Tác giả: Đan Thanh Thành Sam
Edit: Bạch Đường
Nhập nhoàng hấp háy mắt, có chút ánh sáng cam vàng của ngọn nến lọt vào mắt Harry, cậu lẩm bẩm một tiếng nhỏ, rồi mở mắt ra. Ai đó đang bắt chéo chân ngồi ở đối diện cậu, mơ hồ trong ánh nến, Harry nheo mắt, là Gryffindor, ông đang vẫy tay: "Chào, người thừa kế, rút cuộc cậu cũng tỉnh rồi."
"Hả?" Harry nghi hoặc nhìn người đàn ông tóc vàng chính trực kia, lại vùi đầu vào trong khuỷu tay, một hồi sau mới bật dậy: "Sao tôi lại ở đây? Severus!"
"Nè nè! Đừng có gấp, anh ta vẫn khỏe re." Gryffindor vội vàng nói.
Lời ngài sư tử này nói làm Harry thở phào nhẹ nhõm một hơi, cậu bắt đầu quan tâm tới tình trạng bản thân: "Sao tôi lại ở đây?"
Gryffindor hỏi: "Cậu có nhớ chuyện gì đã xảy ra không thế?"
"À thì? Tôi ếm thần chú lên mình Voldermort... Chẳng lẽ hắn không chết!" Harry hoảng hồn hỏi.
"Không, không, hắn đã chết." Gryffindor vẫy tay, một nụ cười lạ thường xuất hiện trên mặt, ông đánh giá Harry một hồi, lắc đầu: "Có lẽ cậu nên tự xem lại bản thân thì hơn..."
"Tôi á?" Harry nghi hoặc cúi đầu, sau đó...?
Tay chân trong suốt mờ ảo, cơ thể giống hệt những hồn ma Hogwarts khác. Harry thử nhỏm người dậy, phát hiện cơ thể cậu phập phều trong không khí.
"Tôi...chết rồi ư?"
Harry có chút mê mang, lúc cậu ếm phép Mơ Mơ Màng Màng, chính cậu cũng bị ảnh hưởng, chẳng lẽ vì thế mà cậu cũng chết sao?
"Cậu xem cho kỹ chút đi." Gryffindor cằn nhằn.
"Màu vàng này." Harry duỗi tay mình ra nhìn, cậu không giống các hồn ma có màu ngọc trai khác. Dưới ánh nến cũng thật khó mà trông cho kỹ, sau một hồi xác nhận, Harry kết luận cơ thể mình chỉ có một nửa trong suốt, sau đó cậu thử rờ cái bàn, phát hiện mình không thể xuyên qua nó.
"Chỉ sợ là bởi vì Trường Sinh Linh giá bị cậu cắn nuốt kia, tuy thần trí nó không còn, nhưng cũng hợp thành một bộ phận của cậu. Cậu gϊếŧ tên phù thủy khùng điên kia, tự nhiên một bộ phận của cậu cũng bị gϊếŧ chết. Thiếu một phần... nên cơ thể có chút vấn đề nhỏ đấy mà." Gryffindor nhún vai.
"Vấn đề nhỏ hả..." Harry bưng mặt, kinh hoàng hỏi: "Vậy làm sao giải quyết bây giờ?"
"Nè! Ta cũng có gặp bao giờ đâu, có lẽ chúng ta có thể đọc sách nghiên cứu một tí, dù sao cậu cũng không ra ngoài được." Gryffindor chống cằm bất đắc dĩ thở hắt ra.
Harry sửng sốt một chút, cậu thử phóng phép thuật với cửa phòng, như nó trấm trơ trấm trất nhìn lại cậu, không có vẻ gì sẽ phản ứng.
"Một, cậu không có thực thể thì không mở cái cửa đó ra được, hai, cậu lại chẳng phải là ma, chẳng thể xuyên qua tường."
"Bộ ngài cũng không ra được ư?" Harry nghi hoặc hỏi. Cậu cũng chưa từng thấy Gryffindor rời khỏi không gian này, có việc cũng chỉ bảo Kreaver gọi cậu tới.
"Ta chỉ là một đoạn ý niệm còn sót lại, dựa vào sức mạnh của Gryffindor mà sinh, cậu tìm được ta, ta liền ở đây, bản thể của ta đã sớm lìa cõi trần."
"Không được, tôi phải nghĩ cách đi ra ngoài, Severus..." Harry có chút hoảng hốt, nếu Snape cho rằng mình đã chết thì có thể làm ra hành vi không vãn hồi được hay không, không! Sẽ không, cụ Dumbledore sẽ nghĩ cách để anh ấy sống tiếp... Harry vò đầu mình, cố gắng tự thuyết phục bản thân.
"Cậu lo cho viện trưởng Slytherin à?"
Harry ũ rũ gật đầu, Gryffindor xoa trán, kêu lên: "Kreaver!"
Con sư tử vàng kim bay xuyên tường mà đến, thấy Harry, nó vui mừng: "Úi, cậu tỉnh rồi hả?"
Harry lập tức bổ nhào về phía Kreaver: "Severus sao rồi? Ảnh vẫn khỏe đúng không?"
"Ờ, ừ... Anh ta... cũng khỏe, chỉ là..." Kreaver hơi lắp bắp, móng vuốt bự cào cào đất, ai cũng thấy rõ là nó đang khó xử, cuối cùng, nó lí nhí nói: "...Kí ức về sự tồn tại của cậu đã tiêu tan hết rồi."
