Chương 77: Đi theo tôi một cách thành thật
Những người đi bộ xung quanh đều rất để ý đến những cô gái nhỏ này, cau mày nhìn hai người.
Vu Tịch bị va chạm phải, lùi lại hai bước.
Cổ Tân Tân vội vàng chạy lại xem cô : “Vu Tịch, cậu không sao chứ?”
Vu Tịch lắc đầu.
Cổ Tân Tân ngẩng đầu, tức giận nói: “ Anh đi mà không nhìn đường à.”
Người đàn ông mặc vest, đi giày da với mái tóc bết dẫu liếc nhìn hai người bọn họ, rồi tức giận, vỗ vào cánh tay vừa bị va chạm của mình, bộ dạng có vẻ rất chán ghét..
Cổ Tân Tân tức giận nói: “Này, cái người này, va chạm phải người khác mà không chịu nhận lỗi!”
Người đàn ông nói: “Đụng phải một chút thì có làm sao, thật sự, còn có thể đụng phải làm cô mất miếng thịt nào hay sao!”
Cổ, Tân Tân muốn nói, thật sự còn có thể làm mất miếng thịt. “Này, anh giỏi thật đấy.”
Người đàn ông khinh thường nhìn hại người, bộ dạng ngước lên hại lỗ mũi cao trên đỉnh đầu, trong lòng đặt nhiên lại muốn đụng anh ta một lần nữa.
Nhưng mà không được…
Một bóng dáng màu trắng đột nhiên xuất hiện ở trước måt.
Trực tiếp chặn giữa Vu Tịch và người đàn ông.
Người đàn ông kinh ngạc một lúc, sau đó ngẩng đầu lên lại muốn mắng chửi người, lúc nhìn thấy người ở trước mặt mới bị kinh ngạc đến mức choáng váng. Vẻ mặt kiêu ngạo vừa rồi lập tức bị vẻ nịnh nọt lấy lòng thay thế. “Cậu ba… Cậu ba sao cậu lại ở đây vậy?”
Đó là Cổ Lâm Hàn.
Anh bảo vệ ở trước mặt Vu Tịch, kéo người lại phía sau anh, liếc nhìn người đàn ông này, rồi mới nói với Vu Tịch: “ Không có việc gì chứ?
Vụ Tịch nhìn người đàn ông này và lắc đầu, chính mình không có việc gì, chỉ là cảm giác có chút khó chịu khi bị va chạm phải.
Cổ Lâm Hàn lạnh lùng liếc nhìn người đàn ông kia.
Người đàn ông rùng mình sợ hãi.
Người cậu chủ này.
Thể hiện ra tính khí nóng nảy một chút có thể làm rung chuyển cả bầu trời thủ đô. Anh ta làm sao có thể dám xúc phạm.
Nhưng mà hai cái quả dưa nhỏ này lại có quen biết với anh.
Nhìn thấy anh bảo vệ cái người tên Vu Tịch gì đó, thoạt nhìn mối quan hệ này cũng không bình thường nên anh ta nhanh chóng nói: “Ôi chao, xin lỗi, rất xin lỗi, cô gái nhỏ xinh đẹp này, vừa rồi tôi muốn xin lỗi, đã vô tình va chạm phải người cô, cô bị dụng phải không có sao chủ, để tôi nhìn xem..
Anh ta muốn tiến lên nhìn xem, Cổ Lâm Hàn lại đưa anh mắt rét lạnh nhìn anh ta.
Anh ta vội vàng lùi lại vì sợ hãi. “Cái đó, tôi chỉ muốn nhìn xem, xem một chút.”
“Không cần.” Anh nhìn đôi bàn tay mập mạp của anh ta thì đã cảm thấy chán ghét, nói với Vũ Tịch: “Tôi dẫn hai người vào trong.”
Sau đó, bước vào bên trong không quay đầu nhìn lại. Cổ Tân Tân quay đầu hừ một tiếng.
Người đàn ông vội vàng cúi đầu mỉm cười, Cố Tân Tần mới bỏ qua cho anh ta, trực tiếp bước vào bên trong.
Người đàn ông thở phào một hơi, không nghĩ rằng suýt chút nữa đã vô tình gây ra chuyện lớn.
Cổ Tân Tân đuổi kịp theo sau hai người. “Oa, Vu Tịch, cậu không sao chứ?”
Vu Tịch nói: “Ôi chao, chỉ có bị va chạm vào người một chút, làm sao mà có chuyện gì được.”
Cổ Tân Tận nói : “Làm sao như thế được, hiện tại cậu không giống trước kia nữa, hiện tại cậu phải được bảo vệ cần thận.”
Vu Tịch nhìn cô ấy bằng một ánh mắt đầy sự đe dọa. Cổ Tân Tân vội vàng bĩu môi.
Cố Lâm Hàn nhíu mày nhìn cô ấy: “Được rồi, em đi theo anh, đừng chạy lũng tung nữa.”
Anh ở phía trước dẫn hai người vào phía bên trong.
Trong miệng còn lầm bầm nói : “Mới một lúc không gặp đã lại gây ra chuyện, em đi theo tôi.”
Vụ Tịch bĩu môi, nhìn vào bên trong và đẩy cửa, vừa đẩy cửa, suýt chút nữa cánh tay đã bị kẹp chặt lại. “Ôi trời ơi, cái của nhà ảnh làm sao còn có thể cắn người chứ.” Cô khóc nói.
Cổ Lâm Hàn kéo người cô lại : “Làm sao vậy? Bị kẹt tay?” Vụ Tịch thổi thổi bàn tay : “Bỏ đi, không có việc gì, là bị va vào một chút.”
Cổ Lâm Hàn nắm lấy bàn tay nhìn xem, vừa xem vừa không quên nhìn chằm chằm vào Vu Tịch. Vụ Tịch nói : “Anh làm gì vậy, là cửa nhà anh có vấn đề mà.”
“Nào, nó không kẹp người khác nhưng lại kẹp em? Ngốc nghếch giống như một con lợn, em còn có thể làm được chuyện gì? Cái gì em cũng đừng có động vào, ở phía sau tôi, nhiều người như vậy rất hỗn loạn, em vẫn nên nhanh chóng thành thật một chút đi.