HỢP Ý

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Sau hai chữ “Yến Sắc”, video kết thúc.

Nhân viên lại tiếp tục đăng tải video thứ hai.

Lần này, bối cảnh là một quán karaoke, đoàn người hỗn tạp, ánh đèn nhấp nháy, nữ chính mặc đầm sequin cười to sung sướng, uống rượu mua vui. Sắc hồng trên môi cô gái chính là màu sắc rực rỡ nhất, kinh diễm nhất giữa khung cảnh này!

Cuối cùng, lời quảng cáo đối ứng với video đầu tiên cũng đồng thời xuất hiện: “Cuồng hoan chi tuyển, Sanh Sắc.”

Sau khi hai đoạn phim kết thúc, phòng làm việc vẫn lặng ngắt như tờ. Tuy video nào cũng đẹp và đặc sắc, xét từ số liệu hiện tại thì khách hàng có vẻ khá hài lòng, nhưng đầu tư càng nhiều thì áp lực của mọi người càng lớn, sự thành công ngoài mong đợi còn khiến bọn họ căng thẳng hơn.

Sao lại không căng thẳng được chớ, hai cái tên “Yến Sắc” và “Sanh sắc” này, vừa nghe đã biết là giám đốc Đan ngồi nhớ giám đốc Đỗ, rảnh quá nên nghĩ ra.

Sếp ơi là sếp…

Nếu sếp dùng chiêu này đi cua người bình thường, bảo đảm thể nào người ta cũng đổ rầm rầm. Nhưng sao sếp lại dùng với giám đốc Đỗ chứ hả, tính chọc vào ổ kiến lửa hay gì, lỡ giám đốc Đỗ nhìn thấy, giận tím mặt, đổi đầu súng từ đối tác biến thành đối thủ cạnh tranh thì sống sao cho vừa đây…

Sếp bị sao thì kệ sếp, vấn đề là lỡ MUSES bị vạ lây, chìm trong phong ba bão táp thì sao?! Lỡ tụi tôi bị thất nghiệp thì sao?!

Ai nấy đều đứng ngồi không yên. Chất chứa bao nỗi sầu trong lòng, bọn họ dồn dập đưa mắt nhìn Hứa Á đang đứng cạnh Đan Dẫn Sanh, hi vọng cô thư ký luôn kề cận có thể khuyên nhủ ông sếp.

“Yến Sắc”, “Sanh Sắc” gì đó debut rồi cũng chả sao, nếu cả đám đồng lòng dìm xuống thì cũng không đến nỗi. Nhưng chuyện quan trọng nhất là phải ngăn giám đốc Đan nhà mình lại, tuyệt đối không được để ổng công bố bốn chữ “Sanh Ca Yến Vũ” này ra ngoài!

Hứa Á đứng giữa trung tâm của mọi ánh nhìn mà mặt mày tái mét.

Trong chuyện này ai là đứa suy sụp tinh thần nhất, còn phải hỏi sao? Đương nhiên là Hứa Á.

Người khác tưởng Đan Dẫn Sanh đột nhiên chập mạch nên mới bắt đầu theo đuổi Đỗ Yến Lễ, chỉ có Hứa Á biết tổng giám đốc của mình đã theo đuổi Đỗ Yến Lễ từ lâu rồi.

Về phần có thành công hay không? Ai biết được, thấy độ điên hiện tại của ổng thì 80% là chưa nên cơm cháo gì rồi… Ngăn ổng lại á? Thôi đi, nếu ngăn được thì ổng đã không phải là Đan Dẫn Sanh từng lập kỉ lục lên trang nhất tận ba lần trong cùng một ngày rồi…

Hứa Á vừa quyết định mặc kệ vũng nước đục của đồng nghiệp thì Đan Dẫn Sanh chợt lên tiếng, điểm mặt gọi tên cô: “Hứa Á.”

(Vũng nước đục = rắc rối, những chuyện phiền phức)

Hứa Á hít sâu một hơi, gắng gượng đáp: “Vâng thưa giám đốc?”

