HỒN TRẺ DẠI - TAM OẢN QUÁ CƯƠNG

Chiếc xe điện nhỏ quá cũ kỹ, giỏ xe đã rách nát không thể chứa nổi túi đồ ăn vặt to đùng, đành để Trần Lâm Hổ ngồi ôm ở phía sau.

Trần Lâm Hổ cẩn thận che kín mặt túi có thể nhìn thấy hộp bao cao su, ngồi sau lưng nhìn chằm chằm vào gáy Trương Huấn.

Từ lúc suýt vấp ngã trước cửa hàng tiện lợi, Trương Huấn càng lúc càng không giấu nổi vẻ bối rối. Anh giả vờ bình tĩnh ngậm điếu thuốc, chỉ "ừm", "ờ" vài tiếng đáp lại lời Trần Lâm Hổ.

Ánh mắt của chú Hổ con như có ma lực, khiến Trương Huấn không dám quay đầu lại. Thực ra hai người đều ngang ngửa nhau trong trận chiến này - đều chưa có kinh nghiệm gì, lại không biết làm sao để nói ra một cách tự nhiên.

Trần Lâm Hổ rất muốn hỏi Trương Huấn rằng anh mua bao cao su có phải là có ý đó không, nhưng lại thấy nếu hỏi sẽ tỏ ra mình thiếu lãng mạn.

Vốn dĩ cậu là người cần người khác nói thẳng ra mới chịu tin, nên lúc này đây cảm thấy khó chịu vô cùng, đầu óc nóng ran như nước sôi. Cậu liền nghiêng người về phía trước, há miệng cắn lên lưng Trương Huấn qua lớp áo, rồi cắn liền ba bốn cái dọc xuống.

Trương Huấn đã quen với việc bị Trần Lâm Hổ gặm nhắm, thậm chí còn có phản ứng kỳ lạ với cặp răng nanh của cậu. Đang miên man suy nghĩ bỗng bị cắn mấy cái như vậy, anh giật mình, khiến chiếc xe điện nhỏ lượn một đường chữ S trên đường.

"Còn cắn nữa hả?" Trương Huấn vội vàng giữ chặt tay lái, "Lại ngứa răng rồi phải không?!"

Lời nói chẳng có chút sức răn đe nào. Trần Lâm Hổ thấy người này cuối cùng cũng có phản ứng, liền táo tợn cắn thêm một cái lên vai anh: "Ừm."

Trương Huấn bị tiếng "ừm" mềm mại đó làm nghẹn lời. Đến khi xe rẽ vào đường lên Cung Văn hóa, anh mới lúng búng nói: "Thôi được rồi, đừng cắn nữa... Về nhà rồi tính."

Dường như có một đường dây kết nối não bộ của hai người, họ bỗng nhiên đều hiểu ẩn ý đằng sau câu nói ấy. Trần Lâm Hổ nghe ra được chút bối rối và ngượng ngùng trong giọng Trương Huấn, khóe miệng khẽ cong lên trong im lặng.

Khu nhà cũ đã chìm vào giấc ngủ, chiếc xe điện nhỏ lặng lẽ như tàu ngầm trở về bến đỗ.

Câu "về nhà rồi tính" có hiệu quả thần kỳ, cho đến khi leo lên cầu thang tầng hai, Trần Lâm Hổ vẫn rất ngoan ngoãn.

Cậu ngoan ngoãn thì Trương Huấn lại bắt đầu hoang mang, lên cầu thang vấp đến hai lần, đi trên đất bằng mà cũng suýt vấp chân trái vào chân phải, như thể muốn quăng nốt chút thể diện còn sót lại, anh tức giận đến mức trong lòng chửi mình nhu nhược.

Nhưng sự hiện diện của Trần Lâm Hổ quá mạnh mẽ.

Chỉ cần đứng bên cạnh cũng có thể cảm nhận được hơi thở của cậu, và ánh mắt đang dõi theo mình.

Trương Huấn lần đầu tiên nhận ra thế giới nội tâm quá phong phú không phải là chuyện tốt. Chỉ một hộp bao cao su cũng có thể khiến trí tưởng tượng chạy loạn xạ như vậy, ngay cả động tác móc chìa khóa mở cửa cũng trở nên lúng túng.

Dù vẻ mặt vẫn giữ vẻ nghiêm trang như thường ngày, nhưng Trần Lâm Hổ vẫn tìm thấy những dấu hiệu bất thường từ những bước chân vấp váp và hành động mở cửa lóng ngóng của Trương Huấn. Trong lòng cậu ngứa ngáy khó chịu, không chỉ vì hộp đồ trong túi nhựa kia, mà còn vì sự bối rối mà Trương Huấn để lộ ra vì cậu.