Harry há miệng thở dốc, cậu nhớ lại Gryffindor đã từng nói, nếu cậu chết, dấu vết tồn tại của cậu sẽ biến mất...
"Là vậy sao..." Giọng nói Harry nhẹ bẫng. Giây phút này nhìn Harry giống như trở lại với tuổi thật của mình, một ông lão cô độc, già cỗi và buồn bã trong hình hài cậu thanh niên trẻ tuổi. Cậu ngồi lại vào ghế, tự lẩm bẩm.
"Như vậy cũng tốt, nếu đã quên tôi... Thầy ấy sẽ không khổ sở, Voldemort đã chết, Severus có thể bắt đầu cuộc sống mới của thầy..."
Cái đuôi Kreaver lúc lắc, nó không biết phải nói gì để an ủi Harry. Nó nhìn qua ngài Gryffindor bình thường vẫn luôn lảm nhảm, mãnh liệt ước mong ông mở miệng, Gryffindor lắc đầu, cái này phải khuyên làm sao chứ.
Im lặng một hồi, Harry xốc lại tinh thần, gượng gạo nói: "Vậy giờ chúng ta tìm cách để ra ngoài đi, Kreaver... Phiền mi dọn giúp ít sách nhé, tôi với ngài Gryffindor cũng rảnh mà, đọc nhiều chút cũng tốt."
"Được!" Sư tử vàng đồng ý ngay, thật ra trong lòng bọn họ đều biết rõ, Gryffindor đã đọc hết mớ sách đó rồi, nếu có hy vọng ổng đã sớm nói, việc này cùng lắm chỉ là gϊếŧ thời gian thôi.
***
Trải qua một tháng xây dựng sau cuộc chiến, sau kỳ nghỉ Halloween nhóm động vật nhỏ lại lần nữa trở về cuộc sống đi học, vì chăm sóc học trò bị chiến tranh ảnh hưởng mà cụ Dumbledore thương lượng với Bộ Phép Thuật, học sinh các năm có thể học lại để hoàn thành chương trình, hai kỳ thi Chứng chỉ Phù thủy quan trọng có thể tạm hoãn, còn học trò bị thương sau chiến tranh có thể tạm nghỉ để năm sau học tiếp.
Tuy nhiên phần lớn học trò vẫn lựa chọn trở về Hogwarts tiếp tục học. Qua kì hậu chiến, dường như Hogwarts cũng không lưu lại bao nhiêu dấu vết chiến tranh. Tính ra thì cũng phải thôi, vì sự tồn tại mạnh mẽ của sư thứu, nhóm Tử Thần Thực Tử còn chẳng chạm được tới tường thành, nhóm sinh vật huyền bí thuộc hạ của Voldemort thì lại lùi cà lùi vì bản năng không dám chống lại Kreaver, khắc ghi trong dòng máu chúng nó là lời dạy tổ tiên, không thể xâm phạm lãnh địa sinh vật mạnh mẽ như sư thứu.
Nhóm động vật nhỏ trở về mang tới sức sống mới cho tòa lâu đài đã tĩnh mịch suốt cả tháng nay, tụi nó vẫn xôn xao náo nhiệt như trước, nhưng chiến tranh làm lũ trẻ trưởng thành hơn rất nhiều. Tụi nó cũng học được cách tôn sư trọng đạo, bởi vì thời khắc nguy hiểm nhất tụi nó đều biết được là giáo sư Hogwarts đứng ra bảo vệ chúng.
Mà sao tự nhiên lại nhắc tới cái này? Đúng rồi, là bởi vì lão dơi già âm trầm, độc ác trong ấn tượng của tụi nó kia, Bộ Pháp Thuật vừa rồi đã công khai phiên thẩm Wizengamot với Severus Snape, thật quá sức ngạc nhiên, chẳng ai tưởng tượng nổi ông thầy Độc Dược tay trong lại bắt tay hợp tác với cụ Dumbledore lừa gạt Chúa Tể Hắc Ám, dẫn tới thắng lợi cuối cùng.
Tuy rằng chuyện đời của Snape gây nên tranh cãi rất lâu, cũng có khối người nghi ngờ tính chân thật của sự việc, nhưng không ai càn quấy trước mặt người đàn ông ấy. Snape vẫn là lão dơi già cô độc nhất trường, mà có lẽ là càng lúc càng thêm trầm mặc. Nhiều khi thơ thẩn đi trên hành lang, lũ trẻ bị bắt tại trận phạm luật hay lượn đêm cũng không bị xối nọc độc đầy đầu như mọi khi. Snape cứ như chẳng thuộc về cõi trần này nữa, dù ngày hay đêm, lang thang khắp mọi góc trường, cứ như một linh hồn vất vưởng không tìm thấy lối về. Hầu hết tụi trẻ phải thừa nhận là đêm nào tụi nó cũng bắt gặp Snape trên đường đi chơi đêm, mà bây giờ ông thầy này lại đáng yêu hơn hẳn giám thị Filch, bởi vì Snape chẳng thèm quan tâm tới tụi nó chút nào, chẳng biết ổng tìm cái gì mà ngày nào cũng đi như thế.
