HÔN TRỘM 55 LẦN

Lúc này Lục Cẩn Niên mới chuyển tầm mắt về phía bàn trà, thấy quả nhiên có khay thức ăn bày bên trên, mi tâm chau lại, con ngươi trong phút chốc đượm vẻ sâu thăm thẳm.

Kiều An Hảo thấy Lục Cẩn Niên nhìn chằm chằm vào khay thức ăn khuya nhưng mãi vẫn không có bất kỳ biểu hiện nào muốn ăn, cho rằng anh không có khẩu vị, sau một hồi đấu tranh mới cất lời: "Anh trợ lý nói, anh bận rộn đống văn kiện của công ty cả buổi chiều, nhất định đã kiệt sức rồi, nếu không ăn chút gì đó thì sẽ không gượng nổi cho tới sáng mai đâu?"

Lục Cẫn Niên vẫn không lên tiếng, ánh mắt quay trở về trên người Kiều An Hảo.

Ngón tay Kiều An Hảo bấu chặt xấp văn kiện trong lòng, có chút khó khăn mở miệng lần nữa: "Vả lại, cho dù anh không đói, cũng phải bỏ bụng chút chút. Ăn ít còn hơn là không ăn..."

Kiều An Hảo nói tới đây thì hoàn toàn không lo lắng nữa.

Cô và Lục Cẩn Niên ngoại trừ mối "quan hệ vợ chồng" trên danh nghĩa, thì chẳng khác gì hai con người xa lạ. Hơn nữa, ban đầu vao đêm tân hôn, cô rất thức thời nói với anh rằng sẽ không can thiệp vào cuộc sống của anh l.e qu.y d.o.n, mà anh cũng không phản đối, còn bồi thêm một câu: "Cô tốt nhất nhớ kỹ lời cô đã nói". Vì vậy, sau khi kết hôn, cô chưa từng hỏi đến vấn đề ăn-mặc-ở-đi lại của anh, thậm chí ngay cả một câu hỏi quan tâm cơ bản hay chúc ngủ ngon cũng không nói. Thế nhưng hiện tại cô đang cố chấp thuyết phục anh đụng đũa, có bị xem là vi phạm các thỏa thuận ban đầu của bọn họ không...

Nội tâm Kiều An Hảo bồn chồn, nên càng nói giọng càng nhỏ yếu ớt: "Lại nói, thường bỏ bữa sẽ không tốt cho dạ dày."

Lục Cẩn Niên một mực lặng thinh, mắt không chớp chằm chặp nhìn Kiều An Hảo.

Ngay khi Kiều An Hảo nhụt chí, nghĩ rằng Lục Cẩn Niên sẽ không ăn khuya, người đàn ông đột nhiên cất bước đi tới trước ghế sofa, ngồi xuống, sau đó chỉ vào khay thức ăn cô mang tới, không nặng không nhẹ hỏi: "Ăn cái gì?"

Kiều An Hảo kinh ngạc nhìn về phía Lục Cẩn Niên, thoáng chốc chưa phản ứng với ý tứ trong lời anh.

Lục Cẩn Niên dường như bị bộ dạng ngây ngốc không theo kịp nhịp độ nói chuyện của cô chọc cười, khiến tâm trạng tốt hẳn lên, khóe môi bất giác gợi lên đường cong, tuy lời ra vẫn bằng phẳng không cảm xúc: "Không phải nói mang đến cho tôi ăn à?"

Kiều An Hảo lúc này mới hiểu ý của Lục Cẩn Niên là về bữa khuya, nhất thời khẽ cúi người đặt xấp văn kiện lên bàn, sau đó đi tới trước khay, mở hộp đồ ăn ra, đặt lên trên một tờ báo: "Một phần cơm chiên Dương Châu, một phần canh bí đao, một phần cánh gà, còn có một phần cải xanh xào..."

Lục Cẩn Niên trước sau không phát tiếng động nào, chỉ lặng lẽ dõi theo Kiều An Hảo, ánh mắt trở nên có chút mềm mại.

Bình luận

Truyện đang đọc