Đan Dẫn Sanh nghiêng người dựa vào bàn, lắc lắc chiếc Ipad đang mở mấy tấm ảnh quảng cáo: “Nếu đứng trên phương diện khách hàng bình thường, cô thấy hai màu son ‘Yến Sắc’ với ‘Sanh Sắc’ thế nào?”

Hứa Á: “…”

Còn thế nào nữa, còn thế nào nữa hả??? Vừa nghĩ tới “Sanh Sắc” là màu tượng trưng của ngài, tôi chỉ muốn “làm cỏ” hết đống son đó thôi!

Cô nàng khẽ khựng lại một chút, nhanh trí trả lời: “Tôi cảm thấy ‘Yến Sắc’ rất đẹp và nổi bật, màu đỏ đậm của nó trông cực kỳ quyền lực. Tôi thật sự muốn mua cả hai cây, một cây để xài, một cây để tặng!”

Đan Dẫn Sanh tựa vào bàn nghiêng đầu nhìn Hứa Á, vẻ mặt vô cảm.

Hình như mình diễn hơi lố?

Hứa Á bình thản mỉm cười, trong lòng lại thấp thỏm.

Đan Dẫn Sanh lẳng lặng nhìn Hứa Á một lát, đột nhiên búng tay cái “tách”, hết sức hài lòng: “Thật tinh mắt, tiền thưởng cuối năm tăng thêm 10%.”

Hứa Á: “…”

Cỏ vừa nhổ lên đột ngột bị trồng trở lại.

Đan Dẫn Sanh: “Giờ cô báo với bên Đỗ Yến Lễ trước một tiếng rồi gửi thiệp sang, mời bọn họ tham gia họp báo.”

Hứa Á: “…”

Thôi dẹp đi, quả nhiên diệt sạch đống cỏ mới là “Chính xác chi tuyển”.

Cả ngày hôm nay Đỗ Yến Lễ cứ thấy có gì đó là lạ.

Đại khái khoảng 10 giờ sáng, bầu không khí trong công ty bắt đầu thay đổi, hễ anh xuất hiện ở đâu là các nhân viên nữ sẽ len lén nhìn anh ở đó.

Mà khi anh quay lại, các cô đã vội vàng hoảng sợ nhìn sang chỗ khác, giả đò như không hề hay biết.

Bọn họ đang nhìn cái gì?

Đỗ Yến Lễ cảm thấy rất lạ.

Giờ cũng sắp Tết rồi, lẽ nào họ đang chờ xem bao giờ có lịch nghỉ, lương tháng 13 được bao nhiêu?

Đỗ Yến Lễ không để ý mấy, nhưng nào ngờ lúc đang dùng cơm, anh lại thấy thư ký dẫn theo quản lý cấp cao trưa trời trưa trật không lo ăn uống ngủ nghỉ mà đứng ngoài phòng ăn dáo dác ngó vào trong.

Đỗ Yến Lễ: “…”

Anh không muốn phá hoại tâm trạng, vẫn ung dung thong thả ăn nốt bữa trưa rồi mới gọi cô thư ký vào.

“Có chuyện gì?”

Cô nàng hắng giọng: “Là thế này thưa giám đốc. MUSES chuẩn bị ra mắt bộ sưu tập mùa xuân, họ sẽ tổ chức họp báo vào lễ Tình nhân ngày 14 tháng 2 này. Bên đó ngỏ ý mời chúng ta đến dự, chúng ta có nên xem xét đầu tư hoặc hợp tác ra sản phẩm mới không?”

Hai bên đã có thông báo sẽ hợp tác sâu hơn với nhau.

Đỗ Yến Lễ thông báo xong sẽ không đích thân giám sát từng li từng tí, kế hoạch cụ thể vẫn do bên dưới tiến hành.

Đỗ Yến Lễ: “Dòng sản phẩm mới là sản phẩm gì?”

Thư ký: “Là mỹ phẩm trang điểm.”

