HÔN TRỘM 55 LẦN

Kiều An Hảo rất muốn cho Lục Cẩn Niên một sự bất ngờ, cho nên không muốn để anh đi vào trong nhà, cô thu dọn xong toàn bộ đồ đạc, đứng trước gương, kiểm tra một chút thấy không có vấn đề gì, tiện tay cầm túi xách, đi ra ngoài cổng Cẩm Tú Viên chờ anh.

Đợi được khoảng 15 phút, Kiều An Hảo thấy xe của Lục Cẩn Niên, rẽ lại từ giao lộ đằng xa.

Lúc này, mặt trời vừa lặn về phía tây, ánh mặt trời đỏ bừng, nhuộm màu gạch ngói hồng của Cẩm Tú Viên đẹp đẽ như trong chốn bồng lai tiên cảnh.

Lục Cẩn Niên vừa mới đi qua chỗ ngoặt, tiện thấy Kiều An Hảo đứng ở hàng rào ngoài biệt thự, hoa tường vi đủ loại màu sắc trồng xung quanh hàng rào, làm nổi bật người con gái với bộ váy dài rủ xuống đất, tóc đen đến eo, da trắng như tuyết, màu hoa tươi và ánh

trời chiều chiếu vào người cô, giống như mang cho anh ảo giác mình đang ngắm nhìn một phong cảnh tuyệt mỹ.

Lục Cẩn Niên nhìn đến bần thần, mãi đến khi Kiều An Hảo ngoắc tay với anh, anh mới chớp chớp mắt, mạnh mẽ hoàn hồn, vội vàng giẫm phanh lại, xe dừng cách Kiều An Hảo ước chừng vài bước.

Lục Cẩn Niên đnag định mang xe vào trong nhà, Kiều An Hảo lại dẫm xuống giày cao gót, thản nhiên đi tới, vốn là khom người, nhìn xuyên qua cửa kính xe, hướng về phía anh nhẹ nhàng cười, sau đó mở cửa xe, ngồi xuống.

Trước khi Lục Cẩn Niên tới đón Kiều An Hảo, đã thay đổi lại dáng vẻ, mặc trên người một bộ âu phục màu xanh đậm, tóc làm thành kiểu mà Hứa Gia Mộc hay để, trên mặt dán rất nhiều sẹo, ngay cả lông mi cũng là hình bóng của Hứa Gia Mộc, một lần nữa vẽ ra một con người y như Hứa Gia Mộc.

Hứa Gia Mộc và Lục Cẩn Niên cùng có một khí chất quá mức lạnh lẽo và cao ngạo, một người là đại thiếu gia được nuông chiều từ bé, cho dù dáng vẻ hai người thật sự có chút giống nhau, nhưnglà vì người khác cũng vốn không muốn nghi ngờ, cho nên người khác rất khó nhận ra.

Nhưng lf hiện tại, nếu như không phải Kiều An Hảo đã biết trước là anh đang giả mạo Hứa Gia Mộc, thì cho dù cô có lớn lên từ nhỏ với Hứa Gia Mộc, cũng rất khó nhìn ra được người trước mặt mình là Hứa Gia Mộc giả.

Tiệc sinh nhật của Hứa Gia Mộc, tổ chức ngay tại Hứa gia, cách Cẩm Tú Viên cũng không xa, tuy nhiên giờ đang là lúc tan tầm, đường hơi bị tắc, phải mất đến 40 phút, mới đến được Hứa gia.

Thời gian bắt đầu tiệc sinh nhật, là tám giờ tối, lúc này mới có 7 giờ, lại vẫn còn một giờ nữa, cho nên khách khứa được mời đến cũng chưa tới, biệt thự lớn như vậy, nhìn qua vô cùng trống rỗng.

Lục Cẩn Niên tùy ý tìm một chỗ trống, dừng xe lại, cùng Kiều An Hảo đi đến trước cửa, anh ấn chuông cửa, còn không quá mười giây, truyền đến âm thanh mở khóa, sau đó cửa bị người ta kéo ra, là quản gia lâu năm của Hứa gia, nghe nói là từ lúc Hàn Như Sơ được gả qua đây, đã mang theo.

Quản gia tránh người ra để cho Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên tiến vào, sau đó mới đi vào trong phòng hô lên: “Ông chủ, bà chủ, cô Kiều đã đến.”

Rõ ràng là có hai người, Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên đứng ngoài cửa, quản gia lại chỉ nhắc đến một người là Kiều An Hảo.

Mới vòng qua cổng, Kiều An Hảo đi vào trong nhà đã nhìn thấy Hàn Như Sơ đứng ở nhà chính nghênh đón.

Hàn Như Sơ đeo một sợi dây chuyền đá bảo ngọc rất lớn trên cổ, tóc tai đều được chải cầu kỳ, khí chất đoan trang, giống như quản gia, chỉ mở miệng nhắc đến Kiều An Hảo: “Kiều Kiều đến à?”

Theo đó, bà cũng tiện kéo tay của Kiều An Hảo, nhiệt tình nắm tay cô, đi vào trong nhà, từ đầu đến cuối không hề ngó đến Lục Cẩn Niên đang đứng bên cạnh Kiều An Hảo, giống như anh chỉ là không khí vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc