HỢP Ý

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Trong căn phòng mờ tối, Đỗ Yến Lễ bước xuống giường.

Tuy anh đã cố gắng nhẹ nhàng nhưng nệm giường vẫn hơi rung, khiến người đang ngủ bất an cựa quậy. Đỗ Yến Lễ dừng lại một lát, chờ hắn lần thứ hai say giấc nồng mới đứng dậy, đi tới cửa sổ kéo rèm.

Ánh sáng chợt bừng lên, tràn vào như nước, bầu trời màu xanh xám soi tỏ một góc phòng. Đỗ Yến Lễ đắm chìm trong khung cảnh ấy, anh nghe tiếng gió thổi rì rào và tiếng chim hót quanh quẩn, cảm giác toàn thân đều thư giãn thoải mái.

Một lát sau, Đỗ Yến Lễ đột nhiên hạ tay khỏi cửa sổ, ma sát đầu ngón tay vào nhau.

Đã qua một buổi tối mà giữa những ngón tay hãy còn lưu lại xúc cảm tuyệt vời như ngọc trên da thịt người nọ, sự ấm áp làm anh an tâm, sự mịn màng lại khiến anh say đắm.

Cho nên… cảm giác đồ của mình bị kẻ khác dòm ngó thật khó chịu.

Đỗ Yến Lễ nghĩ thầm rồi lấy điện thoại gọi: “Đã tra ra là ai tiết lộ thông tin của Đan Dẫn Sanh cho những minh tinh đó chưa?”

Nghe bên kia trả lời xong, anh cau mày: “Thành viên ban giám đốc MUSES?”

Bên kia lại báo cáo, nhưng Đỗ Yến Lễ chỉ hờ hững đáp: “Tên? Tôi không cần biết, gán cho hắn một tội nào đó rồi ép hắn rời khỏi MUSES đi.”

Dứt lời, sau lưng đột nhiên có tiếng động, Đỗ Yến Lễ nói thêm vài câu rồi cúp điện thoại. Anh quay đầu nhìn về phía chiếc giường, phát hiện Đan Dẫn Sanh đã ngồi dậy từ bao giờ, đang tựa vào đầu giường ngơ ngẩn nhìn mình.

Đỗ Yến Lễ hỏi: “Em dậy lúc nào thế? Còn sớm lắm, có muốn ngủ tiếp một lát không?”

Đan Dẫn Sanh thật ra cũng chưa tỉnh táo, chỉ là hắn đang ngủ nhưng đột nhiên cảm giác được điều gì, thế nên mở mắt ra.

Hắn lập tức trông thấy Đỗ Yến Lễ đang đứng bên cửa sổ.

Người nọ chìm trong ánh sáng xanh xám nhạt nhòa, gần như hòa cùng một thể với nó. Anh nhàn nhã đứng đó, giống như… giống như khung cảnh cuối trong đoạn quảng cáo “Thịnh Yến” mà hắn đã quay vì anh vậy.

Không biết tại sao, Đan Dẫn Sanh có chút lo lắng, hắn lo Đỗ Yến Lễ thật sự sẽ biến thành bóng hình mờ ảo kia, không biết đang ở đâu, cũng chẳng thể giữ lại.

Vì vậy Đan Dẫn Sanh giang tay, ra hiệu với Đỗ Yến Lễ.

Người đàn ông bèn bước đến chỗ Đan Dẫn Sanh, khom lưng ôm lấy hắn, còn tặng hắn một nụ hôn chào buổi sáng.

Lúc đó, Đan Dẫn Sanh chợt yên tâm.

Bóng hình trong “Thịnh Yến” không thuộc về bất cứ kẻ nào, nhưng Đỗ Yến Lễ thuộc về hắn, không ai có thể cướp anh ấy khỏi hắn, đây cũng là nguyên nhân mà Đan Dẫn Sanh quay đoạn phim đó.

Mấy chuyện show ân ái có ai lại ngại nhiều cơ chứ?

Đan Dẫn Sanh hôn trả đối phương một cái, đắc ý ngủ tiếp, đến khi hắn no giấc thì mặt trời đã lên cao.

Đan Dẫn Sanh ngơ ngác ngồi giường một hồi, bụng sôi sùng sục, cảm giác đói đến mức có thể ăn hết một con trâu.

Hắn cầm điện thoại gọi cho lễ tân, vừa nhấc máy, âm thanh ngọt ngào của cô nhân viên đã vang lên: “Chào buổi sáng Đan tiên sinh. Trước khi đi, Đỗ tiên sinh đã đặt cho ngài một phần ăn, xin hỏi ngài có muốn dùng bây giờ không? Chúng tôi sẽ đưa lên ngay.”

