HỢP ĐỒNG HÔN NHÂN THỜI CỔ ĐẠI

Sau khi Phượng Miên Thư để thư từ biệt lại, Hữu Hòa uể oải nửa ngày, cảm xúc này kéo dài đến sáng sớm ngày hôm sau, sau đó tâm tình của nàng khôi phục lại bình thường. Hữu Hòa vốn không phải là người u sầu, cảm xúc tới nhanh đi cũng nhanh. Có lẽ nhờ tính tình lạc quan như thế nên nàng mới có thể chống chọi với bệnh tật đến bây giờ.

Do lời hẹn với Phượng Miên Thư, thời gian trước Hữu Hòa vẽ rất nhiều tranh, nay Phượng Miên Thư đi rồi, nàng được nghỉ tay đọc thoại bản, chân cũng tốt hơn, qua năm sáu ngày, hẳn có thể bước đi từ từ.

Đáng ra, mọi chuyện đều phát triển theo hướng tốt, Hữu Hòa nên an tâm thoải mái mới đúng. Lạ là, Hữu Hòa cảm thấy hình như có chỗ nào không đúng lắm, tựa như thiếu cái gì đó. Cho đến một ngày, Thu Đàm thuận miệng oán trách một câu “Mấy ngày nay Phò mã không có đến”, trong lòng Hữu Hòa giật nảy, cuối cùng cũng hiểu là không đúng chỗ nào.

Chuyện là mấy ngày rồi chưa gặp Tiêu Trực.

Từ ngày Phượng Miên Thư đưa thư đến, không biết hắn chạy đâu mất. Bây giờ Hữu Hòa mới nhớ tới, cảm thấy ngày ấy hắn có chút kỳ lạ, chưa nói gì hết trực tiếp đi mất, lúc ấy nàng còn chìm trong mất mát, không chú ý hắn, giờ nhớ lại, mới thấy không đúng.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tiêu Trực quả thật có chút quái đản nhưng quái đản nhất chính là nàng.

Hữu Hòa nhận ra điều này có hơi hoảng sợ. Nàng cũng không muốn nhìn thấy Tiêu Trực, không phải sao? Khi nhìn thấy hắn, nàng sẽ thấy không được tự nhiên, vậy thì sao lúc hắn không đến, nàng lại cảm thấy khó chịu chứ?

Trước đây, từng nghe hoàng huynh nói nữ nhân vừa mâu thuẫn lại rối rắm. Nàng khi đó không hề gật bừa, nay cảm thấy bản thân cũng trở nên mâu thuẫn rối rắm.

Đây là câu chuyện buồn.

Hữu Hòa muốn tìm người phân tích tâm tình quái dị này, ngoại trừ Thu Đàm và Tiểu Liên Hoa, cũng chỉ còn lại Nhạc An. Nhưng không biết dạo này Nhạc An bận bịu chuyện gì, không tới tìm nàng. Từ ngày gả đi, không chỉ có hoàng huynh xa cách, đến cả Nhạc An cũng không hơn.

Lại là chuyện buồn.

Tâm trạng Hữu Hòa công chúa giống như bị mưa đá đập một trận.

Tiểu Liên Hoa thấy ánh mắt công chúa dừng trên thoại bản rất lâu vẫn chưa sang trang khác, có chút hoảng. Bình thường tốc độ đọc của công chúa rất nhanh, thoại bản này hơi mỏng nên xong từ sớm rồi. Tất có chuyện, chắc chắn công chúa đang có tâm sự!

Chẳng lẽ vì vị kia Tĩnh Vương điện hạ kia rời đi nên canh cánh trong lòng?

Không giống! Hai ngày trước không phải còn vui vẻ cùng các nàng nói chuyện xưa sao? Mới qua vài ngày, sao có thể tụt cảm xúc được? Công chúa xưa nay không phải người hay thay đổi thất thường, đa sầu đa cảm, không phải là đang chơi trò bi thương chảy ngược thành sông chứ?

Nói không chừng, theo như suy đoán của Thu Đàm tỷ tỷ, Tĩnh Vương điện hạ là người công chúa ái mộ, trước kia hai người bọn họ xa cách vạn dặm, cảm tình sâu đậm không dễ dàng biểu lộ cho nhau. Giờ đây, khó khăn lắm mới được gặp gỡ, bao nhiêu tình cảm của ngần ấy thời gian tuôn trào như nước, nay công chúa tình ý dạt dào, có khi nào mắc bệnh tương tư không…

Tiểu Liên Hoa càng nghĩ càng cảm thấy triệu chứng của Hữu Hòa công chúa giống y như bệnh tương tư trong truyền thuyết, nếu vậy thì chuyện này nghiêm trọng rồi.