Trần Lâm Hổ không kìm được, từ phía sau vươn tay ra, nắm lấy tay anh đang cầm chìa khóa, vừa giúp mở cửa, vừa cúi đầu hôn nhẹ vào hõm cổ Trương Huấn: "Anh ngốc à?"

"...Bị em cắn đến mức chẳng còn bao nhiêu não," Trương Huấn hạ mắt xuống, vừa bất lực vừa thấy hơi buồn cười, "Tránh ra, vướng víu quá."

Trần Lâm Hổ bị đẩy ra, nhưng cảm giác nóng ran trong lòng chẳng hề thuyên giảm chút nào. Cậu nhướng mày, thấy hàng mi Trương Huấn run rẩy dữ dội, liền nhân lúc cửa mở ra, dùng môi mút lấy vành tai anh: "Sao không chịu nhìn em, anh Huấn?"

Tất cả hành động của cậu đều xuất phát từ bản năng, thấy gì thích là muốn sờ, muốn cắn, muốn gặm. Trương Huấn bị thói quen như bản năng thú tính này của Trần Lâm Hổ làm cho hơi thở ngưng trệ, híp mắt quay đầu lại, chặn miệng Trần Lâm Hổ.

Cửa mở ra, hai người lảo đảo chen vào trong, Trương Huấn vội vàng giành quyền chủ động, nhưng bị sự mạnh bạo hung hăng của Trần Lâm Hổ đè ép. Túi nhựa đựng hộp đồ kia rơi xuống đất, âm thanh chồng lên tiếng đóng cửa, vang vọng trong hành lang, che đi hơi thở gấp gáp bên trong căn phòng.

Trương Huấn bị đẩy vào tủ giày ở lối vào, sức mạnh của Trần Lâm Hổ thật đáng sợ, ôm eo anh nâng lên, Trương Huấn liền nửa ngồi trên tủ. Giá để chìa khóa bị đẩy sang một bên, chân Trương Huấn vô thức kẹp lại, gót chân cọ xát vào bắp chân Trần Lâm Hổ, mỗi cái cọ như kéo theo dây thần kinh của Trần Lâm Hổ.

"Em có thể... không?" Trần Lâm Hổ cuối cùng cũng chịu buông miệng ra, giọng run rẩy hỏi khẽ, "Anh Huấn?"

Câu hỏi thẳng thắn và chân thành này mang lại cú sốc mạnh hơn cả hành động không nói không rằng. Ý nghĩa mơ hồ đã có hình dáng rõ ràng, ngược lại khiến người ta run rẩy vì nhìn thấy rõ toàn cảnh sắp xảy ra. Trương Huấn thở hổn hển, cười khẽ hôn lên khóe miệng Trần Lâm Hổ: "Đến nước này rồi, em còn hỏi à? Lấy... cái đó qua đây."

Hộp bao cao su rơi ra từ đống đồ ăn vặt, Trần Lâm Hổ cúi xuống nhặt lên, mím môi định mở.

"Đưa đây," Trương Huấn giơ tay ra, trêu chọc, "Không thì em giúp anh đeo?"

Trần Lâm Hổ sững người: "Hả?" Anh cũng phải đeo à?

Trương Huấn cũng ngớ ra: "Hả?" Chứ em định thế nào?

Ánh mắt hai người gặp nhau, nhìn thấy trong mắt đối phương nội dung "mẹ kiếp em/anh đang đùa cái gì vậy", cảm giác như sét đánh giữa trời quang.

Bầu không khí ám muội nửa phút trước bị sự sốc và ngượng ngùng im lặng quét sạch, Trương Huấn trong lòng chuông cảnh báo vang lên, vừa mở miệng nói được câu "Anh tưởng anh ở trên", đã bị Trần Lâm Hổ nhào tới bịt miệng.

Môi Trần Lâm Hổ vừa mềm vừa nóng, tay cũng không yên phận, chuyên đi mơn trớn những chỗ nhạy cảm của Trương Huấn. Trong khoảng dừng của nụ hôn, cậu còn khẽ gọi: "Anh Huấn ơi."

Đầu óc Trương Huấn "ù" một tiếng, biến thành cháo, ranh giới vốn đã không mấy vững chắc giờ chỉ còn lại một sợi mỏng tanh, miễn cưỡng kết nối với lý trí, nhưng nửa câu còn lại chưa nói hết đã nuốt trở lại bụng.

