[HP] NGƯỜI THỦ HỘ



Khi Harry thức dậy vào sớm hôm sau thì không khí mang một cái vẻ âm u rõ rệt của ngày-nghỉ-cuối-cùng.

Mưa vẫn nặng hạt, xối xả rơi bên ngoài cửa sổ, Harry mặc áo len và áo lông lên mình, bò xuống lầu ăn sáng.
Hôm nay chú Sirius tự mình đưa cậu đi nhà ga, đúng là một trải nghiệm mới mẻ, hai chú cháu không cần phải trốn tránh để thể hiện tình thương trong gia đình với nhau.

Harry chất cụm cụm hành lý lên xe lửa xong liền đứng ngay Sân Ga 9 ¾ trò chuyện cùng Sirius.

Có thêm ông ba đỡ đầu đẹp trai và nổi tiếng thêm vô nên hai ba con bị vô số người ngoái đầu dòm, nhưng cả hai đều không quan tâm cho lắm.
Gia đình Weasley trước mấy phút tàu chạy mới rượt tới, y như mọi lần, Harry bước lên giúp bạn thân chất hành lí lên tàu, còn chú Sirius lại trò chuyện với anh Bill và Charlie, bọn họ trao đổi tin tức, hiển nhiên là ai nấy cũng hào hứng với "sự kiện đặc biệt" năm nay tới nổi muốn quay về Hogwarts học luôn.

Cặp song sinh tò mò lắm lắm, hai đứa nó hết bám lấy Charlie rồi Bill rồi Sirius để năn nỉ nhưng mấy người lớn chỉ cười hì hì giữ bí mật mà không mảy may để lộ xíu nào.
Còi tàu hụ vang, bà Weasley thúc giục lũ trẻ đi về phía cửa để lên tàu.

Tuy rằng cặp song sinh còn ở chưa từ bỏ ý định mở cửa sổ gào tướng lên.

Mấy người lớn vẫy tay chào lũ trẻ và đến khi họ khuất mất, chẳng ai có được câu trả lời.

George và Fred chán nản đi kiếm bạn của hai đứa để than phiền.
Ron mở rương của nó, lấy ra bộ lễ phục màu hạt dẻ quăng ra cho các bạn coi: "Bọn họ không chịu nói cho tụi mình biết chuyện gì sắp xảy ra ở trường Hogwarts, nhưng má của mình lại kêu mình chuẩn bị lễ phục."
Ron nắm cái tay áo xỉn màu rồi bĩu môi: "Mấy bồ coi, xấu đau xấu đớn..."
Hermione che miệng lén cười, thật sự là sợ Ron mắc cỡ nên cô bé lập tức đặt câu hỏi cho Harry: "Harry ơi, bồ chuẩn bị chưa?"
Đa số quần áo Harry mua bằng cách đặt thư cú, lễ phục thì do con gia tinh già Corey chuẩn bị, để giữ bí mật nên nó nhịn đau không gia huy Nhà Potter lên đó, đặt một bộ lễ phục chính thức màu đen, viền tay áo và cổ áo có hoa văn chìm màu xanh lục đậm, không quá nổi bật nhưng cũng không tầm thường.
Lúc Harry lấy nó ra, Hermione nhìn tới nhìn lui một hồi, đưa ra đánh giá: "Hợp với màu mắt cậu ghê.

Chú Sirius lựa cho hả? Khiếu thẩm mỹ chú tốt quá!"
Hiển nhiên Hermione cho rằng Harry đột nhiên thay đổi phong cách quần áo chắc chắn là vì đến quảng trường Grimmauld sống cùng Sirius, quần áo của ba đỡ đầu chó bự luôn rất phong cách, khí chất của quý tộc điệu thấp làm người ta nhìn vô là thích mê.
Harry cất bộ lễ phục Hermione trả vô rương, Ron ngó bộ đồ của cậu bằng ánh mắt ao ước, nó rên than: "Vì sao má không chọn cho mình bộ tây trang nhỉ?" Hình như nó la lớn quá nên hấp dẫn thằng Malfoy với hai đứa tuỳ tùng đến đây.
Malfoy chỉ vào bộ lễ phục của Ron mà hỏi: "Weasley...!cái gì đó?"
Một cánh tay áo dạ phục của Ron đang thòng xuống đong đưa theo nhịp lắc lư của con tàu đi, cái cổ tay áo viền đăng ten ố xỉn thiệt là dễ nhìn thấy.