Ở trong cung, cách ba ngày thái y sẽ đến xem bệnh cho công chúa, cứ thế này sớm hay muộn gì cũng chẩn ra công chúa mắc bệnh tương tư. Nhưng mà, Phò mã đoạn tụ, quan hệ giữa công chúa và phò mã ai cũng nhận thấy, hơn nữa mấy ngày gần đây phò mã vẫn luôn đợi ở trong phủ, dù có mù cũng thấy rõ người công chúa tương tư không phải phò mã, danh dự công chúa sẽ bị ảnh hưởng, đồng thời, đỉnh đầu phò mã có thêm cái nón xanh, sau đó…

Phò mã vì mặt mũi mà hận chết công chúa, công chúa không giữ phụ đạo bị thế nhân phỉ báng, phò mã không nhịn được nữa, trở mặt với công chúa, công chúa vô cùng xấu hổ, thương tâm muốn chết, nhưng chết cũng không hối cải, hai người đoạn tuyệt quan hệ, công chúa trở lại trong cung, cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, còn phò mã không thể chịu đựng được ánh mắt thế nhân, đi đến bắc địa xa xôi, cuối cùng công chúa ở trong cung sống quãng đời cô độc còn lại, phò mã ở bắc địa cùng Lục đại nhân như hình với bóng mãi mãi không phân ly, sau đó…

Không có sau đó.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Quả là… Quá thê thảm.

Tiểu Liên Hoa suy diễn đến đây, cả người phát run. Những năm gần đây, nàng nghe Hữu Hòa công chúa nói không ít chuyện trong thoại bản, bây giờ nghĩ lại, chỉ sợ kết cục của công chúa và phò mã không khỏi bi thương tuyệt vọng.

Tưởng tượng công chúa tóc trắng xoá, ngày ngày vô hồn ngồi trên xích đu ở An Dương Cung, bởi vì khóc quá nhiều nên trở thành người nửa mù, ánh mắt không còn tia sáng nữa, miệng không ngừng gọi “Miên Thư”, “Miên Thư”, như khóc như kể, như oán như hận, không khác gì âm hồn bất tán ở An Dương Cung… Tiểu Liên Hoa nghĩ thôi đã thấy buồn thảm.

Không, mọi chuyện trăm ngàn lần cũng không thể đi theo hướng đó được, nàng nhất định phải bóp chết mối lo đáng sợ này từ trong trứng!

Tiểu Liên Hoa cảm thấy bản thân như vị thần tiên cứu thế, tay nắm chặt thành quyền, khuôn mặt đỏ lên, hàm răng cắn chặt, chuẩn bị tinh thần làm việc nghĩa không chùn bước, tiến lên đoạt lấy thoại bản trong tay Hữu Hòa, “Đông” một tiếng quỳ trên mặt đất, ánh mắt nghiêm trọng nhìn Hữu Hòa công chúa bị nàng làm cho một phen hốt hoảng.

“Công chúa, nô tỳ Tiểu Liên Hoa liều chết ngăn cản!”

“Ngăn, ngăn cản cái gì?” Hữu Hòa chưa hồi hồn, chớp mắt khó hiểu.

Tiểu Liên Hoa ném thoại bản trong tay đi, nắm lấy tay Hữu Hòa, thần bí nói: “Công chúa, có một chuyện nô tỳ vẫn luôn giấu người, kỳ thật tổ tiên nô tỳ có bản lĩnh thông linh, tổ nãi nãi* nô tỳ có khả năng bói toán, chẳng qua đến đời nô tỳ, linh lực không được mạnh lắm, nhưng mà đôi lúc nô tỳ vẫn có một ít dự cảm”.

*Tổ nãi nãi: Bà nội.

Mắt Hữu Hòa mở to: “Ngươi nói… Ngươi biết thông linh?”

“Nô tỳ không có lợi hại như vậy, nô tỳ chỉ có thể nhìn thấy được một ít đầu mối”. Mày Tiểu Liên Hoa nhăn lại, thần sắc ảo não, diễn sâu như thật.

“À… Vậy ngươi linh cảm cái gì?” Trong lòng Hữu Hòa khiếp sợ, nhất thời khó có thể tiếp thu được, bán tín bán nghi nhìn Tiểu Liên Hoa. Kiếp trước, Hữu Hòa theo thuyết vô thần, nhưng khi được xuyên qua, nàng không còn tin tưởng vào khoa học.

Tiểu Liên Hoa hít vào một hơi, trịnh trọng nói: “Công chúa, người nhất định phải nhớ rõ lời nô tỳ sắp nói, tốt nhất mỗi ngày mặc niệm ba lần”. Nói đoạn, ngữ khí Tiểu Liên Hoa càng thêm nghiêm túc, nhấn mạnh từng câu từng chữ, “Nam nhân trong lòng công chúa vừa mới nhớ đến, hắn không phải người công chúa nên mong nhớ, người nên vứt bỏ đoạn tình cảm này, nô tỳ có linh cảm, nếu công chúa tiếp tục mong nhớ hắn, hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng, người không thể gánh vác nổi!”

