HỒNG NGẠN

Trường Tương Tư đang nhìn lên ba chữ " Hỏa Linh thành" treo trên cổng thành cao vút phía trước. Khi ngồi trong quán trà, y đã nghe nhắc đến, biết địa điểm mà thổ phỉ Nặc Phù Hề này sẽ dẫn mình đến là nơi nào. Tuy là vậy nhưng đối xứng với việc nghe gián tiếp và nhìn trực tiếp lại là hai chuyện hoàn toàn khác.

Người phía sau cũng đạp lên đám cỏ xanh tiến lên đứng sóng vai với Trường Tương Tư, như nhìn ra sự biến hóa trên sắc mặt y, Nặc Phù hề cười ngâm " 10 năm đủ để một con người trưởng thành, đủ để một con người gầy dựng cơ nghiệp, nhưng 10 năm lại không đủ để Hỏa quốc thôi câm thù Mộc độc nhân. Cảm nhận chính chủ khi nghe thế nào, đau lòng không, hối hận không, muốn bù đắp không?"

" Lòng hận thù xuất phát từ tim, mà ta cũng đâu móc tim bọn họ ra thay được, yêu hay hận đều là do họ lựa chọn, ta không phải tiên nhân đi thay tim đổi mệnh cho người khác"

" ngươi cũng không thể nói một cách vô tâm như vậy, dù gì người ta cũng bỏ sức hận ngươi gần 10 năm trời, một thập niên đời người đó điện hạ . Ta nghe đâu mấy năm nay vì để truy bắt ngươi mà quốc chủ Hỏa quốc đã bỏ ra rất nhiều tâm quyết nha, sau đó y đã tìm được một loại thủy thạch, có khả năng nhìn thấy được linh hồn đoạt xá, hiến xá. Sau đó còn chi một lượng lớn bạc trong ngân khố ra, mua được hai tấm thủy thạch treo hai bên đường hầm vào cổng thành, chỉ để bắt ngươi đó, vinh hạnh không? Thế nào, cảm giác khi rời khỏi thế gian vẫn còn nhiều kẻ luyến tiếc như vậy có vui không? Có muốn ở lại lâu một chút nữa không?"

" Muốn ta ở lại nhân gian này lâu thì đừng nên dắt ta đến đây, biết đây là đường tử của ta vẫn ngang nhiên dẫn vào, cái này gọi là mèo vờn chuột, lừa chuột chui vào hang rắn?"

" Ta dẫn ngươi dến đương nhiên có cách bảo vệ ngươi chu toàn, nhìn xem đoàn người vào thành hôm nay có gì đặc biệt?"

Trường Tương Tư nhìn theo hướng hắn chỉ, thấy dòng người đang lũ lượt đổ về cửa thành giàu có nghèo có, già có trẻ có. Y rất nhanh tìm ra điểm chung của bọn họ " đa số là đi hai người, cho là cặp tình nhân đi"

" Chính xác là các cặp tân lang tân nương, vậy hỏi ngươi bọ họ vì sao lại đổ xô về Hỏa Linh thành nhiều như vậy để làm gì"

" Tất nhiên là đi thành thân."

" Thành thân thôi, sao phải đồng loạt như vậy?"

Trường Tương tư dù thế nào cũng lìa thế gần 10 năm, mà 10 năm nhân gian vô số đổi dời, có thể tạo thành một triều đại mới, phong tục mọc lên như nấm, y không tài nào ngày một ngày hai có thể nắm hết, vì vậy rất dứt khoác mà thành thực đáp " không biết !"

Mà cái điệu bộ muốn nghe người ta giải đáp này lại không có một chút xíu khẩn cầu, nói chi đến tha thiết cầu xin này thật muốn làm đối phương nghẹn họng. Đi chung mấy ngày nay xem như Nặc Phù Hề đã nếm qua mùi vị tính tình của vị mỹ nam băng lãnh này rồi.

