HỒN TRẺ DẠI - TAM OẢN QUÁ CƯƠNG

Nụ hôn cuồng nhiệt và dữ dội ấy kết thúc, nhưng dư vị choáng ngợp vẫn còn đọng lại, khiến cả hai người thở dốc, ngực phập phồng dữ dội.

Đôi mắt Trương Huấn mờ đục như phủ một lớp sương mỏng, anh thở hổn hển, giọng khàn đặc:  "Em định hôn anh đến chết ngạt à?"

Trần Lâm Hổ đã nếm mùi vị ngọt ngào, lại cúi xuống cắn nhẹ khóe môi Trương Huấn: "Ừm."

"Em gan lắm." Trương Huấn túm lấy tóc Trần Lâm Hổ, nhưng lại không nỡ dùng sức, đành để mặc cậu cắn từ môi xuống cằm.

Như hổ con gặm xương, Trần Lâm Hổ không chịu buông tha anh. Cậu không cắn mạnh, giống như đang âu yếm từ khóe môi xuống hàm, rồi lướt dọc xuống cổ, khẽ cắn vào yết hầu Trương Huấn, nanh hổ cọ xát làn da mỏng manh.

Một luồng điện chạy thẳng lên đỉnh đầu, Trương Huấn chửi thề một tiếng, chân đạp xuống đất. Cảm giác bị Trần Lâm Hổ cắn vào chỗ hiểm quá đỗi kích thích, anh nắm tóc cậu định kéo ra, nhưng chỉ khiến Trần Lâm Hổ càng thêm mạnh bạo.

Cắn xong, Trần Lâm Hổ lại có chút hối lỗi, hôn nhẹ lên vết răng như an ủi, nhưng lại đổi răng cắn tiếp. Trương Huấn bị combo vừa cắn vừa hôn này làm cho choáng váng, chỉ còn phát ra vài tiếng rên khe khẽ.

Âm thanh ấy rơi vào tai Trần Lâm Hổ như thuốc kích thích mãnh liệt. Trương Huấn hầu như không hề phòng bị trước hành động của cậu, cũng không biết đã chọc trúng dây thần kinh nào của tên nhóc ranh này, khiến Trần Lâm Hổ như mãnh thú thấy máu, qua lớp áo cắn mạnh vào ngực anh.

"Đệch mẹ!" Trương Huấn vỗ vào trán Trần Lâm Hổ, không thể tin nổi, "Sao thế, tổ tiên em là động vật à? Mai anh đưa em lên sở thú luôn!"

Trần Lâm Hổ ăn một cái vỗ cũng chẳng giận, mắt vẫn còn ánh lên vẻ hung dữ: "Quên mất, để em cắn nhẹ hơn."

"Không có "để" gì nữa hết," Trương Huấn nhăn nhó kéo cổ áo ra nhìn, "Có tật này sao không nói sớm? Để mai anh mua cho em cái  gặm nướu."

Trần Lâm Hổ vùi mặt vào hõm cổ Trương Huấn, hờn dỗi cọ lung tung.

"Được rồi, được rồi," Trương Huấn bị cọ đến nhột, nhưng lồng ngực lại đầy ắp cảm xúc, nghiêng đầu hôn lên mái tóc Trần Lâm Hổ, "Mấy giờ rồi, em không về ký túc xá nữa hả?"

Trần Lâm Hổ mới luyến tiếc ngẩng đầu nhìn đồng hồ, về giờ này cũng không kịp giờ đóng cửa.

"Không về nữa," Trần Lâm Hổ nhét điện thoại vào túi, "Không kịp đâu, 10 giờ ký túc xá đóng cửa rồi."

Trương Huấn "ồ" một tiếng, lại thấy Trần Lâm Hổ lục lọi hết túi áo túi quần: "Sao thế?"

"... Quên chìa khóa ở ký túc xá rồi," Trần Lâm Hổ hơi ngượng, "Chìa khóa nhà với ký túc xá để chung, lúc thay áo quên không lấy ra."

Trương Huấn nén cười, giả vờ nghiêm túc: "Ồ, vậy em chỉ còn cách gọi to đánh thức bác Trần thôi."

"Ông lãng tai lắm." Trần Lâm Hổ hơi ngượng ngùng, bình thường cậu còn có thể thử gọi lão Trần, nhưng lúc này lại chỉ muốn ở bên Trương Huấn.

Trương Huấn không nhịn được bật cười, thấy được vẻ ngượng ngùng của Trần Lâm Hổ, anh nghĩ cái vết cắn trên ngực mình cũng đáng.

Nhận ra mình lại bị trêu, Trần Lâm Hổ tức giận cúi xuống định bịt miệng Trương Huấn đang cười khoái chí, nhưng bị chặn lại giữa chừng.

"Để anh dọn chỗ ngủ cho em," Trương Huấn vừa cười vừa che miệng Trần Lâm Hổ, "Đói không, làm chút đồ ăn tối nhé?"