“Ngươi… ngươi linh cảm rằng ta đang mong nhớ một nam nhân nào đó?” Bỗng dưng mặt Hữu Hòa đỏ lên, ngạc nhiên hỏi.

“Đúng ạ”. Tiểu Liên Hoa gật đầu thật mạnh.

Hữu Hòa nửa giương cái miệng nhỏ, ánh sáng ở đáy mắt lay động, sửng sốt khó tin, lúng túng hỏi: “Nói vậy… vì sao ta không được nhớ đến hắn? Hậu quả nghiêm trọng cỡ nào?”

“Sẽ hại người hại mình, nhà tan cửa nát”. Tiểu Liên Hoa nói.

Hữu Hòa rùng mình, mắt trừng to: “Nghiêm… nghiêm trọng vậy sao?”

Tiểu Liên Hoa gật đầu như giã tỏi.

“Ta phải làm gì bây giờ?”

“Hmm, công chúa muốn, muốn…” Trong đầu chợt lóe lên một ý, Tiểu Liên Hoa lập tức nói, “Đúng rồi, tổ nãi nãi nô tỳ thường từng nói một câu”.

“Câu gì?” Hữu Hòa vội hỏi.

“Chớ hoài chấp niệm, chớ vướng bận trong lòng, lãnh đạm như nước, kiên định như núi, nước chảy không kêu, sơn dời bất động, không níu kéo, không nhớ thương, vạn sự thuận theo tự nhiên”.

Tiểu Liên Hoa mang câu nói lúc nhỏ nghe được từ miếu Lão hòa thượng nói ra không sót chữ nào, nói đến bản thân mình còn phải kinh ngạc một phen, Tiểu Liên Hoa bội phục đầu óc cơ chí của mình, cảm giác có thành tựu.

Hữu Hòa cúi mặt xuống, suy nghĩ sâu xa.

Nhìn thấy vậy, Tiểu Liên Hoa thầm khen tốt quá, công chúa không có giáo huấn nàng, vắt hết óc khuyên giải coi như đánh rắm!

Tiểu Liên Hoa vui mừng chảy nước mắt.

Lúc Hữu Hòa nâng mắt lên, giữa mày lộ ra thần sắc nhẹ nhõm, cảm kích nói: “Tiểu Liên Hoa, tổ nãi nãi ngươi nói hay lắm. Hiện giờ ta không thấy rối rắm nữa, không níu kéo, không nhớ thương, vạn sự thuận theo tự nhiên, ta biết nên đối mặt như thế nào rồi, cảm ơn ngươi”.

Nghe vậy, Tiểu Liên Hoa vạn phần kích động, hốc mắt đỏ lên: “Công chúa nghĩ thông suốt thật là tốt!”

“Đúng vậy”. Hữu Hòa cười nhẹ nhõm, “Được rồi, giờ ta phải suy nghĩ lại nên đưa lễ vật gì cho Tiêu Trực mới tốt đây”.

“Công chúa muốn tặng… tặng lễ vật cho phò mã?” Tiểu Liên Hoa kinh hỉ không thôi, ôi, ông trời đối xử với nàng không tệ, không ngờ nàng ta tùy tiện nói dối một chút, là có thể làm cho tâm tư công chúa thay đổi long trời lỡ đất, thế nhưng từ Tĩnh Vương điện hạ nhảy đến phò mã gia, thật sự… Thật sự là chuyện làm cho người ta vui mừng.

Không được, nàng phải đi tìm Thu Đàm tỷ tỷ tranh công…

***

Suy nghĩ cả một đêm, cuối cùng Hữu Hòa cũng suy nghĩ ra vật muốn tặng cho Tiêu Trực.

Sáng ngày hôm sau, theo thường lệ thái y trong cung đến bắt mạch, Hữu Hòa thuận thế nhờ thái y đưa thư cho thái giám tổng quản Tôn Hỉ, buổi trưa, Tôn Hỉ phụng lệnh Minh Đức Đế, mang đồ Hữu Hòa cần đưa đến Ỷ Nguyệt Hiên.

Cuối giờ tuất*, Tiêu Trực trở lại Tây Uyển, còn chưa tắm rửa, đã thấy Triệu Tùng qua.

*Giờ tuất: từ 7 giờ tối đến 9 giờ tối.

Triệu Tùng đưa một vật cho Tiêu Trực, nói thêm một câu, Tiêu Trực nhận được đồ vật, đứng sững sờ chỗ cũ, qua một khắc vẫn chưa dịch bước.

Đêm đó, Tiêu đại tướng quân ôm một vật nằm trên giường, sau đó… Mất ngủ nghiêm trọng.

Bình luận

Truyện đang đọc