HỢP ĐỒNG HÔN NHÂN THỜI CỔ ĐẠI


Khi Hữu Hòa và Tiêu Trực rời Vạn Mai Viên là thời điểm Tuyên Thúy các đông khách khứa nhất.

Tiêu Trực từng đến đây vài lần, biết rõ tình hình ở đó nên mang Hữu Hòa tiếp tục đi dạo.
Người đến Thượng Nhã Uyển ngày càng nhiều, dọc đường thường xuyên gặp người quen.

Phần lớn người tham gia Hội Du Viên là tiểu bối trẻ tuổi, vì vậy người tới phần nhiều là các quý công tử tiểu thư kinh thành, Hữu Hòa công chúa và Phò mã đều từng là người có danh tiếng trong trong vòng bát quái kinh thành, người chưa gặp qua Hữu Hòa công chúa có không ít, nhưng người chưa từng gặp đoạn tụ tướng quân Tiêu Trực gần như không có, dọc đường gặp phải không tránh khỏi muốn qua chào hỏi.
Nếu chỉ là chào hỏi có lễ thì cũng thôi đi, nhưng trong đó lại có không ít người nhiều chuyện, nhiều năm lăn lộn trong bát quái kinh thành, hôm nay may mắn gặp được hai nhân vật chính trong lời đồn của vòng bát quái, khó tránh khỏi để lộ ra biểu cảm kích động khϊếp sợ, cộng thêm việc nhìn chằm chằm bọn hắn còn thuận tiện nói đông nói tây.
Hữu Hòa tâm tình đang tốt, lại hiếm khi được nhìn thấy nhiều gương mặt xa lạ như vậy, trước sau vẫn duy trì vẻ mặt vui vẻ không cảm thấy có gì lạ cả.
Nhưng càng đi, trong lòng Tiêu Trực càng không thoải mái.

Những người đó nhìn chằm chằm hắn, hắn mặc kệ, nhưng bọn họ cứ nhìn chằm chằm Hữu Hòa, hắn cảm thấy tức giận, sau gặp được Gia Lăng vương gia quần áo lụa là, Tiêu Trực bóp tay kêu răng rắc, nếu không phải tên quần áo lụa là kia chú ý tới thần sắc Đại tướng quân không tốt nên biết điều tránh đi, thì nói không chừng Tiêu Trực sẽ đào hai tròng mắt gả đang dính trên người Hữu Hòa ra.
Hữu Hòa không biết gì hết, chân vẫn nhẹ nhàng thoải mái bước đi.
“Cuộc thi đua ngựa bắt đầu chưa nhỉ?” Hữu Hòa đang đi thì đột nhiên nhớ tới ra chuyện này.
“Ước chừng còn hơn nửa canh giờ, đói không?” Tiêu Trực chỉnh lại áo mũ cho nàng.
“Tàm tạm”.

Hữu Hòa cười.
“Không bằng đi qua bên kia dùng ít thức ăn đi, trước khi bắt đầu thường có chuẩn bị điểm tâm, không chừng sẽ có món nàng thích”.
Hữu Hòa nghiêng đầu suy nghĩ sau gật đầu nói: “Cũng được, Nhạc An chắc cũng tới rồi, chúng ta qua đó tìm nàng ấy”.
Tiêu Trực và Hữu Hòa đến Tuyên Thúy viên.

Mặc dù có rất nhiều người lục tục rời đi tới Vạn Mai viên nhưng người trong Tuyên Thúy viên cũng không ít.