Sau tiết Độc dược, Hermione và Ron cùng nhau thu dọn cặp vở rời khỏi phòng học. Lúc cô bé bước ra cửa không nhịn được quay đầu lại nhìn. Hermione cảm thấy Snape... không giống lắm, vốn ông ta là một giáo sư đáng ghét, hay thiên vị, độc ác và bất công... đó mới là ổng chớ! Còn bây giờ... Snape... cứ như cái xác không hồn, không hề châm chọc mỉa mai, không hề mở miệng đe dọa, thậm chí còn không thèm trừ điểm. Cho dù Ron bỏ lộn mấy nguyên liệu kì cục vô vạc ổng cũng chỉ ếm bùa Tẩy sạch rồi bắt cậu chàng làm lại mà thôi, chẳng thèm rầy lấy một câu.
Ron thì ngạc nhiên hào hứng, tụi nó ngầm bàn với nhau, hồi đó Snape hung dữ như vậy là vì ổng đang ngụy trang! Bởi vì Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy rất độc ác nên Snape bắt buộc phải làm theo! Còn bây giờ không cần thiết nữa, nên ổng lại "hiền hòa" là đúng rồi! Ý kiến này được phần lớn học trò gật gù tán thành.
Nhưng Hermione cũng không cho rằng như vậy, hơn nữa cô bé nghi ngờ rằng kí ức của mình có vấn đề, cô bé móc cuốn sổ tay trong túi ra, lật vèo vèo tới trang gần nhất, có một vấn đề rất khả nghi. Lúc Tử Thần Thực Tử tấn công trường học, tại sao tụi nó lại chạy tới Lều Hét, rồi đúng lúc đụng phải Snape nói chuyện với Kẻ-chớ-gọi-tên-ra kia chứ! Còn nữa... cô bé cảm thấy mình đã quên mất một ai đó, một người nào đó rất quan trọng.
Hermione giận dữ vỗ đầu mình, làm Ron giật nảy mình, lắp bắp: "Bồ, bồ sao vậy Mione?"
Cô bé tức giận nói: "Không – có – gì – hết! Lo coi lại bài đi, hôm nay bồ làm sai bét nhè cả! Thật kì lạ là giáo sư Snape không cho bồ zê rô!"
Ron gãi đầu: "Thì tại ổng đổi tính mà, đừng giận, một lát bồ chỉ mình lại được không?"
***
Snape xách hòm thuốc quay về hầm, anh ngồi xuống cái ghế quen thuộc trước lò sưởi, ngơ ngác nhìn tấm thảm trước lò, không thấy con hươu tuyết nho nhỏ của anh...
"Severus à, thầy lại đây một chút được không?" Đang lúc Snape lại ngẩn người suy tư, khuôn mặt của cụ Dumbledore lại nhô ra từ lò sưởi, trong ngọn lửa xanh xanh. Như một con rối, Snape lơ ngơ đứng dậy bước vào lò sưởi. Trừ Snape, văn phòng của thầy Hiệu trưởng lại có thêm hai vị khách mới, hai con quỷ lùn yêu mặc tạp dề tinh tươm đang đứng ngay giữa phòng, một con già, một con trẻ; con trẻ hơn cài nơ màu hồng, mặt mày lem nhem nước mắt.
Snape nhìn vào con trẻ hơn, nói: "Mi là... Tina."
"Vâng! Đúng là Tina, chủ nhân Severus! Đây là Corey... hức, cũng là gia tinh Nhà Potter!" Tina bắt đầu sụt sùi lau nước mắt.
Corey cũng không khá hơn, nó nức nở: "Tụi tôi tới đây để giao lại gia sản nhà Potter cho bạn lữ của gia chủ cuối cùng, cậu chủ... cậu chủ đi rồi...tài, tài sản nhà Potter sẽ được trao lại cho ngài!"
Dumbledore nhường ra vị trí, quay vô một cánh cửa khác, giờ đây phòng Hiệu trưởng chỉ còn Snape và hai con gia tinh.
"Thưa ngài Snape, chủ nhân của Corey để lại cửa hàng, bất động sản và vàng bạc trong Gringotts để lại cho ngài, làm phiền ngài kí tên vào đây..."
Snape chưa từng bước chân vào Thái Ấp Potter, cũng chưa được gia tộc này thừa nhận, Corey tuân thủ quy củ nên không gọi anh là chủ nhân, nhưng nó cũng chẳng ngăn Tina kêu sai bên cạnh.
"Không, trò ấy không chết, ta không kí." Snape lắc đầu, anh đã nói chuyện qua với bức họa Hiệu trưởng, bọn họ đều nói còn cảm nhận được liên kết của Harry với lâu đài. Harry không chết, Snape vẫn tin tưởng điều đó.
Corey há miệng thở dốc, nó trâng trố nhìn Snape một lát, cúi đầu rớt nước mắt: "Ngài Snape... Chủ nhân..."
Snape bình tĩnh lập lại, đôi mắt đen trống rỗng: "Trò ấy chưa chết."
"Chủ nhân đã bàn giao với Corey, nếu cậu chủ... sau này cửa hàng số 108 Hẻm Xéo và biệt thự ven sông đều giao lại cho ngài, cậu chủ hy vọng ngài có thể giúp cậu xử lý, còn có chìa khóa Gringotts nữa." Corey thử nói ra lời Harry dặn, nó đặt ba cái chìa khóa lên bàn, cẩn thận nhìn Snape.