Ron muốn dẹp cái bộ lễ phục đó đi cho khuất mắt, nhưng mà Malfoy lại quá nhanh nhẩu, chụp được cánh tay cáo kéo lại.
Nó giơ bộ lễ phục của Ron lên cho Crabbe và Goyle xem, nói bằng giọng sướng mê tơi: "Coi đây nè! Weasley! Mày định diện vô cái thứ thổ tả này hả? Tao thấy...!bộ này rất ư mô-đen thời thượng hồi năm 1890..."
Ron giật phắt cái áo khỏi bàn tay của Malfoy, mặt nó đã trở nên cùng màu với bộ lễ phục.
"Mày ăn cứt đi Malfoy!"
Malfoy rú lên một tràng cười nhạo báng; hai thằng Crabbe và Goyle hô hố cười theo một cách ngu độn.
Harry mở miệng ngăn trận chiến tranh sắp nổ ra: "Malfoy, về toa của mày đi!" Giọng câu nghiêm nghị, nhìn thẳng vô mắt thằng bé tóc bạch kim.
Malfoy tức giận trợn mắt lại với cậu, rõ ràng có một quý tộc máu thuần làm ba đỡ đầu, cũng bắt đầu học tập lễ nghi, nhưng nó vẫn kiên quyết chơi chung với đám cắc ké nghèo xơ xác này, đúng là y một giuột với đồ phản bội Black.
Malfoy lè nhè bực bội: "Vậy là mày tính vô hả...!Potter? Tao cho là mày sẽ vô chứ? Mày có bao giờ bỏ lỡ cơ hội chơi nổi nào đâu hả?"
Hermione ngước mắt khỏi cuốn sách Bùa chú căn bản lớp 4 để gắt lên với Malfoy: "Giải thích cái điều mày muốn nói, hoặc không thì cút khỏi chỗ này đi, Malfoy!"
Một nụ cười hí hửng toét trên gương mặt nhợt nhạt của Malfoy.

Nó nói một cách sung sướng:
"Đừng có giả bộ nói với tao là mày không biết.

Mày có một người cha và một người anh làm việc ở Bộ Pháp Thuật mà mày không biết sao? Chèn đét ơi, Ba của tao đã nói cho tao biết từ hồi nảo hồi nào...!nghe chính Cornelius Fudge nói đó nha.

Nhưng mà ờ, ba tao luôn luôn là cánh hẩu với giới chức cao cấp ở Bộ Pháp Thuật...!Có thể ba mày chỉ là viên chức quèn hạng cắc ké nên không được biết đâu, Weasley à,...!ừ phải...!có lẽ họ không nói đến những vấn đề quan trọng trước mặt ba mày..."
"Mày nói Tam Phép Thuật hả? Trường học sẽ không cho trẻ vị thành niên tham gia, có gì đáng khoe đâu." Harry bình tĩnh trả lời, nụ cười của thằng Malfoy cứng lại trên mặt trông đến là ngớ ngẩn.

wattpad bach_bach_duong
Malfoy khó tin hỏi lại: "Mày biết hả?"
"Bữa đó tao nói chuyện phiếm với Ông Fudge và ngài Bộ Trưởng Bungari, tao nghe hai ổng nhắc tới, nhưng ông ta nói mấy đứa dưới mười bảy tuổi đâu có được chõ vô nên tao không hỏi nữa.

Ba cái chuyện này vốn tao quên mất ráo rồi, mày nhắc mới nhớ ra."
Harry đang lừa Malfoy, bữa đi xem Quidditch ông Bộ Trưởng Bungari chỉ kêu cậu "chờ một thời gian" sực mùi ám chỉ, mà ám chỉ của ổng ai mà hiểu nổi, Harry chỉ làm bộ chút thôi.
Ron rất biết cổ vũ bạn tốt, nó kêu lên: "Chuẩn đét! Hoá ra bữa đó bồ nói quá trời với ổng là nói cái này hả!"
Mặt thằng Malfoy xấu xí như vừa nuốt nguyên một con sên, quá nhục nhã để ở lại thêm, nó lĩnh hai thằng đệ chạy biến.

Harry cong khoé môi, chim công trắng con lần nào cũng bị cậu đốp chát mà nó chẳng nhớ được lâu, dăm ba bữa lại sang kiếm chuyện rồi bị mất mặt.
Cô bé Hermione hiếu học không hề bận tâm tới thằng Malfoy, cái cô quan tâm là từ ngữ mới lạ vừa nghe được, lập tức quay qua hỏi Harry: "Harry, Tam Phép Thuật là cái gì?"

Harry nói: "Nãy mình vô tình nghe anh Bill nói đó, có một cuộc thi gì đó giữa ba trường lớn nhất Châu Âu, có vậy thôi à, hay bồ vô trường kiếm sách tra thử coi." Harry không thể ra vẻ mình biết tuốt được, rốt cuộc cậu cũng do Muggle nuôi lớn, mà Muggle thì có biết gì về giới Phép thuật đâu!
Hermione tiếc nuối thở dài: "Ò, mình biết rồi." Chỉ có Ron chù ụ không vui vì đám anh mình biết hết mà giấu nó.