Cái gọi là chung thân đại sự chính là một trong ba việc quan trọng nhất đời người, người ta thường bảo thành gia lập nghiệp cũng xuất phát từ đây.

Mà 10 năm trước, sau khi Mộc quốc thu phục được Hỏa quốc sau trận đại chiến của đôi bên kéo dài hơn nửa năm trời. Mang tiếng thu phục nhưng chính xác chỉ dừng ở mức dẹp loạn, Hỏa quốc vẫn là một quốc gia có chủ quyền riêng, vì vậy vẫn còn là một quốc tại Ngũ châu. Sau khi bình định Hỏa quốc, lại kiên dè bọn họ bạo loạn, cho nên Mộc quốc đã thực hiện một chính sách gọi là chính sách cho và nhận.

Nhận về nước một Tam điện hạ của Hỏa quốc làm con tin, cho Hỏa quốc cai quản danh sách đường tình duyên ở Ngũ châu, dời cung Nguyệt Lão từ Mộc quốc đến đây tọa ngự.

Dường như Nguyệt lão chân nhân rất vừa lòng với mảnh đất này, sau khi cung Nguyệt Tơ được dời đến đây thì ngày càng linh, hương khói ngày càng thịnh, cặp đôi khắp ngũ châu đều xem đây là Thánh địa của tình duyên, cứ cách 5 năm lại tổ chức một hôn sự tập thể gọi là Chung Hôn

Quảng thời gian này họ chuẩn bị bằng cách liên tục rải khẩn cầu bằng hương khói bậc nhất để Nguyệt lão có thể thấy và đáp ứng xuống trần làm chủ hôn cho bọn họ. Sau đó, từ trong nhóm người tham sự Chung hôn lựa chọn ra mười cặp uyên ương may mắn nhất thực hiện tam bái trước mặt Nguyệt Lão chân nhân, xem như lễ thành, 10 cặp uyên ương này định sẳn sau này sẽ đầu bạc răng long, hạnh phúc viên mãn.

Tuy nhiên, có một điều bất ngờ xảy ra ở năm nay, không đợi đến Hỏa Vương rải khẩn cầu, Nguyệt Lão chân nhân đã hiện thân báo mộng cho y và giới quí tộc Hỏa quốc chuẩn bị tổ chức Chung hôn. Điều khiến mọi người ngạc nhiên chính là thời gian lại sớm hơn tận 2 năm so với năm trước.

Dù mọi người đều ngờ vực với chuyện đột nhiên tổ chức sớm hơn hai năm, tuy nhiên đã là chuyện mà tiên nhân chỉ điểm bọn phàm nhân như họ nào dám ý kiến gì vì vậy chỉ biết vắt chân lên cổ mà gấp rút chuẩn bị cho kịp thời hạn Nguyệt Lão đã định ra. Việc đầu tiên chính là phát phong thư cho quốc chủ các nước Ngũ châu, họ sẽ đưa số phong thư này cho các cặp uyên ương đủ tư cách tham dự.

Trường Tương Tư nắm được phần nào vấn đề " cho nên...chủ nhân đó của ngươi muốn dẫn ta vào thành thời gian này chính là muốn lợi dụng đám đông này, tránh gây sự chú ý"

" điện hạ luôn nhìn thấu thế cuộc, ta sẽ đảm bảo an toàn cho người khi vào trong thành, điều quan trọng chính là tâm tư của người đó. Vào thành rồi thì đừng có mà chạy loạn, ngươi mà mất tích hay làm chuyện bất lợi cho ta, lúc đó ta chỉ cần hô hoán một tiếng, xem như đời này người bị giam cầm trong cái lồng mang tên Hỏa Linh quốc này đó"

" Dù vậy nhưng ta vẫn tò mò muốn xem người muốn gặp ta là quí nhân chốn nào, lại hao tâm khổ trí như vậy để tìm ta, vào Hỏa Linh quốc không phải dâng ta cho Quốc vương đi?"

