HỢP ĐỒNG GIẢ, TÌNH YÊU THẬT!

Hỏng rồi, có tiếng bước chân bên ngoài phòng rửa tay rồi, không cần nghĩ cũng biết là Sở Thiên Hàn.

"Bà xã, em bị đau bụng rồi sao? Có muốn anh giúp em chuẩn bị thuốc không?"

Nghe giọng nhạo báng cùng quan tâm, Ôn Ngọc Thanh cho là nếu quả thật mình là bệnh nhân, nhất định xông ra đập bẹp anh ta, nhưng là cô không phải, cô chỉ là sợ đầu sói ngoài kia.

"Giọng nói như vậy thật không thích hợp quan tâm bệnh nhân." Giọng nói không tự chủ vừa oán trách cùng làm nũng.

"Cần anh đi vào ôm ra không?"

"Như vậy càng không thành ý." Cô lầu bầu. Cô chính là không muốn anh ta ôm mới trốn được bên trong.

"Mọi người trong nhà đi đâu rồi?" Sở Thiên Hàn rất rảnh rỗi tựa vào tường phòng rửa tay cùng với cô nói việc nhà.

"Em gái anh đi shopping, ba mẹ cũng ra ngoài."

"Mà em ở nhà chiêu đãi khách?" Anh hứng thú nhíu mày.

"Không có cách nào, đại khái bọn họ cho là một mình em đấu với tình địch, trường hợp quá mức máu tanh, cho nên lựa chọn tự động tránh xa." Căn bản họ cố ý để lại cho cô một chiến trường rộng rãi để chiến đấu. Sở Thiên Bích trước khi đi vẫn không quên đưa cô một ánh mắt khích lệ "Cố gắng lên, em ủng hộ chị", thật là đủ rồi.

Nhất thời im lặng, tiếp theo anh thích thú hỏi, "Em làm gì mà Khang Nhạc Di khóc?"

Quả nhiên, Sở Thiên Hàn cũng được di truyền tính tò mò Sở gia.

"Chính là chị ấy nhất thời đau buồn, nên đã khóc." Mặc dù so với sự thật có chút không đúng, nhưng căn bản vẫn là thật.

"Oh." Lộ ra ánh mắt nghi hoặc, anh hiểu ra một chút hành động và lời nói của Khang Nhạc Di đối với Ôn Ngọc Thanh, nhất thời nét mặt bí hiểm đứng lên, nhìn cửa phòng rửa tay đóng chặt, anh chậm rãi lộ ra nụ cười sâu xa.

"Bà xã, anh về phòng lấy văn kiện rồi đến phòng khách bồi em, có chuyện gì gọi anh."

Ôn Ngọc Thanh ở bên trong thở một hơi dài nhẹ nhõm, lúc này mới phát hiện ra đôi tay đều đã ướt mồ hôi. Cô thật không biết phải đối mặt với anh như thế nào!

Trở lại phòng ngủ lấy được văn kiện, ánh mắt Thiên Hàn lưu luyến nhìn về giường lớn, trong đầu không khỏi hiện lên tối hôm qua vui vẻ thoả mãn, không thể phủ nhận, khi phát hiện tấm thân xử nữ của cô thì anh hưng phấn mừng như điên, tựa như lấy được bảo bối.

Một vật trên đầu giường hấp dẫn ánh mắt của anh, anh đi tới cầm nó lên - vẻ mặt nhanh chóng trở nên u ám, theo bản năng nắm chặt vật trong tay, gần như muốn bóp vỡ nó.

Anh mang tâm trạng tức giận đi xuống lầu, vừa thấy người ngồi ở trên ghế sa lon nhàn nhã ăn trái cây thì lại thay vẻ mặt trước sau như một mỉm cười.

"Lấy được tài liệu rồi?" Vừa gặm táo vừa hỏi.

" Em nghỉ ngơi cho tốt, anh tới công ty."

Nhìn bóng lưng Sở Thiên Hàn bước nhanh rời đi, Ôn Ngọc Thanh khẽ nhíu mày, thật kỳ quái! Bộ dạng anh vừa rồi mới muốn ở nhà làm việc, thế nào giờ lại chạy về công ty đi làm?

Mặc kệ, cô rốt cuộc có thể không bị quấy rầy giấc ngủ, thật tốt!