Ánh mắt Trần Lâm Hổ nhìn anh quá rõ ràng, quá nóng bỏng, chút tranh đấu còn sót lại trong lòng Trương Huấn đều hóa thành tro, chỉ cần thổi nhẹ một hơi là bay mất.

Một tiếng "meo" vang lên, phá vỡ sự im lặng giữa hai người. Trương Huấn và Trần Lâm Hổ quay đầu lại, con mèo mập không biết từ lúc nào đã nhảy lên mép tủ giày, trợn mắt tò mò quan sát hai con người đang dính chặt vào nhau.

Dù Trần Lâm Hổ có táo bạo đến mấy, bị một cái bóng đèn như vậy nhìn chằm chằm cũng không thể thi triển được tài năng của mình. Trương Huấn bỗng hoàn hồn, phát hiện quần áo mình đã lộn xộn không ra hình dáng gì, bị dắt mũi đi được nửa đường mới giật mình nhận ra, mặt đỏ tai hồng đẩy Trần Lâm Hổ ra: "Chết tiệt, đây là cửa ra vào!"

Hai vị vua nhỏ tầng hai đạo đức suy đồi này mới đỏ mặt tía tai lăn vào trong phòng dưới ánh mắt soi xét của thần dân. Quần áo của Trần Lâm Hổ đã không thể mặc được nữa, Trương Huấn cũng vì bị cậu cọ xát lung tung mà toàn thân dơ bẩn. Cảm xúc vừa rồi dâng cao đến tận đỉnh đầu đã hạ xuống, chứng sợ bẩn của Trương Huấn lại trỗi dậy, đẩy Trần Lâm Hổ đang mặt mày bất mãn vào phòng tắm.

Nhốt nhân vật nguy hiểm vào phòng tắm, Trương Huấn mới cảm thấy lý trí quay trở về, từ đầu đến chân như bị nhúng vào nồi nước sôi, suýt nữa đỏ bừng vì xấu hổ.

Con mèo mập "meo meo" kêu mấy tiếng, anh lơ mơ đi cho nó ăn, khi cúi xuống bị nó dụi đầu vào mắt cá chân, bộ lông mềm mại ấm áp dính sát vào anh, Trương Huấn bỗng nhiên nhớ đến hơi thở của Trần Lâm Hổ khi cậu cọ loạn xạ vào hõm cổ anh, nóng đến mức da dẻ ửng đỏ cả lên.

Trương Huấn bồn chồn châm thuốc, tai nghe tiếng nước xối xả từ phòng tắm nơi tên nhóc kia đang tắm.

Thật là rối tung cả lên! Trương Huấn nghĩ, cái này đâu có giống với kế hoạch của mình!

Nghĩ đến đây, Trương Huấn chợt nhận ra mình đã quên mất kế hoạch ban đầu là gì.

Bảo Tượng là một nơi kỳ diệu, đến đây sẽ gặp được những con người kỳ diệu.

Trần Lâm Hổ sinh ra là để làm xáo trộn vũng nước tĩnh lặng của Trương Huấn, cậu như một tảng đá lớn vừa cứng vừa mạnh, ném vào mặt nước của Trương Huấn, trong khoảnh khắc va chạm còn phát ra một tiếng vang, trong đầu Trương Huấn cũng vang lên tiếng "anh Huấn".

Lúc này lại biết nên gọi thế nào, Trương Huấn hút thuốc, nghĩ mà muốn cười, nhặt hộp bao cao su mà Trần Lâm Hổ trong lúc hoảng hốt đã vứt xuống đất, từ từ lấy ra đồ bên trong đặt lên bàn, thở dài.

Thôi, thật sự bị thằng nhóc này trói buộc rồi.

Trong lòng Trần Lâm Hổ cũng như đi tàu lượn siêu tốc tám trăm vòng, lộn tùng phèo cả lên, cố gắng tắm rửa cho sạch sẽ, rồi như chim ưng thấy thỏ, chạy ra nhìn chằm chằm vào Trương Huấn.

Nhưng lúc này anh đã lấy lại thái độ bình tĩnh, vẻ mặt khôi phục như cũ, không đả động gì đến chuyện vừa rồi, trước tiên ấn Trần Lâm Hổ xuống xem vết xước trên lưng, vết thương nông, đã sắp kết vảy, nhưng vẫn sát trùng một chút, rồi mới dưới ánh mắt của Trần Lâm Hổ, vén áo lót chui vào phòng tắm.