Thấy công chúa và phò mã đến mọi người không tránh khỏi một phen hành lễ.
Hữu Hòa cũng không nhớ được bản thân đã phải nói bao nhiêu câu “Miễn lễ”, “Không cần đa lễ”, “Chư vị tùy ý”.
Vất vả chào hỏi hết một đám người này lại đến một đám người khác đến, rốt cuộc Hữu Hòa cũng ăn thượng một ít điểm tâm.
Đang định ăn xong sẽ đi tìm Nhạc An, ngược lại Nhạc An lại tìm thấy nàng trước.
Nhạc An vốn muốn cùng Tả Dao muội muội của Tả Hoài Ân đi Vạn Mai Viên, ai ngờ trên đường đi nghe có người nói gặp được công chúa và phò mã, lúc này mới quay trở lại tìm.
Hai người gặp mặt nhau, quả nhiên Nhạc An còn cao hứng hơn Hữu Hòa, vui vẻ trò chuyện được vài câu mới phát hiện bên cạnh còn một người nữa, đúng là tỷ phu rồi.
Nhạc An là người thẳng tính, thấy Tiêu Trực không định tránh đi chỗ khác không chút khách khí nói: “Tiêu đại tướng quân, người có thể đưa Hữu Hòa tỷ tỷ tới, Nhạc An đây bội phục, chỉ có điều người không thấy bên kia có một đống nam nhân à? Người qua chơi cùng bọn họ đi, để Hữu Hòa tỷ tỷ lại ta đón tiếp cho!” Nói xong, kéo Hữu Hòa muốn đi.
Nhưng bị Tiêu Trực ngăn lại.
Hữu Hòa biết hắn không yên tâm, lại thấy Nhạc An trừng mắt bất mãn, vội cầm tay Tiêu Trực nói: “Ta chạy tới chạy lui cũng đều ở trong phạm vi Thượng Nhã Uyển này, chàng lo lắng cái gì?”
“Trò chuyện xong rồi phải nhường ta phụng bồi”.

Tiêu Trực trầm mặt.
Hữu Hòa lướt nhìn xung quanh, mặt có chút hồng, quở trách nói: “Người khác đâu có bị phu quân nhà mình đi theo như vậy đâu? Ta cũng không cần”.
Tiêu Trực hơi sửng sốt, không biết có phải do trong lời nàng có hai chữ “Phu quân” hay không mà hắn cảm thấy rất vừa lòng, sắc mặt mềm hơn chút.
Lúc này Nhạc An ở bên cạnh nói thêm vào: “Đúng vậy, Hữu Hòa tỷ tỷ vẫn là công chúa mà! Lúc chưa gả chồng bị hoàng đế ca ca quản, giờ gả đi lại bị phu quân trói buộc, thật là quá đáng thương, một chút tự do cũng không có!”
Hữu Hòa trừng mắt nhìn Nhạc An, nàng đâu có đáng thương như Nhạc An nói đâu nhỉ? Làm sao nàng lại không hiểu cho được, dù là hoàng huynh hay Tiêu Trực, bọn họ đều là muốn tốt cho nàng thôi mà!
Ngờ đâu lời này của Nhạc An thật sự làm Tiêu Trực bận lòng, hắn nghĩ đến bộ dạng hưng phấn của nàng hôm nay, trong lòng lập tức thả lỏng.

Nếu đã quyết định hôm nay để cho nàng chơi thỏa thì hà tất phải làm cho nàng cảm thấy không thoải mái, huống chi ở Thượng Nhã viên đều là quý tộc trong kinh, nói chung cũng không có gì lo lắng.
“Công chúa không muốn ta đi theo vậy ta đây không đi cùng là được”.

Tiêu Trực nói xong lời này nghiêng đầu nói với Nhạc An, “Làm phiền quận chúa quan tâm”.

“Tiêu tướng quân yên tâm đi, ta sẽ trả lại Hữu Hòa tỷ tỷ tròn vẹn lại cho người”.

Nhạc An vỗ ngực bảo đảm.
“Chàng đừng lo lắng lung tung, chốc nữa ta đi xem chàng đua ngựa”.

