HỢP ĐỒNG GIẢ, TÌNH YÊU THẬT!

Đầu óc từ từ tỉnh táo lại, ánh mắt tiêu cự dần dần rõ ràng, Ôn Ngọc Thanh gập đầu gối ngồi ở đầu giường, vùi đầu ở giữa hai đầu gối, lâm vào cảm giác hối hận.

Cô làm sao lại để cho mình đi tới tình trạng này? Nhìn trái tim của mình ngày từng ngày rơi vào tay địch, cô cảm thấy trước nay chưa từng khủng hoảng, duy nhất tâm là muốn để lại cho mình, có thể cái gì cũng không cần, chỉ cần bảo vệ lòng mình. Đã từng nhìn mẹ đau khổ vùng vẫy, cha hành động điên cuồng. ..... Cô không cần yêu, không thương người khác, cũng không cần người khác yêu. Cho dù người kia là đối tượng cô đã từng thầm mến, bây giờ là chồng cô.

Không muốn cũng không cầu xin, bình thản im lặng vượt qua suốt cuộc đời là lý tưởng lớn nhất của cô. Nhưng, cái lý tưởng này hôm nay lại mọc cánh, cách cô càng lúc càng xa.

Bên trong phòng ngủ rộng lớn chỉ còn lại một mình cô, Sở Thiên Hàn đi làm, may mắn mình không cần lúng túng đối mặt với anh ta.

Chuyện đã xảy ra không thể thay đổi, hối tiếc cũng vô ích. Ôn Ngọc Thanh hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại, đem tất cả phiền não ném ra sau, cô sẽ coi chừng cẩn thận tim của mình, chỉ mong có thể lưu lại.

Nhẹ nhàng cử động, đau nhức lan tràn toàn thân, cô không nhịn được chau mày, cắn răng rời giường, đi vào phòng tắm rửa sạch thân thể, làm giảm đau nhức.

Mặc bộ đồ nhẹ nhàng đi xuống lầu, tính giải quyết vấn đề bụng đói, lại không ngờ phát hiện trong nhà có khách.

Khang Nhạc Di đang ngồi ở phòng khách cười rất vui vẻ, ngồi bên cạnh ngoài cha mẹ chồng còn có Sở Thiên Bích, khi nhìn cô ánh mắt hiện rõ là họ rất đói, quả nhiên cũng mới ngủ dậy không lâu.

Ôn Ngọc Thanh hiểu ý liền đi vào bếp.

Khang Nhạc Di có một chút ảm đạm, sau đó tinh thần nhanh chóng hăng hái, nhiệt tình tiếp tục cùng người Sở gia nói chuyện tình cảm.

Cô ấy thật đúng là không thấy mệt. Nghe phía ngoài nói chuyện, Ôn Ngọc Thanh có chút bất đắc dĩ lắc đầu.

Vốn là muốn ăn một chút gì đó rồi trở lại phòng ngủ, dù sao tối hôm qua lượng vận động quá lớn, thể lực tiêu hao rất nhiều, thật sự không có dư thừa tinh lực đi làm chuyện khác. Chẳng qua, gặp phải Khang Nhạc Di ở phòng khách, kế hoạch bị phá vỡ.

Cha mẹ ra phố, em chồng cũng đi, Sở gia to như vậy trừ cô cùng khách cũng chỉ có mấy người giúp việc.

Ôn Ngọc Thanh lười biếng nằm trên salon, trong tay đang cầm một quyển thi tập.

Khang Nhạc Di ngồi ở đối diện với cô, chấp nhận không có lại đây ngồi. Hành động của Ôn Ngọc Thanh như vậy, rõ ràng chính là cự tuyệt cô đi sang ngồi.

"Ngọc Thanh, rốt cục em tính bỏ rơi tôi bao lâu?" Sau nửa giờ yên lặng ở chung, cô không nhịn được phá vỡ sự yên lặng.

"Chị căn bản không nên đến." Ôn Ngọc Thanh lạnh lùng trả lời, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên.

"Tôi tìm em ba năm, ba năm nha, em đối xử với tôi như vậy?"

"Không ai khiến chị tìm."

"Chẳng lẽ em một chút cũng không thông cảm ý định của tôi?" Khang Nhạc Di bị người thương tuyệt tình, yêu đồng tính không phải là lỗi của cô, sai là trước không nhận mình đồng tính.

