HÔN NỘI MƯU ÁI

Hứa Giai Lị mỉm cười, ánh mắt khiêu khích nhìn cô từ trên xuống dưới, một lúc sau, ánh mắt dừng lại trên chiếc váy ngắn khiêu gợi của cô, khẽ cười châm chọc nói: "Nhan Nhan, mỗi ngày cô đều mặc như vậy mà Dịch Dương cũng không muốn động vào cô, rốt cuộc là do cô làm phụ quá thất bại, hay là anh ấy thật sự quá chán ghét cô rồi. "

Mạc Tâm Nhan không tức giận, trái lại còn khẽ cười một tiếng: “Vậy thì thế nào, mặc kệ anh ấy có muốn động vào tôi hay không, tôi vẫn là người vợ danh chính ngôn thuận của anh ấy, còn cô là gì chứ, chẳng qua chỉ là một tiểu tam không thể lộ ra ngoài ánh sáng. À, đúng rồi, còn cục thịt trong bụng cô nữa, chẳng qua cũng là thứ nghiệt chủng không ai mong đợi mà thôi."

Sắc mặt Hứa Gia Lị lúc đỏ lúc trắng bệch một hồi, lúc sau, cô ta nhìn bản thỏa thuận ly hôn trên bàn trà, cười lạnh nói: “Nhan Nhan, thấy bản thỏa thuận ly hôn này không, ký vào đó đi, Dịch Dương anh ấy thật sự rất ghét cô, nếu cô thật sự yêu anh ấy, vậy hãybuông tha anh ấy đi. "

Mạc Tâm Nhan nhìn chằm chằm vào bản thỏa thuận ly hôn kia thất thần một lúc, lát sau bỗng nhiên nhấc khoé môi cười lạnh, sau đó cầm lấy bản thỏa thuận ly hôn kia xé nát bét trước mặt Hứa Gia Lị.

Nhìn thấy cô xé bản thỏa thuận ly hôn, Hứa Gia Lị thật sự nổi giận, trừng mắt nhìn Mạc Tâm Nhan lạnh lùng gầm gừ nói: "Mạc Tâm Nhan, cô đừng mặt dày không biết xấu hổ, không ly hôn cũng phải ly hôn, bây giờ tôi mang thai con của Dịch gia, tôi không tin hai vị Dịch gia lại không chịu nhận tôi và đứa bé này. "

Mạc Tâm Nhan vẫn cười lạnh, đến gần trước mặt cô ta khẽ nói: "Lệ Lệ, cô nói xem, nếu tôi cũng mang thai cốt nhục của Dịch gia, cô đoán xem, cha mẹ Dịch Dương sẽ muốn nhận con của tôi, hay là của cô? "

Sắc mặt Hứa Gia Lị liền tái nhợt đi, kinh hãi nói: "Không... không thể nào... Dịch Dương nói căn bản anh ấy chưa từng chạm vào cô, làm sao cô có thể mang thai con của anh ấy..."

"Trên đời này không có gì là không thể, năm đó làm bạn thân của tôi, cô còn không phải câu lên người Dịch Dương." Mạc Tâm Nhan cười khinh bỉ.

Đúng lúc này, trong sân bỗng nhiên truyền đến tiếng thắng xe. Ánh mắt Hứa Gia Lị ánh mắt lóe lên, kéo tay Mạc Tâm Nhan lại, khổ sở khóc lóc thảm thiết nói: "Nhan Nhan, hãy buông tha mình cùng Dịch Dương đi, mình và Dịch Dương yêu nhau thật lòng mà."

“Yêu nhau thật lòng?” Mạc Tâm Nhan cười giễu cợt một tiếng, giọng lạnh lùng nói: “Vậy cô có bản lĩnh nói ra chân tướng của ba năm trước đi.”

"Mình biết mình cùng Dịch Dương yêu nhau là có lỗi với cậu, nhưng con của mình và Dịch Dương là vô tội, xin cậu đừng làm tổn thương con của chúng mình." Hứa Gia Lị dường như không nghe thấy lời cô nói, ngược lại khóc đến đau lòng cùng thảm thương, hơn nữa còn nắm chặt tay cô không chịu buông. 

Mạc Tâm Nhan vốn có hơi say, lúc này nhìn thấy vẻ mặt ủy khuất giả bộ đáng thương của cô ta, càng cảm thấy chán ghét và bực dọc.

Cô vung tay ra,không nhịn được hét lên: "Cút ngay, đừng giả bộ đáng thương ở nơi này nữa, bây giờ Dịch Dương cũng không ở đây, cô giả bộ cho ai xem..."

"A..."

Lời cô chưa nói hết, Hứa Gia Lị liền kêu lên một tiếng thảm thiết, toàn thân đồng thời ngã xuống ghế sô pha.

"Lệ Lệ!"

Một tiếng hô lập tức truyền đến từ cửa ra vào, ngay sau đó một bóng người lao tới như cuồng phong, ôm lấy Hứa Gia Lịvẻ mặt đầy thống khổ trên ghế sô pha.

Mạc Tâm Nhan lạnh lùng nhìn vẻ mặt Hứa Gia Lị hoảng sợ núp ở trong ngực Dịch Dương đang kinh hoàng trong vòng tay Dịch Dương, hừ khinh bỉ: "Tôi cũng không dùng lực đẩy cô ta, ầm ĩ gì chứ? Thật đúng là thân thể của Lâm Đại Ngọc..."

"Bốp..."

Bình luận

Truyện đang đọc