HỒNG NGẠN

Tất cả ánh mắt trong khuôn viên đều hướng về Trường Tương Tư

Thư Tần lại bồi thêm " chủ nhân, chẳng phải người đã dặn ta phải đứng về phía tỷ muội Lạc gia, cố tình hạ bệ người, làm như vậy bọn họ mới không nghi ngờ người sao. Chủ nhân, ta làm rất tốt, ngay cả đại sư huynh của người cũng tin ta với người không có quan hệ"

Làn gió đêm lạnh lẽo thổi lạnh sống lưng của mọi người đứng trong Lãng phủ tối nay

Trầm Dã không thể đứng yên nhìn sư đệ nhà mình bị bôi nhọa như vậy " Thư Tần, ngươi ăn nói cho đàng hoàng vào"

Có đệ tử không nhịn được đã lên tiếng " thuật con rối nằm trong tà thuật Độc y, ai cũng rỏ chỉ những người tu luyện Độc y mới tạo ra được, xưa nay Mộc quốc chưa từng có ai tu thuật tà thuật này, cũng chưa từng xuất hiện con rối? Sao tự dưng bây giờ lại xuất hiện, có phải quá trùng hợp rồi không?"

Trầm Dã nhìn về vị đệ tử vừa lên tiếng " vị đệ tử này, ý ngươi muốn là nói gì, đừng có mập mờ"

Đệ tử cười khẩy " Hiện tại ai mà không rỏ, thế tử điện hạ, ở Mộc quốc này ngoài người tu luyện Độc y, còn tìm đâu ra người thứ hai nữa, cũng là nói, con rối này ngoài người sai khiến thì ai có khả năng?"

Trầm Dã đứng lên, hướng về y, đanh giọng chất vấn " người đến là ai?"

Đệ tử dõng dạc bước ra khỏi hàng người " Trầm công tử, đã lâu không gặp"

Trầm Dã nheo mắt " Tiêu Nhậm!"

Tiêu Nhậm chính là vị quán quân trong cuộc thi tuyển đệ tử chân truyền của Uyên thư các vừa mới tổ chức

Khi này các chủ Uyên thư các là Mễ Chu Khiết, y mở cuộc thi tuyển đệ tử chân truyền, tuy cuối cùng Tiêu Nhậm giành chiến thắng nhưng lại bị tố gian lận nên Mễ Chu Khiết không thuận ý thu y, mà lại ngỏ ý về Trầm Dã. Tuy nhiên Trầm Dã khi đó đã nhận là đệ tử của quốc hậu PHỉ Diên Vỹ, nhất mực chỉ chọn một thầy, không bái thêm bất kì ai. Điều này đã làm cho vị Tiêu Nhậm này vô cùng bất mãn

Trầm Dã không khách khí " cho nên, ngươi là đang dùng cách này để phục thù sao, Tiêu Nhậm!"

" Trầm công tử xem thường Tiêu Nhậm ta quá rồi, ta hôm nay lên tiếng không phải vì thù riêng, mà muốn đứng lên vì công đạo, vì chính nghĩa, nói lên nổi lòng của tất cả mọi người" Tiêu Nhậm hướng Trường Tương Tư " thế tử điện hạ tu luyên tà thuật, chúng ta không cản, nhưng mà cái gì cũng có giới hạn, hôm nay xuất hiện một con rối, có ai chắc chắn điện hạ người không bị tà thuật này khống chế tinh thần. Hôm nay không nói rỏ ràng, chỉ e mai sau này cả Mộc quốc này đâu đâu cũng là con rối, đều là tay sai nghe lệnh người thì chúng ta phải biết làm sao, biết tìm ai mà đối chứng đây"

Lãng Ngưu cũng không thể bình tĩnh ngồi dưỡng thần, nhưng khí tức trong người hắn đang loạn, hắn không thể đứng dậy, càng kích động thì càng thêm khó chịu, mài đã chau sâu lại rồi.

Trầm Dã nói " Điện hạ có bị điều khiển thần trí hay không, không lẽ đệ ấy không rỏ, còn để người ngoài như ngươi mở miệng nhắc nhở. Nói thẳng ra, đệ ấy là điện hạ, là Tế thần, đệ ấy có quyền lựa chọn bất cứ thứ gì đệ ấy thích, đệ ấy không phải là con rối trong tay các ngươi, các ngươi nói thế nào thì đệ ấy phải nghe thế đó"