Sau những cảm xúc dữ dội, cả hai đều đói cồn cào, nhưng vì tay nghề nấu nướng của cả hai đều chỉ dừng lại ở mức rán trứng cũng cháy, lại không muốn ra ngoài kiếm ăn, cuối cùng đành phải ăn một bữa tối qua loa bằng mì gói.

Tầng hai như một không gian kín, ở đây mọi thứ đều hợp lý, Trần Lâm Hổ tạm thời không muốn ra ngoài.

May mà Trương Huấn là một tay tích trữ lương thực cỡ đại, Trần Lâm Hổ ăn no uống đủ, lại bị túm gáy đi tắm, bàn chải đánh răng vẫn là cái dự phòng mua lần trước ở đây, lần này đương nhiên được mở ra dùng tiếp, như thể Trần Lâm Hổ luôn tồn tại trong căn phòng này vậy.

Tắm xong thay bộ đồ ngủ cũng là bộ lần trước, Trần Lâm Hổ ngồi trên thảm bên kệ sách xem sách mới mua của Trương Huấn, tai nghe tiếng nước xối xả từ phòng tắm, cuốn sách triết học vốn đã khó hiểu giờ càng chẳng khơi gợi chút hứng thú gì.

Thì ra khi hôn, anh ấy lại có bộ dáng như vậy. Trần Lâm Hổ đành di chuyển đến bên giường, dựa lưng vào mép giường, ngồi trên thảm vừa vuốt ve con mèo mập đến gần vừa nghĩ, môi Trương Huấn mềm mại ấm áp, khi hơi thở bị vắt kiệt đến cùng cực, trong mắt anh phủ một tầng sương mờ lấp lánh.

Nhưng khi giữ đầu cậu lại rất mạnh mẽ, cảm giác kiểm soát rất mạnh, nụ hôn như một cuộc quyết đấu vậy, Trần Lâm Hổ thấy có chút tình thú.

Tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, Trương Huấn lau người mới phát hiện trên ngực có một vòng dấu răng mờ mờ đỏ, vì cắn qua áo nên không rõ lắm, nhưng có thể thấy Trần Lâm Hổ đã thực sự dùng sức.

"Bản năng thú tính," Trương Huấn tặc lưỡi, "Man rợ, thằng nhóc chết tiệt, cắn rồi là không chịu buông."

Cũng không biết "bản năng thú tính" này mắng người cắn là dã thú hay là rùa.

Trương Huấn sờ sờ vết răng, không rách da, chỉ là đỏ thôi.

Phải làm sao đây, Trương Huấn rất đau đầu, đây có tính là bệnh không? Không chữa được thì sau này người mình sẽ đầy những dấu như thế này ư?

Ngừng một lát, Trương Huấn lại thấy mình bị hơi nước làm choáng đầu, cứ suy nghĩ lung tung, anh bèn xoa mạnh mặt.

Trương Huấn sấy khô tóc đi vào phòng ngủ, Trần Lâm Hổ đang ngồi trên thảm vừa cầm cây đồ chơi trêu con mèo mập, vừa lướt điện thoại trả lời tin nhắn.

Con mèo mập ngủ dậy cũng lười không muốn động đậy, khi que chọc mèo vung qua đầu, nó mới miễn cưỡng vươn tay quào vài cái.

"Hai đứa cứ giỡn với nhau đi," Trương Huấn nhìn mà buồn cười, xoa đầu Trần Lâm Hổ, rồi cầm cuốn sách chưa đọc xong ngồi lên giường, "Không về ký túc xá không sao chứ?"

"Không sao," Trần Lâm Hổ vừa trả lời tin nhắn vừa nói, "Thượng Thanh Hoa vừa nhắn, nói hôm nay vừa hay không có ai kiểm tra phòng, bảo em về không kịp thì đừng về, không lại bị quản lý ghi vào sổ."

Trương Huấn dựa vào đầu giường, cười nói: "Bạn tốt đấy, vậy mai em còn phải đi học phải không, bên dự án thì sao?"

"Mai dậy sớm là được, dù sao cũng không phải môn chuyên ngành," Trần Lâm Hổ vừa gõ điện thoại vừa nói, "Còn bên dự án, Đồng Phỉ giúp em xin nghỉ một buổi tối rồi, ngày mai em làm bù là được."

Trương Huấn dời mắt khỏi sách, nhìn chằm chằm vào gương mặt nghiêng của Trần Lâm Hổ, do dự một lúc rồi đá nhẹ vào lưng cậu: "Này, chú em, chị khóa trên quan tâm em quá nhỉ."

"Cũng bình thường," Trần Lâm Hổ dựa vào thành giường, lưng bị đá nhẹ, ngơ ngác nhìn Trương Huấn, "Chị ấy tốt bụng lắm."

Nói xong lại thấy Trương Huấn nhìn cậu như nhìn một sinh vật lạ.

"Làm gì thế?" Trần Lâm Hổ hỏi.

