HÔN NỘI MƯU ÁI

Mạc Tâm Nhan nhìn về phía bà, mỉm cười, thấp giọng nói: “Mẹ, mẹ hiểu lầm rồi, bọn con sao lại đánh nhau được, là do con không cẩn thận bị ngã, đụng trúng vào cái bàn, cho nên….”

“Bị ngã? Con có sao không?” Mạc Tâm Nhan chưa kịp nói xong, Tiếu Vân đã vội vàng đi đến trước mặt cô, lo lắng hỏi, vừa nhìn thấy vết máu trên cánh tay của cô, sắc mặt lập tức thay đổi: “Nhan Nhan, tại sao cánh tay của con lại chảy nhiều máu vậy?”

Dịch Dương không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Mạc Tâm Nhan, trên mặt không có chút cảm xúc nào. Mạc Tâm Nhan không để ý cười nói: “Mẹ, không có việc gì, ban nãy lúc té ngã con không cẩn thận đúng trúng mảnh sứ vỡ trên mặt đất.”

Sau khi Tiếu Vân nghe xong, đau lòng dìu cô ngồi xuống sô pha, ngay sau đó nhìn về phía Dịch Dương, hơi oán trách nói: “Con làm chồng như thế nào vậy, cánh tay của Nhan Nhan bị thương thế này, con còn không nhanh chạy đi băng bó vết thương cho con bé.”

Ánh mắt Dịch Dương phức tạp nhìn thoáng qua Mạc Tâm Nhan, sau đó không nói gì, chỉ yên lặng đi tìm hòm thuốc.

“Nhan Nhan, con ngoan ngoan ngồi đây, để Dịch Dương giúp con băng bó, mẹ đi nấu cơm cho hai đứa….” Tiếu Vân nói, mang theo nguyên liệu nấu ăn đi đến phòng bếp.

Một lúc sau, Dịch Dương cầm theo hòm thuốc đi đến, nhìn chằm chằm sắc mặt tái nhợt của cô, cười mỉa hỏi: “Vì sao không nói thật cho mẹ biết, thế nào, cô tưởng rằng cô làm như vậy tôi sẽ biết ơn cô sao?”

Dịch Dương vừa châm chọc vừa đổ cồn vào miếng bông.

Mạc Tâm Nhan buồn cười nhìn anh, hừ lạnh nói: “Không phải anh không cho tôi nói bậy trước mặt mẹ à, câu này của anh có ý gì? Dịch Dương, đôi lúc tôi phát hiện anh đúng là không thể nói lý.”

Sắc mặt Dịch Dương trầm xuống, thô lỗ kéo lấy cánh tay của cô, giống như muốn trả thù cô vậy, hung hăng cầm miếng bông đè lên miệng vết thương của cô.

Mạc Tâm Nhan đau đến mức nhe răng trợn mắt, thiếu chút nữa vung tay đánh một phát lên đầu anh ta.

Cô chợt phát hiện, người đàn ông trước mắt không chỉ lạnh lùng tàn nhẫn vô tình, mà còn rất trẻ con.

Trong lúc ăn cơm, Tiếu Văn nhìn Mạc Tâm Nhan, cười nói: “Mỗi lần mẹ đến đây đều không nhìn thấy Dịch Dương, có thể thấy khoảng thời gian này công tác của Dịch Dương vội đến mức nào, cũng không có thời gian ở bên cạnh con. Hay là con cũng đến công ty làm việc đi, làm trợ lý cho Dịch Dương, như vậy có thể ở bên nó mỗi ngày.”

Mạc Tâm Nhan trong lòng cười khổ, anh ta mỗi ngày không ở nhà đâu phảii vì công tác vội, là do vội vàng đi hẹn hò với Hứa Giai Lị mà thôi.

Nhưng cô không thể nói chuyện này với cha mẹ chồng được, nếu không, không chỉ cuộc hôn nhân này không giữ nổi, mà Dịch Dương cũng sẽ càng thêm chán ghét cô.

Thấy con trai và con dâu đều im lặng, Tiếu Vân nghi ngờ hỏi: “Sao thế, đề nghị của mẹ không tốt à, sao lại không nói câu nào?”

“Được ạ, đề nghị của mẹ rất tốt.” Mạc Tâm Nhan cười nói: “Dù sao con ở nhà cũng không có việc gì làm, không bằng đến công ty đi làm, có điều không biết Dịch Dương có đồng ý hay không?”

Nói xong, cô đưa mắt nhìn về phía Dịch Dương đang ngồi cúi đầu ăn cơm.

“Ầy, còn hỏi nó làm gì, mẹ nói được là được.” Tiếu Vân cười nói xong, không ngừng gắp đồ ăn vào chén cô, khuyên cô ăn nhiều một chút.

Thực ra gả vào nhà họ Dịch cũng khá tốt, Dịch Dương chồng cô là người đàn ông cô yêu, cha mẹ chồng là bạn tốt của cha mẹ cô, cho nên đối xử với cô rất tốt. Chỉ có một điều không tốt, cũng vô cùng quan trọng, đó là Dịch Dương không hề yêu cô.

Cô với Dịch Dương là bạn thời thơ ấu, ở chung mười năm, tình cảm rất tốt, nhưng vào ngày sinh nhật hai mươi tuổi của cô, mọi thứ đều thay đổi.

Ở ngày sinh nhật hai mươi tuổi đấy, Dịch Dương gặp được Hứa Giai Lị, từ đó Dịch Dương và Hứa Giai Lị liền đến với nhau.

Lúc ấy cô cũng nghĩ đến chuyện từ bỏ, suy cho cùng thì anh và Hứa Giai Lị yêu nhau không sai, nhưng khi cô nhận ra bộ mặt thật của Hứa Giai Lị, thì không còn cho rằng như vậy.

Có lẽ cuộc hôn nhân này là do cô dùng thủ đoạn lừa tới, nhưng tình cảm mà Hứa Giai Lị nhận được cũng là do cô ta ăn trộm.

Trong lúc ba người yên lặng, Tiếu Vân chợt ngẩng đầu nhìn cô và Dịch Dương, trên mặt tràn ngập mong chờ, cười nói: “Hai đứa đã kết hôn được vài tháng, dự định khi nào thì sinh cho mẹ một đứa cháu trai kháu khỉnh?”

Bình luận

Truyện đang đọc