Ôn Ngọc Thanh cuối cùng từ trong sách ngẩng đầu, vẻ mặt rất nghiêm túc nhìn cô ta, "Chị, em vẫn câu nói kia, em không thích phụ nữ."

“ Em từng nói không lấy chồng, nhưng vẫn lấy." Khang Nhạc Di tố cáo. Cô ấy nói với mình sẽ không lập gia đình, cô mới có thể cho là cô ấy chỉ nhất thời không thể tiếp nhận đồng tính luyến ái, vậy thì tương lai mình còn có cơ hội, kết quả gặp lại, cô ấy đã lấy chồng.

Vô lực thở dài, Ôn Ngọc Thanh nhức đầu mà nói: "Em lập gia đình cùng việc em có yêu phụ nữ hay không là hai việc khác nhau."

Khang Nhạc Di buồn bã nhìn cô, "Nhưng vì cái gì em chọn người tôi nhìn trúng?" Hiếm khi chính cô cuối cùng nghĩ thông, cũng là bị cha bức hôn, quyết định tìm đàn ông để gả, hơn nữa cũng đúng lúc chọn được đối tượng, Ôn Ngọc Thanh lại lần nữa xuất hiện, và lại dùng thân phận bà xã của người đó xuất hiện - đây quả thực giống như trò đùa của ông trời.

"Đại khái chúng ta tương đối đều gặp xui xẻo." Chỉ giải thích như vậy mới có thể làm cho mình dễ chịu hơn.

"Vậy tôi cũng quá xui xẻo rồi." Khang Nhạc Di nói ra sự bất bình. Năm đó nếu không phải là Ôn Ngọc Thanh xuất hiện, cô cũng sẽ không phát hiện mình đồng tính, mà tại thời điểm cô chuẩn bị sửa lại cho đúng tính thì Ôn Ngọc Thanh lại xuất hiện, mà cũng lần thứ nhất hủy diệt kế hoạch cuộc đời của cô, cuộc đời của cô hai lần bị hủy bởi cùng một người, số phận của cô là đồng tình.

Ôn Ngọc Thanh liếc nhìn cô một cái, bất đắc dĩ thừa nhận, "Chị quả thật so với em gặp xui xẻo hơn."

Khang Nhạc Di bỗng dưng khóc lớn.

Ôn Ngọc Thanh bất đắc dĩ vừa buồn cười nhìn trường hợp mất khống chế. Khóc, đối với cô ấy mà nói có lẽ là loại thổ lộ thôi. Ít nhất đó cũng là một loại hạnh phúc a, nhớ năm đó, lúc mẹ mất, cô ngay cả lệ cũng chảy không ra được. .....

Hai người trong phòng khách, một chuyên tâm thương tiếc cuộc sống bất hạnh của mình, một đang cầm thi tập mắt lim dim.

Sở Thiên Hàn vội vã chạy về nhà, vào cửa liền thấy một bức tranh như vậy, rất —— kỳ lạ!

Do dự một chút, anh quyết định không quấy rầy Khang Nhạc Di đang thương tâm, rón rén đi tới bên người bà xã, đem khoác lên trên người cô chiếc áo. Không nghĩ tới động tác này làm người đang thiu thiu ngủ tỉnh dậy, Ôn Ngọc Thanh mở to đôi mắt, hoang mang nhìn gương mặt tuấn tú ở trước mặt mình.

"Sở Thiên Hàn?" Tại sao anh ta trở về?

"Bà xã, muốn ngủ thì trở về phòng ngủ đi, cần gì cố gắng?" Anh thương tiếc đem tóc cô kẹp lại.

"Có khách." Cô hơi hồi phục lại tinh thần.

Khang Nhạc Di ngừng khóc, khóc cho Ôn Ngọc Thanh nhìn cùng khóc cho người khác nhìn thì tuyệt đối không giống nhau, nhất là trước mặt cái người đã cướp người yêu của cô, cô càng không muốn để cho anh ta thấy.

"Sở Thiên Hàn, bất kể anh đã hay chưa lấy vợ, tôi sẽ tuyệt đối không buông tha anh." Cố lấy ý chí chiến đấu, muốn khiêu chiến vận mệnh.

Bình luận

Truyện đang đọc