Trương Huấn thở dài, anh đã nhìn ra rồi. Tất cả khả năng về tình cảm của Trần Lâm Hổ đều dùng hết cho anh rồi, với những chuyện khác, cậu hoàn toàn là một khúc gỗ đặc ruột.

Trước đây, có lẽ anh sẽ không để tâm đến những khó chịu nhỏ nhoi trong lòng mình. Nhưng hôm nay, anh đã thực sự bị chinh phục bởi thái độ quyết liệt của Trần Lâm Hổ. Anh không muốn giữ kẽ nữa, nếu không thì thật có lỗi với tình cảm chân thành mà Trần Lâm Hổ dành cho mình.

"Trước đây, chuyện Phương Thanh với chị khóa trên của em ở phố ăn vặt bị anh bắt gặp, anh đã nói với em rồi," Trương Huấn ném cuốn sách sang một bên, ngồi xếp bằng, "Còn nhớ không?"

Trần Lâm Hổ gật đầu.

"Tch." Trương Huấn thở dài ngao ngán. "Em có hiểu tại sao Phương Thanh lại luôn tị nạnh với em không?"

Trần Lâm Hổ dứt khoát: "Nó nhìn em không vừa mắt."

Vừa dứt lời, cậu đã bị Trương Huấn - người đang phát điên vì tức giận - túm lấy cổ lắc lư. Cậu vừa sốc vừa không hiểu tại sao mình lại phải hứng chịu cơn thịnh nộ này.

"Giờ anh cũng nhìn em không vừa mắt đấy!" Trương Huấn hận không thể cắn cậu một cái, "Tên ngốc đó nghĩ chị học khóa trên của em có ý với em, nên cậu ta mới ghen. Hiểu chưa, là ghen tuông, một loại cảm xúc của con người!"

Trần Lâm Hổ để mặc Trương Huấn túm cổ áo mình, nghe xong câu này thì vô cùng ngạc nhiên.

"Em hoàn toàn không nhận ra sao?" Trương Huấn cũng thấy lạ.

Trần Lâm Hổ kinh hoàng lắc đầu, rồi hốt hoảng hỏi: "Vậy phải làm sao?"

Trương Huấn nhìn Trần Lâm Hổ từ đầu đến chân, anh hoàn toàn hiểu ra, Trần Lâm Hổ thực sự không có chút cảm giác nào.

Đúng là một tảng đá!

Trương Huấn lần đầu cảm nhận được thế nào là bất lực đến mức phải bật cười: "Anh làm sao biết phải làm sao. Anh sắp bị em làm tức đến nổ phổi rồi."

Trần Lâm Hổ gãi đầu không hiểu, rất thành khẩn hỏi: "Tại sao? Em đâu có chọc tức anh."

Túm lấy một tảng đá thật chẳng có tác dụng gì, Trương Huấn buông tay ra, đau đầu ngã ngửa ra giường. Vài giây sau mới bò dậy, nằm sấp bên cạnh Trần Lâm Hổ, kéo kéo cổ áo mình.

"Em ngửi xem," Trương Huấn như đã hết cách, giọng điệu tràn đầy sự tự ti, "Trên người anh có mùi chua không?"

Trần Lâm Hổ thật sự ghé sát, hít hít bên má Trương Huấn rồi lắc đầu.

"..." Trương Huấn tức muốn chết, tình cảm con người và thú vật quả nhiên không tương thông. Anh bực bội xoa đầu Trần Lâm Hổ: "Anh đang ghen mà em cũng không nhận ra hả?"

Trần Lâm Hổ ngẩn người hồi lâu mới hiểu ý.

Ánh mắt cậu nhìn chằm chằm vào Trương Huấn, người kia có vẻ không dám nhìn thẳng vào mắt cậu, hơi cụp mắt xuống, hàng mi run run.

Ghen tuông, Trần Lâm Hổ chợt hiểu ra, chính là hương vị của tình cảm đang lên men.

Một mặt cậu cảm thấy lồng ngực nóng ran, mặt khác lại không nhịn được mà bật cười.

Trương Huấn không ngờ thằng nhóc này lại vô phép tắc như vậy, cười đến nỗi lộ cả răng nanh, lập tức nổi giận đùng đùng, tát vào lưng cậu một cái: "Em có phiền không hả?"

"Không phiền." Trần Lâm Hổ cười đắc ý, nghiêng người cúi xuống, cắn một cái lên môi Trương Huấn.

Trương Huấn "xì" một tiếng: "Chó, em đúng là chó mà."

"Anh nghĩ nhiều rồi, chị ấy không có ý gì đâu." Trần Lâm Hổ để điện thoại xuống, đẩy con mèo mập đang cọ vào tay mình ra, nghiêng người nói chuyện với Trương Huấn.

"Haiz," Trương Huấn đã lĩnh giáo được mặt thẳng thắn bốn bề của Trần Lâm Hổ, hoàn toàn không còn tức giận nữa, vì những chuyện như thế này mà giận dỗi với Trần Lâm Hổ thật là thừa thãi, "Anh chỉ ghen tí thôi, dù sao trong túi em vẫn còn kẹo người ta cho mà."

Trần Lâm Hổ ngừng lại một chút, nhớ ra vẻ mặt muốn nói lại thôi của Trương Huấn khi cầm gói kẹo mềm lúc nãy, giờ mới hiểu ra tại sao anh mấy lần trước có vẻ như muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Cậu lại muốn cười, nhưng nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ giận dữ của Trương Huấn, đành phải cố nén lại.

"Đâu phải chị ấy mua riêng đâu." Trần Lâm Hổ giải thích với Trương Huấn, "Đó là đồ người nhà mang cho chị ấy cùng với quần áo gì đó, một anh khóa trên mang đến."

Trong phòng chỉ có ánh đèn bàn dịu nhẹ, hai người họ ngồi cạnh giường nói chuyện, giọng nói cũng dường như trở nên mềm mại hơn.

Trần Lâm Hổ có làn da trắng, dưới ánh sáng mờ ảo này, khuôn mặt cậu trông như được chạm khắc trên sứ trắng. Trương Huấn nằm sấp bên mép giường, một tay chống cằm nhìn cậu, tay kia vô thức bóp nhẹ gáy cậu.

Đến khi Trần Lâm Hổ kể xong quá trình kẹo được Thẩm Tân mang đến rồi mình được chia cho một ít thế nào, mảng da sau gáy đã bị Trương Huấn bóp đến hơi nóng.

"Em nói là Thẩm Tân mang đến à?" Trương Huấn trầm ngâm.

"Ừm." Trần Lâm Hổ bị anh bóp đến tâm trí bất ổn, không biết anh có thói quen gì, bình thường vuốt mèo cũng thích thế này, giờ còn vuốt dọc xuống sống lưng.

Trần Lâm Hổ như vừa ăn phải ớt Tứ Xuyên, mảng da nơi ấy đều tê dại.

Thủ phạm gây ra chuyện này lại không nhận ra, lúc này đang có một suy đoán. Loại kẹo đó rõ ràng là thứ mà các cặp đôi hoặc nam nữ sinh tặng nhau, bố mẹ ai rảnh mà mua những thứ chỉ có giới trẻ mới sa vào cạm bẫy tiêu dùng này chứ, chắc chắn là Thẩm Tân lén lút thêm vào.

Thầy giáo Trương có cảm giác như năm xưa bắt gặp học sinh yêu sớm, không nhịn được cười thầm.

Nụ cười trông ranh mãnh thế nào ấy, Trần Lâm Hổ nhướng mắt: "Cười gì thế?"

"Nói với em cũng vô ích, anh dựa vào kinh nghiệm hơn hai mươi năm cuộc đời mà đưa ra suy đoán thôi," Trương Huấn chống tay ngồi dậy, tay bóp nhẹ hơn một chút, "Em đúng là hổ ngốc."

Trần Lâm Hổ rất không hài lòng với giọng điệu này của Trương Huấn, nhướng mày, không đợi Trương Huấn phản ứng đã nhảy bổ từ dưới đất lên, táo bạo đè anh xuống giường.

"Thế còn anh? Anh không ngốc, có phải là kinh nghiệm phong phú trong mọi chuyện không?" Trần Lâm Hổ đè lên Trương Huấn, tay đặt trên ngực anh, mặt áp sát, không muốn bỏ lỡ bất kỳ nét biến chuyển nào trên gương mặt Trương Huấn, "Hôn hít cũng giàu kinh nghiệm lắm, phải không?"

Nói xong, cậu như ngửi thấy mùi chua trên người mình.

Tình cảm lên men sôi sùng sục trong lồng ngực.

Trương Huấn ngẩn người, chợt nhận ra hóa ra Trần Lâm Hổ cũng để tâm đến chuyện này.

Rất trẻ con, nhưng Trương Huấn lại thấy rất đáng yêu.

"Nói bậy," Trương Huấn vỗ nhẹ vào eo Trần Lâm Hổ, "Lần đầu tiên anh hôn người ta đấy. Đừng vì kỹ thuật của em kém mà nghĩ người khác cũng kém, anh có năng khiếu, hiểu chưa?"

Trần Lâm Hổ sững sờ, do dự: "Vậy trước đây anh..."

Chưa nói hết câu.

Thực ra cậu chưa bao giờ hỏi kỹ Trương Huấn về chuyện này, sợ anh khó xử. Trong thâm tâm, Trần Lâm Hổ biết rằng để ý đến chuyện này thật vô nghĩa, nhưng cậu không kìm lòng được.

"Không có." Trương Huấn ho khan, nói chuyện này với trẻ con cứ thấy ngại, dời mắt đi rồi hắng giọng, khẽ nói, "Chỉ hôn mỗi em thôi."