Hữu Hòa cười với hắn, thoáng cái đã bị Nhạc An túm đi rồi.
Tiêu Trực nhìn bóng các nàng dần xa, bên môi dần dần nhiễm ý cười.
“A Trực ca ca...”
Một tiếng gọi khẽ đột nhiên lọt vào tai.
Tiêu Trực xoay người, Lục Kiểu đứng trên thềm đá phía sau hắn.
Hắn liếc mắt nhìn Lục Kiểu, giây sau hắn thu hồi tầm mắt, nâng bước muốn đi.
Lục Kiểu nhanh bước tiến lên, cản đường hắn.
“A Trực ca ca không muốn nói chuyện với muội ư?” Lục Kiểu mắt hạnh ửng đỏ, con ngươi trong trẻo long lanh.
Tiêu Trực ngước mắt nhìn quanh, mặt không cảm xúc nói: “Trước mặt mọi người không giống như ở nhà mình, Lục tiểu thư xin tự trọng”.
Tim Lục Kiểu xoắn lại, thống khổ nói: “A Trực ca ca, trước đây muội không đúng, muội biết sai rồi, sẽ không làm mấy chuyện hoang đường với huynh nữa,chẳng qua muội có nói mấy câu muốn nói với huynh”.
Tiêu Trực không tiếp lời, ánh mắt như có như không hướng về đám người cách đó không xa.
“Huynh đừng lo lắng, bọn họ không nghe thấy chúng ta nói chuyện đâu, A Trực ca ca...!muội...!muội, rất xin lỗi, chuyện trước kia muội thật sự xin lỗi huynh”, Lục Kiểu hơi rũ mắt, trên mặt tràn đầy vẻ xấu hổ, “Ngày trước muội còn trẻ con không hiểu chuyện, huynh...!huynh có thể tha thứ cho muội không?”
Tiêu Trực cuối cùng cũng nhìn nàng ta, mặt vẫn không đổi sắc nhàn nhạt nói: “Lục tiểu thư suy nghĩ cẩn thận là tốt”.

Nói xong lập tức nâng bước, vòng qua nàng ta đi mất.
“A Trực ca ca!” Lục Kiểu gấp gáp gọi hắn, đuổi kịp hai bước, ở phía sau hắn nhỏ giọng hỏi, “Những lời Nhị ca nói trước đây chính là muốn dọa muội, A Trực ca ca huynh...!thật ra huynh thích nữ nhân, đúng không?” Nếu không thì sao có thể mới có mấy tháng ngắn ngủi đã động tâm với Hữu Hòa công chúa cho được? Hừ, cũng chỉ có Nhị ca hồ ly kia mới làm ra loại chuyện này lừa gạt nàng ta!

Chỉ vì muốn thoát khỏi nàng ta, hắn tình nguyện giả làm đoạn tụ, tình nguyện bị đồn đãi vớ vẩn lâu như vậy! Nàng ta đáng ghét như thế sao?
Lục Kiểu chua xót, nước mắt bất tri bất giác trượt xuống.
“A Trực ca ca huynh không trả lời, muội cũng hiểu rồi...” Lục Kiểu nói rất khẽ, dừng chút mới chậm rãi hỏi, “A Trực ca ca thực sự yêu thích công chúa ư? Chỉ yêu mình công chúa à? Người khác...!không có cơ hội sao?”
Cánh tay Tiêu Trực khẽ nhúc nhích, xoay người nhìn thẳng nàng ta, thanh âm trầm thấp kiên định: “Đúng, ta yêu công chúa, ta chỉ yêu mình nàng ấy, người khác không có cơ hội đâu”.

Hắn đã cưới công chúa, không có gì không thể thừa nhận, nay vừa vặn nói rõ ràng với Lục Kiểu, sau này không cần phải tránh mặt nữa, hôm nay nói trực tiếp một ít cũng không hẳn không thể, nếu muội ấy nghĩ thông rồi vậy thì tốt, nếu không thì bây giờ chặt đứt tâm tư muội ấy luôn.
Lục Kiểu yên lặng gật đầu, nước mắt trong suốt rơi trên mặt đất: “Muội đã hiểu.