"À... Hóa ra trò ấy đã tính toán xong hết rồi." Snape cắn răng, nói đến đây, những giọt chua chát và tuyệt vọng không nhịn được tuôn ra, anh gầm lên lạc giọng: "Đồ lừa đảo!"
Người đàn ông khom người như vừa trúng một viên đạn ngay tim, ôm đầu khóc to lên, giống âm thanh của một con thú bị thương chỗ hiểm. Anh ngã gục xuống đất, dưới sự hoảng loạn của hai con gia tinh, rồi gào thét, những tiếng la vô nghĩa, nước mắt rơi đầy mặt – lần đầu tiên Snape khóc kể từ khi trận chiến kết thúc.
Tina kêu: "Chủ nhân Severus..." Nó muốn lại gần và đỡ người đàn ông, vẻ mặt nó toàn bối rối, có lẽ bình thường phù thủy hay chứng kiến gia tinh gào khóc hơn là ngược lại; nhưng Corey đã kéo tay nó.
"Lời của cậu chủ và đồ để lại tụi tôi đã đưa tới, hy vọng ngài Snape sẽ giữ chúng theo ước nguyện của chủ tôi." Corey nắm chặt tay Tina, cứng rắn nói hết câu, nước mắt nhễu xuống từ đôi mắt to bự của nó tạo thành một vệt sẫm màu trên sàn, nó hổn hển kêu lên: "tạm biệt ngài", rồi Corey và Tina bên cạnh biến mất trong cuộn xoáy đủ màu.
"Đồ lừa đảo..."
Cứ như chẳng hay biết hai con gia tinh đã biến mất, quỳ mọp dưới đất, Snape cắn mạnh tay mình, cứ lập đi lặp lại một câu như vậy. Nước mắt che mờ mắt anh, tai kêu lên ù ù như có cả ngàn con bọ chán ngắt vo ve bên cạnh. Người đàn ông khổ đau đó như đã khóc cạn hết nước mắt của đời mình, chẳng còn gì lại hơn một cái xác khô cằn cỗi, tàn hoang.
"Chúng ta..." Bà Annale nhỏ giọng nói, ông Franker lắc đầu: "Đứa trẻ đáng thương."
***
Mùa thu lá đỏ lụi tàn, mùa đông kéo tới bằng một trận tuyết lớn, lễ Giáng Sinh như mọi năm lại đến.
Căn hầm sâu dưới tòa lâu đài nay trở nên thật xa lạ, đồ vật bề bộn khắp nơi. Bếp lò lạnh ngắt buồn thiu, dưới đất lác đác bình rượu rỗng. Dobby đang cố lau chùi một cái lọ thủy tinh có màu xanh rất lạ, rồi lượm nhặt các cái chai đồng nát đem vứt. Snape đã cấm nó đụng vào mọi đồ vật trong phòng, nhưng chắc là có trừ đống rác thải này ra, Dobby tự an ủi bản thân. Nó cũng bị cấm vào phòng ngủ, con quỷ lùn lo lắng nhìn cánh cửa đóng chặt, giáo sư Snape đã ở lì trong đó suốt mười một tiếng rồi. Bữa sáng nó mang tới cũng sắp biến thành xúp đá đông lạnh.
Đằng sau cánh cửa gỗ, trên cái giường lộn xộn nhàu nhĩ, người đàn ông tóc đen đang nhắm mắt nằm bên trên, người co ro lại giống như vô cùng lạnh. Hình như vẫn còn mùi cỏ xanh mát mẻ trên giường, Snape vùi mặt vào gối, sắc mặt trắng bệch như ma. Anh run lên bần bật, cuộn người trong ổ chăn muốn tìm kiếm chút ấm áp.
"Harry, ta lạnh..."
Sáng sớm hôm sau, Dobby nước mắt lưng tròng mang người đàn ông tóc đen chạy tới phòng y tế, Snape phát sốt tới mê sảng, làm bà Pomfrey phát giận một trận tưng bừng, kinh động tới cả Dumbledore.
Sau khi bị nữ hoàng bệnh thất cằn nhằn một trận xong, Dumbledore cùng giáo sư Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc ám mới của Hogwarts – cũng chính là Grinderwall giả danh – chui vô góc nhỏ giọng nói thầm. "Như vậy hoài cũng không được nha."
Grindelwald nhún vai: "Ta cũng chẳng có cách gì."
"Vô tích sự..." Dumbledore vẫy tay lẩm bẩm làm Grindelwald buồn bực, hình như từ lúc về đây mình cứ bị Albus ghét bỏ.
"Ầy... Rút cuộc kí ức của tôi biến đâu hết rồi..." Dumbledore sờ bộ râu bạc của mình, cụ nghĩ nát óc mà không ra hơn nửa tủ bình ký ức của cụ đã lạc đâu mất.