Đan Dẫn Sanh không hề bất ngờ, thản nhiên đáp: “Cứ vậy đi” rồi cúp điện thoại.

Đã có giải pháp cho cái bụng đói, dòng suy nghĩ của hắn bắt đầu lan sang những chuyện khác.

Về vấn đề này, quả nhiên Đỗ Yến Lễ không chê vào đâu được.

Đan Dẫn Sanh vô cùng hưởng thụ sự săn sóc tỉ mỉ trên mọi phương diện của Đỗ Yến Lễ dành cho mình, cơ mà mỗi lần lên giường… Sướng thì sướng thật, nhưng sướng xong, nhớ lại hình ảnh bản thân khóc lóc rên rỉ là hắn cảm giác mất hết mặt mũi…

Mà nguyên do vì sao hắn phải mất mặt á?

Đan Dẫn Sanh vừa nghĩ tới chuyện bị tính kế tối qua là tức đến nghiến răng nghiến lợi, đặc biệt sau khi thấy đám báo chí đưa tin mình và ảnh đế mới lên có quan hệ mờ ám.

Hắn cầm điện thoại, gõ keyword lục soát một vòng, chỉ chốc lát sau đã hít một hơi thật sâu, tự lẩm bẩm: “Khốn nạn, tự mi chạy đến chỗ ta muốn chơi quy tắc ngầm, lấy quyền phát ngôn nhưng thất bại, mi bèn quay sang xúi fan của mi làm bậy. Muốn giành quyền phát ngôn không nói, nhất định phải bôi tro trát trấu vào mặt ta, dám tung tin chúng ta có quan hệ mờ ám à…”

Đan Dẫn Sanh xem hết toàn bộ các tin rồi mới gọi một cú điện thoại.

“Chắc cô biết chuyện phát ngôn viên của MUSES đúng không? Tôi thấy tên gây chuyện đó không muốn hành nghề nữa, cô cứ theo đó mà làm.”

Đan Dẫn Sanh nói đoạn, cúp điện thoại.

Mặc dù đã khiến thủ phạm phải trả giá, nhưng hắn vẫn thấy khó chịu.

Thế nên hắn quyết định tự làm mình vui lên.

Cơ mà làm sao để vui à, chắc là… kiếm chuyện gì vớt vát thể diện nhỉ?

Đan Dẫn Sanh trầm tư, nhìn chiếc điện thoại trong tay, hắn nghĩ đến Đỗ Yến Lễ, nghĩ đến những chuyện đã xảy ra tối qua… Đột nhiên, một ý tưởng tuyệt vời không gì sánh được hiện ra trong đầu hắn.

Đúng rồi, hợp đồng đã ký là hợp đồng Đỗ Yến Lễ bao dưỡng mình. Chỉ cần đổi tên hai bên lại, hợp đồng Đỗ Yến Lễ bao dưỡng mình sẽ biến thành hợp đồng mình bao dưỡng Đỗ Yến Lễ, vậy không phải là vớt vát thể diện à?

Đan Dẫn Sanh bừng tỉnh, hai mắt sáng rực.

Hắn lập tức trượt màn hình, mở file word của hợp đồng ra, nhấn edit, sau đó vừa cười xấu xa vừa gọi cho Đỗ Yến Lễ.

Sau vài giây chờ đợi, cuộc gọi kết nối. Thanh âm của Đỗ Yến Lễ từ đầu bên kia truyền tới: “Sao thế?”

Đan Dẫn Sanh chưa kịp nói gì đã phì cười: “Khửa khửa…”

Đỗ Yến Lễ: “Có chuyện gì?”

Đan Dẫn Sanh: “Khửa khửa khửa khửa…”

Đỗ Yến Lễ: “…”

Đan Dẫn Sanh: “…”

Họa mi nhất thời ngừng hót, vài giây sau, Đan Dẫn Sanh nhịn hết nổi, hỏi: “Sao anh không nói gì hết?”

Đỗ Yến Lễ: “Tôi đang chờ xem chừng nào thì em cười xong.”

Đan Dẫn Sanh lập tức đáp: “Em cười xong rồi!”

Lúc này bên A và B đã thay đổi, các điều khoản trở thành một chuyện, hai chuyện, ba chuyện… một đống chuyện mà Đan Dẫn Sanh có thể làm. Vừa nghĩ tới việc mình sắp được thế này thế nọ rồi lại thế kia với Đỗ Yến Lễ trên giường, Đan Dẫn Sanh đã nhộn nhạo cả lên.