Đỗ Yến Lễ tùy ý nói: “Bảo mấy người kia lên kế hoạch đi, vẫn phê duyệt theo quy trình.”

Có nghĩa là anh vẫn không tự mình ra trận.

Cô thư ký muốn nói lại thôi, im lặng hồi lâu rồi vẫn lên tiếng: “Bên MUSES mời ngài đến dự họp báo của họ vào ngày với ngày 14 tháng 2.”

Đỗ Yến Lễ: “Đưa vào lịch trình đi.”

Thư ký: “Vâng, thế ổn cả rồi ạ.”

Đỗ Yến Lễ phất phất tay, ý bảo cô đi ra ngoài.

Cô thư ký rời khỏi phòng ăn, thông báo với quản lý nhánh mỹ phẩm của Đỗ thị đã lặn lội tới đây: “Giám đốc nói bên mình đã hợp tác với MUSES rồi nên mọi người cứ lên kế hoạch đi, sau đó phê duyệt theo quy trình.”

Cô vừa nói xong thì chung quanh chợt im lặng, ba người trố mắt nhìn nhau.

Qua chốc lát, vị quản lý đứng bên trái khẽ ho một tiếng.

Sau đó, vị quản lý đứng bên phải cũng ho một tiếng.

Cuối cùng, cô thư ký cũng ho một tiếng.

Mấy tiếng ho vang lên liên tiếp như kiểu chạy tiếp sức, bằng một phương pháp vừa hàm súc vừa kín đáo, ba cô gái đã truyền đạt hết thảy nỗi niềm cho nhau.

Quản lý A: Cho nên mấy cái tên “Yến Sắc”, “Sanh Sắc” rồi “Sanh Ca Yến Vũ” là thật hả?

Quản lý B: Cánh cửa đến thế giới mới đã mở ra, canon luôn rồi mấy đứa ơi!

Thư ký: Hình như tui biết chút chút đó, nhưng tui không kể cho mấy người đâu (=w=)

Đỗ Yến Lễ đang ngồi nghỉ ngơi trong phòng ăn: “…”

Sao mấy tiếng ho khan bên ngoài… nghe lạ quá, cảm giác như đang ám chỉ mình?

Anh vô cùng nghi hoặc, thậm chí không nhịn được mở camera trước điện thoại, soi xem mặt mình có dính thức ăn không.

Ba người tản ra.

Trên đường về, cô thư ký nhắn tin cho Hứa Á vẫn đang chờ câu trả lời, thông báo giám đốc Đỗ đã chấp nhận lời mời của MUSES, ngày 14 tháng 2 sẽ đến tham gia họp báo.

Chuyện chính xong xuôi, cô nàng không nhịn được tám chuyện riêng với Hứa Á, khéo léo hỏi: “Dòng sản phẩm bên cô mới ra dùng tốt không?”

“Đương nhiên rồi… cơ mà… ” Hứa Á đáp lại một cách tế nhị, “Hình như ‘Sanh Sắc’ không hợp với tôi lắm.”

Thư ký: “Trùng hợp nhỉ, ‘Yến Sắc’ cũng không hợp với tôi.”

Hứa Á: “Vậy tôi mua xong tặng ‘Sanh Sắc’ lại cho cô nha.”

Thư ký cực kỳ tán thành: “Được được, vậy để tôi đưa ‘Yến Sắc’ cho cô.”

Lễ Tình nhân, sản phẩm mới của MUSES chính thức ra mắt.

Cửa vào đông như mắc cửi, ánh đèn rực rỡ, đông đảo minh tinh kéo theo tiếng bấm máy ảnh “tách tách” liên tục, tuần tự tiến vào hội trường.

Hai nữ diễn viên đóng quảng cáo cũng có mặt, bọn họ mặc váy áo cao cấp của MUSES, nở nụ cười tự nhiên trước ống kính. Sau lưng hai người là màn hình chiếu, tạo cảm giác như nhân vật trong video “Yến Sắc” và “Sanh Sắc” thay đổi tạo hình, bước ra từ trong đoạn phim vậy.