" đã chấp nhận là tế thần, chính là tín ngưỡng để chúng ta noi theo, một kẻ tu tà đạo làm sao có tâm tư thanh thuần để gặp mặt với tiên nhân, chúng ta ai lại đi tôn thờ một người tu tà đạo" Tiêu Nhậm tàn nhẫn mà nói " không khéo tiên nhân nói cả Mộc quốc ta đều là loại tà ma giống như hắnta cũng nên"

Khí giận trong người Trầm Dã sôi lên cuồng cuộn, nhưng hắn không kịp lên tiếng, đã có người kéo hắn về

Lạc Yến Phân tiến lên phía trước, âm thanh trong trẻo " Việc con rối con chưa chắc chắn có phải là thế tử điện hạ là kẻ sai khiến, Tiêu công tử, ngươi lời lẽ cẩn trọng một chút. Nếu là điện hạ sai khiến Thư Tần, người không nhất thiết phải dùng Thôi miên thuật, phơi bày tất cả ra trước mắt mọi người như vậy. Như Trầm công tử nói, việc điện hạ lựa chọn con đường tu luyện, là quyết định của người, là bản lĩnh của người. Khác người thì không phải là không đúng, độc y cũng không hẳn là hại người, các vị, mong các vị thấu hiểu các định nghĩa này cho rõ ràng"

"Mệnh của thế tử điện hạ định sẳn phải đi theo khuôn khổ, nhưng người lại làm trái mệnh, trái thiên ý, muốn nghịch lại chúng ta thế này" Tiêu Nhậm cao giọng " muốn tùy hứng như vậy thì đừng làm thế tử điện hạ nữa, cũng đừng làm thần nữ. Chúng ta có thể dung túng một vị quốc hậu tu tà thuật, nhưng không thể để thần nữ chúng ta cũng là loại bẩn thỉu như vậy"

Trường Tương Tư sớm giờ đều bảo trì trầm mặc, đối với tà thuật con rối này y trước nay đều không rỏ, lại phát hiện có kẻ đứng trong hàng người này đang nhắm vào y, vì vậy Trường Tương Tư không dám hành động khinh xuất, chỉ im lặng quan sát. Chỉ là lời lẽ Tiêu Nhậm càng nói càng khó nghe, Trường Tương Tư ngẩng đầu nhìn hắn " nói lại, ngươi nói ai bẩn thỉu"

" điện hạ, chúng ta mong người quay về với chính đạo, chúng ta sẽ xem như điện hạ người lầm đường, cho người cơ hội...."

Trường Tương Tư cắt lời Tiêu Nhậm " ta hỏi, ngươi nói ai bẩn thỉu"

" tu loại tà thuật đều bận thỉu như nhau" Tiêu Nhậm lớn giọng " điện hạ, đừng sa chân vào vũng bùn, người là thần nữ, người không phải Dạ quỉ"

" mắng mẫu hậu ta bẩn, mắng mẫu hậu ta là bùn, mắng mẫu hậu ta là Dạ quỉ" đôi mắt tím của Trường Tương Tư không rời người Tiêu Nhậm " Tiêu công tử nói nhiều như vậy, tóm lại chỉ có một câu : các ngươi muốn ta đi chết thì ta phải đi chết "

Tiêu Nhậm chần chừ " điện hạ chúng ta không có ý đó, chỉ cần người biết hối cãi..."

Một đường lửa bất chợt cắt đứt lời hắn, sượt ngang mặt khiến má Tiêu Nhậm rách một đường, máu ứa ra.

" Lãng Ngưu, đệ dừng tay lại" Trường Tương Tư quát lên " đệ điên rồi sao, không muốn dùng linh hạch nữa? Mau thu thần khí lại"

Lãng Ngưu không muốn dừng tay nhưng khi thấy người sinh khí như vậy, hắn ngập ngừng thu Tiểu Hỏa Hỏa lại, trước khi thu còn kịp quất vào người Tiêu Nhậm một cái đau thấu xương, sau đứng một góc, khoanh tay, dáng vẻ ủy khuất

Trường Tương Tư thấy Lãng Ngưu nghe lời thì nhẹ lòng, vừa khí nãy y phát hiện linh hạch hắn có dấu hiệu nứt vì đấu với Thư Tần, đã sinh kinh hãi trong lòng, nếu tiếp tục để tiểu tử này phát linh lực, vết nức sẽ thành vết rạng, sẽ vỡ nát mất. Nghĩ đến trường hợp đó mà Trường Tương Tư mới lớn tiếng ngăn cản như vậy. Y trước nay chưa từng lớn tiếng với hắn, xem điệu bộ chắc là thiếu niên ủy khuất rồi. Y dặn lòng giải quyết xong sẽ tìm cách dụ ngọt, dù gì cũng chỉ có tên nhóc này làm tiểu đệ đệ, để y chạy mất sẽ không có ai cho y ức hiếp nữa. Trường Tương Tư tiến lại phía hắn tiểm huyệt phong bế kinh mạch, hạn chế thiêu niên này làm loạn " Đệ nghe lời chút đi, đừng có loạn nữa"