" Nếu ta thật sự dâng ngươi cho Hỏa Vương thì sao? Điện hạ ngươi vốn dĩ đâu có sợ y đâu, biết ta dẫn ngươi đến đây vậy vẫn ngang nhiên muốn vào như vậy mà"

Trường Tương Tư bị đoán đúng tâm tư, bật cười nhẹ " thế vào thành bằng cách nào"

Nặc Phù Hề nhe răng cười, chỉ vào con mắt trái của mình, sau đó hắn quay lại điểm vào đầu một trong 3 tên thổ phỉ còn lại " đến đây thì không cần các ngươi nữa, trở về!"

Phốc một cái cả 3 con người to lớn vạm vỡ phút chốc đều hóa thành 3 hòn đá bé tí nằm lăn lóc ra đường. Trường Tương Tư biết chúng không phải người, nên cũng không bất ngờ gì, vì suốt đoạn đường đến đây, ngoài bề ngoài dữ tợn ra thì bọn chúng không có gì nguy hiểm, nói đúng hơn là chủ nhân điều khiển chúng không đủ năng lực, chỉ là kẻ học lỏm được chút ít, hắn chỉ tạo ra chúng làm bù nhìn dọa người, vốn không có khả năng điều khiển cấp bậc cao hơn như kiểu hoạt động tự nhiên như người hay đánh nhau giống con rối Tiêu Nhậm.

Nặc Phù Hề trở lại chỉ vào con mắt trái của mình, tiếp tục câu chuyện dang dở " Con mắt trái này của ta cũng là từ một viên thủy thạch luyện thành, mà của ta là Bạch Thủy thạch, đạo hạnh thâm niên cao hơn bọn thủy thạch bình thường nha, gặp lão tổ ở đây đương nhiên không dám hó hé rồi"

....

Bước qua cổng thành chính là một đoạn đường hầm dài hơn 100 bước chân phía trước. Bên trong đường hầm, hai bên bức tường treo hai tấm thủy thạch trong suốt, nhìn như nước chuyển động, lại như tấm gương lớn. Bên trong thủy thạch là hình ảnh phản chiếu của mọi người qua lại bên ngoài. Nếu hình ảnh phản chiếu linh hồn bên trong khớp với thân thể bên ngoài, kính sẽ trong suốt, không có dị thường. Nhưng nếu phản chiếu ra hình ảnh bất thường nào, lập tức thủy thạch sẽ hóa đỏ, gọi là Huyết thủy thạch.

Trường Tương Tư đi bên cạnh Nặc Phù hề, không xa cũng không gần. Nói y không sợ Quốc Vương Hỏa quốc cũng không hẳn là đúng, khi này có chút chột dạ mà lia mắt nhìn vào thân ảnh của mình trong thủy thạch: người phản chiếu bên trong một thân huyết y, mắt to nhưng trầm buồn, dung mạo không khác Trường Tương Tư lúc sinh thời mấy phần, tuy nhiên đôi mắt cô ta đen láy, không phải Trường Tương Tư mà là Lãng Kinh Lạc.

Trường Tương Tư từ khi quyết định bước vào thành đã cảm thấy nặng nề, bởi hơn ai hết y rỏ, chuyện thù hận của Hỏa quốc dành kho y không thể ngày một ngày hai có thể giải quyết. Mà hiện tại y lại liều lĩnh chui vào hang cọp như thế này, tốt nhất là không để xảy ra chuyện, càng bình lặng càng tốt. Dù thế nào chuyện Mộc Độc nhân hồi sinh lại trần thế cũng không phải câu chuyện hay ho gì, Trường Tương Tư cá chắc sẽ không có ai muốn nghe mấy câu chuyện thế này chìm nổi trên phố.