Trần Lâm Hổ lòng đầy buồn bực, không có chỗ phát tiết, túm lấy con mèo mập đang phá phách mà xoa nắn một trận.

Bản tính cậu cố chấp lại còn khó thay đổi, nhưng chuyện này... thực sự không thể miễn cưỡng. Cậu thích những nụ hôn vô thức của Trương Huấn, thích tiếng thở dốc của anh khi bị cậu trêu chọc, thích tất cả những hành động phát ra từ đáy lòng, vì vậy lúc này hoàn toàn không có chủ ý, chỉ oán hận con mèo mập phá đám, nếu không lúc nãy Trương Huấn còn đang mơ hồ chắc chắn sẽ không kịp phản ứng.

Đáng ghét!

Trần Lâm Hổ và chú mèo tam thể bắt đầu cuộc chiến như kẻ thù không đội trời chung.

Khi tâm trí Trần Lâm Hổ đang rối bời như mớ bòng bong, tiếng nước trong phòng tắm chợt ngừng. Trương Huấn bước ra, đứng nơi ngưỡng cửa phòng ngủ, chứng kiến cảnh tượng mèo cưng và người yêu mình đang "đấu võ", ai nấy đều mang vẻ bất mãn. Anh không khỏi bật cười: "Hổ con này, lại đây, anh hỏi em cái này."

Nghe tiếng gọi, Trần Lâm Hổ quay đầu lại, hơi thở chợt ngưng lại trong giây lát.

Trên người Trương Huấn, những giọt nước còn đang lăn dài. Mái tóc mới lau qua loa vẫn còn ẩm ướt, toả hơi nước mờ ảo. Quần áo mang vào phòng tắm chẳng dùng đến, anh chỉ khoác trên mình chiếc quần đùi rộng thùng thình. Những hạt nước lấp lánh trượt dọc theo tấm lưng rắn rỏi, rồi thấm vào lớp vải xám, loang ra một mảng tối màu.

"Lại đây nào," Trương Huấn vẫy tay, "qua đây."

Trần Lâm Hổ bò dậy khỏi sàn nhà, bước đến nắm lấy tay anh.

"Anh hỏi này," Trương Huấn kéo cậu sát lại gần mình, nhìn thẳng vào mắt cậu và nói, "Những tài liệu học tập đó, em xem hết rồi phải không? Học được gì chưa?"

Đáy mắt Trần Lâm Hổ càng thêm sâu thẳm, đôi đồng tử đen láy bỗng sáng rực và nóng bỏng. Cậu khẽ đáp: "Rồi ạ."

"Ôi, em làm anh phát điên mất," Trương Huấn xoa xoa mặt, che đi chút ửng hồng đang lan trên má, "...Lại đây, anh muốn hôn em."

Câu sau cùng chứa đựng sự nuông chiều và hơi ấm, khiến mọi cảm xúc và khao khát trong lồng ngực Trần Lâm Hổ bắt đầu lên men, truyền sang Trương Huấn qua hơi thở.

Nụ hôn mang hương thơm dịu nhẹ của dầu gội rơi xuống, và mọi thứ sau đó đều diễn ra một cách tự nhiên.

Chú mèo mập bị xách cổ mời ra ngoài, cánh cửa khép lại. Căn phòng ngủ tràn ngập hơi ấm từ thân nhiệt hai người hòa quyện.

Họ hiểu rõ nhau như lòng bàn tay, nhưng cảm xúc lúc này còn rung động hơn bình thường. Hơi thở như lửa đốt, lòng bàn tay nóng ran. Không khí hít vào nhanh chóng ấm lên, rồi tỏa ra khắp làn da. Những đợt sóng nhiệt liên tiếp cuốn lấy thân thể và thần kinh, lý trí sớm đã cháy thành tro, tan biến trong không gian tầng hai.

Cảm giác được chạm vào, được khao khát quá đỗi rõ ràng, Trương Huấn không kìm được dùng cánh tay che mắt mình. Đôi môi hé mở đang phát ra âm thanh gì đó, ngay cả bản thân anh cũng không nghe rõ.

Những kiến thức lý thuyết của Trần Lâm Hổ khi thực hành đều bị ném ra sau đầu, chỉ còn bản năng dẫn lối tìm kiếm mục tiêu, quấn quýt lấy Trương Huấn. Cậu còn mạnh bạo kéo tay anh ra, đối diện với đôi mắt long lanh ướt át, giọng khàn đặc cố tình hỏi: "Thế này được không anh Huấn? Có phải làm như vậy không, hả anh?"