Sau khi Snape tỉnh lại, tạm thời bị bà Pomfrey bắt ở lại bệnh xá. Cụ Dumbledore nghe theo mệnh lệnh của bà Pomfrey, cấm gia tinh trong lâu đài đưa rượu tới tầng hầm, nhưng tình huống của Snape cũng chẳng chuyển biến tốt đẹp hơn. Anh bắt đầu mất ngủ, đêm hôm cứ đi vất vưởng khắp mọi xó xỉnh trong trường, ban ngày lại giống như bình thường chạy đi dạy học. Snape càng lúc càng tái nhợt, thân mình mảnh dẻ lại càng thêm gầy ốm, hai má hóp lại, giống hệt một con quỷ hút máu. Mấy đứa năm lớn còn đỡ, chứ tụi năm nhất năm hai càng ngày càng sợ vị giáo sư Độc dược này, cho dù Snape chẳng rầy tụi nó một câu.
Thời gian giống như trôi qua rất nhanh, nhưng tựa hồ lại rất chậm, một học kỳ lại kết thúc, Snape nhìn mấy đứa nhóc bạn Harry ôm chầm lấy nhau, suиɠ sướиɠ nói lời tạm biệt. Bởi vì kỳ thi bị hoãn, tụi trẻ có cả một kỳ nghỉ hè để chuẩn bị, sau đó vào cuối học kỳ sau mới tham gia thi thố.
Snape xoay người về lại hầm của mình, tiến vô phòng Độc dược, bàn làm việc của anh sạch bong, không hề chồng chất chai lọ vại bình như mọi khi. Trên đó vẽ một Pháp Trận to đùng, kha khá giống cái được vẽ trên sàn phòng Luyện Kim của Harry.
Snape cầm quyển sách bìa da trên bàn, nó tràn ngập hơi thở hắc ám, rõ ràng là một cuốn sách cấm. Người đàn ông lẩm nhẩm xác nhận nội dung Pháp Trận rồi lấy một hộp gỗ mun trên giá xuống, mở hộp ra, bên trong có một dúm tóc, đây là khi anh giúp thằng nhóc cắt tóc kia, vô tình dính lên áo anh. Snape cẩn thận sờ dúm tóc đó, bỏ nó vào tâm Pháp Trận.
Sau đó Snape niệm một đoạn thần chú, vòng tròn Pháp Trận bắt đầu chớp tắt ánh sáng. Snape bình tĩnh lấy ra một con dao, cắt lên tay mình một đường, máu tươi uốn lượn dọc cánh tay khẳng khiu của anh, rơi vào Pháp Trận, máu cứ chảy hoài chảy mãi, nhưng đôi mắt người đàn ông lại sáng rực kinh người, anh chăm chú nhìn Pháp Trận biến đổi từng ly từng tí.
Nhưng nó lại không mang đến hiệu quả như Snape hằng mong muốn, vòng tròn ánh sáng mong manh chớp lóe rồi tắt ngúm, kéo theo hy vọng trong mắt Snape lụi tàn. Anh quỳ xuống sàn, mắt đen lom lom nhìn cái vòng tròn vô dụng trước mắt kia, lẩm bẩm: "Vì sao chứ..." Vì sao... lại không được?
Mất máu và tuyệt vọng ập đến cùng lúc làm trước mắt Snape tối sầm, trước khi ngất đi, anh nghe thấy tiếng đập cửa mơ hồ, đáng tiếc Snape không còn sức nữa.
***
"Tụi em không biết, em... lúc tụi em bước vô trên đất máu me tùm lum hết..."
Ngoài cửa bệnh thất, mặt Hermione với Draco tái mét như nhau, cả hai đứa đều cố giãy bày với cụ Dumbledore. Chuyện là vầy, trước khi rời khỏi trường, Hermione có vài nghi vấn bài học nên mới đến hỏi, nhưng cô bé gõ cửa hoài mà không ai mở, lúc tính đi về thì Draco tới. Draco thì phụng mệnh ông Malfoy mời giáo sư Snape đến Thái Ấp Malfoy mới xây lại làm khách. Bởi vì cậu nhóc là Huynh trưởng Slytherin nên biết mật khẩu cửa. Hai đứa liền kết bạn cùng vô, mới mở cửa đã nghe thấy mùi máu tanh nồng nặc, trải qua trận chiến tranh này, tụi nó đều biết đứt tay đơn giản sẽ không có mùi nồng đến thế.
Thế là cả hai kêu to tên Snape mà chẳng ai đáp lại, Draco phát hiện trong phòng Độc dược có dấu máu chảy ra, hai đứa nhìn lẫn nhau, thấy được hoảng loạn trong mắt đối phương.
Draco phân trần: "Vì sau trận chiến có mấy Tử Thần Thực Tử trốn thoát, hiện giờ còn đang truy nã, nên tụi con lo quá, mới phá cửa xông vô..."
Hermione gật đầu thật mạnh: "Đúng vậy ạ, nghe nói tên Đuôi Trùn khét tiếng cũng trốn thoát mất, thật đáng sợ... Tụi con phá cửa rồi lại thấy giáo sư Snape nằm trong vũng máu, thầy ấy mất ý thức mất rồi, Draco với con bèn đem thầy tới đây."
"Được rồi, con ngoan, cảm ơn các con đã cứu Severus."
Cụ Dumbledore cũng hiểu mười mươi câu chuyện, thở dài, nhưng cũng không tính giải thích cho hai đứa: "Hy vọng mấy con có thể giữ bí mật chuyện này."