Âm thanh tên đi phía trước không có dấu hiệu ngừng, sau mấy hôm tiếp xúc y phát hiện gã này tuy là nam nhân nhưng nói nhiều kinh khủng, phần lớn câu chuyện đều cao cao tự đắc khen bản thân, phần lớn còn lại là những câu chuyện trống rỗng không có ý nghĩa, vì vậy Trường Tương Tư đều không chú tâm nhiều tới gã, xem gã là tên bắt cóc thực thụ đã là vinh hạnh cho gã lắm rồi.

" ngươi không sợ con cháu ngươi ngỗ nghịch bất đạo chống lại lão tổ ngươi à"

" ha, muốn nhìn nhân gian tươi đẹp của Hỏa quốc này thì đừng nên làm ba chuyện ngu ngốc, điện hạ có biết một trong ba số đó có là đừng đụng vào ta không?"

Trường Tương Tư hứng thú mà nhướng mài "ồ " một cái, bởi y cảm thấy Hỏa quốc này canh chừng cũng lỏng lẽo quá rồi, để tên thổ phỉ này lộng hành như vậy

" Đứng lại!" Âm thanh vang lên từ phía trước, là của một Hỏa binh, hắn cầm đao hướng về phía hai người họ hét lên đầy uy quyền

Trường Tương Tư không để lại chút mặt mũi nào cho Nặc Phù Hề "con cháu ngươi tạo phản thật rồi"

Nặc Phù Hề nghiêm mặt giận dữ gầm nhỏ" vậy thì lão tổ không cho bọn chúng cơ hội ngắm nhân gian tươi đẹp này nữa, chờ ở đây"

Thấy hai người chần chừ không lên, tên hỏa binh không có kiên nhẫn mà hét lên " lề mề làm gì, còn không mau lên đây sợ cái gì hả!?"

Trường Tương Tư nghía mắt nhìn xem Nặc Phù Hề sẽ làm gì ra trò, ai ngờ hắn làm trò thật. Nặc Phù Hề bước lại phía tên hỏa binh, sau đó nở nụ cười rạng rỡ hơn thấy mẫu thân hắn mới đi chợ về, lưng khom thành độ cong hoàn hảo kính cẩn mà khẩn " quan gia, quan gia nể mặt mũi chút đi mà, chúng ta có phong thư nha"

Trường Tương Tư "...", y không muốn đối diện với tình cảnh mắt mặt này vì vậy muốn xoay mặt đi.

Tên hỏa binh dường như sớm giờ luôn nhắm vào mình hắn, thấy người muốn bỏ đi thì lập tức hét thêm một trận " đứng lại, kêu ngươi đó, cái người mặc hỷ phục"

Trường Tương Tư đảo chân lại quay qua nhìn hỏa binh, hỏa binh nghiêm mặt " nhìn ngươi có chút bất thường, ngươi từ đâu đến."

Trường Tương Tư không nhìn ra bản thân mình có bất thường điểm nào vì vậy đỉnh đạc mà đáp " Mộc Quốc."

Hỏa binh hỏi " đến đây làm gì?"

Trường Tương Tư nâng tay áo " ngươi cũng nói ta mặc hỷ phục, tất nhiên đến tìm tân lang như ý cho đời mình rồi"

Hỏa binh dường như vẫn không tin, ánh mắt hắn nhìn Trường Tương Tư như muốn nhìn thấu ba hồn bảy phách bên trong của hắn vuông tròn thế nào luôn vậy, hỏa binh bất giác tiến về phía Trường Tương Tư " ngươi..."

"Ngươi ..." thế nào còn chưa kịp nói thì một trận ồn ào vang lên, lúc này nước bên trong hai bên thủy thạch sôi sục kịch liệt, đang chuyển thành màu đỏ thẩm, hỏa binh thấy tình hình lập tức bỏ qua chất vấn với Trường Tương Tư, bỏ chạy tập trung lại một hướng. Khi này Trường Tương Tư thu lại đôi mắt tím vừa ánh lên của mình xuống, y còn định dùng thuật thôi miên nếu tên hỏa binh đó tiếp tục chất vấn mình, nhưng xem ra bây giờ không cần sử dụng nữa.