Trương Huấn bị cậu gọi lung tung "anh Huấn", "thầy Trương", rồi lại nghe cậu bảo "dạy em", xấu hổ đến nỗi toàn thân run rẩy, tức đến nghiến răng, lời chửi còn chưa kịp thốt ra đã vỡ vụn, chỉ có thể căm tức ấn cổ Trần Lâm Hổ, kéo xuống bịt miệng cậu.

Cảnh tượng trước mắt còn khiến người ta choáng váng hơn cả tưởng tượng, mọi suy nghĩ đều hội tụ lại một chỗ, đan xen vào nhau.

Đêm hè tĩnh lặng, tiếng ve và hơi thở của người kia, bóng đêm và đôi mắt của đối phương, bầu trời sao và những lời yêu thương rời rạc, mọi thứ liên quan hay không liên quan đều trộn lẫn vào ký ức, được ghi nhớ trọn vẹn.

Thì ra cuồng nhiệt là như vậy.

Cuồng nhiệt là khi mọi chi tiết đều không thể phai mờ, mọi thứ đều được khắc ghi như một lẽ đương nhiên, để lại dấu ấn trên thân thể, trái tim và linh hồn của đối phương.

Khi tia sáng nóng rực trước mắt lóe lên, nhiệt độ bao quanh họ mới dần dần hạ xuống, nhưng vẫn còn đọng lại dư âm run rẩy. Mãi một lúc sau, Trương Huấn mới tìm lại được ý thức, một tay theo thói quen vuốt ve mái tóc sau gáy Trần Lâm Hổ.

Môi Trần Lâm Hổ thi thoảng lại mổ nhẹ vào khóe miệng Trương Huấn, cảm nhận được bàn tay đang vuốt ve đầu mình, cậu mới nũng nịu thì thầm: "Anh Huấn ơi, người anh nóng quá."

"...Ừm," Trương Huấn ậm ừ trong cổ họng, mắt nhắm hờ thở ra một hơi, "Nóng đến mức muốn tan chảy luôn rồi."

Trần Lâm Hổ không biết đánh giá này là tốt hay xấu. Sau khi đã làm mọi thứ, cậu mới quay đầu nhặt lại lương tâm bị bỏ quên ở mũi Hảo Vọng, hôn anh thật nhẹ nhàng và ngoan ngoãn, tay giúp xoa lưng Trương Huấn: "Có khó chịu không?" Ngừng một chút, cậu lại ghé vào tai anh hỏi nhỏ, "Cảm giác thế nào?"

Cậu hơi ngượng không dám hỏi gì thêm, chỉ có thể nhìn Trương Huấn chờ anh tự hiểu.

Trương Huấn hé mắt, liếc xéo cậu một cái.

Tên nhóc này lúc nào cũng biết làm nũng sau khi phóng túng, lúc này đôi mắt lấp lánh đầy sao, mím môi, khóe miệng hơi cong lên.

Ngoại hình thật sự quá đẹp, Trương Huấn như trút giận bóp má cậu, ngược lại còn bị túm tay cắn mấy cái.

"Khó chịu không?" Trần Lâm Hổ không nghe anh trả lời, tưởng thật sự có chuyện gì, nhớ đến những điều không hay trong tài liệu tra cứu trước đó, nhíu mày định ngồi dậy kiểm tra.

"Để anh còn chút thể diện đi," Trương Huấn vội vàng ấn cậu nằm xuống, nghiêng người đè lên người cậu, ôm lấy đầu Trần Lâm Hổ hôn nhẹ, hắng giọng một lúc rồi mới ấp úng đáp, "Hồn vía gần như bị em đánh bay rồi, để anh nghỉ ngơi một chút đã."

Những chàng trai độ tuổi này thân nhiệt đều cao, nóng không chịu nổi, máy điều hòa trong phòng đã bật từ sớm. Lúc này thảnh thơi, họ cứ thế cuộn mình trong chăn, ôm ấp bên nhau. Trái tim Trần Lâm Hổ đã sớm tan chảy, được Trương Huấn áp sát không chút e dè thế này, trong đầu hiếm khi chẳng nghĩ gì cả, chỉ nhẹ nhàng xoa lưng anh.

Cứ thế thảnh thơi đến mức quên cả thời gian, ngủ đến khi mặt trời đã lên cao, mới bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

...

Bình luận

Truyện đang đọc