌT NGÀO ÔNG XÃ SIÊU CẤP CƯNG CHIỀU

Chương 75. Nhà họ Vũ chúng tôi không quen biết kẻ nghèo hèn

 

Tô Hoành khịt mũi, quẹt thẻ mua cho Vu Điềm một cái túi nhỏ ở đây, hai người nắm tay nhau, được nhân viên cung kính đưa ra ngoài.

 

Khi đi ra ngoài, hai người cũng liếc nhìn hai người phụ nữ vừa định bước đi, một người tầm 40 hay 50 tuổi, người kia tầm 60, 70 tuổi.

 

Nhất là người ở độ tuổi 60, 70 bên cạnh trông rất nghèo túng, nếp nhắn hằn khắp mặt.

 

Hai người ngẩng đầu lắc đầu, đi qua.

 

Nhưng không ngờ lúc này… “Này, bà thông gia.”

 

Nghe thấy phía sau có người gọi, Tô Hoành quay đầu lại nhìn gương mặt nhiệt tình của Thư Nhã, bà ta sững sờ, không nghĩ là đang gọi mình nên tiếp tục đi. “Bà thông gia, tôi đặc biệt tới đây chờ bà.”

 

Thư Nhã vội vàng nói thêm một câu.

 

Phía sau, các nhân viên của hàng ở cửa xem náo nhiệt. Tô Hoành cảm thấy xấu hổ: “Bà gọi lung tung gì thế hả? Ai là bà thông gia với bà.”

 

Bà ta đã gặp mặt ba mẹ của Tả Kinh Luân nhiều lần, cho nên bà ta biết ngay là không thể gọi mình.

 

Thư Nhã mỉm cười, đi tới nói: “Hả? Bà không phải là mẹ của Vu Tịch sao?”

 

Đột nhiên nhắc tới Vu Tịch, bà ta mới đột nhiên hiểu ra.

 

Ánh mắt Tô Hoành chuyển động, đột nhiên bà ta nhớ ra Vu Tịch cũng đã từng nói cô có đàn ông.

 

Ngay lập tức, đã có người đến gọi mình là bà thông gia.

 

Không phải chứ…

 

Tô Hoành nói: “Bà nói Vu Tịch? Ha…”

 

“Đúng vậy bà thông gia…”

 

“Được rồi được rồi, bà thông gia là để cho bà gọi lung tung hả, ai là bà thông gia với bà.”

 

Thư Nhã sững sờ.

 

Thím Trương ở phía sau nghe được cũng thấy không thoải mái.

 

Dám ăn nói như vậy với bà chủ nhà bọn họ. “Này, sao bà lại nói như thế?”

 

Tô Hoành nhìn về phía bà ấy: “Bà làm sao vậy, các người nói rõ cho tôi biết, ai là bà thông gia với các bà, hừ.”

 

Thư Nhã kéo thím Trương lại: “Thật là, Vu Tịch nhà bà yêu đương với con trai nhà tôi, tôi tận mắt nhìn thấy, hai đứa nó đã…”

 

Gương mặt của Tô Hoành càng tức giận hơn khi nghe thấy điều đó.

 

Vụ Tịch này đúng là đi ra ngoài tìm đám người lộn xộn này. “Được rồi, dừng lại cho tôi. Tôi không quan tâm Vụ Tịch giao du với ai ở ngoài, nhà họ Vũ chúng tôi sẽ không để những người không đúng đắn bước vào, tiếng bà thông gia này của các người tôi nhận không nối.”

 

Chỉ một câu nói, cả Thư Nhã và thim Trương đều sững sờ. “Người không đứng đắn gì chứ, các, các người thật quá đáng.” Thím Trương nói.

 

Tô Hoành khịt mũi: “Là nói các người đấy, chúng tôi quá đáng? Nếu còn quấn lấy chúng tôi, chúng tôi càng quả đáng. Thật là, không nhìn lại xem mình có đức hạnh gì, nhận họ hàng bừa bãi, Nhãi ranh Vu Tịch này mù mắt, ở bên ngoài tìm mấy người nghèo hèn làm nhà chúng tôi mất mặt, hừ.”

 

Bà ta quay lại, chửi rủa một lần nữa: “Tránh xa chúng tôi ra. Chưa có chúng tôi đồng ý thì Vu Tịch yêu đương không được tính là gì cả, hừ.”

 

Thư Nhã và thím Trương bị mắng như vậy, đứng đó với khuôn mặt không nói nên lời.

 

Thím Trương nhìn bóng lưng hai người đi xa: “Những người này là loại người gì đầu.”

 

Dù rất tức giận nhưng Thư Nhã vẫn kìm chế. “Được rồi, chúng ta đột nhiên tới thăm, có chút đột ngột. Lại nói, có lẽ chúng ta đã nhầm, Vũ Tịch ngoan ngoãn hiểu chuyện như thế. Sao có thể là có ba mẹ như bà ta?”

 

“Đúng thế đúng thế.”

 

Vu Điểm nhìn lại, thấy nhân viên cửa hàng vẫn đang tươi cười quan sát, nhất thời cảm thấy rất xấu hỗ “Mẹ, chuyện này thật là… mẹ xem, các nhân viên của hàng đều đang nhìn chúng ta.”

 

“Mất mặt, mất mặt.” Tô Hoành vẫn đang thở hổn hển: “Nhìn xem Vu Tịch ngày ngày ở bên ngoài giao du với loại người gì không biết “

 

“Đúng vậy, ngay cả Hermes cũng không biết, không biết nhà cửa sẽ như thế nào, chỉ cũng thật là… Đây chẳng phải làm chúng ta mất mặt sao? Nhà họ Lâm kia tốt như thế mà còn không muốn.”

Bình luận

Truyện đang đọc