Và nó càng không vui tợn hơn khi thấy bộ lễ phục quê mùa nằm chình ịch một đống kia.
Năm tư, tụi nó ngồi trên những cỗ xe ngựa kì lạ, một số đứa thấy con ngựa kéo, một số đứa thì không.

Cỗ xe chạy bon bon trong mưa, chạy luôn vào cổng lâu đài, băng qua hàng tượng con lợn lòi có cánh.

Hogwarts đang tiến đến mỗi lúc một gần.

Những khung cửa sổ được thắp sáng của tòa lâu đài lung linh mờ ảo sau màn mưa dày kịt.

Một ánh chớp nháng ngang qua bầu trời khi cỗ xe của tụi nó dừng lại trước cánh cửa chính khổng lồ bằng gỗ sồi đứng sừng sững phía trên những bậc thềm cao bằng đá.

Tụi nó nhảy xuống xe rồi co giò chạy nhanh vô trong tiền sảnh.
Vừa lúc lắc đầu làm nước mưa văng bắn tứ tung, Ron vừa kêu lên: "Mèn ơi, nếu mà cứ mưa kiểu này thì thể nào nước mưa cũng sẽ tràn hồ.

Mình ướt sũng...!ÁÁÁAAA!"
Một cái bong bóng to đùng chứa đầy nước và màu đỏ chót được thả từ trên trần nhà xuống ngay chóc đầu Ron, Harry lập tức kéo nó ra, lỡ dùng lực mạnh quá nên hai đứa đâm cái đùng vô cây cột.

Đúng lúc này, trái bom nước thứ hai dội xuống – nhắm hụt Hermione trong gang tấc, và nổ bụp ngay bên cạnh chân Harry, dội một làn nước lạnh cóng vô giầy và vớ của Harry.
"Peeves!" Harry lạnh giọng quở mắng.

Peeves sửng sốt, nó đột nhiên nhận ra mình gặp rắc rối tới nơi rồi, tay nó run lên lập cập, nguyên trái bom nước tuột luốt rồi rớt cái đụi xuống.
Một giọng giận dữ quát lên: "PEEVES! Xuống đây NGAY, Peeves!"
Giáo sư McGonagall vừa lao nhanh ra khỏi đại sảnh đường; bà đứng khựng lại trên sàn nhà ướt nhẹp và choàng ôm cổ Hermione để giữ thăng bằng, giúp bà khỏi trượt té.
"Ôi...!Xin lỗi trò Granger!"
Hermione há hốc miệng, xoa xoa cái cổ họng mình: "Dạ thưa giáo sư, không sao ạ."

Giáo sư McGonagall sửa cho cái nón chóp nhọn trên đầu bà được ngay ngắn chỉnh tề, rồi bà quắc mắt nhìn lên qua đôi mắt kiếng gọng vuông, và quát: "Peeves! Xuống đây NGAY LẬP TỨC!"
"Đâu có làm gì đâu! Thưa ngài, tôi phắn liền đây..." Peeves vèo một bay vút lên cái cầu thang cẩm thạch.

Cả đám đều cho là Nam Tước Đẫm Máu đang lang thang gần đó và con Peeves đã đánh hơi được ông như con chó nghiệp vụ tìm manh mối.

Chẳng ai nghi ngờ gì cậu bé Harry mới năm tư có thể làm con quỷ yêu Peeves sợ ù té chạy.
Giáo sư McGonagall quay lại đám học trò: "Thôi, được rồi, các trò đi đi! Đi vào Đại sảnh đường, đi thôi!"
Harry vẫy đũa phép ếm thần chú Khô Queo lên người hai bạn và đôi giày của mình, ba đứa khô ráo thoải mái ngồi xuống bàn dài Gryffindor.
Harry ngước nhìn lên bàn các giáo sư.

Dường như có nhiều ghế trống hơn bình thường.

Chỗ của lão Hagrid dĩ nhiên còn trống vì lão còn đang bận chèo thuyền đưa đám học sinh lính mới tò te băng qua mặt hồ.

Giáo sư McGonagall thì có lẽ đang chỉ đạo việc lau dọn làm khô cái sàn tiền sảnh.

Nhưng vẫn còn một ghế trống nữa...!wattpad bach_bach_duong
Hermione cũng nhìn lên bàn giáo sư và hỏi: "Giáo sư dạy môn phòng chống nghệ thuật Hắc ám ngồi ở đâu?"
Harry đã biết ai sẽ dạy mình môn này năm nay, một kẻ mạo danh khùng khùng y hệt như bản gốc.