Hai đứa lần lượt gật gật đầu, tụi nó không biết Snape đang làm cái gì, nhưng bên ngoài vẫn còn rất nhiều kẻ không cam lòng trước phán quyết vô tội của Snape, vẫn còn luôn nhìn chằm chằm Snape, nếu lúc này tuồn ra chuyện ra chuyện anh tiến hành thực nghiệm bí mật ở Hogwarts, chỉ sợ Azkaban không còn xa nữa.
"Được rồi, mấy trò về trước đi." Vẻ mặt cụ Dumbledore dãn ra, làm Hermione với Draco đang nơm nớp lo lắng cũng hòa hoãn lại, sau khi hai đứa lần lượt tạm biệt, ông cụ râu bạc bèn bước vào phòng y tế.
"Severus à..."
Có lẽ Snape nghe thấy có người gọi tên anh, trong cơn mê man, Snape cứ giẫy dụa muốn tỉnh lại nhưng không tài nào mở mắt nổi. Anh thở hổn hển, thoi thóp bết rịt mồ hôi.
"Severus..."
"Dumbledore..." Snape há miệng thở dốc, phát ra một âm thanh khó nghe.
"Rốt cuộc thầy cũng tỉnh," Dumbledore nhẹ nhàng thở ra, cụ đã đồng ý sẽ chăm sóc Snape thật tốt, nhém nữa thì đã phạm ước rồi, cho dù cụ không nhớ người đó là ai.
Snape nỗ lực mở bừng mắt, thở từng hơi nặng nề. Mồ hôi bết đầy trán anh, từng lọn tóc đen xơ xác dán dính vào hai bên má, mặt anh trắng bệch như quét vôi. Đôi con ngươi đen như mực dần lấy lại tiêu cự, trân trân nhìn vẻ mặt lo lắng của ông cụ râu bạc, rồi anh nhắm mắt lại.
Thất bại rồi...
"Severus à, chỗ tôi có một phần kí ức của trò ấy, chừng nào thầy khỏe rồi tới phòng Hiệu trưởng tìm tôi." Snape mở bừng mắt, anh giẫy dụa muốn ngồi dậy lại bị cụ Dumbledore ngăn cản: "Chừng nào thầy khỏe hẵng tới, tôi không muốn lại bị rầy la đâu."
Nói rồi, cụ Dumbledore cẩn thận dò đầu ra ngoài thăm chừng, may là không bị Poppy để ý.
"Tôi..." Snape còn đang muốn tranh thủ, Dumbledore lại kiên quyết cho anh một Bùa Tĩnh âm.
"Đây là một trừng phạt nho nhỏ, vì thầy làm chuyện chẳng nên làm. Nhớ kỹ là khỏe rồi hẵng đến, nếu không tôi không đưa kí ức cho thầy đâu." Dumbledore uy hiếp, cuối cùng Snape cũng phải thỏa hiệp ngậm miệng lại.
"Nghỉ ngơi cho tốt đi nhé, thầy khỏe rồi tôi sẽ mời thầy ăn kem đậu đỏ." Dumbledore vẫy tay rời khỏi phòng y tế.
Hôm sau, ông cụ râu bạc nhìn người đàn ông tóc đen ngồi ở phòng Hiệu trưởng, âm thầm thở dài.
"Lại đây đi." Cụ Dumbledore mở ngăn tủ đựng các bình lọ kí ức, vẫy tay kêu Snape qua: "Chỗ này có kí ức tôi với Harry nói chuyện, thầy cứ từ từ mà coi."
Dumbledore nhường chỗ cho Snape, quay lại cái ghế to của mình, tự pha một ly hồng trà ngồi đợi. Cụ cũng nhìn chằm chằm vô cái bàn gỗ trước mặt, bất giác lại nghĩ tới mấy cái hũ pha lê chứa đầy kí ức của chính cụ. Cụ đã chẳng mảy may biết gì cho đến khi ông Nicolas bạn cụ gửi thư đến hỏi có cần gửi trả cụ cái hộp cụ đã gửi cho ông không, Dumbledore mới mơ hồ nhớ ra mình đã giao vài ba cái bình kí ức cho ông bạn giữ dùm.
Mới hôm qua đây thôi Dumbledore mới nhận được thư cú, một cái hộp to khắc đầy chữ Rune từ ông Nicolas; mở ra thì xác nhận đúng là nửa ngăn tủ bị mất tích kia của mình. Cụ lập tức đổ một lọ pha lê vào Cái Tưởng Ký, đâm vào đó, rơi xuống mớ suy tư màu bạc cuộn xoáy, phức tạp của bản thân. Chỉ ở đó một lúc thôi cụ đã lập tức hiểu được cơ sự, nhưng Dumbledore cũng không xem tiếp. Cụ cho rằng chúng nên để Snape – người đàn ông đã quá khốn khổ và bể nát này biết trước hết, cho dù kết quả có thê thiết hơn hay không, hay chỉ là một ân phước muộn màng, Dumbledore ước gì có điều chi đó có thể giảm bớt nỗi đau buồn đang hành hạ trong lòng Snape.