Vừa đến công ty, Sở Thiên Hàn gọn gàng dứt khoát giao cho người thư ký vẫn còn ở lại làm thêm giờ một nhiệm vụ sau đó trở về phòng làm việc.

Thư ký của Sở Thiên Hàn rất buồn bực nhìn mấy viên viên thuốc trong tay. Tổng giám đốc quay trở lại thì đưa cho anh một nhiệm vụ rất kỳ quái - tìm những viên vitamin cùng loại giống y như đúc với viên thuốc này, ngay cả nhãn mác cũng không cho, quả thực là cố ý gây khó khăn.

"Hi, Thừa Chính, ông ở đây phát ngu cái gì vậy?"

Thư ký đang ngẩn người cầm thuốc Sở Thiên Hàn đưa cho đột nhiên bị giật mình, ngẩng đầu nhìn Lý Tử Minh, giống như trong sa mạc thấy ốc đảo."Tử Minh, ông tới thật đúng lúc."

Lý Tử Minh cười không có ý tốt: “Tôi cảm giác giống như đột nhiên mình biến thành chúa cứu thế, để tôi đi soi gương nhìn sau lưng có đôi cánh không."

"Không cần soi, nhất định ông không làm thiên sứ được." Cả ngày luồn lách sơ hở của luật pháp để giúp người xấu làm việc, thiên đường không có tiêu chuẩn như vậy.

"Vậy tôi sẽ không giúp ông rồi, ác ma cũng không có tâm tư đi trợ giúp người khác." Tử Minh giữ vững lập trường.

Xem đi, sắc mặt âm hiểm của luật sư liền lập tức lộ ra rồi. Tề Thừa Chính liếc anh ta một cái, chấp nhận đi vào thang máy. Anh làm sao lại không nhớ Sở Thiên Hàn cùng Lý Tử Minh đều là ác ma? Sắp xếp anh làm thư ký riêng, có lầm hay không? Anh cũng là đàn ông mà.

Vừa vào phòng làm việc của tổng giám đốc, Lý Tử Minh liền hỏi: "Thiên Hàn, rốt cuộc ông giao cho thư ký việc quỷ quái gì đó? Mặt của anh ta giống như bị táo bón ba năm." Loại tâm tính này anh hoàn toàn ghen tỵ. Tề Thừa Chính dáng dấp xinh đẹp, hai người đứng chung một chỗ luôn bị anh ta cướp đi danh tiếng, anh rất khó chịu.

"Ông ghen tỵ nhan sắc của anh ta, thật là nhỏ mọn." Người ngồi ở sau bàn làm việc hài hước nhướng mày đối với việc hai người nhiều năm tranh đấu không biết mệt mỏi.

"Chớ nói sang chuyện khác, rốt cuộc ông sai anh ta làm việc gì?"

"Ông lại tới đây làm gì?" Anh nói sang chuyện khác, không muốn nói tới chuyện nhà.

Lý Tử Minh cười nịnh bợ, "Có thể đến nhà ông thăm hỏi chị dâu một chút không?" Anh đã lâu muốn xem chuyện vui, kềm chế lâu như vậy thực không dễ.

Sở Thiên Hàn xem thường nhìn hắn, "Thu hồi nước miếng của ông lại, bà xã tôi không phải là người mà ông có thể động đến."

"Không dám, không dám, cả gan hỏi ông một câu, cuộc sống vợ chồng ông hạnh phúc không?" Lý Tử Minh sắc mặt giống bà tám nhoài người trên bàn làm việc, cặp mắt hiện quang nhìn bạn tốt.

Sở Thiên Hàn không chút khách khí tung lên một cước, Lý Tử Minh linh hoạt lui về phía sau, cất tiếng cười to, "Hiểu, nhất định là ông chưa thỏa mãn dục vọng, thật không biết ông lấy vợ làm gì."

"Chúc mừng ông ——" Sở Thiên Hàn cố ý dừng một chút, sau đó mồm miệng nói rõ ràng: "Đã đoán sai." Nhớ lại tối hôm qua thật tuyệt vời, bờ môi không tự giác giơ lên, ý nghĩ hoàn toàn chưa trở về.

"Thì ra là thịt béo miệng đã được ăn, có muốn tôi đưa phần quà tặng không?"

"Từ Sở thị lấy quà tặng của ông nha, tôi không ngại."

Bình luận

Truyện đang đọc