Khung cảnh vô cùng náo nhiệt.

Đỗ Yến Lễ cầm ly cocktail đứng trước màn hình chiếu, cuối cùng cũng hiểu vì sao mấy hôm trước các nữ nhân viên trong công ty cứ nhìn anh chằm chằm.

Không ngờ Đan Dẫn Sanh lại làm thế.

Anh lắc lắc ly nước trong tay, chất lỏng sóng sánh bên trong thể hiện khá rõ tâm trạng anh lúc này: Khá là không bình tĩnh.

Đỗ Yến Lễ đứng một lúc đã có người lân la đến gần, anh cười nhạt đối phó qua loa, trong lòng bắt đầu mất kiên nhẫn.

Anh hi vọng thư ký của mình có thể thông minh một chút, đến tiếp chuyện với người này, mà cô nàng đúng là thông minh thật, vừa bước vào hội trường đã lặn mất tăm, sợ bị Đỗ Yến Lễ chụp được lại giận cá chém thớt.

Giỏi lắm, sai hai tội cùng lúc, chắc cô hết muốn lãnh thưởng cuối năm rồi.

Ngay lúc đó, tiếng nhạc chợt nhỏ dần, bốn phía yên tĩnh, đèn trên sân khấu đột nhiên chiếu thành một con đường, Đan Dẫn Sanh bước ra từ trong bóng tối, vừa vẫy tay với mọi người vừa bước lên sân khấu.

Đỗ Yến Lễ cuối cùng cũng tìm được một cái cớ thích hợp để cắt ngang kẻ liến thoắng không ngớt kia. Anh giơ ly rượu, chỉ chỉ Đan Dẫn Sanh đang đứng trên sân khấu: “Họp báo bắt đầu rồi kìa.”

Người nọ lập tức im bặt, lỗ tai Đỗ Yến Lễ rốt cuộc được bình yên.

Anh đứng giữa đám người, nhìn về phía Đan Dẫn Sanh dưới ánh đèn, trong lòng lại suy nghĩ tối nay phải làm sao để “dạy dỗ” đối phương.

Ừ, đương nhiên là dạy trên giường rồi.

Từ trên sân khấu nhìn xuống, Đan Dẫn Sanh chỉ thấy một biển người đen kịt.

Gã đàn ông nở nụ cười vui vẻ, bắt đầu bài diễn thuyết của mình: “Cảm ơn mọi người đã đến tham dự buổi họp báo ra mắt sản phẩm năm mới của MUSES. Tên bộ sưu tập lần này là “Sanh Ca Yến Vũ”, chúng tôi luôn giữ vững tiêu chí hàng đầu là tôn vinh cái đẹp, bây giờ cũng không ngoại lệ. Đối với bộ sưu tập mới, MUSES… ” Đan Dẫn Sanh dừng lại một chút, sửa lời, “Tôi, muốn tuyên bố rằng…”

Nói đến đây, ánh mắt hắn đảo qua biển người, tìm kiếm bóng hình quen thuộc nọ. Gần như ngay lập tức, Đan Dẫn Sanh đã bắt gặp Đỗ Yến Lễ.

Giây phút cả hai nhìn nhau, Đỗ Yến Lễ đứng dưới sân khấu nâng ly với hắn.

Đan Dẫn Sanh bỗng nhiên nở nụ cười.

Hắn lại cất tiếng, ánh đèn rọi sáng sắc thái trong đôi con ngươi kia, lộng lẫy như ánh lửa vàng nhảy múa. Trước mặt mọi người, hắn công khai bày tỏ với Đỗ Yến Lễ, vẫn mang vẻ phong lưu bĩ khí như thuở nào: “… Trong lòng tôi chỉ có màu sắc của người!”