Nửa câu sau của Trương Huấn khiến lòng Trần Lâm Hổ mềm nhũn, cả người như bị một luồng sức mạnh đánh bại, vừa thấy mình trẻ con, vừa không kìm được vùi mặt vào ngực Trương Huấn, lí nhí: "Em cũng vậy."

Rung động trong lồng ngực như hòn đá lớn ném xuống ao, khiến lục phủ ngũ tạng Trương Huấn đều bắt đầu run rẩy.

"Ừm, nhìn là biết," Trương Huấn vuốt ve lưng Trần Lâm Hổ, "Hôn môi mà như muốn ăn thịt người ấy, gà mờ."

Chút ngượng ngùng hiếm hoi vừa rồi của Trần Lâm Hổ lập tức bị Trương Huấn dập tắt, ngẩng đầu không vui trừng mắt nhìn anh.

"Làm gì?" Trương Huấn nói, "Không cho nói nữa à?"

Trần Lâm Hổ híp mắt, há miệng định cắn Trương Huấn: "Vậy để em luyện tập thêm."

"Cút đi, tránh ra!" Trương Huấn luống cuống tay chân, vừa đỡ vừa đánh, cười không ngừng, "Đừng nghịch với anh nữa!"

Hai người cũng không biết là định hôn hay đánh nhau, cứ thế vật lộn với nhau, con mèo tam thể nhảy lên giường, suýt bị đá xuống, giận dữ "meo" vài tiếng cũng chẳng ai để ý, cảm thấy loài người thật là vô vị.

Trương Huấn vất vả lắm mới nhét được Trần Lâm Hổ vào chăn phía trong, mồ hôi đầm đìa, hy vọng thằng nhóc ranh này có thể yên tĩnh chút, nào ngờ Trần Lâm Hổ lại từ dưới chăn thò tay ôm lấy eo anh, kéo mạnh một cái, kéo anh ngã xuống giường.

"Đừng siết," Trương Huấn bị Trần Lâm Hổ cù vào eo, vừa cười vừa tức, "Đánh nhau không được cù nách!"

Trần Lâm Hổ chui đầu ra khỏi chăn, hôn lên má Trương Huấn: "Trên người anh sao lại có nhiều công tắc thế Trương Huấn."

Trương Huấn trừng mắt nhìn cậu, vì cười quá nhiều nên mắt ngấn nước, khiến cái nhìn chẳng mang theo chút răn đe nào.

Anh cũng đùa mệt rồi, định tuyên bố đình chiến, thì điện thoại để trên bàn như đang hát khúc ca hòa bình, đột nhiên vang lên.

"Điện thoại." Trương Huấn ngồi dậy với lấy điện thoại.

Cánh tay Trần Lâm Hổ tuy đã nới lỏng, nhưng vẫn vòng quanh eo Trương Huấn.

Vì vật lộn nên áo Trương Huấn bị cuộn lên, cánh tay Trần Lâm Hổ áp vào da thịt anh, nhiệt độ cơ thể cả hai đều cao, chen chúc bên nhau cảm giác ấm áp rất thoải mái, mang theo sự ấm lòng khó tả.

Điện thoại là Đoạn Kiều gọi, Trương Huấn liếc nhìn rồi bắt máy: "Tiểu Béo?"

"Ôi Trương à, gọi ba cuộc mới nghe," giọng Đoạn Kiều vang lên, "Đang làm gì đấy?"

Trương Huấn liếc nhìn Trần Lâm Hổ đang áp sát eo mình, cổ họng hơi khô, ậm ừ: "Chuẩn bị ngủ."

"Bây giờ á? Mới 10 rưỡi!" Đoạn Kiều sốc, "Đâu phải phong cách thức đêm của ông đâu. Sao thế, già yếu rồi à?!"

Nếu có thể bò qua tín hiệu, lúc này nắm đấm của Trương Huấn đã đấm vào mặt Đoạn Kiều rồi.

"Mắc mớ gì đến ông?" Trương Huấn cảm thấy Trần Lâm Hổ đang cố nhịn cười, xoa mạnh đầu cậu, "Tìm tôi có chuyện g... Đệt!"

Một cơn đau nhói ở hông, Trương Huấn cúi xuống nhìn, thằng hổ con này đã táo tợn cắn vào hông anh!

Lực không mạnh lắm, chủ yếu là do không đề phòng, hơn nữa đang gọi điện thoại, Trương Huấn tưởng thằng nhóc này phát điên rồi.

Bên kia Đoạn Kiều nghi hoặc: "Sao thế Trương? Có chuyện gì vậy?"

"Không có gì," Trương Huấn túm tai Trần Lâm Hổ kéo ra, nhìn cảnh cáo, "Ông nói tiếp đi, chuyện gì?"

Bên kia Đoạn Kiều ấp úng: "À, ông bây giờ tâm trạng thế nào, ổn định chứ?"