Huynh yên tâm đi, Muội thật sự nghĩ thông rồi, sẽ không miễn cưỡng huynh, huynh đã cưới vợ, cưới được một công chúa rất xinh đẹp, tính tình cũng tốt, muội mừng cho huynh, về sau muội sẽ xem huynh là ca ca, A Trực ca ca, huynh...!huynh làm tốt lắm, muội rất vui”.
Lục Kiểu vừa nói vừa rơi lệ, bộ dạng tiêu điều thê lương khiến cho người ta thương xót, nhưng Tiêu Trực lại không có phản ứng gì, chỉ nói một câu “Đa tạ” rồi xoay người đi mất.
Lục Kiểu mở tay phải ra, một giọt nước mắt rơi vào lòng bàn tay ngay chỗ bị móng tay đâm vào.
Tiêu Trực rời khỏi Tuyên Thúy Viên định đi tìm Hữu Hòa, nàng mới rời đi không bao lâu hắn đã có chút nhớ nàng.
Không ngờ trên đường đi gặp được Lục Lâm Ngộ ở gần đài Vân Tước.
“Ơ, mới vừa nghe nói Tiểu công chúa nhà ngươi tới, sao chỉ có một mình ngươi?” Lục Lâm Ngộ nhướng mày khiêu khích.
“Nàng đi cùng Nhạc An quận chúa, ta đang muốn đi tìm nàng”.

Tiêu Trực bỗng nhiên nhíu mi, “Không phải hôm nay ngươi phải vào cung à?”
“Nói xong chính sự, Hoàng Thượng kéo ta đánh cờ bị ta từ chối, hôm nay là thời điểm đi dạo thưởng tuyết, ta còn hai năm nữa, sao có thể bỏ qua?” Lục lâm tiến lên vỗ vỗ vai hắn, “Nếu tiểu công chúa nhà ngươi có người bồi vậy ngươi bồi ta đi! Đi thôi ――” nói xong kéo Tiêu Trực đi.
Tiêu Trực bất đắc dĩ nhíu mày để tùy y kéo hắn đi Vân Tước đài.
Bên kia, mấy cô nương Hữu Hòa, Nhạc An cùng với Tả Dao chơi đến vui vẻ.
Bởi vì duyên cớ với Tả Hoài Ân, Nhạc An tuổi xấp xỉ với Tả Dao nên cũng bắt đầu thân thiết.

Tả Dao lớn lên mi mục thanh tú, tính tình ôn nhu hiền lành, tuy không quá thân thiết với Nhạc An, nhưng chơi cùng trong chốc lát cũng cở mở hơn, ba nữ hài tử chạy loạn khắp vườn, trông cực kỳ vui.
Chơi đùa một trận, Nhạc An đề nghị đi Lưu Ngọc hồ du thuyền câu cá.
Bên trái Tả Dao kinh ngạc: “Trời lạnh thế này có thể câu được cái gì?”
Bên phải thì Hữu Hòa lại vô cùng kích động, luôn miệng đáp lại: “Đừng để ý có câu được hay không, thả câu là do tâm trạng, cô chu thoa lạp ông, độc điếu hàn giang tuyết*! Chúng ta qua đó thả câu trên sông tuyết đi!”