Dứt lời, Đan Dẫn Sanh thả micro xuống, cười xán lạn: “Tôi xin phép kết thúc tại đây, còn bây giờ, mời mọi người thoải mái trải nghiệm bộ sưu tập mới. Ngoài ra, ‘Sanh Ca Yến Vũ’ còn một sản phẩm khác cùng chủ đề với ‘Yến Sắc’ – nước hoa cho nam giới đầu tiên và cũng có thể là cuối cùng của MUSES mang tên ‘Thịnh Yến’, giới hạn ba ngàn sản phẩm, vài ngày sau sẽ có thông tin chính thức, cảm ơn mọi người!”

Đan Dẫn Sanh bước xuống sân khấu, vừa đến chỗ đèn không chiếu tới đã bị ai đó kéo vào.

Trong góc tối, Đỗ Yến Lễ ôm lấy Đan Dẫn Sanh ngã đè lên người mình, thì thầm vào tai hắn: “Không tiết lộ với tôi tiếng nào sao?”

Vòng tay quen thuộc, thanh âm quen thuộc.

Đan Dẫn Sanh chẳng thèm quay đầu lại, khẽ cười: “Nói ra thì còn gì bất ngờ nữa. Giám đốc Đỗ này, hôm nay ngài nhiệt tình quá nhỉ, góc này không có tủ, lỡ có ai đi ngang nhìn thấy thì sao…”

Đỗ Yến Lễ: “Thấy thì cứ thấy, mất miếng thịt nào đâu. Có người dám tỏ tình với tôi trước mặt đám đông, thì tôi đồng ý trước mặt đám đông cũng là chuyện bình thường.”

Đan Dẫn Sanh phì cười, sau đó gọi: “Đỗ Yến Lễ…”

Đỗ Yến Lễ: “Sao thế?”

Đan Dẫn Sanh: “Em hơi muốn hôn anh.”

Đỗ Yến Lễ im lặng một giây, sau đó giọng anh vang lên, xen lẫn tiếng cười: “Trùng hợp thật, tôi cũng thế.”

“Vậy chúng ta…”

“Chạy ra ngoài? Tôi tưởng em đang vội chứ?”

“Ngoại trừ anh ra, chẳng có chuyện gì có thể khiến em vội vàng cả.”

Hai vị tổng giám đốc rời khỏi buổi họp báo đông nghịt cũng không gây nên bất cứ rúng động gì.

Bọn họ thuận lợi rời khỏi hội trường, vừa bước xuống đường đã thấy màn hình TV khổng lồ treo lơ lửng trong khu thương mại đang chiếu quảng cáo dòng son mới của MUSES, nhưng gộp hai video lại làm một, lời thoại ở cuối cũng đổi thành: “Singing, dancing and telling everyone, there is only your color in my heart”.

Khu thương mại khá đông, mấy cô gái lúc đi ngang qua màn hình cũng bước chậm lại, ngẩng đầu nhìn.

Bọn họ đứng giữa biển người.

Sắc trời màu xanh lam mơ hồ tựa khói sương nhuộm lên khung cảnh, khiến vẻ xám xịt của những tòa nhà cũng có vẻ thơ mộng hơn.

Cả hai nhìn màn hình, Đan Dẫn Sanh nói với Đỗ Yến Lễ: “Cả thế giới đều nhìn thấy lời tỏ tình của em rồi.”

Đỗ Yến Lễ: “Rất đắc ý?”

Đan Dẫn Sanh nhướng mày: “Đương nhiên rồi, sao lại không chứ? Vậy còn anh, anh không vui à?”

“Không, tôi vui lắm.” Người đàn ông đáp, “Cho nên tôi muốn môi em phải mang màu sắc của tôi.”

Dứt lời, Đỗ Yến Lễ làm việc mình luôn muốn làm từ đầu buổi họp báo.

Anh quay lại, hôn lên môi Đan Dẫn Sanh.

Thời khắc ấy, dòng người xung quanh chỉ như cây cỏ, thế giới cũng chỉ là phông nền mà thôi.

Bình luận

Truyện đang đọc