Cậu chỉ liếc một cái lên đó tượng trưng rồi ngồi nhìn chằm chằm bộ ấm chén trên bàn ngẩn người.

Chà, lát ăn tối gì đây nhỉ...
Toàn bộ nghi thức phân viện cậu cứ thả hồn trên mây, đợi khi cụ Dumbledore tuyên bố khai tiệc mới hoàn hồn cầm dao nĩa lên.

Đồ ăn đầy tú hụ ngay trên bàn, nào thịt bò, thịt gà, thịt cừu, bánh mì nướng, súp ngô và hàng tá nước sốt ngon lành với hành tây nướng và rau húng quế.

Đứa nào đứa nấy cũng thi nhau chất đồ ăn vô dĩa rồi ngốn lấy ngốn để.
Ngồi cạnh tụi trẻ là ông ma Nick - suýt - mất - đầu, ổng nhìn tụi trẻ với ánh mắt sầu thương rồi tặc lưỡi nói: "Các cô các cậu có được bữa tiệc tối nay như vậy là may lắm đó, biết không? Trước đó đã xảy chuyện rắc rối trong nhà bếp.

Con Peeves ấy mà, nó chẳng được mời đi dự Hội Đồng Ma nên giờ nó đang làm rùm beng ở trỏng.

Cướp phá và quậy cho bát nháo lên! Nồi niêuu xoong chảo văng tứ tán.

Bơi cả trong canh của người ta.


Làm cho bọn gia tinh phát khùng lên..."
Xoảng!
Hermione làm rớt cái cốc bằng vàng của cô bé.

Nước bí rợ văng bắn tung tóe trên tấm khăn trải bàn, làm hoen ố mấy khoảng vải màu cam, nhưng Hermione chẳng bận tâm đến.

Cô bé có vẻ kinh ngạc sững sờ, đăm đăm ngó Nick-Suýt-mất-đầu: "Ở đây có gia tinh nữa sao? Ở trường Hogwarts này á?"
Nick cũng có vẻ sửng sốt y hệt Hermione, rồi ông giải thích cho cô bé biết Hogwarts có đầy nhóc gia tinh, đông nhất toàn nước Anh có thừa.

Tụi nó làm việc cả ngày lẫn đêm và không có nhận tiền lương, tiền bảo hiểm, ngày nghỉ lễ và thậm chí nghỉ hưu nữa kìa.
Sau khi biết được sự thật, cô bé đặt dao, nĩa xuống và đẩy đĩa đồ ăn xê ra.

Harry đau đầu nhìn cô sư tử, Hermione sắp sửa khởi xướng một cuộc cách mạng cho đám gia tinh rồi.
Sau khi ăn xong, Dumbledore bắt đầu giới thiệu học kỳ mới sẽ có những cái mới nào.

Ngay lúc cụ đang hăng say thì Moody đến, dáng vẻ của ông ta làm lũ học trò khiếp vía lên được.

Harry nghiêng đầu đánh giá Moody giả, bầu rượu đựng thuốc Đa Dịch vắt vẻo bên hông ông ta làm cậu híp mắt.

Hương vị của thuốc Đa Dịch rất dễ nhận ra, đáng tiếc thầy Snape sợ Moody, tránh né ông ta suốt nên gã Crouch con có thể giả bộ thành công suốt cả năm học.

Thật đáng tiếc là cậu không thể vạch trần ông ta ngay tại đây, Harry tiếc nuối liếm liếm hàm răng.
Giới thiệu xong giáo sư Moody giả, Dumbledore tiếp tục tuyên bố Thi đấu Tam Phép Thuật sẽ được tổ chức lại làm một cơn sóng bùng nổ giữa các nhà, tụi nó xì xầm với nhau hoặc kích động thô lố nhìn cụ Hiệu trưởng, thậm chí Fred còn xung phong ngay tại chỗ.

Bài đăng này vẫn thiếu nửa chương.
Harry đã quá cái tuổi kích động vì một cuộc thi đấu nguy hiểm đầy nhóc người thiệt mạng.

Nhân lúc đám bạn đang chụm đầu vô bàn bạc cách để được tham gia cuộc thi, mình Harry lén lén chạy đến Phòng Yêu cầu.

Cậu xông thẳng vô phòng độc dược để lấy lông Bạch Kỳ mã.

Cậu phải tìm lí do để được ở với Snape, Harry nhớ rất rõ năm nay Crouch con rất nhiều lần tới kiếm chuyện đe doạ thầy, cậu không thể để mặc thầy đối diện với ông ta được..


Bình luận

Truyện đang đọc