" Huyết Thủy, có kẻ đoạt xá đang ở trong khu vực này"

Nặc phù hề vừa nói xong, lập tức kết giới hai phía ra vào thành được hạ xuống, Hỏa binh ập vào. Trong nháy mắt, trực tiếp nhốt tất cả mọi người bên trong. Bao gồm cả Trường Tương Tư và Nặc Phù Hề.

Hỏa binh thân mang huyền giáp viền đỏ, đang vây giữ một gã nam nhân ở giữa. Xung quanh nước thủy thạch đều hóa đỏ, trừ những chỗ gã nam nhân kia đứng. Gã mặc lam y, dáng vẻ tiêu soái, thoạt nhìn là một người có học thức với phong thái nhã nhặn. Tuy nhiên khác với dáng vẻ đó của gã, bên trong thủy thạch là một con hung linh hung tợn, nó nhe nanh múa vuốt, đang điên cuồng gào thét muốn bổ nhào về phía nhóm hỏa binh.

" Là hai người họ?", Nặc Phù Hề nhận ra người quen

Trường Tương Tư cũng nhận ra, rỏ ràng vị nam nhân bị hung linh đoạt xá kia chính là một trong hai vị y gặp ở quán trà gốc đa kia. Mà hiện tại, tỷ tỷ với nụ cười nhu hòa kia, đang bị một tên Hỏa binh bắt giữ, đao gã kề sát cổ nàng, bắt nàng uy hiếp hung linh

"Các ngươi vốn bắt hung linh là ta, nàng ấy không liên quan, thả nàng ấy ra" Hung linh hướng hỏa binh gào thét

" Thả cô ta? Nực cười, cô ta là người mà lại đi chung đường với thứ tà ma ngoại đạo như ngươi cũng không phải hạng tốt lành gì, giết chết ở đây cũng ko ai thương ai xót" Hỏa binh khinh thường " còn loại đê tiện đi chiếm đoạt thân xác người khác như ngươi, lại đi mê hoặc nữ nhân nhà lành như vậy, ko thấy xấu hổ mà dang tay chịu trói còn ở đây mặt dày thể hiện tình chàng luyến thiếp cho ai xem"

Hung linh lạnh mặt " ngươi không thả người?"

Tên hỏa linh kề đao sát hơn, cổ tỷ tỷ ứa máu " ngươi tự trói thì chúng ta thả"

Cứ tưởng làm tổn hại nữ nhân hắn trân quí hắn sẽ dang tay chịu chết, nhưng ngược lại mong đợi đám hỏa binh, tên hung linh đối với hành động đó thêm lạnh nhạt, gã chỉ nhìn một cái rồi thu mắt đi, cười lạnh " nằm mơ đi"

Hỏa binh tức tối nhóm người lên, nhưng lời lẽ chưa ra khỏi miệng đã có thứ khác tung tóe văng vào mặt gã. Chỉ nghe roẹt một tiếng, máu từ đầu con tin trong tay hỏa binh đã tung tóe văng ra. Hỏa binh hốt hoảng mà lau đi cái mặt đầy máu, lau liên tục vẫn không sạch, càng thêm nhơ nhuốc. Khi này hỏa binh mới phát hiện cánh tay mình nặng trĩu đi, vì đang cầm một vật, mà hai con mắt trên vặt đó đang trợn tròn nhìn về y. Đây...đây chẳng phải là cái đầu của nữ nhân mà gã vừa mới kề đao uy hiếp sao!?

Sự việc diễn ra quá bất ngờ quá kinh hãi, không ai nhìn thấy cái đầu đó lìa cổ thế nào, hung thủ thì càng không, chỉ thấy hiện tại tên hỏa binh kinh hãi mà ném cái đầu kia đi, cái đầu lăn lóc ra đất nằm bên chân hàng người đứng xem bên ngoài, trợn hai con mắt nhìn về nhóm hỏa binh.