Trần Lâm Hổ không ngờ Trương Huấn phản ứng mạnh như vậy, cắn xong cũng hơi hối hận, tưởng mình cắn mạnh quá, bị túm tai cũng không phản kháng, đầu lưỡi liếm liếm vết răng mình để lại.

Cảm giác đó như dầu nóng "xèo" một cái đổ lên dây thần kinh Trương Huấn, hơi nóng ran từ hông chạy thẳng xuống dưới.

Thằng ngốc vô tâm vô phế làm gì cũng tùy hứng, còn tưởng mình đang ngoan ngoãn xin lỗi, hành hạ Trương Huấn suýt nữa nhảy dựng lên.

Trương Huấn quay tay lại búng mạnh vào đầu cậu, dùng khẩu hình ra tối hậu thư: "Ngoan ngoãn đi!"

"Này Trương, còn nghe không?" Đoạn Kiều lo lắng hỏi, "Ông tức đến ngây người rồi à?"

Trương Huấn cầm điện thoại ho khan vài tiếng: "Không, ông nói lại đi."

"...Là Trương Thành đấy!" Đoạn Kiều vỗ đùi, "Trước đây hắn muốn thêm tôi vào bạn bè rồi hỏi thăm tin tức của ông, tôi không nói. Lần này hắn liên lạc với ông bị ông chặn, lại tìm đến tôi, nhắn tin bảo tôi khuyên ông, còn gửi cả video nữa..."

Trong phòng rất yên tĩnh, giọng Đoạn Kiều lọt ra từ điện thoại, Trần Lâm Hổ nghe rõ mồn một, ngẩng đầu nhìn Trương Huấn.

Trương Huấn nhíu mày bực bội, nhưng không nói gì nhiều, chỉ bảo: "Ông chuyển cho tôi đi, rồi chặn anh ta luôn. Làm phiền ông rồi."

"Khách sáo cái gì," Đoạn Kiều nói, thở dài, "Video tôi xem rồi, tôi nghĩ vẫn phải để ông tự quyết định. Nhưng ông nhớ nhé, ông chọn thế nào hay làm gì tôi đều ủng hộ ông, biết chưa?"

Trần Lâm Hổ dùng tay vuốt ve an ủi eo Trương Huấn, Trương Huấn cúi đầu nhìn cậu, cười: "Ừm, hiểu rồi."

Trần Lâm Hổ biết chuyện gia đình của Trương Huấn, một người cha nóng tính dễ nổi giận, hay đánh đập con cái, thêm một người anh trai vô dụng, không biết mẹ Trương Huấn như thế nào, nhưng chỉ riêng hai nhân vật trên đã đủ tệ rồi.

Cúp máy chưa được bao lâu, video Đoạn Kiều chuyển tiếp đã đến.

Trương Huấn chưa kịp mở, chỉ nhìn hình thu nhỏ đã nhận ra là ở bệnh viện, lông mày lập tức nhíu lại. Trương Thành vì tìm anh, đến cả video mẹ nằm viện cũng gửi cho Đoạn Kiều.

Trần Lâm Hổ thấy sắc mặt anh không ổn, dùng sức kéo anh xuống, ấn vào gối.

"Hay để em xem nhé," Trần Lâm Hổ khẽ nói, "Xem xong kể lại nội dung cho anh."

Nghe kể lại dù sao cũng đỡ hơn là trực tiếp xem.

Trương Huấn hiểu ý Trần Lâm Hổ, cảm giác khó chịu trong lòng hơi dịu đi, vỗ vỗ tay Trần Lâm Hổ đang đặt trên eo mình: "Em đâu phải anh, có việc vẫn phải tự mình xem, tự mình chọn."

Giọng anh nhẹ nhàng, nhưng Trần Lâm Hổ vẫn thấy xót xa: "Vậy em xem cùng anh nhé?"

Trương Huấn thấy Trần Lâm Hổ ngoan ngoãn, không làm loạn thế này thật đáng yêu quá. Anh nằm ngửa điều chỉnh tư thế, ấn đầu Trần Lâm Hổ vào cổ mình, giơ điện thoại lên: "Được, tối nay em cứ dính lấy anh đi."

Video không dài, chỉ khoảng chục giây, quay ở phòng bệnh viện.

Người được quay là một phụ nữ khoảng 50 tuổi, có nét hơi giống Trương Huấn, mặc đồ bệnh nhân, gương mặt tiều tụy đang từng ngụm nhỏ nuốt bát cháo, nhìn như đang nhai sáp.

Liên hệ với những gì Trương Thành nói trước đó, Trần Lâm Hổ đoán đây là mẹ của Trương Huấn.

Cuối video, giọng Trương Thành vang lên: "Không lừa em đâu, thật sự bị bệnh rồi."

Đến đây là kết thúc, Trương Huấn chưa kịp làm gì, Trần Lâm Hổ đã đưa tay ấn khóa màn hình.

Màn hình đen sì phản chiếu khuôn mặt phức tạp của Trương Huấn, anh ném điện thoại lên gối, nhìn trần nhà thở dài.