Trường Tương Tư thu mắt, nhìn lại Tiêu Nhậm, người bị quất mấy roi đã không còn khí thế hào hùng nữa, đang định tiến lên nói với hắn vài câu, bỗng phía sau vụt lên bóng người. Lúc đầu Trường Tương Tư còn tưởng là Lãng Ngưu phá cấm huyệt, nhưng khi nhìn lại vẫn thấy thiếu niên đứng đó. KhI này phía trước đã nghe tiếng thét kinh hãi của Tiêu Nhậm

"Con mẹ nó, muốn giết người diệt khẩu sao?" Tiêu Nhậm chật vật chống lại mấy cú đấm kinh người của Thư tần, hắn hét lên " thế tử điện hạ, ngươi thế này là muốn trả thù ta sao?"

Tất cả ánh mắt lại hướng về Trường Tương Tư, y bình tĩnh đáp " ta không có"

Tiêu Nhậm mắng " không có điều khiển thì ra đây giúp ta giết nó đi, giết nó sẽ minh bạch ngươi trong sạch, ngươi không có liên hệ gì với con rối này"

Trường Tương Tư rủ mi, không đáp

Thấy hành động của Trường Tương Tư, Tiêu Nhậm thêm kính hãi " điện hạ, người chẳng phải có linh hạch bậc nhất Mộc quốc này sao, con rối này thì là gì với người, người thế này là cố tình không muốn giúp, cố tình để nó giết ta, ngươi thế này là muốn thừa nhận ngươi là chủ nhân của nó sao, ặc..."

Thư Tần càng đánh càng hăng, Tiêu Nhậm ra càng nhiều máu gã càng ra tay tàn nhẫn, đục mấy cú vào mặt, khuôn mặt vừa rách vừa sưng lên.

Lạc Trắc Diệp cùng Lãng Ngưu là hai người có võ lực bậc nhất ở đây nhưng đều đã bị thương. Lạc Yến Phân cùng Trầm Dã tu y không tu võ, muốn giúp cũng bất lực. Ở đây, duy chỉ có Trường Tương Tư là người vừa tu y vừa tu võ, còn là linh hạch đôi, một nửa Mộc linh , một nữa Thủy linh, là linh hạch quí, có công lực cao, thích hợp phi thăng.

Bao ánh mắt đều nhìn về hướng y mong chờ, nhưng mà thế tử điện hạ của họ, khôngcử động, không có ý giúp, vẫn đứng im lặng như vậy. Như Tiêu Nhậm nói, thế này là ngầm đồng ý rồi sao? Hết chối cãi rồi sao? Lộ mặt cáo rồi sao?

Thực ra số đông khách mời hôm nay có nhiều vị có võ lực không kém cạnh, nhưng họ không muốn liên lụy sinh rắc rối, phần nữa, thuật con rối trước nay chỉ nghe nói chưa nhìn tận mắt, họ không muốn vô duyên vô cớ thành vật tế mạng. Vì vậy ta im lặng, ngươi cũng im lặng, ta vờ ngu, ngươi cũng vờ dại. Sau đó lại sợ bị người khác phát dác ra, liền tìm cách dời sự chú ý, kím người đổ tất cả mọi chuyện lên là được rồi.

Lập tức có kẻ quì xuống thét lên " thế tử điện hạ, dừng tay lại đi, Tiêu công tử chịu đựng hết nổi rồi, người trừng trị huynh ấy bất kính bao nhiêu cũng đủ nặng rồi, còn đánh nữa sẽ chết người đó"

Cũng có người tâm tư thuần, nhưng nhìn cảnh Tiêu Nhậm bị đánh đến bê bếch máu, nhịn không được cũng quì xuống cầu xin " điện hạ, mong điện hạ bớt giận"

Lập tức cả khuôn viên người đều quì xuống cầu xin " mong điện hạ bớt giận"

" điện hạ dừng tay đi"

" điện hạ..."