* Thuyền nhỏ mình ông che nón lá Ngồi câu giữa tuyết phủ sông đầy.
(Bài thơ Giang tuyết của Liễu Tông Nguyên – bản dịch của Hải Đà)
“Công chúa nói hay lắm!” Tả Dao vỗ tay một cái, khen “Hay cho câu ‘ cô thuyền thoa nón ông, độc câu hàn giang tuyết ’, ý hay cảnh đẹp!”
Ách?
Hữu Hòa ngượng ngùng cười ha ha.
Nhạc An mất kiên nhẫn, lôi kéo hai người đi: “Nói miệng thì có ích lợi gì, nhanh hành động chút đi, ba chúng ta cùng nhau che nón đi câu trên sông tuyết thôi!”
Ba người bừng bừng hứng thú đi đến nửa đường gặp phải Lục Kiểu cùng Nhị tiểu thư của phủ Quốc công Lâm Hàm Doanh.
Vừa nghe nói các nàng muốn đi chơi thuyền, Lục Kiểu và Lâm Hàm Doanh tỏ ý muốn đi cùng.
Thanh danh của Lục Kiểu và Lâm Hàm Doanh trước kia đều không được tốt, một người thì nổi tiếng là đại tiểu thư được nuông chiều, một người thì nổi tiếng là cô nương thiếu đầu óc, Hữu Hòa không rõ lắm nhưng Nhạc An và Tả Dao ít nhiều cũng có biết một chút, Lâm Hàm Doanh còn đỡ tí có điều hơi ngốc, nhưng còn Lục Kiểu hai người các nàng không thích lắm, vừa nghe hai cô nương này muốn đi, trong lòng Nhạc An không đồng ý, nhưng lời còn chưa nói ra Hữu Hòa đã vui vẻ đáp ứng rồi.

Ở trước mặt người ta, Nhạc An cũng không nói gì, chỉ nhìn nhau với Tả Dao rồi năm người cùng nhau đi.
Tiêu Trực bồi Lục Lâm Ngộ được một lúc, vẫn không yên lòng Hữu Hòa, làm liên lụy Lục Lâm Ngộ đi dạo chưa tận hứng đành phải bồi hắn đi tìm Hữu Hòa.
Tìm hết mấy chỗ, cuối cùng được người quen bên đường chỉ mới biết được Hữu Hòa các nàng đi Lưu Ngọc hồ, vì vậy một đường tìm tới đó.
Tới ven hồ Lưu Ngọc, nhìn thấy xa xa trên mặt hồ có không ít thuyền nhỏ.
Du thuyền mùa đông cũng nằm trong nội dung Hội Du Viên.
Nói chung nam nhân thì thích so tài đua ngựa hơn, nên chỗ du thuyền này phần lớn là các cô nương trẻ tuổi và các phu nhân, thường sẽ đua ngựa trước rồi mới tới mục du thuyền, hơn nữa trên mỗi con thuyền đều có một gã chuyên chèo thuyền kiêm sai vặt.
Một hàng năm người Hữu Hòa ở cùng trên một con thuyền nhỏ, Nhạc An ỷ mấy năm trước mình có học qua chèo thuyền ở chỗ này nên kêu gã chèo thuyền xuống, muốn tự mình chèo, Nhạc An chèo không nhanh nhưng đủ vững, Tả Dao ở một bên cũng giúp đỡ, thuyền nhỏ đi dọc theo ven hồ về phía trước, dù là thuyền đi chậm nhất, nhưng Hữu Hòa cũng không ngại.
Trên thuyền có chuẩn bị dụng cụ thả câu, Hữu Hòa ngồi ở đuôi thuyền câu cá.
Thuyền nhỏ bơi cách bờ không xa, nhãn lực Tiêu Trực lại tốt dễ dàng nhận ra thuyền của các nàng, dẫu không thấy rõ vẻ mặt của Hữu Hòa, nhưng trông thấy nàng ngồi không nhúc nhích ở đuôi thuyền nắm cần câu, hẳn là đang cao hứng nên Tiêu Trực không lên tiếng gọi nàng.
Lục Lâm Ngộ nhìn theo ánh mắt hắn, nhìn thấy thuyền nhỏ trong hồ, lắc đầu chế nhạo hỏi: “An tâm chưa?”
Tiêu Trực không đáp, ánh mắt dán trên mặt hồ.
Lục Lâm Ngộ bất mãn vỗ tay vịn, Tiêu Trực ghé mắt nhìn sang y, ngờ đâu nhìn thấy Lục Lâm Ngộ trừng mắt nhìn mặt hồ, sắc mặt trắng bệch.
Trong lòng Tiêu Trực nhảy dựng, nhanh chóng quay đầu lại, nhất thời vành mắt muốn nứt ra.
“Công chúa ――”


Bình luận

Truyện đang đọc