Snape chìm vào mảng kí ức cuộn tròn trong cái Tưởng Ký. Anh thấy cậu nhóc xuất hiện trong phòng Hiệu trưởng, cho Dumbledore bốn đoạn kí ức. Anh theo chân cụ già rơi vào quá khứ của Harry, nhìn dáng vẻ khốn khổ đau thương của cậu, Snape đứng ngay đằng đó, nhưng chẳng thể nào chạm vào một đoạn hồi ký đã xảy ra, an ủi cậu bé đang bị dày vò. Bốn đoạn ký ức... có cảnh Snape gϊếŧ cụ Dumbledore... có cảnh thằng bé xem xong đầu óc của Snape và một mình đi tìm Chúa Tể Hắc Ám... quyết đấu cùng Voldemort... Sau đó gặp được ngài Gryffindor bị đưa về quá khứ... Đến từ tương lai...
Khuôn mặt chết lặng suốt bấy lâu nay của Snape nay ngập tràn cảm xúc dữ dội. Trò ấy biết hết mọi thứ... không phải vì Dumbledore nói, mà do chính anh nói cho Harry, đến từ tương lai... Không... Có lẽ đối với thằng bé là trở lại quá khứ mới phải.
Khung cảnh tan biến đi, và mất một lúc để lập lại, Snape bay qua một vòng xoáy đủ màu cho đến khi chung quanh anh rắn lại thành phòng Hiệu trưởng lần nữa, Harry giao chiếc hộp kí ức cho Dumbledore, cũng thiết lập điều kiện mở ra trên hộp để ngừa cậu xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Cảnh tượng lại đổi sang khi Harry kể cho Dumbledore nghe về cô con gái đáng yêu của cậu, có thể nhìn ra được cậu có bao nhiêu yêu thương cô bé...
Khung cảnh tiếp theo lại chuyển sang một căn nhà đổ nát trên đỉnh đồi, khi Harry và Dumbledore đi lấy một trong các Trường Sinh Linh Giá, chiếc nhẫn Gaunt tà ác, Dumbledore để Harry lấy nó, Snape trân trân nhìn Harry phản ứng bất thường... Anh nhớ rõ, giống như từ ngày đó bắt đầu, thái độ thằng bé với mình có biến hóa, thằng bé đã nhìn thấy gì...
Thời điểm Snape chuẩn bị tiến vào đoạn kí ức tiếp theo thì bị Dumbledore gọi lại, ông cụ vỗ vai anh, kéo anh khỏi đoạn hồi kí: "Bây giờ sức khỏe của thầy không cho phép thầy xem nhiều kí ức như vậy cùng lúc đâu, Severus... Chúng ta có thể tâm sự không?"
Snape trầm mặc gật đầu, tiến lại cái ghế quen thuộc của mình, Dumbledore ngồi ở đối diện, rót một ly hồng trà nóng hổi cho anh, là hương vị bình thường, không có đường cũng không có sữa.
Đầu tiên cụ Dumbledore nói: "Xin lỗi, tôi chỉ vừa nhận được các kí ức này thôi."
"Vì sao... cụ biết hết tất cả mọi thứ, vì sao cụ chẳng nói cho tôi?" Snape cắn môi mình, khó khăn nói hết câu chất vấn, tay anh run lẩy bẩy, cho dù lò sưởi có đốt lửa tí tách cũng không ngăn được cơn rét lạnh phủ kín người anh lúc này.
"Xin lỗi thầy, tôi đã đồng ý với trò ấy..." Dumbledore khổ sở nhìn Snape, một phần nào đó làm cụ già nua đi hẳn, Snape cắt ngang bằng một tiếng thét.
"Thế việc gì mà cụ phải nói cho tôi nữa kia chứ!"
Tiếng gào của người đàn ông bể tan thành từng mảnh, vọng vào ngực cụ già đối diện, với tất cả uất ức và tủi hờn, nỗi căm hận không biết trút vào đâu vỡ tung như con đê thất thủ trước gió bão.
Nước mắt rơi đầy trên má người đàn ông, anh khóc òa như một đứa con nít vô cùng ấm ức, đáng tiếc cái người bảo anh muốn khóc hãy khóc thật to đã không còn nữa.
Hai tay Snape bưng kín mặt mình, tiếng khóc nhỏ dần, đến khi chỉ còn khoảng vô thanh, Dumbledore mới cất tiếng.
"Tôi đã đồng ý với trò ấy sẽ chăm sóc thầy, nhưng Severus à, bây giờ thầy..."
Người đàn ông ngẩng mặt lên, khuôn mặt ướt đẫm, khóe mắt đỏ bừng, nhưng anh đã không khóc nữa. Khóe môi Snape giương lên một nụ cười mỉa mai: "Ồ! Yên tâm, đây chỉ là ngoài ý muốn thôi, tôi không phải đang tìm chết."
"Tôi biết, thầy không phải đang tìm chết, nhưng những gì thầy làm lại đem đến kết quả chẳng khác gì cả. Phép thuật cấm Merlinelium, một mạng đổi một mạng, cho dù Harry có trở lại được, thầy làm thế thì trò ấy có yên tâm mà sống nổi không?" Dumbledore lớn tiếng nạt.
"Vậy thì cũng để thằng nhỏ sống lại rồi hẵng nói!" Snape rống to. Nhưng thất bại rồi! Cho dù lấy tính mạng mình ra trao đổi vẫn thất bại.
"Trò ấy đâu có chết, thế phép thuật phải thành công kiểu gì." Dumbledore bình tĩnh nói. Snape trừng cụ một cái, phe phẩy đầu một cách cáu kỉnh, và không có vẻ gì để lời ông cụ lọt vào tai.