Khắp Lãng phủ đều vang lên tiếng khẩn cầu, tiếng kêu thét

Thế này là đã xác nhận Trường Tương Tư chính là chủ nhân của con rối kia rồi. Đúng là tên sau lưng dàn ra thế cuộc này là một lão cáo già, gã nắm rỏ lòng người, nên mới dùng cách thế này hạ bệ Trường Tương Tư. Nhưng mà Trường Tương Tư muốn cho gã biết mình không phải người dễ đối phó, khi này bỗng y xoay người rút đao từ tay Lạc Trắc Diệp, hướng đám người quì khấn kia. Cả đám thấy tình cảnh như vậy đều xanh mặt, cứ ngỡ người này bị bọn họ ép nên điên rồi, muốn giết bọn họ diệt khẩu, tuy nhiên chỉ thấy y chỉ cầm đao như vậy, còn hướng chui đao về họ, mũi đao về mình

" Trường Tương Tư ta không có điều khiển con rối, từ khi tu Độc y cũng chưa từng làm chuyện trái với lòng, các vị thế này là đang bức ép ta nhận tội, Trường Tương Tư ta không nhận, nếu các vị không tin thì có quyền cầm đao này đâm ta chết đi, nếu chủ nhân chết rồi, con rối sẽ mất khống chế, nếu thật là ta điều khiển, ta chết rồi thì Thư Tần sẽ dừng lại, vì vậy, ai muốn vu khống bản điện hạ, cứ ngang nhiên đến đây đâm ta đi"

Lãng Ngưu rũ mi, nhưng mài thanh đã chau lại, hai tay đã nắm thành quyền.

Trầm Dã khả kinh " Mộc y! Đệ đang làm gì"

Lãng Kinh Lạc khóc thét lên ôm chân y " Ca ca, đừng mà ca ca"

Trường Tương Tư ngồi xuống ôm nàng vào lòng vỗ về, lại hướng về phía nhóm người kia, y che khuất mặt sau lớp khăn che mặt, không rõ thần sắc, nhưng đôi mắt tím kia dã bạo nộ " đông kẻ cầu xin cho hắn như vậy, đến đi, bản điện hạ hầu các ngươi"

Tất nhiên không ai dám lên, cả đám không cầu xin nữa, mà đồng loạt quì rạp xuống nền đất.

Khi đó, bóng người từ màn đêm bay đến, nhẹ nhàng đáp xuống nền cỏ như gió lướt qua, người cầm lấy thanh đao Trường Tương Tư quăng ra, hướng về phía Thư Tần cũng Tiêu Nhậm đang kịch liệt giao đấu. Trong lúc Thư Tần đang bóp cổ Tiêu Nhậm giơ lên cao, nữ nhân xoay một vòng đến, dùng mũi đao đâm xuyên qua cánh tay gã. Đao gâm vào da thịt, Thư Tần đau đớn la hét lên, buông người bên trên xuống. Tuy nhiên chưa kịp đứng vững đã có đôi chân bay đến, đạp lên ngực làm gã văng ra nền đất.

Thư Tần lập tức đứng dậy, con ngươi đỏ rần hướng nữ nhân, hung hăng mà vung cú đấm bay đến. Nữ nhân ra tay cũng rất ác, mỗi lần ra chiêu đều lựa mấy chỗ như tai hay mắt để đánh, đều cố tình đánh trên mặt gã làm gã choáng váng.

Trường Tương Tư ôm Lãng Kinh Lạc bế lên " đậu phông, không sao nữa rồi, có thần tiênn tỷ tỷ đến cứu chúng ta rồi"

Lãng Kinh Lạc lau khóe mắt nhìn ra xem thần tiên tỷ tỷ " thần tiên tỷ tỷ không mặc đồ đen, nhìn giống ác ma hơn"

Trường Tương Tư"..."

" muội ấy mà nghe được sẽ xử ngươi thật đó" Trầm Dã bước lên xoa đầu Lãng Kinh Lạc một cái, sau lại hướng mắt ra trung tâm.

Khi này nữ nhân đã kiệt sức, mà Thư Tần càng đánh càng sung, chợt thấy một cú đấm gã hạ xuống mà nữ nhân kia đang bận điều tiết khí tức, không hay biết, Trầm Dã hét lên " Chử Túc Ly, cẩn thận!"

Chử Túc Ly nghe tiếng hét từ hàng người, liền trông lên, chỉ thấy nắm đấm Thư Tần dừng lại ở trước mặt mình trong gang tấc. Sau đó miệng gã bắt đầu ứ máu, mà ở trước ngực gã treo một mũi đao. Thư Tần cũng dường như rất kinh ngạc, gã chầm chậm đưa mắt trông xuống, nhưng lúc đó thanh dao đột ngột rút ra, gã chưa kịp nhìn đã ngã khụy xuống, gối quì trên nền đất

Phía sau khi Thư Tần khụy xuống đó, Chử Túc Ly nhìn thấy một khuôn mặt uy nghiêm của nam tử trung niên " Chử học tử, không bị làm sao chứ"