Trần Lâm Hổ không dám lên tiếng, một lúc sau, tay Trương Huấn vuốt lên mặt Trần Lâm Hổ, gãi gãi má cậu.

"Anh muốn về thăm không?" Trần Lâm Hổ mới khẽ hỏi.

Trương Huấn lắc đầu: "Không biết nữa."

"Em có thể đi cùng anh." Trần Lâm Hổ nhìn anh.

Trương Huấn theo phản xạ đáp: "Không sao, anh tự lo được."

Vừa nói xong, tay Trần Lâm Hổ ôm eo anh siết chặt lại, như muốn ép lời nói thật ra khỏi cơ thể anh.

Trương Huấn nghiêng đầu, đối diện với ánh mắt nghiêm túc pha lẫn bất mãn của Trần Lâm Hổ, hơi thở nghẹn lại trong lồng ngực lập tức thoát ra, môi khẽ mấp máy: "Anh chưa nghĩ kỹ. Thực ra anh rất sợ về nhà, thật đấy, cứ mơ thấy là giật mình tỉnh giấc."

"Ừm," giọng Trần Lâm Hổ dịu lại, như tiếng mèo con, tay vuốt ve hông Trương Huấn, "Em hiểu mà."

"Phiền chết đi được,"Trương Huấn nhắm mắt lại, "Cứ mỗi lần anh vui vẻ là lại có chuyện."

Trong lòng, Trần Lâm Hổ thầm nghĩ, ở bên mình là lúc anh cảm thấy vui vẻ.

Nhưng cậu không nói ra, chỉ âm thầm vui sướng trong lòng, phần còn lại toàn là xót xa. Cậu ngập ngừng hỏi: "Mẹ anh, cũng giống bố anh vậy sao?"

Cậu không nói rõ "giống" là thế nào, nhưng Trương Huấn hiểu ý.

"Không hẳn, bà ấy chỉ là luôn không quan tâm, không can thiệp," Trương Huấn cười nhạt, "Như một người ngoài cuộc trong đời anh vậy, cũng có thể anh là người ngoài cuộc đối với bà ấy."

Lòng Trần Lâm Hổ dấy lên nỗi đau xót nhuốm phẫn nộ, cậu ôm anh chặt hơn, như muốn truyền thêm sức mạnh cho anh.

"Em có những kỷ niệm hay cảm xúc nào không thể quên được không?" Trương Huấn nghiêng đầu hỏi, "Không nhất thiết phải là những tổn thương về thể xác. Có thể là những thứ nói ra thì cũng chẳng có gì to tát, mà tìm hiểu nguyên nhân cũng chẳng có ý nghĩa gì, nói nhiều lại còn có vẻ giả tạo, nhưng cứ mãi không quên được ấy."

Trần Lâm Hổ im lặng suy nghĩ một lúc: "Hồi nhỏ, có lần bố mẹ em hứa sẽ đón em đi ăn xiên nướng, nhưng tan học rồi mà ai cũng về hết, họ vẫn không đến. Sau này mới biết là cả hai đều tưởng người kia sẽ đi đón, nên ai nấy đều bận việc riêng."

"Ôi trời," Trương Huấn nghe xong hối hận vì đã hỏi, vội vỗ về cậu, "Chắc em tức lắm nhỉ."

"Không, em biết họ đều bận. Em không giận, vẫn yêu thương họ," Trần Lâm Hổ khẽ cong môi, "Nhưng em cứ không thể quên được cảm giác lúc đó, đứng trên sân trường phủ đầy tuyết, đi vòng vòng đến tối mịt mà vẫn không thấy ai đến."

Tim Trương Huấn như bị vắt mạnh, anh đưa tay gãi gãi cằm Trần Lâm Hổ: "Hai đứa mình thật rảnh, khuya rồi mà lại đi nói mấy chuyện này. Nói gì vui vui đi, ở trường có chuyện gì không? Em có bắt nạt ai không đó?"

"Không có," Trần Lâm Hổ không nhịn được cười, "Sao anh giống hệt cô giáo cấp ba của em vậy."

"Bệnh nghề nghiệp mà." Trương Huấn cũng bật cười, "Nhanh lên, nói đại cái gì đó đi."

Trần Lâm Hổ cũng chẳng có gì hay ho để kể, cậu không thích buôn chuyện vô bổ, đành phải tìm chuyện liên quan đến mình: "Hồ Vĩ Minh không được làm trưởng ban."

Tin này thì Trương Huấn thật sự có hứng thú. Anh lắng nghe Trần Lâm Hổ kể một cách vô cảm về thất bại trong sự nghiệp của anh bạn Hồ Vĩ Minh và tâm trạng ủ rũ của bạn cùng phòng Phương Thanh.

"Em đắc tội với người ta mà còn có hậu quả dài dài thế," Trương Huấn thở dài, "Sau này gặp mấy người kiểu này thì nhớ tránh xa ra."

"Ai tránh ai chứ." Trần Lâm Hổ không vui, coi đó như là sự nghi ngờ về năng lực của mình. Cậu nhíu mày định cãi, nhưng thấy Trương Huấn có vẻ kiên quyết, đành "ừm" một tiếng miễn cưỡng thỏa hiệp, mặt cọ qua cọ lại vào cổ Trương Huấn.

Trương Huấn bị sự nũng nịu này làm cho cả người ngứa ngáy: "Em về chăn của em mà ngủ đi."

Trần Lâm Hổ không lên tiếng, giả vờ như không nghe thấy.

"Nhanh lên." Trương Huấn tặc lưỡi.

"Em muốn ngủ như thế này cơ." Trần Lâm Hổ vượt qua gối của mình, chiếm luôn một góc gối của Trương Huấn, mũi áp sát vào da cổ anh.

"Em muốn lên trời à?" Trương Huấn đẩy đẩy cậu.

Trần Lâm Hổ phát huy hết khả năng bám trụ như tảng đá, đẩy không động: "Ừm, được không anh Huấn?"

Hai người ở gần nhau, khi Trần Lâm Hổ nói chuyện, môi cậu chạm vào da Trương Huấn, như lông vũ nhẹ nhàng lướt qua, mang lại cảm giác tê dại, hơi thở phả lên da, làm nổi lên một mảng da gà.

Trương Huấn không biết thằng nhóc này được sinh ra kiểu gì, như thể trời sinh ra để khắc chế anh vậy. Anh nhắm mắt, cả người run rẩy theo nhịp thở của Trần Lâm Hổ.

Trần Lâm Hổ lại gọi: "Anh Huấn ơi, buồn ngủ quá."

Trời đất ơi, Trương Huấn tức giận nghĩ, thật sự tưởng anh trị không được em à?!

Anh tắt phụt đèn bàn, nghiến răng nói: "Ngủ đi!"

Trong bóng tối, hai người như gặp nhau trên sợi dây cáp, thận trọng cảm nhận hơi thở và nhịp tim của đối phương.

Như hai chiếc lá rụng từ cành cây cao, rơi xuống không một tiếng động, nhưng vì nằm cạnh nhau mà cảm nhận được sự hiện diện của nhau.

Thời gian trôi qua không còn quan trọng. Con mèo nhảy lên giường, cuộn tròn ở một bên, khiến đệm giường có chút rung động nhẹ. Trần Lâm Hổ nhắm mắt, tưởng tượng mình và Trương Huấn đang trôi dạt trên một con thuyền làm từ tấm đệm, chỉ có hai người, trôi đến đâu hay đến đó.

Tay cậu bị chạm nhẹ, bàn tay Trương Huấn đặt lên, năm ngón tay luồn vào kẽ ngón tay cậu, nắm chặt.

Trần Lâm Hổ mãn nguyện, như thể trong hành trình trôi dạt đã cập bến, an tâm chìm vào giấc ngủ.

Nửa đêm, cậu vô thức lại bắt đầu làm loạn. Cảm thấy Trương Huấn xoay người quay lưng về phía mình, cả tấm lưng áp sát vào cậu. Trần Lâm Hổ cảm giác như mình ôm được một chiếc bánh thơm ngon, không kìm được mà cọ xát, môi từ đốt xương sau gáy Trương Huấn hôn một đường xuống đến vai bên giáp giường.

Trong cơn mơ màng, cậu nghe thấy Trương Huấn phát ra một tiếng thở nặng nề, rồi sau đó bị anh thúc cùi chỏ mới chịu yên, ngoan ngoãn ngủ tiếp.

Nhưng tiếng thở dốc ấy như cánh bướm vỗ bay vào giấc mơ, tạo nên cơn bão dữ dội.

Sáng hôm sau, Trần Lâm Hổ vừa mở mắt đã thầm chửi hai câu, luống cuống vòng qua Trương Huấn đang nhắm mắt ngủ như chết, vọt nhanh vào nhà vệ sinh.

Trương Huấn trên giường lật người, trong lòng hiểu rõ như gương sáng, nhưng để giữ thể diện cho thằng nhóc nên phải giả vờ không biết, nhắm mắt lầm bầm: "Đồ hổ con, đáng đời!"

Bên cạnh lún xuống một chút, con mèo mập như quả tạ ngồi trên chăn của Trần Lâm Hổ nhìn anh, tự cảm thấy bị chủ nhân lạnh nhạt, rất không hài lòng, dùng đầu cọ cọ tay Trương Huấn đặt bên gối.

"Suỵt," Trương Huấn cười gãi gãi cằm nó, "Mèo con, lần sau không cho vào phòng nữa đâu."

...

Tác giả có lời muốn nói:

Nhóc Hổ giận rồi!

Chương này ngọt ngào tràn trề, mọi người phải gọi tôi là ông trùm sản xuất đường đấy!!!

Bình luận

Truyện đang đọc