Nặc Phù Hề thấy có án mạng, liền muốn ra mặt, Trường Tương tư kéo hắn trở về, lắc đầu khuyên " quan sát một chút, không phải người chết"

Nặc Phù Hề chưa hiểu ý hắn muốn nói gì, chau mài

Trường Tương Tư giải thích " ngươi có nhớ khi ngươi đổ ly trà nóng vào tay tỷ tỷ, tỷ tỷ lúc đó đã phản ứng như thế nào?"

Nặc Phù Hề rơi vào trầm mặc, lúc sau mới trả lời " không có phản ứng"

" Trà rất khi đó còn nóng, tại sao lại không phản ứng gì. Lại nói lúc nãy hỏa binh cắt đứt cổ, máu chảy nhưng tỷ ấy cũng không có dấu hiệu đau đớn, tại sao một con người bình thường lại không có cảm giác" Trường Tương Tư nói "trừ khi là người chết hoặc là..."

Nặc Phù Hề đã hiểu, y gật đầu " tỷ ấy không phải người, tỷ ấy chỉ là một con rối mà Hung linh kia tạo ra, do đó, hắn không hề để tâm sống chết của tỷ ấy, mà còn trực tiếp giết"

Thuật con rối dù ngoài miệng ai cũng nói là nguy hiểm nhưng bên trong cũng không thiếu kẻ rắp tâm liều mạng học theo. Mà thuật con rối này, Trường Tương Tư tự tin là am hiểu nó như sách nằm lòng, vì vậy con rối " tỷ tỷ" không qua khỏi mắt quan sát của y.

......

Hỏa binh lúc này bị dọa đến mặt mài xanh xám, rỏ là khi nãy gã không hề đụng đao, vậy tại sao...

" Khặc khặc khặc"

Hỏa binh ngước đầu, nhìn về nơi phát ra âm thanh quỉ dị kia, là nơi gã hung linh đứng. Một thân lam y của nam nhân vốn nên sạch sẽ không nhuốm bụi trần đang nhuốm đầy máu, nhưng gã hung linh lại dường như khoái chí với mấy dòng máu ướt đẩm y phục mình, mấy dòng máu chảy trên tay mình. Gã ngắm nghía bàn tay đầy máu tươi như đang chiêm ngưỡng một thứ gì đó đẹp đẽ. Sau tiếng cười khặc khặc liên hồi, gã dừng lại, trực tiếp đưa những ngón tay nhiễu giọt máu hâm hẩm mà mình đang chiêm ngưỡng dang dở nọ, đưa vào họng dùng lưỡi liếm mút một cách ngon lành.

Một đoàn người vây xem bên ngoài bị dọa đến mặt xanh như tàu lá chuối

Hỏa binh cả giận " Cả gan hủy hồn đoạt xác, bây h lại còn giết người, ngươi còn xem Thiên pháp là gì không?"

" Thiên pháp?" Hung linh đưa mắt quét qua cái hỏa binh, dừng hành động liếm ngón tay, gã dùng bộ mặt khoái chí cực độ sau khi uống được máu, từng bước từng bước tiến về hỏa binh, dồn ép hắn lui về sau. Mấy tên xung quanh lập tức dùng đầu giáo đâm về gã hung linh từ đầu đến chân, nơi nào có thịt đều bị xiên vào rút ra, lại tiếp tục xiên. Tuy nhiên từ đầu tới cuối hung linh không né, nói đúng hơn là không bận tâm, gã chỉ chú tâm nhìn vào tên hỏa binh trước mắt, người đã uy hiếp tỷ tỷ của gã. Vết thương rỉ máu, ướt thân lam bào, chảy xuống đất, lê một đường dài tạo nên khung cảnh bê bếch đến kinh hãi.

Hung linh điên cuồng gằn từng câu chữ " Các ngươi còn mặt mũi nói

Bình luận

Truyện đang đọc