Chử Túc Ly khom người dậy, phủi quần áo" đa tạ Hưng Vương cứu mạng"

Hưng vương đá đá con rối đang nằm dưới đất kia, nhìn về phía đám người đang quì rạp kia " đây là bị tà thuật thao túng, lời nào nên tin lời nào không nên tin, các vị chắc không để bản vương lập lại rồi. Hôm nay là yến tiệc của Lãng phủ, lại để xảy ra chuyện, bản vương sẽ tạ lỗi với các vị, vị nào bị thương để ta dẫn đi chữa trị, còn những ai còn tỉnh táo, thì cũng nên hành xử theo người tỉnh táo"

Lời Hưng vương chính là nói, nếu ngươi không bị điên thì đừng có làm loạn nữa, hành động như người bình thường đi. Ý tứ rỏ ràng như vậy, ai lại nghe không hiểu Hưng vương kia mắng mình, nhưng nào có gan ở đây làm kẻ điên nữa, vì vậy tất cả từ quì rạp cũng bắt đầu đứng dậy.

Chử Túc Ly từ xa đi lại, mắt nhìn xuống Trường Tương Tư, nhưng lại nói chuyện với Trầm Dã " gan huynh càng ngày càng lớn, nó gây loạn thì thôi, huynh là sư huynh nó mà lại dung túng như vậy, còn ra thể thống gì nữa"

Trầm Dã che miệng ho nhẹ " là ta sai, muội đừng trách Mộc Y"

" trách huynh, còn phải nói cho sư phụ xử lí huynh" Chử Túc Ly khi này mới nhắm đến Trường Tương Tư " Nó bị điên, bị sư phụ đánh tới Linh hạch tổn hại nghiêm trọng còn dám trốn đến đây, huynh coi mà lựa lời nói với sư phụ đi"

Không biết cố tình hay vô ý, mà giọng Chử Túc Ly thanh hơn bình thường, hét lớn đến nổi mọi người trong sân đều nghe rỏ mồn một. Chử Túc Ly dù không nói thẳng nhưng đã ngầm giải thích vì sao có kẻ cướp thần trí con rối trên tay Trường Tương Tư, tại sao Trường Tương Tư lại không trợ xuất giúp đỡ?

Vì linh hạch của y vốn bị quốc hậu đánh đến bị nứt rồi. Không phải không muốn mà là không còn khả năng làm những việc đó

Nghe bốn chữ linh hạch tổn hại, Lãng Ngưu bất an nhìn Trường Tương Tư

Trường Tương Tư không nói nửa lời

Lãng Kinh Lạc trên tay y lại hét lên " Ác ma, không được ức hiếp ca ca"

Trầm Dã"..."

Trường Tương Tư "..."

Hưng vương mới bước đến "..."

Dám mắng Chử Túc Ly trước mặt nàng ta, đứa nhỏ này đúng là gan to rồi. Chử Túc Ly dời đôi mắt chếch của mình nhìn về đứa nhỏ, như quả cầu sắp nổ.

Trường Tương Tư ngửi mùi bất thường, kéo đứa nhỏ rời đi " Nhị tỷ, trẻ con không hiểu chuyện, ta dẫn nó đi là được rồi"

Chử Túc Ly nghiêm giọng " đứng lại"

Trường Tương Tư hít khí lạnh đứng lại, e dè nhìn nàng ta đang bước lại, vẻ mặt nhìn trẻ con nhưng không tìm thấy một điểm dịu dàng hòa nhã nào cả.

" Chử học tử, người đừng trách điện hạ" Hưng vương bước lên giảng giải" là ta quản không tốt chuyện trong phủ, ngay cả người bị trúng tà thuật cũng không biết"

Chử Túc Ly lại không khách khí " đúng vậy, tất nhiên là lỗi của vương gia, lại để cho kẻ có lòng bất chính muốn hảm hại thế tử điện hạ như vậy, vì vậy người phải bắt được kẻ gian, có câu trả lời rỏ ràng cho quốc chủ"

Hưng vương chấp tay phía trước, cười" được, xin Chử học tử yên tâm, ta sẽ giải quyết ổn thỏa, không để thế tử điện hạ phiền lòng"

" vậy thì học trò cảm tạ vương gia" Chử Túc Ly lại liếc Lãng Kinh Lạc một cái " nhưng mà con gái Hưng vương, đúng là khí thế không nhỏ"

Tiểu Kinh Lạc bị cái liếc mắt làm cho sợ hãi, núp sau người Hưng vương

Trường Tương Tư đang

Bình luận

Truyện đang đọc