"Anh còn nhớ cái hộp phép thuật trò ấy cho tôi, làm sao mà tôi thu hồi lại được không?" Dumbledore vung gậy phép, làm cái hộp cất trong tủ tự động bay lại bàn giấy. Snape vừa mới chuẩn bị chụp lấy nó thì bị Dumbledore điều khiển né đi, cụ dõng dạc: "Tôi có một điều kiện."
Snape cau mày nhìn cụ, một hồi lâu mới mở miệng: "Bây giờ tôi chẳng còn gì có thể giúp cụ nữa."
"Không, thầy có thể đấy, Severus à, tôi muốn học kỳ sau thầy hãy tiếp nhận chức Hiệu trưởng, tôi muốn về hưu." Cụ Dumbledore nhếch môi cười, dường như cụ đã trở lại thành một ông lão vui vẻ như trước, chẳng bận tâm chuyện mình sắp rời khỏi chức vị đã ngồi hơn nửa đời người.
"A! Dumbledore... Cụ vẫn sợ tôi tự sát..." Snape lắc đầu, trào phúng nói: "Vì đặt trách nhiệm lên vai tôi mà cụ không tiếc nhường ra chức Hiệu trưởng... cho tôi... Tử thần Thực tử tiền nhiệm, đến nay còn có người nghi ngờ tôi... Chắc đầu óc cụ hỏng rồi, dù tôi không cho rằng một phù thủy bị nhũn đầu vì đồ ngọt có thể đảm nhiệm chức điều hành trường này, nhưng chí ít người ta tin tưởng Albus Dumbledore hơn một kẻ đầy tiền án như Severus Snape! Chắc cụ muốn trường Hogwarts bị đóng cửa!"
"Tôi không phủ nhận là tôi muốn tìm chút chuyện cho anh làm, nhưng chức Hiệu trưởng này thích hợp với anh, tôi biết điều này, hơn nữa đúng là tôi muốn nghỉ hưu thiệt." Dumbledore thở dài, gỡ cái kính vầng trăng ra, cụ ngó lên con Fawkes đang gà gật trên giá gỗ, không khỏi nhớ tới ông già nào đó tối ngày lảng vảng chung quanh cụ, than ngắn thở dài việc hai người có quá ít thời gian gặp nhau, mong muốn được có một cuộc sống bình thản êm đềm thế nào...
Snape giận dữ: "Nếu mà cụ tính bỏ gánh về quê, thì cụ nên đưa chức vị này cho Minerva, cô ấy là do tự cụ bồi dưỡng ra, hơn nữa bây giờ trong trường cần một Gryffindor chính phái tới trấn an học sinh và phụ huynh, chứ không phải tôi, một Slytherin tà ác độc địa."
Những lời này của Snape cũng chẳng làm cụ Dumbledore nao núng là mấy, cụ nhấc tay đặt lên cái hộp trên bàn.
"Tôi tin tưởng thầy. Nếu thầy chịu thì tôi mới đưa cái hộp này cho thầy, chỉ có tôi mới mở được nó ra thôi, thầy suy nghĩ đi đã." Cụ Dumbledore không sao cả uống ngụm trà. Sau lưng Snape, một hàng các bức họa bĩu môi khinh bỉ, từ ngày ông già hắc ám kia đến, cụ hiệu trưởng hiền từ đôn hậu đã thay đổi rồi!
Snape gằn giọng: "Dumbledore..." Đó là một sự uy hiếp nực cười!
Dumbledore lại quơ quơ cái hộp, Snape giận dữ trừng mắt nhìn cái hộp đó, màu đen tầm thường, khắc đầy chữ cổ Rune, mọi tế bào trong Snape khao khát nó mở ra, giống như một sự cứu chuộc mới toanh, cứ mỗi khi sợi rơm cứu mạng đứt ngang, thì luôn có kẻ đem tới cho anh tia hy vọng mỏng manh mới...
Snape nghiến răng trèo trẹo: "Được, cụ thắng, tôi đồng ý, mở nó ra đi."
"Vậy thì tốt quá." Cụ Dumbledore vừa lòng gật đầu: "Từ ngày mai sẽ bắt đầu, mỗi ngày tôi sẽ cho thầy xem ba đoạn kí ức, thầy chỉ cần bớt thời giờ lại đây xem, đúng rồi, đừng để tôi biết thầy lại làm mấy chuyện linh tinh nữa đấy! Tôi sẽ để gia tinh giám sát thầy, còn bây giờ, về phòng nghỉ ngơi đi thôi, nhìn thầy tái nhợt quá."
Snape sờ đũa phép trong tay áo, ánh mắt lóe lên căm giận, cố tự thuyết phục mình không ếm một bùa Tùng xẻo lên người ông cụ đáng ghét kia, anh hầm hầm rời khỏi phòng, đóng cửa một cái thiệt mạnh đến suýt bật tung bản lề.
"Ai nha... chính là thái độ này nè, cực kì thích hợp." Dumbledore cười tủm tỉm sờ sờ râu, đắc ý vì thành quả của mình. Chẳng những dụ được Severus đồng ý kêm chức Hiệu trưởng dùm, mà còn chọc thầy ấy tức giận! Merlin mới biết lâu rồi Severus chẳng hề có biểu cảm gì khác luôn ấy chứ (nếu chết lặng là một loại cảm xúc)!