Đan Dẫn Sanh đưa điện thoại lên cao, trượt lên trượt xuống xem lại một lượt. Càng xem hắn càng thoả mãn, quyết định bao giờ về nhà sẽ photoshop con dấu vào rồi in ra, giả bộ sửa đổi đã được thông qua, mình đang sở hữu và độc chiếm Đỗ Yến Lễ.

Hắn rất muốn chia sẻ tâm trạng hài lòng hiện tại cho Đỗ Yến Lễ nghe, nhưng không dám nói cụ thể, sợ lại bị đè xuống giường dạy dỗ.

Gã đàn ông nghĩ tới nghĩ lui, đột nhiên nảy ý, quyết định làm nũng với Đỗ Yến Lễ một chút.

Làm nũng thì sao, chẳng lẽ Đỗ Yến Lễ không cho mình làm nũng?

Đan Dẫn Sanh lớn tiếng hỏi Đỗ Yến Lễ: “Đỗ Yến Lễ, anh có đồng ý cùng em…” Hắn tinh ranh đọc lướt vèo qua đoạn “ký lại hợp đồng, đổi hai bên A và B”, cuối cùng bổ sung thêm trợ từ nghi vấn ở cuối câu, “…không?”

Ở đầu bên kia, Đỗ Yến Lễ còn tưởng mình bị lãng tai.

Anh đổi sang tai khác, nghiêng đầu kẹp điện thoại, tiếp tục xem văn kiện, vừa cầm bút gạch dưới những chỗ cần chú ý vừa hỏi: “Em mới nói gì?”

Đan Dẫn Sanh lặp lại một lần nữa, vẫn cố tính lấp liếm cái đoạn chính giữa. Đỗ Yến Lễ cuối cùng cũng hiểu, đoạn chính giữa đó là những câu mà Đan Dẫn Sanh không dám nói thẳng.

Chẳng hiểu tên này lại muốn làm trò gì?

Đỗ Yến Lễ hơi buồn cười trong lòng, tùy ý trả lời đối phương: “Đồng ý.”

Anh vừa dứt câu, âm thanh của Đan Dẫn Sanh lại vang lên, có vẻ khó tin: “Anh đồng ý thật hả? Anh có nghe rõ yêu cầu của em không thế?”

Vì vậy Đỗ Yến Lễ lại mở miệng, anh đáp: “Tôi nói, tôi đồng ý.”

Dù không rõ em đang nói gì, nhưng chính miệng em đã yêu cầu, sao tôi lại không đồng ý được?

Sau đó anh nghe thấy tiếng búng ngón tay “tanh tách” vang dội, gần như tưởng tượng được dáng vẻ hớn hở của Đan Dẫn Sanh.

Đỗ Yến Lễ nở nụ cười.

Qua hôm nay là bắt đầu đếm ngược đến giao thừa, người trên đường càng ngày càng thưa thớt. Các công nhân xa xứ đã về quê đoàn tụ với gia đình, bầu không khí dù náo nhiệt nhưng phố xá lại có vẻ cô đơn hiu quạnh.

Thấy cũng sắp đến Tết, không biết lúc nào cha mẹ sẽ đến tìm mình nên Đan Dẫn Sanh không qua đêm ở chỗ Đỗ Yến Lễ nữa mà trở về nhà mình.

Vừa rời xa vòng tay của anh người yêu ngủ nghỉ điều độ, nếp sống đảo điên của Đan Dẫn Sanh lại nổi dậy, lần thứ hai rơi vào trạng thái tối không ngủ được, ngày nướng li bì.

Thế nên hôm đó, Đan Dẫn Sanh cũng không biết mẹ Đan dẫn người giúp việc sang quét dọn.

Mẹ Đan mở cửa kiểm tra xung quanh, đầu tiên là xem chỗ mấy góc tường có bụi không, tiếp đó là kệ sách và bàn ghế. Xong xuôi đâu đấy, bà hài lòng gật đầu, bước qua tấm bình phong thưa, vừa tới chỗ bàn trà phòng khách thì chợt trông thấy thứ gì đó nằm trên sàn nhà.

Mẹ Đan cúi xuống nhìn, phát hiện đó là một tập văn kiện, hình như rơi từ ngăn bàn xuống. Bà nhặt lên rồi lật ra trước xem thử, mấy chữ viết tay bằng mực đỏ to đùng đập thẳng vào mắt, khiến bà vô thức đọc thành tiếng: “Hợp đồng Đan Dẫn Sanh bao dưỡng Đỗ Yến Lễ…”

Mẹ Đan: “…???!!!”

Bình luận

Truyện đang đọc